Hệ Thống Hồng Nương

Chương 18




Chương 18

Khi Tuyên vương phi Hàn Tố về đến kinh thành thì đã là đầu thu, cây cỏ hai bên quan đạo đã héo úa, trên cành lá vẫn còn lưu lại lớp sương mỏng đêm qua.

Xe ngựa vội vã lăn qua con đường nhỏ bùn đất, tiến vào cổng thành, cuối cùng dừng lại trước cửa phủ tướng quân, phủ tướng quân ngày xưa tràn đầy nhuệ khí nay trùm kín những dải lụa màu trắng, tôi tớ đều mặc quần áo trắng toát, mặt mũi sầu bi.

...Nơi nơi đều lộ ra vẻ suy tàn.

Hàn Tố mặc đồ tang màu trắng đứng trước cửa phủ tướng quân, nàng đứng một hồi lâu, mãi đến tận khi người già trong phủ thở dài, nàng mới gạt nước mắt, đi về hướng linh đường.

Lần này Hàn Tố trở về chỉ dẫn theo vài nha hoàn, Tuyên vương thì ở lại đất phong, bởi vậy Chiêu Dương đế không cần lo đầu mọc sừng, dứt khoát đồng ý thỉnh cầu của Giang Lăng.

Sau khi Trấn Bắc tướng quân được chôn cất, Hàn Tố phải thủ hiếu nên tạm thời ở lại đế đô, Giang Lăng gặp nàng đúng lúc này.

Ấn tượng của Giang Lăng đối với Hàn Tố luôn rất tốt, cảm quan vẫn dừng lại ở "cô gái ngốc đến tình địch mà cũng cứu". Đó là một cô gái hào hiệp khảng khái, vì Mai Thiếu Hằng mà phải thu mình lại, mặc những thứ đồ quần áo trang sức không thích hợp, ước mơ được nắm lấy tay người, cùng chàng giai lão.

Nhưng, khi Giang Lăng lần thứ hai nhìn thấy Hàn Tố mới phát hiện, nàng đã có phần khác rồi.

Cô gái quỳ gối trước bài vị mặc đồ tang màu trắng, tóc tết thành bím rủ trước ngực. Nghe thấy tiếng động, Hàn Tố quay đầu lại, nhìn thấy là Giang Lăng bèn kéo khóe môi, cười: "A Lăng."

Có lẽ vì ngủ không đủ nên đáy mắt Hàn Tố toàn là màu đen, trong mắt cũng là tia máu ngang dọc, Hàn Tố như vậy khiến Giang Lăng sững ra.

Hàn Tố muốn đứng dậy, nhưng vì nàng đã quỳ quá lâu, đầu gối sưng vù lên, cứ thế mà đứng dậy thành ra loạng choạng ngã lệch sang bên.

Trước khi ngã xuống đất, một đôi tay trắng xám đến mức có thể nhìn thấy gân xanh dưới da giữ vững bên eo nàng.

"Tê chân rồi à?" Giang Lăng hỏi.

Chắc là sưng tướng lên rồi...

Hàn Tố ngẩn ra rồi mới mím môi đáp: "Ừ."

"Phụ thân nàng mà thấy nàng thế này, chắc là sẽ đau lòng lắm." Giọng Giang Lăng trầm tĩnh, nhẹ nhàng chậm rãi, "Ta đỡ nàng đi nghỉ trước nhé."

Nói xong, Giang Lăng cũng chẳng chờ Hàn Tố đáp lời, ôm lấy vai Hàn Tố, đưa nàng đến chiếc ghế dựa gần nhất rồi ngồi xuống.

"Cha sẽ không đau lòng đâu."

Giang Lăng tỏ vẻ nghi hoặc.

Hàn Tố cúi đầu, giọng nặng trĩu: "Phụ thân trước nay luôn nghiêm khắc, yêu cầu ta cực kỳ cao, ta chưa bao giờ thấy ông cười. Nếu ông thấy ta thế này..." Hàn Tố hít sâu một hơi, "Có lẽ sẽ giáo huấn ta một trận, nghĩ ta không có tiền đồ."

"Trấn Bắc tướng quân là một người tuyệt vời." Giang Lăng khen.

Hàn Tố ngẩng đầu, mắt bắt đầu ươn ướt, đôi mày đầy anh khí cau lại như đang cố nén nước mắt.

"Cha nghiêm mẹ hiền, nếu không là cha thì sao lại tận tâm tận lực dạy dỗ nàng như vậy?" Giang Lăng cười, "Tướng quân rất thương nàng, có lẽ là ông hi vọng nàng sau này có thể mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, nên mới nghiêm khắc hơn."

Nước mắt bỗng tuôn rơi, Giang Lăng vốn muốn an ủi kết quả lại làm người ta khóc, vẻ mặt vụn vỡ.

Đến hệ thống cũng bắt đầu chỉ trích: "Kí chủ, anh lại ăn hiếp người ta!!"

Giang Lăng thực sự vô tội: "Oan uổng quá."

"Vừa bắt đầu đã chọc người ta khóc, anh định hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì hả! Chúng ta đã thỏa thuận là hôm nay anh đến để an ủi Hàn Tố, thuận tiện cày độ thiện cảm cho nam chính, để nữ chính hiểu nam chính không phải là không để ý đến nàng..."

Hệ thống lải nhải mãi không dứt, đột nhiên, giọng nói im bặt đi như bị bóp cổ.

Vì Hàn Tố đột ngột đứng dậy, ôm chặt lấy Giang Lăng.

Hàn Tố vừa khóc vừa cười: "A Lăng, tỷ thật tốt."

Giang Lăng từng hãm hại Hàn Tố không nhịn được mà ho một tiếng.

"Thiếu Hằng còn bảo ta đừng để ý đến tỷ, nói tỷ bụng dạ khó lường." Hàn Tố dẩu môi, "Ta còn lâu mới tin hắn, hắn là đồ lừa đảo."

Chuông báo động trong lòng Giang Lăng gióng lên inh ỏi, cuối cùng cậu cũng đã hiểu vì sao nhiệm vụ tuyến chính mãi vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Tình cảm của nam nữ chính xuất hiện ngăn cách!

Nguyên nhân lại còn là vì mình!

Giang Lăng bắt đầu khen ngợi trái lương tâm: "Tuyên vương cũng vì muốn tốt cho nàng thôi, nàng sống thẳng thắn quá, hắn sợ nàng bị người ta lừa gạt, cũng là vì hắn quan tâm nàng thôi."

"Tỷ cũng nghĩ vậy sao?" Hàn Tố nói một đằng đáp một nẻo.

"Hả?"

Má Hàn Tố đỏ lên, "Thẳng thắn..."

Giang Lăng lập tức gật đầu: "Đúng vậy." Đổi đề tài cái, Giang Lăng lại bắt đầu khen, "Nàng đừng thấy Tuyên vương bề ngoài tuấn tú, thực ra hắn không..."

"Cảm ơn." Hàn Tố cười với Giang Lăng, "Hóa ra trong lòng A Lăng, ta là như vậy."

Giang Lăng: "..."

Giang Lăng quyết định ngó lơ câu nói này, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Thực ra Tuyên vương không thạo ăn nói, nhưng mà, nàng có thể nhận ra hắn đối tốt với nàng đúng không?"

"Tốt?"

"Đúng rồi." Giang Lăng nói tiếp, "Vợ chồng mà, không phải là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa à? Chỉ cần hắn tốt với nàng thì có gì mà không vượt qua được?"

Giang Lăng không định giữ thể diện nữa, liều mạng mà khen.

Hàn Tố im lặng nghe, nghiêm túc và chăm chú, mãi đến khi Giang Lăng nói đến khô cả miệng, Hàn Tố mới lên tiếng: "Những mánh khóe lấy lòng nhỏ nhặt này của hắn, làm sao bằng A Lăng tốt với ta."

Hàn Tố nói như tuyên thệ: "Chỉ có A Lăng tỷ, bất cứ lúc nào cũng tin tưởng ta, ta vẫn nhớ lời tỷ nói đỡ cho ta trên tiệc thất tịch, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào quên."

"..." Đến Giang Lăng cũng đần người ra.

"Kí chủ, nhiệm vụ của anh, nhiệm vụ!" Hệ thống kinh hô, "Nếu Hàn Tố không còn tình cảm với Mai Thiếu Hằng nữa, tất cả đều toi chuyện đấy!"

Giang Lăng thầm vứt kinh thư sang một bên, tận tình khuyên nhủ: "Người cuối cùng có thể bầu bạn với nàng cả đời chỉ có phu quân của nàng, Mai Thiếu Hằng thôi."

"Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân, đám nam nhân kia không phải luôn nói vậy sao?" Hàn Tố đột nhiên nói một câu như vậy, rồi kéo tay Giang Lăng, mạnh mẽ nói, "Giờ ta cảm thấy rất đúng, đối với ta mà nói, cái bộ quần áo Mai Thiếu Hằng kia nhiều nhất cũng chỉ đẹp hơn một chút, nào sánh được với A Lăng tỷ?"

Giang Lăng lúng túng cười hai tiếng: "Ha ha, nàng vui là được."

Cậu còn có thể nói gì được nữa? Cậu bị bánh xe tình bạn to đùng đột ngột xuất hiện của Hàn Tố nghiến đến không nói nổi tiếng nào.

Sau đó, Giang Lăng cảm thấy mệt lòng quá nên buông thả bản thân luôn, muốn nói gì với Hàn Tố là nói bằng sạch, không thèm nhắc Mai Thiếu Hằng lấy một câu.

Hàn Tố vô cùng tin tưởng Giang Lăng, chẳng hề giữ kẽ: "Phụ thân bị ám sát mà bỏ mình, sau khi trở lại, ta đã kiểm tra vết thương rồi, chỉ có một vết thương do kiếm, một kiếm mất mạng..." Giọng run lên, Hàn Tố nói tiếp, "Thiên hạ này chẳng có mấy người có được thực lực như thế. Nhưng!"

"Ta nhất định sẽ khiến kẻ đó trả giá thật đắt."

"...Nàng định làm gì?"

Hàn Tố vô cùng kiên quyết: "Ta muốn trở thành chủ tướng mới của Hàn gia quân."

Chuyện này, Giang Lăng có thể chắc chắn, Hàn Tố nhất định sẽ bộc lộ tài năng, vì trong nguyên tác nàng đã làm được rồi, không có lý nào giờ lại không làm được cả.

Giang Lăng cực kỳ chân thành: "Không đến ba năm, nàng chắc chắn sẽ thành công."

Hàn Tố nhìn vào mắt Giang Lăng rồi bỗng cười: "A Lăng, đây chính là sự khác biệt giữa tỷ và Mai Thiếu Hằng. Khi ta rời khỏi thái ấp cũng nói những lời này, Thiếu Hằng lại nghĩ ta nói chuyện viển vông."

"Tỷ xem, lại chỉ có một mình tỷ tin ta."

Giang Lăng: "..."

Giang Lăng liếc nhìn độ thiện cảm siêu cao của Hàn Tố, gọi hệ thống trong bụng: "Tiểu Hồng Tiểu Hồng!"

"Đến đây~ Hệ thống hồng nương hân hạnh phục vụ bạn."

Giang Lăng hận mài sắt không nên kim: "Thất sách rồi, ta còn tưởng Mai Thiếu Hằng có thể dễ dàng chinh phục được Hàn Tố, không ngờ hắn có một tí tẹo ấy cũng không làm được."

"Lại không phải tại anh à?" Hệ thống khinh bỉ.

"...Hôm nay ta công lược nhầm, vô tình nói sai hơi nhiều. Giờ bắt đầu rút thôi, mai chiến tiếp!"

Sau khi được hệ thống đồng ý, Giang Lăng bèn định đi về, Hàn Tố từ nhỏ đã luyện võ, cơ thể khỏe mạnh, nghỉ ngơi một lúc xong là lại bừng bừng ngay, nhất quyết đòi đưa Giang Lăng về.

Mới bước qua bậc cửa, trước mắt Giang Lăng liền rực lên đèn đỏ.

Hệ thống vội vàng nhắc: "Kí chủ, có người cầm đao kiếm, lưng đeo cung tên đến đây!"

Nói theo cách khác thì là... có thích khách!

Hàn gia có địa vị quá cao trong Hàn gia quân, quá nửa tướng sĩ chỉ nghe hiệu lệnh từ Trấn Bắc tướng quân. Để phòng ngừa bất ngờ xảy ra, so với giam lỏng Hàn Tố, giết luôn thì an toàn hơn.

Giang Lăng ngước mắt nhìn, chỉ thấy ánh thép khúc xạ trên mái ngói than chì, đây là ánh phản quang của vật sắc nhọn dưới ánh nắng.

"Cẩn thận!"

Mũi tên rạch giời xuất hiện, Giang Lăng kéo Hàn Tố vào lòng, lăn sang bên cạnh.

"Vèo vèo vèo——"

Mũi tên cắm thẳng vào phiến đá, không khó tưởng tượng ra nếu mà bắn trúng người, chắc chắn sẽ xuyên thấu qua xương.

Giang Lăng theo bản năng làm đệm cho Hàn Tố, vai đụng phải đá tảng, đau thốn lên, sắc mặt liền trắng bệch ra.

"A Lăng?" Hàn Tố hoảng hốt vội vàng đứng dậy.

Người hầu xung quanh phản ứng lại, rút trường đao bên hông ra, hô to cảnh báo: "Có thích khách có thích khách!"

Trong tiếng hỗn loạn, tiếng nói của Hàn Tố đặc biệt rõ, nàng nắm chặt lấy tay Giang Lăng, giọng run lên: "A Lăng, tỷ chảy máu rồi."

Bờ môi trắng xám của A Lăng trào máu, mơ hồ vương vài phần yêu dị.

"Bệnh cũ rồi." Giang Lăng vừa mở miệng, máu liền chảy đến cằm.

"Tỷ cứu ta một mạng, ta sẽ không để tỷ xảy ra chuyện đâu!"

Tiếng đao rút khỏi vỏ vang vọng bên tai, Hàn Tố rút lấy trường kiếm của người hầu, lao nhanh về phía thích khách, đồng thời hạ lệnh: "Đóng cửa!"

"Kẹt——"

Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại, bảo vệ số nha hoàn tay trói gà không chặt bên trong, thị vệ và Hàn Tố thì chống trả đám thích khách.

Giang Lăng là một thành viên trong số "trói gà không chặt", cũng ở lại bên trong cánh cửa, khi dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo, Giang Lăng im lặng đứng giữa đám nha hoàn đang hoảng hốt, lắng nghe tiếng giao chiến mơ hồ vọng lại.

Thật lâu sau, Giang Lăng mới hỏi hệ thống: "Đám thích khách này có phải người của Giang thừa tướng không?"

Chiêu Dương đế đã quyết định sẽ giam lỏng Hàn Tố, thế nên sẽ không làm gì thừa thãi, Tuyên vương lại càng không, thế nên chỉ còn lại mấy vị kia.

Điều khiến Giang Lăng ra kết luận là vì, ban nãy cậu và Hàn Tố đứng ngang hàng, nhưng tất cả những mũi tên kia đều tránh vị trí của cậu.

Bởi vì, cậu là "con gái Giang phủ", con gái của chủ nhân đám thích khách kia, tất nhiên sẽ không dám làm cậu bị thương.

"Không sai." Hệ thống khẳng định suy đoán của Giang Lăng.

Giang Lăng quệt dòng máu trên môi đi, cười: "Xem ra, sắp trở trời rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.