Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 58




Nhiễm Thanh Vân khẳng định chắc chắn lò sưởi đã nghe thấy tiếng mình gọi, cách xa như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Phó Kim Phong nhìn vào mình.

Trên thực tế, Phó Kim Phong thật sự đã nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân, trong lòng không khỏi thắc mắc, trời mưa lớn như thế, Thanh Vân chạy tới nơi này làm gì, cũng đâu có thể xuống nước giúp y tìm trâm ngọc được đâu?

Phó Kim Phong hít một hơi thật sâu, không có ý định quay trở vào bờ, ở dưới màn mưa, một lần nữa lặn vào trong nước.

Nhiễm Thanh Vân ở trong bờ thì lại tưởng Phó Kim Phong bơi vào bờ, hai chân mặc dù đã mất đi cảm giác, chỉ có thể dựa vào thân cây cứng rắn nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người chờ đợi Phó Kim Phong xuất hiện bên cạnh. Nước mưa lạnh lẽo vẫn rơi trên người, thầm vào từng tầng thịt.

" Khụ khụ khụ."

Nhiễm Thanh Vân ôm ngực ho khan, phát hiện đã qua mấy phút rồi vẫn chưa thấy Phó Kim Phong trở vào, một lần nữa khó khăn phóng đi tầm mắt, phát hiện Phó Kim Phong vẫn còn ở giữa hồ.

Nhiễm Thanh Vân tưởng bở:"..."

Cảm thấy lò sưởi này dùng không nổi nữa rồi, vẫn là nên chết đi, đổi một cái lò sưởi mới nghe lời hơn.

Nhiễm Thanh Vân lần đầu tiên cảm nhận được thất vọng với chính bản thân mình.

" Phong ca ca, ta cho người một ném nhang bơi vào đây! Nếu không, đừng có trách..." Nhiễm Thanh Vân mím môi, ngực đau muốn nổ tung, hít thở thôi đã rất khó khăn rồi, giờ lại lớn tiếng nói một câu dài, thật sự nhịn không nổi đau đớn, lảo đảo trượt ngã xuống đất.

Trái tim đập nhanh thêm hai tiếng.

Liệu lò sưởi có thấy được bộ dạng yếu đuối này của mình không?

Phó Kim Phong dưới nước còn chưa tìm được trâm ngọc, vốn định nói Nhiễm Thanh Vân cứ về hang động trước đi, đợi y tìm được trâm sẽ quay lại, ai ngờ vừa mới ngoi lên đã nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân ngã xuống lớp bùn đất.

Đáy lòng đột nhiên đau đớn như bị hàng vạn kim châm, trái tim bị bàn tay vô hình bót nghẹt, trâm ngọc gì đó trực tiếp bị Phó Kim Phong ném ra sau đầu, gấp gáp bơi trở về bờ.

Trên người Phó Kim Phong vẫn còn một thân y phục, bởi vì được Nhiễm Thanh Vân bảo hộ tốt, rơi xuống độ cao lớn như thế vẫn không hề bị thương, có điều lâu ngày không ăn gì, lại ngâm trong nước lâu, thể lực giảm sút, tốc độ bơi không được nhanh.

Phó Kim Phong leo lên bờ hồ, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia đương nhiên nghe thấy được, nằm ngửa trên bùn đất, nhắm chặt hai mắt.

Nội thương ngày càng nặng rồi. Nhiễm Thanh Vân cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi.

Phó Kim Phong nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhiễm Thanh Vân khó khăn ôm lấy người.

" Thanh Vân, đệ có sao không?" Phó Kim Phong lo lắng hỏi, còn cẩn thận giúp Nhiễm Thanh Vân gạt đi bùn đất trên mặt.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Ngươi có thể đổi câu hỏi được không, ta bị hỏi đến đầu cũng đau luôn rồi!

Nhiễm Thanh Vân rất muốn bổ đầu lò sưởi nhà mình ra xem rốt cuộc trong đó chứa thứ gì, trời thì mưa lớn còn chạy ra hồ lặn, muốn chết cũng không thể chết như thế đâu.

Mặc dù hệ thống không hề đưa ra cảnh báo.

Nhưng Nhiễm Thanh Vân vẫn muốn lên án hành động vô nghĩa của lò sưởi nhà mình, nhưng hiện tại, đến sức để nói anh còn không có!

Nhiễm Thanh Vân khó khăn vươn tay, bám lấy cổ Phó Kim Phong, nói nhỏ cũng vô cùng khó khăn:" Về hang động trước đi."

" Được, ta đưa đệ về." Phó Kim Phong gấp gáp bế người lên, chạy thật nhanh trong màn mưa, trở về hang động cũng không có quá sức, y nhẹ nhàng đặt Nhiễm Thanh Vân xuống nền đất khô ráo trong hang động.

Nhiễm Thanh Vân đang là người bị thương nặng, đến nhấc tay cũng phải dùng toàn bộ sức lực, Phó Kim Phong thì không biết nhóm lửa, cuối cùng, Phó Kim Phong chỉ có thể miễn cưỡng dùng nội công hong khô y phục.

" Thanh Vân, nội thương của đệ nặng quá! Ta thật sự không biết phải làm thế nào!" Phó Kim Phong ôm Nhiễm Thanh Vân rất chặt, nói như sắp khóc.

Khi đưa anh vào hang động, y đã truyền cho anh rất nhiều nội lực để điều hòa khí tức giúp anh, có điều, không mấy khả quan lắm cho nên hiện tại y cũng không dám làm loạn. Phó Kim Phong có nội lực lại không biết cách trị thương cho Nhiễm Thanh Vân, gấp muốn chết!

" Nín!" Nhiễm Thanh Vân đau đầu, yếu ớt che miệng Phó Kim Phong lại.

Để lò sưởi nhìn thấy trạng thái này của mình, ta đã mất mặt lắm rồi! Ngươi còn muốn gì nữa hả? Ngâm miệng lại cho ta!

Phó Kim Phong tròn mắt khẽ nấc lên một tiếng:"..."

Nhiễm Thanh Vân bị vành môi của Nhiễm Thanh Vân chạm vào da lòng bàn tay:"..."

Mệt quá!

Không còn chút sức nào để chú ý mấy tiểu tiết này nữa!

" Được rồi, Phong ca ca, đừng khóc nữa!" Nhiễm Thanh Vân giúp y lau nước mắt trên má, nhỏ giọng.

" Xin lỗi, đều là lỗi của ta." Phó Kim Phong sụt sịt nói.

" Không phải lỗi của người, đừng tự trách."

" Huhu, Thanh Vân, ta xin lỗi, đều là tại ta liên lụy đệ."

" Không phải lỗi của người, ngoan, đừng khóc."

" Đều tại ta... là ta vô dụng."

Nhiễm Thanh Vân:"..." Ta có thể dùng vải buộc chặt miệng y lại không? Thấy ta an ủi ngươi ngươi cũng nên biết điều mà nói ít lại một chút đi chứ!

" Thanh Vân à..."

" Phó Kim Phong!" Nhiễm Thanh Vân bị bóp đau, nhịn không nổi hét lên:" Ngươi ngồi im một lát không được à?"

Phó Kim Phong đột nhiên bị quát, ngốc lăng ngồi im thít không dám động. Đến thở mạnh cũng không dám!

Nhiễm Thanh Vân một tay ôm lấy eo nhỏ của Phó Kim Phong, một tay ôm lấy ngực mình, khó khăn tự mình điều chỉnh trạng thái.

Cảm giác này thật sự không tốt chút nào!

Trước đây không phải y chưa từng chịu qua đau đớn, cũng không phải chưa từng trọng thương nhưng bị thương đến sức nói chuyện cũng không có thì là lần đầu tiên. Có lẽ một phần là do tố chất của thân thể này quá kém.

" Phó Kim Phong, người đừng khóc nữa không được sao? Ngâm nước nhiều quá, ngươi dư thừa nước rồi?"

" Đệ... đệ ghét ta lắm sao? Ta biết ta sai rồi, đệ đừng ghét ta." Phó Kim Phong tiếp tục mếu máo.

" Ta không có ghét người, Phong ca ca!"

" Đệ, đệ rõ ràng ghét ta."

" Ta không có, người đừng nghĩ linh tĩnh, ngoan, ngồi yên một lúc."

Nhiễm Thanh Vân:"..." Không được đánh người, đây là lò sưởi của mình!

Ta đã nói đến mức đấy rồi, ngươi vẫn không thể nín khóc được sao? Tên lò sưởi chết tiệt này!!

Nhiễm Thanh Vân đầu đầy vạch chấm than, túm lấy vai Phó Kim Phong, đè xuống.

Phó Kim Phong đột nhiên bị đẩy ngã, lưng đập vào đất đá có chút ê ẩm.

Nhiễm Thanh Vân đè lên người Phó Kim Phong, một tay đỡ sau đầu y, một tay giúp y lau nước mắt trên má. Không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở.

Nhiễm Thanh Vân cường thế chiếm đoạt âm thanh của Phó Kim Phong, tận đến khi lồng ngực vì thiếu dưỡng khí đau đớn muốn nổ tung mới chịu buông ra.

Trải qua bao nhiêu thế giới, Nhiễm Thanh Vân không thiếu thời gian tìm hiểu mấy thứ này, động tác vừa xuất ra đã rất thành thục, hôn đến mức Phó Kim Phong ngây ngốc quên cả việc phải tiếp tục khóc.

Phó Kim Phong không khóc nữa, Nhiễm thanh Vân mới hài lòng buông ra.

" Ngoan, để ta ôm người một lát! Sẽ qua mau thôi!"

Quả nhiên vẫn phải sử dụng đến biện pháp mạnh.

- --

Các bạn đọc truyện của mình không cần khăn giấy đâu, thật đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.