Hệ Thống Hồng Nương

Chương 10




Chương 10

"Phù——"

Hệ thống thở phào một hơi dài, kinh thư lật mặt giấy như đang đấm đấm ngực mình: "Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là nam chính bị anh giết chết rồi!"

Giang Lăng cười khẽ một tiếng.

"Anh còn cười? Anh cũng đâu phải không biết nam chính không biết bơi, anh lại đạp thẳng cánh hắn xuống nước!"

"Không cho hắn nếm mùi thì hắn sẽ không biết nhớ." Giang Lăng thõng tay, "Mi xem, làm như vậy, hắn đã không còn tình cảm gì với "ta" nữa, chắc chắn sẽ thương Hàn Tố bị vu hại, sau đó trăm phương ngàn kế tốt với nàng, cái gọi là tình tiết ngược thân ngược tâm không phải hết luôn à? Bọn họ không phải sẽ vui vẻ hạnh phúc bên nhau à?"

"Nói vậy cũng đúng ha."

"Nếu nhiệm vụ chính đã có thể hoàn thành, vậy thì không cần phải quan tâm quá trình nữa."

"Nhưng mà..." Hệ thống giằng co, lật thẳng sang cột nhiệm vụ, "Anh xem, tiến độ nhiệm vụ chính mới hoàn thành có 50% thôi, còn xa lắm mới đến thành công."

Giang Lăng ra vẻ lõi đời tình trường, vô cùng tự tin: "Cái gọi là tình cảm, đều phải từ từ bồi dưỡng, từ từ rèn luyện, mi nói xem có đúng không?"

Hệ thống: tự nhiên cảm thấy không biết nên đáp thế nào.

Gió mùa hè không hề lạnh, nhưng cơ thể này của Giang Lăng rất yếu, khi lá cây đung đưa xào xạc, cậu đồng thời siết chặt áo choàng.

Đi ra khỏi Hải Tâm cư, khi bước qua một con đường nhỏ, một ngọn đèn chiếu sáng nửa khoảnh đất, có người xách hoa đăng chầm chậm đi đến, rọi hoa cỏ ven đường thành bóng mờ đan xen.

Giang Lăng nghi có thái giám tuần tra, bèn chui vào trong rừng, lưng tựa lên thân cây thô ráp.

Tiếng bước chân khe khẽ lọt vào trong tai, Giang Lăng ôm tay, nghiêng đầu đi trong tiếng dế kêu, nhìn thấy một thiếu niên bước đi trên con đường nhỏ.

Mắt mày thiếu niên được ánh đèn mơ hồ bao phủ, Giang Lăng nhận ra người này, chính là Mai Cửu.

"Đây không phải âm 100 sao?" Hệ thống lơ lửng bên cạnh Giang Lăng, "Y đến chỗ dở hơi này làm gì?"

Giang Lăng im lặng không nhúc nhích, đến khi Mai Cửu đi qua bên cạnh cậu, bóng dáng dần xa, mới bước ra khỏi khu rừng nhỏ.

Trước khi đi, Giang Lăng quay đầu, nhìn theo hướng thiếu niên vừa đi khỏi.

Trong sắc tối trầm, dáng hình Mai Cửu mờ ảo nơi tăm tối, đèn lồng trong tay như ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, yếu ớt, nhưng lại không bao giờ tắt.

Ánh sáng dừng lại trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của Tâm Hải cư, Mai Cửu hình như đã treo đèn lồng lên trước cửa Tâm Hải cư, một mình đi vào khoảnh đất hoang phế.

"Kí chủ?" Hệ thống gọi.

"..."

Giang Lăng không lên tiếng, hệ thống ủ dột: "Chúng ta có cần đi theo xem không?"

"Không cần đâu." Giang Lăng cúi đầu, bước về nơi sáng ngời rực rỡ, "Ai mà chẳng có bí mật chứ."

Giang Lăng nhân lúc nghỉ mà lén chạy ra ngoài nên không dám ở lại lâu, dạy dỗ Mai Thiếu Hằng xong bèn lập tức quay lại Hiệt Phương đình, đi qua đi lại chưa đến nửa canh giờ.

Ngoài kia vẫn còn đang thiết yến, ai ai cũng bận lấy lòng Chiêu Dương đế, làm gì có ai rảnh đi để ý đến một tên bệnh tật như cậu chứ?

Nhưng, khi Giang Lăng quay lại Hiệt Phương đình, đã thấy Vương đại thái giám bên cạnh Chiêu Dương đế.

"Hi phi nương nương, bệ hạ đã chờ người lâu lắm rồi."

Giang Lăng quét mắt nhìn, không nhìn ra được gì trên mặt Vương đại thái giám, trên mặt cung nga thì mang vài phần sợ hãi.

"Kí chủ, anh đêm gặp tình lang bị tóm rồi!" Hệ thống hò hét.

Giang Lăng mặc xác hệ thống, sau khi khẽ gật đầu bèn cực kỳ bình thản mà đi vòng qua đám cung nga thái giám, đi vào bên trong.

Mới đi được mấy bước, tiếng rên rỉ vụn vặt liền lọt vào tai, giọng nữ quen thuộc gọi hai chữ bệ hạ từng tiếng từng tiếng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh như khóc mà chẳng phải khóc, tựa cười mà như không cười, uyển chuyển mềm mại đến tận xương.

Giang Lăng dừng bước, nhẹ ngẩng đầu lên, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trong đình viện dưới hành lang uốn khúc có treo vài chiếc đèn lồng, chiếu sáng cả đình viện, hoa cỏ theo mùa nở rực rỡ, hương hoa thoang thoảng cùng hương son phấn của nữ tử hòa vào nhau, lướt qua chóp mũi Giang Lăng.

Sau đó, Giang Lăng hoàn toàn nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.

Thái giám thanh tú vây thành một hàng, cung nữ ngày thường hầu hạ cậu để mái tóc dài xõa xuống, mặc áo lụa cực kỳ mỏng, như sợi tơ hồng quấn quanh cây đại thụ, mềm yếu tựa vào Chiêu Dương đế.

Chiêu Dương đế đè người trên chiếc bàn tròn, mái tóc che mất đi mặt mũi, Giang Lăng chỉ có thể nhìn thấy trên bờ lưng trơn bóng toàn là vết tim tím hồng hồng.

Theo động tác đẩy đưa, mái tóc trượt xuống gò má, lộ ra vầng trán tím bầm.

....Đó là Minh Hương.

"Quào!" Hệ thống kinh ngạc hô to.

"Bệ hạ, người đang làm gì vậy?" Giang Lăng lạnh lùng cười.

Trong tiếng thở dốc nặng nề, Chiêu Dương đế ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang vài phần ham muốn, sau khi lướt qua khuôn mặt Giang Lăng liền biến thành dục cầu bất mãn.

Cơ thể chuyển động không ngừng, Chiêu Dương đế cau mày: "Đột nhiên phát hiện cung nga trong Hiệt Phương đình cũng được lắm, vừa hay ái phi không có mặt, bèn sủng hạnh một nàng, ái phi sẽ không tức giận đâu phải không?"

Câu vừa dứt tiếng, Chiêu Dương đế bèn chộp một túm tóc dài, kéo mạnh không chút thương tiếc, Minh Hương đau đớn kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngày thường luôn cung kính ngợp tràn sắc đỏ, mắt ngập hơi nước, đang cắn chặt cánh môi.

"Nàng hình như tên là... Minh Hương?"

Đậu!

Khốn kiếp!

Giang Lăng biết chuyện này chẳng là gì đối với Chiêu Dương đế, nhưng hắn động vào người bên cạnh Giang Lăng đã đủ để cậu nổi khùng rồi.

Như không nhìn thấy sắc mặt Giang Lăng đột ngột lạnh ngắt, hoặc là căn bản chẳng buồn để ý, Chiêu Dương đế làm nốt đợt tấn công cuối cùng, theo tiếng nước ám muội, hắn giờ mới thong thả buông Minh Hương ra, kéo quần lên.

"Nếu ái phi đã trở lại thì không cần đến nàng ta nữa." Mặt Chiêu Dương đế sầm sì, hắn vẫy tay về phía Giang Lăng, "Lại đây."

"Hờ hờ."

Chiêu Dương đế chắc là nghĩ đầu mình lởm khởm toàn sừng, sầm mặt lại: "Sao, đêm nay ái phi không tiếp ai à?"

Giang Lăng nheo mắt, bàn tay dưới áo bào đã siết lại thành nắm đấm, cậu cười hỏi: "Bệ hạ không hỏi xem tối nay ta đi đâu sao?"

"Bốp!"

Chiêu Dương đế đập cái tay to dày xuống mặt bàn, cùng tiếng vang thật lớn, hắn quát ầm lên: "Tiện nhân!"

Sau đó, một thứ gì đó bay thẳng về phía Giang Lăng.

Giang Lăng phản ứng nhanh, nghiêng đầu đi, cái chén sứ thanh hoa lướt qua má cậu, rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.

Ánh mắt rơi xuống số mảnh vụn, Giang Lăng dừng chân, hạ mi mắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu dùng mảnh sứ này cắt cổ Chiêu dương đế, thì tỷ lệ khiến hắn chết đến không thể chết nổi nữa là bao nhiêu.

Cuối cùng ra kết luận, chỉ cần bất chấp hậu quả, chắc chắn có thể thành công.

"Kí chủ, suy nghĩ này của anh nguy hiểm quá nha."

Kinh thư rung rung: "Chiêu Dương đế sẽ chết, nhưng không phải hôm nay, không phải bây giờ!"

"..."

Dáng vẻ hiện tại của Giang Lăng như bị đè chặt, cuối cùng cũng đã biết được mùi vị của sợ hãi, cứng đờ một chỗ mà run rẩy.

Sắc mặt Chiêu Dương đế vẫn sầm sì, khi lướt qua cơ thể Giang Lăng dưới ánh đèn, mắt dần trở nên nóng rực.

Trừ đêm đầu tiên ra, hắn chưa từng chạm vào người đẹp này lần nào nữa, thậm chí đến đêm đầu tiên như nào hắn cũng chẳng nhớ, căn bản chẳng rõ mùi vị của người đẹp này như nào, chỉ nhớ sự mệt mỏi và đau đớn ngày hôm sau.

Lòng nảy ra một ý, Chiêu Dương đế cũng chẳng che giấu nữa, ra lệnh thẳng băng: "Cởi quần áo ra cho trẫm!"

"Uầy, Chiêu Dương đế định lại... lần nữa ngay trước mặt mọi người à?"

Hệ thống bị censor mất mấy chữ, cũng chẳng biết hắn đang phấn khích hay là làm sao, giọng đực rựa thô thiển còn khó nghe hơn bình thường, âm điệu cao hơn bình thường nhiều.

"Cởi quần áo? Hắn tưởng mình là tổng tài trong truyện bá đạo tổng tài à?"

"Không đúng, dù gì Chiêu Dương đế cũng là hoàng đế một nước, lợi hại hơn tổng tài bá đạo nhiều. Nhưng tổng tài bá đạo đều có cái mặt người thần cùng hận, địa vị thì hắn bì được, chứ cái mặt kia thì cửa gì."

Trong tiếng lải nhải của hệ thống, Giang Lăng ngẩng đầu, quét mắt nhìn cung nga thái giám xung quanh.

Giang Lăng còn chưa mở miệng, Chiêu Dương đế đã cười lạnh trước một tiếng: "Sao, tiện nhân như ngươi còn cần thể diện à? Ta cho ngươi biết, cho dù ta sủng hạnh ngươi ngay trước mặt văn võ bá quan, ngươi cũng phải chịu."

"Có cần phải tạ chủ long ân luôn không?" Giang Lăng đáp một câu, giọng điệu lạnh lùng chế giễu.

"Còn lề mề cái gì? Cởi cho ta!"

Giang Lăng cong mắt, đột nhiên cười.

Chiêu Dương đế bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, rồi trông thấy ngón tay trắng nõn xinh xẻo của Giang Lăng móc dây buộc trên áo choàng, bắt đầu thong thả tháo ra.

Áo choàng trượt xuống khỏi người, Chiêu Dương đế càng không rời nổi mắt. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy "Giang Lăng", hắn đã biết người đẹp này rất gợi cảm.

Giang Lăng dùng một tay ôm áo choàng, một tay bắt đầu cởi áo ngoài của mình, vừa cởi vừa đi về phía Chiêu Dương đế, trên người mang một luồng sát ý che giấu cực kỳ kín đáo.

"Ôi vãi! Kí chủ, đừng bảo anh định giết người thật nhé?"

"Xé xác hắn ra." Giang Lăng trả lời qua loa.

"Kí chủ, Chiêu Dương đế không sống được bao lâu nữa đâu, giờ anh lôi cả chính mình vào thì ngốc lắm." Kinh thư cuống đến độ bay vòng quanh Giang Lăng, cố gắng ngăn cản.

"..." Giang Lăng không để ý đến hắn, khi áo ngoài buông lỏng nửa hở nửa che cơ thể, Giang Lăng như nhớ ra gì đó, tháo đai lưng ra.

Lúc này, cậu chỉ còn cách Chiêu Dương đế ba bước chân, cậu dừng lại rồi cởi hẳn áo choàng ra, dịu dàng phủ lên cho Minh Hương, bọc nàng lại thật chặt.

Minh Hương a một tiếng theo bản năng, nức nở đầy tủi nhục.

Giang Lăng cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh: "Ngươi ra ngoài trước đi."

"Ngươi lại muốn giở trò gì?" Chiêu Dương đế bất mãn.

Giang Lăng ngẩng đầu, cánh tay níu lấy cổ Chiêu Dương đế, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, trên khuôn mặt nở bung ý cười như băng tuyết.

"Bệ hạ, người thực sự muốn để bọn họ nhìn... cơ thể của ta?"

Âm cuối khẽ run, Chiêu Dương đế sắc dục công tâm, vội vàng nắm eo Giang Lăng: "Lui ra cả đi."

Thái giám và cung nga đã quen nhìn cảnh tượng này, mặt hơi đỏ lên, lui ra cực nhanh.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã lui ra sạch.

Còn Giang Lăng cũng tháo đai ngọc trên eo xuống, muốn thử xem vặn gãy cổ người ta là cảm giác như nào.

Chiêu Dương đế đẩy Giang Lăng lên mặt bàn, trên bàn tròn vẫn còn vương thứ mùi hương diễm, Chiêu Dương đế lôi kéo quần áo Giang Lăng như không chờ được nữa.

Giang Lăng thuận thế giơ tay lên.

[Aaaaa] Hệ thống ré lên.

Trước khi Giang Lăng dùng đai ngọc thắt cổ Chiêu Dương đế, Chiêu Dương đế đột nhiên rên lên một tiếng, mắt trợn trắng, ngất xỉu, sau đó người lao thẳng về phía Giang Lăng.

Giang Lăng giật mình.

Rồi trông thấy trên vai Chiêu Dương đế nhiều thêm một bàn tay, ngón tay khớp xương rõ nét, sau đó xoay gọn một cái, Chiêu Dương đế úp mặt xuống sàn nhà.

Giang Lăng định thần lại, rồi trông thấy khuôn mặt thanh tú của Mai Cửu.

Y cong khóe môi với Giang Lăng, dịu dàng và vô hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.