Hệ Thống Đào Mỏ

Chương 3: Nữ chính... Chắc là không chết tiệt




Chát—

Dương Ngọc Diệp bị tát ngã về phía sau, đầu cô đập vào bồn rửa tay, bên thái dương ứa ra một dòng máu nóng.

"Này nó chảy máu rồi kìa." Một nữ sinh lo lắng kêu lên.

"Không sao đâu, đây không phải ở trong trường, chúng ta sẽ không bị kỉ luật đâu."

"Đều là do con khốn này dám ve vãn anh Lâm của chúng ta, nó đáng đánh!"

Trước mặt Dương Ngọc Diệp là ba nữ sinh có vẻ đỏng đảnh phát ra mùi nước hoa lẫn với thuốc lá gay mũi.

Đây đích thị là dân anh chị trong trường.

Dương Ngọc Diệp lắp bắp: "Hức...không phải đâu..."

"Mày nói cái gì? Nói cho rõ ràng ra xem nào??"

Nữ sinh tóc vàng tiến lên túm lấy tóc Diệp kéo lại gần.

Diệp thực sự không rõ tại sao sự tình lại trở nên như vậy nữa. Cô chỉ là vô ý làm đổ trà sữa lên người bạn cùng lớp Đỗ Gia Lâm. Cô cũng đã xin lỗi và hứa bồi thường cậu ta nhưng người ta không cho. Nhất định muốn cô làm chân chạy vặt cho cậu.

Vì luôn ở gần nghe lời sai bảo của Gia Lâm nên các bạn cùng trường đã hiểu lầm và ghen ghét với cô. Thành ra cô bị tẩy chay và bắt nạt. Đỗ Gia Lâm nhìn thấy nhưng cũng không hề nhúng tay vào mà cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy.

"Hức...hức...tớ...tớ không biết gì hết..."

Nhưng tiếng Diệp nức nở đã át mất giọng nói của chính cô. Nữ sinh tóc vàng vẫn không nghe thấy liền đưa tay lên định cho Ngọc Diệp thêm một tát thì bị một bàn tay nắm lại.

Người đến có mái tóc màu hồng kẹo ngọt với ánh mắt long lanh xanh biếc. Giọng nói ngọt ngào nhưng không kém phần khí thế.

"Dừng lại ngay."

Tô Bảo Ngọc cảm thấy lần xuất hiện này của bản thân thật quá ngầu quá ga lăng đi! Đây đích thị là màn anh hùng cứu mỹ nhân thành công nhất lịch sử!

"Gì vậy bà cô? Tự dưng xen vào chuyện của chúng tôi."

"Vì con mẹ nó bà đây đi xả cũng không yên! Quá ồn ào đi! Có chọn chỗ cãi nhau thì có nhất thiết phải vào nhà vệ sinh công cộng không? Muốn ngửi mùi thúi chung sao?"

Dương Ngọc Diệp:...

Bộ ba nữ sinh:...

Tất nhiên cô không thể nói rằng cô rình sẵn bọn họ ở đây như một tên biến thái được.

Bảo Ngọc tự nhiên thấy gay mũi bởi mùi nước hoa kèm thuốc lá từ mấy người nữ sinh cộng thêm mùi thúi nhà xí liền đưa tay lên bóp mũi.

Chợt lia mắt nhìn qua nữ chính Dương Ngọc Diệp thì ôi trời ơi đầu cô bé là một mảng máu!

Tô Bảo Ngọc:!!!

Bắt nạt học đường cấp 3 đến mức độ này sao!?

Lẽ ra mình nên xuất hiện sớm hơn. Chẳng là lúc nãy hệ tiêu hoá của cô thật sự gặp một chút vấn đề.

Ngọc liền nhanh chóng tiến đến đỡ Diệp đứng dậy để cô bé nép sau lưng mình.

"Đủ rồi, mấy đứa còn không dừng lại thì chị sẽ báo lên nhà trường, học viện Hoàng Gia đúng không?" Nhìn qua bọn ranh con này mặc cả đồ trong trường ra ngoài bắt nạt người ta một cách công khai, Ngọc chép miệng "Chị đây mới chuyển công tác đến đấy."

Ba nữ sinh bắt đầu xanh mặt. Chẳng lẽ là giáo viên mới về trường!?

"Cô... là giáo viên mới sao...?"

Ngọc cười nhưng không cười: "Đoán xem."

Một nữ sinh lấy khuỷu tay huých nữ sinh tóc vàng.

"Thôi bỏ đi Mai à, đi nào."

"Đi, đi"

Ba nữ sinh vội cúi người lễ phép chào Tô Bảo Ngọc rồi vội vàng kéo nhau đi mất.

Ngọc quay lại nhìn Diệp.

"Em có sao không?? Trời ơi sao lại đánh con nhà người ta thành ra như này cơ chứ!"

Ngọc vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn sạch thấm lên trán Diệp để cầm máu.

"Em giữ lấy chiếc khăn này để chị đưa em đi bệnh viện."

Diệp ngập ngừng nói: "...cảm ơn chị"

"Không có gì. Chuyện nên làm cả." Ngọc vỗ vai Diệp.

"Dạ vâng."

"Chúng ta đi nào, chị để xe máy ngoài kia." Ngọc nói rồi quay người đi trước.

Diệp ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chợt trước mắt Diệp mờ dần, hình ảnh như lẫn lộn hoà vào nhau. Người cô lảo đảo rồi nằm vật ra đất.

"Này—"

"Này em—"

Diệp vẫn lờ mờ cảm nhận được một hơi ấm đang bao lấy mình. Bảo Ngọc ôm Diệp vào lòng cố gắng gọi cô.

"Này Dương Ngọc Diệp!"

Chị ấy... biết tên mình sao?

"Alo 115 đúng không cho một xe cứu thương đến công viên Ban Mai—"

Sau đó Dương Ngọc Diệp đã mất hẳn ý thức, cô không còn cảm nhận được gì nữa.

____________

Lúc Diệp tỉnh dậy sắc trời đã tối, cô lim dim mở mắt thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện và một mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Cơ thể cô lúc này nặng trĩu, đầu đau như búa bổ. Cô rên rỉ kêu lên một tiếng.

Bảo Ngọc nghe thấy tiếng kêu liền dừng chơi ván game trên điện thoại quay ra nhìn Diệp mừng rỡ.

"Em tỉnh rồi?"

"Dạ"

"Em cảm thấy cơ thể sao rồi?"

Vừa nói Ngọc vừa đỡ Diệp, kê thêm một chiếc gối êm ái để cô bé ngồi dậy.

"Em... ổn ạ." Diệp lí nhí đáp.

"Có gì em nói thẳng ra đừng ngại. Bị thương ở đầu như vậy rồi em còn nói ổn sao?"

Nói rồi Ngọc chỉ tay vào băng gạc quấn quanh đầu Diệp.

"...có hơi đau một chút ạ" Diệp ậm ừ.

"Ừ, em uống nước đi." Bảo Ngọc đưa Diệp một cốc nước.

Ngọc Diệp đưa tay ra cầm lấy nhưng vì cô quá run làm cho nước đổ hết ra người.

"Ôi trời em cẩn thận chứ."

"Em xin lỗi chị ạ..."

"Không sao không sao, chị chỉ sợ em nhiễm lạnh thôi. Để chị đi lấy áo khác cho em nhé."

Ngọc lấy từ trong tủ một chiếc áo hoa xanh lam dành cho bệnh nhân rồi tiến đến Diệp cẩn thận từng li từng tí cởi cúc áo trên người cô bé.

"Chị! Để em tự làm!"

Ngọc lần đầu nghe được Diệp nói một câu hoàn chỉnh mà không ngập ngừng nhưng cô lại gạt đi lời nữ chính: "Không sao không sao, đều là con gái với nhau cả." Rồi tiếp tục cởi áo Diệp.

"Không—"

Bảo Ngọc sững người lại khi nhìn vào trong lớp áo Diệp. Đó không phải làn da mà các thiếu nữ tuổi 15 16 nên có.

Làn da đó không trắng mịn mềm mại, cứ cách một tấc da thịt cô bé lại có hằn những vết đỏ lẫn với những vết bầm tím nhìn mà muốn cay mắt.

Bảo Ngọc thất thần không nói nên lời: "Cái này..."

Ngọc Diệp vội vàng giành lấy áo trong tay Ngọc rồi nhanh chóng tự thay cho bản thân. Cô bé lóng ngóng một hồi cũng mặc xong cái áo. Có mấy chiếc cúc còn bị cài lệch. Nhưng cô bé vẫn cúi đầu khiến cho tóc mái che đi nửa khuôn mặt làm Ngọc không nhìn ra biểu tình của cô.

Sự tĩnh lặng khiến bầu không khí trở nên nặng nề.

Bảo Ngọc gãi gãi tai ngại ngùng đổi chủ đề. "Em đói không?"

"Dạ—"

Không để Diệp kịp từ chối Ngọc nói chen vào trước "Dù sao cũng 9h tối rồi chị ở đây trông em cũng chưa có gì vào bụng, hay chị xuống dưới kia tìm mua ít cháo chị em mình cùng ăn nhé?" Nói rồi Ngọc xoa xoa bụng vẻ mặt mệt mỏi tỏ vẻ mình rất đói.

Diệp lo lắng vội vã: "Vậy...vậy chị phải ăn đi không sẽ bị hạ đường huyết đó."

Ngọc cười cười, đứa nhỏ này bản thân mới là người bị thương nặng thành ra thế kia mà vẫn còn lo lắng cho một người lạ như mình. Quả thật là một đứa trẻ ngoan! Lại còn ăn nói lễ phép nữa!

Cô thích!

Độ hảo cảm của Bảo Ngọc đối với Diệp tăng lên. Cô nghĩ rằng bản thân nên trực tiếp thực sự nhìn nhận đánh giá con người nữ chính, không nên để những định kiến một phía của chính bản thân cô khi trước đọc trong sách ảnh hưởng. Dù sao bây giờ cô cũng chính là tồn tại ở trong thế giới này. Cô cũng sẽ không đem Dương Ngọc Diệp thành một nhân vật hư cấu mà đối xử. Nhỡ đâu đây thực sự là một thế giới song song khác tồn tại cùng lúc với thế giới của cô thì sao. Vạn vật đều có linh hồn, cô sẽ không coi thường.

Ra khỏi bệnh viện, Ngọc đi lòng vòng xung quanh mãi mới thấy một hàng cháo còn mở bán có vẻ đang dọn quán sắp đóng cửa. Cô vội vã chạy tới. "Bác! Bác ơi đợi chút! Cho cháu 2 suất cháo với ạ."

"Ôi trời cô bé này, bên bác đóng hàng rồi."

"Thôi mà bác, bán cho cháu với, bạn cháu nằm viện cả ngày chưa có gì vào bụng rồi không ăn nữa thì nó giãy đành đạch rồi ngoẻo mất."

"Aiya thực sự khó rồi cô bé à bác đã bán hết cháo hôm nay. À! Hay cháu qua bên kia đường, có hàng phở vẫn còn mở đến đêm muộn đó" Nói rồi ông bác chỉ tay qua một quán ăn còn sáng đèn bên đường.

Bảo Ngọc vội vã cảm ơn rồi chạy qua thì cô cảm nhận một sự bất lực tràn trề. Trời ơi! Quán này hot lắm sao? Sao người ta lại xếp hàng dài như vậy? Thế này đến bao giờ mới đến lượt cô? Những người này làm sao vậy? Đêm rồi còn kéo nhau đi ăn với chả uống.

Hừ hừ. Tô Bảo Ngọc hậm hực.

Hải cẩu lên tiếng: "Chủ nhân cũng là người đêm đi xếp hàng chờ ăn đó."

Ngọc đang vì cơn đói cồn cào mà trở nên bực tức: "Câm miệng."

Hải cẩu nín thinh.

Hàng người dài thế này có khi phải đến hơn một tiếng nữa mới đến lượt cô. Làm sao bây giờ? Chợt nhớ tới hình như cửa hàng hệ thống còn bán đồ ăn. Liền hướng hải cẩu nói: "Này hình như hệ thống bọn mày có bán phở đúng không, bao nhiêu tích điểm vậy, tao mua 2 suất, nhanh lên."

"Mỗi một suất là 10 tích điểm thưa chủ nhân, nhưng mà phở này nếu ăn vào—"

Không để hải cẩu nói hết, Bảo Ngọc gắt lên: "Có mau lên không thì bảo con chó biển chết tiệt??"

Hải cẩu khóc huhu sợ hãi vị chủ nhân cường lãnh của nó nhưng vẫn muốn cố gắng giải thích: "Nhưng mà—"

"Câm miệng. Giao ra. Nhanh!"

Hải cẩu câm nín chỉ đành trừ của Tô Bảo Ngọc 20 điểm tích luỹ, lập tức 2 hộp phở xuất hiện trên tay Ngọc. Ngọc liền vui sướng, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra.

Hải cẩu theo chủ nhân của nó 3 năm cũng biết Ngọc có chấp niệm như thế nào đối với việc ăn uống. Mỗi khi cô quá đói sẽ không thể kiềm chế được cơn tức giận, có khi còn mất kiểm soát, còn thiếu chút nữa muốn làm thịt luôn một đối tượng công lược trước kia.

Hải cẩu lúc đấy mà không can ngăn, không biết chủ nhân nó sẽ làm ra chuyện phạm pháp gì vì đói. Đối tượng công lược kia cũng hãi quá mà chạy mất dép không còn thấy tung tích nữa. Nhiệm vụ lần đó cũng thất bại.

Cầm hai hộp phở nóng hổi trên tay, Bảo Ngọc nhảy chân sáo trở về phòng bệnh của Dương Ngọc Diệp. Có thể thấy Ngọc có bao nhiêu cao hứng.

Cô bé nhỏ đang ngồi suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ một màn tối đen, đôi mắt đen của cô trầm lắng đượm buồn không nói nên lời.

Chợt nghe tiếng cạch cửa, Bảo Ngọc lon ton chạy đến giường Diệp đang nằm, khuôn mặt Ngọc nở nụ cười tươi như một đứa trẻ. Diệp lập tức quay ra hướng Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng: "Chị trở lại rồi ạ."

Nụ cười của Ngọc thiếu chút nữa kéo đến tận mang tai, hào hứng giơ hai hộp phở đến trước mặt Diệp: "Tiếc quá không còn cháo nhưng chị mua được phở nha! Phở hồi sức nhanh lắm nha! Ngày trước mỗi khi chị ốm, không ăn được gì cả, bố chị đều mua phở cho chị, chị liền tỉnh táo mà ăn liền hết mấy bát, khoẻ ngay nha!"

Nói rồi mở bát phở đưa đũa và thìa đến trên bàn bệnh của Diệp, cũng vội vàng mở bát của chính mình định húp thì nghe Diệp de dặt hỏi: "Chị... tên gì vậy?"

"À quên hì hì chưa nói với em, chị tên Tô Bảo Ngọc. Em tên gì?"

Rõ ràng chị ấy biết tên mình rồi mà vẫn hỏi sao? Nhưng Diệp vẫn đáp "Dương Ngọc Diệp."

Ngọc hào sảng túm lấy tay Diệp quăng lên quăng xuống: "Được được Diệp, giờ chúng ta chính là chị em tốt nha, giờ ăn đi em."

Này là chị ấy bắt tay mình hay muốn đem cánh tay mình dứt ra đây?

Mặc kệ phản ứng của Diệp, Ngọc đã bắt đầu càn quét bát phở trong tay. Thấy vậy, Diệp cũng bắt đầu cúi xuống ăn.

Lúc hai người ăn xong, Ngọc thu dọn bát đũa vào túi rồi vứt sang một bên, lau lau miệng hỏi Diệp: "Ủa tối muộn vậy em không gọi người nhà đến sao?"

Diệp trầm mặc.

Ấy chết, quên mất mối quan hệ giữa Diệp và gia đình con bé không tốt cho lắm. Định đổi chủ đề thì Ngọc Diệp lên tiếng.

"Họ sẽ không quan tâm đâu."

Bảo Ngọc nhăn mày, cảm thán gia đình kiểu gì không biết, định tiến đến an ủi cô bé thì một trận choáng váng ập đến.

Ngọc ngã ngất ra đất.

Dương Ngọc Diệp bất ngờ: "Chị Ngọc!?" Muốn tiến lên xem người như thế nào thì chính cô bé cũng bị choáng váng mà xỉu luôn trên giường.

Hải cẩu: Huhu bé rất muốn cảnh báo chủ nhân nhưng mà cô không cho nha, cửa hàng hệ thống đúng là có bán phở nhưng nó căn bản không phải đồ ăn đơn thuần mà chính là có khả năng gây ảo giác a! Nó khiến cho người ăn chìm vào giấc mộng theo ý muốn chủ nhân a, khiến người bị ăn nhầm tưởng rằng giấc mộng là sự thật, làm cho chủ nhân có thể dễ dàng thao túng đối tượng.

Nhưng nếu không có sự ra lệnh của chủ nhân rằng đối tượng phải gặp ảo giác gì thì đến hệ thống như nó cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Không những vậy còn là chính chủ nhân ăn a.

Hải cẩu giờ chỉ có thể cầu mong cho chủ nhân của nó có thể an toàn trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.