Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 57: Lực áp quần hùng




Phong Liên Trúc đang chết chùm trong đống thơ ca với thầy giáo rồng xanh trên lớp. Thầy giáo rồng xanh nói thơ cậu chế toàn là một đống từ đơn, tựa như một đống thịt mỡ không có linh hồn. Điều này khiến Phong Liên Trúc cảm thấy mình rất thất bại. Rõ ràng cậu là cây trúc biết nghe kinh thư học văn hóa mà, đâu hề giống với tộc yêu bái nguyệt thành tinh. Cậu còn là một trong tứ quân tử nữa đó, có không biết bao nhiêu nhà thơ ngâm thơ về trúc đâu nhé, sao tới thời đại tinh tế lại không biết làm thơ được nhỉ?

*tứ quân tử trong hội họa Trung Hoa: mai, lan, trúc, cúc.

Phong Liên Trúc đang ngồi trong lớp trên mạng tinh tế với một vẻ mặt đưa đám thì trong mắt chợt lóe lên tia sáng màu đỏ, tiếng cảnh báo chói tai quanh quẩn trong đầu.

[Kí chủ Pang Kirates nằm ngoài tầm kiểm soát, thế giới game online sắp sụp đổ, một khi thế giới sụp đổ, Pang Kirates sẽ không bao giờ trưởng thành được.]

Phong Liên Trúc đột ngột đứng dậy và nói với thầy giáo rồng xanh: "Thầy ơi, tôi có chuyện phải làm ngoài đời thực và cần phải offline ạ."

"Cậu không thể bỏ môn vì bản thân không ngâm thơ được đâu nhé!" Thầy giáo rồng xanh nói với vẻ không vui.

"Không phải đâu ạ, chú tôi đang bị bệnh nặng lắm, tôi nhất định sẽ làm thơ suốt ba ngày ba đêm sau khi trở lại mà ạ." Phong Liên Trúc nói quả quyết.

Thái độ thành khẩn của cậu cũng khiến thầy giáo rồng xanh yên tâm, giáo viên trí tuệ nhân tạo nhanh chóng cho phép cậu offline, Phong Liên Trúc tháo thiết bị lên mạng tinh tế xuống, mở không gian hệ thống ra và hỏi: "Tôi phải làm gì đây?"

Trước đây khi cậu đang học, hệ thống chưa từng xâm lấn mạng tinh tế, dù có tin cũng sẽ để đó, chờ cậu offline rồi mới đăng lên.

Nhưng lần này, hệ thống lại trực tiếp xâm lấn mạng tinh tế, vậy chắc là tình huống khá nguy cấp rồi. Phong Liên Trúc cũng không biết trong game đã xảy ra chuyện gì đến nỗi rồng béo vượt khỏi tầm kiểm soát như vầy, nhưng cậu nghĩ chuyện này sẽ không nhỏ đâu.

Pang Kirates quá hùng mạnh, hùng mạnh tới mức anh chỉ xem mọi thứ trên đời là con kiến, hùng mạnh tới mức anh không cần quan tâm gì tới đám người chơi hay nhảy tới nhảy lui trong game, nhưng tại sao lần này lại tức đến vậy chứ?

Phong Liên Trúc sờ ngực, có một thứ gì trong đó đang đập điên cuồng, khiến cậu cảm nhận được từng luồng khí lạnh chạy tới tay chân, máu nóng dồn lên, cậu cũng khó thể khống chế được cảm xúc của mình.

[Kí chủ Phong Liên Trúc có thể tốn 20 giá trị xin giúp đỡ với thế giới game, Phong Liên Trúc cũng sẽ tốn 100 điểm mỗi ngày nếu hoạt động ở thế giới game.]

Số điểm sẽ được sử dụng cũng ít, nhưng Phong Liên Trúc chỉ còn có 25 giá trị xin giúp đỡ thôi. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ nhận được thêm 10 điểm, Phong Liên Trúc nhận được 30 điểm xin giúp đỡ sau khi làm xong ba nhiệm vụ bao gồm giúp người phản tổ vượt khó, tốt nghiệp tiểu học và thu phục người phản tổ hải tặc, 5 điểm được dùng để trò chuyện với rồng béo nên còn dư lại 25.

Cậu chọn dùng giá trị xin giúp đỡ mà chẳng do dự gì rồi nhanh chóng đổi skin Đại Bàng Cánh Vàng, đây là skin mạnh nhất hiện giờ của Phong Liên Trúc và cũng là bộ đồ mà rồng béo thích nhất.

Tốc độ của hệ thống rất nhanh, trong nháy mắt khi Phong Liên Trúc nhấn xuống nút sử dụng giá trị xin giúp đỡ, cậu đã vọt tới thế giới game rồi.

Cậu tập trung nhìn và thấy bản thân đang đứng trong chủ thành của các bang phái, hình như đang có thứ gì che chắn ở trên trời.

Phong Liên Trúc ngẩng đầu nhìn lên và thấy ngay một con rồng vàng cực lớn, diện tích chắc chừng 2,000 km, anh gần như che chắn hết cả bầu trên bên trên chủ thành của game, mặt trời mặt trăng gì cũng chả thấy đâu nữa hết. Anh vẫy đôi cánh làm cho gió lớn nổi lên cuồn cuộn, từng dãy kiến trúc trong chủ thành bị gió cuốn lên, không biết bao nhiêu người chơi bị gió quật đến nỗi chết đi sống lại, mọi thứ diễn ra quá nhanh mà thoát khỏi game cũng chẳng làm được.

Vẫn có một số người chơi chắn trước người rồng bự và đang bày trận để bảo vệ chủ thành.

Một người chơi cánh dơi đen bị chân trước của rồng vàng tóm lấy, không biết hắn sống chết ra sao.

Phong Liên Trúc thấy thế thì vội bay lên theo làn gió, đôi cánh kim vàng mọc ra sau lưng, cậu dừng lại trước mặt rồng bự.

Lúc đầu mọi người còn tưởng Phong Liên Trúc là một người chơi, Kiếm Chỉ Trời Cao giơ kiếm cản cậu lại và nói: "Người anh em này, quanh người rồng cục súc vàng hoe có gió lốc, người chơi dưới cấp 120 mà tới gần thì sẽ bị gió cuốn bay đi đó. Bọn tôi đang bày trận, game vừa cho ra một trận pháp thập diện mai phục mới có thể nâng cao lực phòng ngự của mỗi người chơi, sao... sao cậu nhìn quen mắt vậy nhỉ, tôi từng gặp cậu rồi hả?"

Phong Liên Trúc liếc Kiếm Chỉ Trời Cao một cái rồi nói giọng thờ ơ: "Tôi nhớ rõ anh, anh là người đầu tiên giết chết tôi."

Kiếm Chỉ Trời Cao ngu người ra đó. Thừa dịp hắn đang mất hồn, Phong Liên Trúc xông phá chiêu kiếm, lơ đi năng lượng đáng sợ của cơn lốc và đứng yên trước mặt rồng vàng giữa ánh nhìn của muôn vàn người chơi.

"Phong Liên Trúc!" Một người chơi mắt đen thét lên, "Là Phong Liên Trúc đó, sao cậu ta lại đổi thành bộ đồ đẹp hơn cả trước đây nữa vậy nè?"

"Bậy rồi, chẳng phải con rồng cục súc vàng hoe kia là phiên bản tóc húi của Phong Liên Trúc hả, sao lại có hai Phong Liên Trúc thế này? Công ty game đang làm cái quái gì vậy, tôi muốn offline cũng không được là sao!"

Cả tòa nhà bang hội của Hữu Phượng Lai Nghi nằm ngay giữa cơn lốc, gió mạnh xung quanh không hề làm tổn thương tới họ mà còn bảo vệ hết tất cả thành viên trong bang nữa.

Thiên Nữ Phóng Yên Hoa nhìn lên trời và lẩm bẩm: "Thần Rồng của tụi mình không phải là Phong Liên Trúc hả?"

Bóng người nho nhỏ xuất hiện trước mắt Pang Kirates. Lúc này, đôi mắt xanh đó đã biến thành màu đỏ, tựa như một viên đá quý cực lớn được nạm lên đầu rồng vàng khè, trông rất đẹp mà cũng rất nguy hiểm.

Phong Liên Trúc giơ tay về phía rồng béo: "Tôi đến rồi nè."

"Gào~~~" tiếng rồng ngâm kéo dài kèm theo chút đau khổ vang vọng giữa không trung.

Lúc truyền vào trong tai của Phong Liên Trúc thì lại biến thành: "Em chẳng nhìn thấy ta gì hết á gào~"

Còn rất tủi thân nữa chứ.

Phong Liên Trúc tới gần, giang hai tay ra và miễn cưỡng ôm lấy mũi rồng vàng rồi cười nhẹ bảo: "Sao vậy được cơ chứ, chỉ cần anh ở đâu, ánh mắt của tôi sẽ luôn tập trung ở chỗ đó mà."

Pang Kirates vẫn thấy tủi thân dữ lắm, rõ ràng là cậu không nhìn thấy anh mà. Trong giấc mơ nè, trong số liệu tồn trữ trong game nè, trong ghi chép xa xưa nữa, Phong Liên Trúc không hề nhìn thấy anh gì hết luôn.

Đó là một cây trúc không có trái tim.

Trái tim? Pang Kirates nghiêng tai lắng nghe, như thể nghe được tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" của Phong Liên Trúc, nhưng xung quanh lại quá ồn ào, tiếng gió lốc, tiếng người chơi gào thét, tiếng tòa nhà sụp đổ, có quá nhiều tạp âm nên Pang Kirates không thể nghe rõ, chỉ trừ việc thu nhỏ và kề sát lỗ tai lên ngực Phong Liên Trúc mà thôi.

Lúc nghĩ thế, rồng vàng cực bự chậm rãi thu nhỏ, từ kích thước mà hai tay của Phong Liên Trúc chỉ có thể gắng gượng ôm lấy mũi anh thành cái cỡ rồng béo mà Phong Liên Trúc chỉ cần mở tay ra là có thể thấy anh đang lăn qua lộn lại trên lòng bàn tay của mình.

Hai chân trước của nhóc rồng béo túm lấy vạt áo vàng hoe của Phong Liên Trúc, lỗ tai kề sát trên ngực cậu, tiếng tim đập "thịch", "thịch", thịch" mạnh mẽ truyền tới tai anh, lúc này trái tim của Pang Kirates mới dần yên lại.

"Rồng bự đâu?", "Sao lại mất tiêu rồi?", "Còn vụ Phong Liên Trúc là sao thế nhỉ?", "Chẳng phải hắn đã bị công ty game xóa bỏ lúc update rồi hả, sao lại đổi đồ lên diễn tiếp vậy nè?", mấy người chơi hỏi không ngừng miệng.

Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm bị hai chân trước của rồng bự hành hạ đến nỗi chết đi sống lại nãy giờ cuối cùng cũng được thả xuống. Gã rớt hẳn một cấp, trực tiếp ngã xuống đất và phun ra một miệng đầy máu. Sau khi rơi xuống đất, gã móc một viên đan dược từ trong túi ra rồi nuốt nó xuống. Đây là đan hoàn hồn cao cấp nhất, 19.9 đồng một viên, ăn vào thì thanh máu sẽ đầy lại ngay, kim đan trị liệu có hiệu quả tốt nhất.

Như Diều Gặp Gió khôi phục xong rồi bay tới trước mặt Kiếm Chỉ Trời Cao, gã nói với nét mặt dữ tợn: "Bố trí trận pháp xong chưa? Hoạt động bang chiến còn 20 phút nữa mới kết thúc, tao phải giết chết Phong Liên Trúc và đám người Hữu Phượng Lai Nghi!"

Kiếm Chỉ Trời Cao nói không vui: "Ông với mấy bang phái khác đừng chung sức vây đánh Hữu Phượng Lai Nghi chứ. Bang phái đó vốn cũng chẳng lớn gì cho mấy, còn toàn là con gái không nữa. Nếu ông không phục chuyện mấy cổ mãn cấp một lượt thì cũng chờ tới khi bang mình mãn cấp hết rồi đánh kiểu một chọi một chứ. Năm đánh một kiểu này thì thắng cũng chẳng có vẻ vang tí nào đâu."

"Mày là chính nhân quân tử còn tao là tiểu nhân mà, chơi game thì phải thoải mái chứ, mày ra vẻ bảo vệ cho người ta làm gì." Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm cười lạnh một tiếng, "Nếu tao không vây đánh Hữu Phượng Lai Nghi thì biết được rồng cục súc trốn trong bang của mấy ả à?"

Kiếm Chỉ Trời Cao không chịu nhường quyền chỉ huy trận pháp cho Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm, thế là vị Bằng Thần này trực tiếp hô to với mọi người: "Mọi người nghe cho kỹ đây, trước đây cả bang Hữu Phượng Lai Nghi mãn cấp trong vòng một ngày phải không, trong bang của mấy ả có giấu một con rồng như thế đó, tôi nghi mấy ả sử dụng plug-in lắm, nói không chừng con rồng cục súc này cũng là bug mà mấy ả tạo ra đó. Chúng ta không thể để cái thể loại bang phái này mãn cấp được. Bây giờ con rồng kia đã biến mất, chúng ta phải bày trận thập diện mai phục, quét sạch kho vàng của bang Hữu Phượng Lai Nghi và ép mấy ả giáo rồng cục súc ra, có được không!"

"Mấy hôm trước, cái thằng Đồ Khâm Nguyên Hóa kia còn luyện ra một Thần Khí nữa chứ!" Bàn Long – Tiểu Nhiếp hét lên, "Lực phòng ngự tăng lên 50%, hấp thu linh khí tấn công của người khác cũng có thể bắn ngược trở lại, đây là một Thần Khí cao cấp đó!"

Thật ra mọi người không quá tin chuyện Hữu Phượng Lai Nghi sử dụng plug-in. Dù sao công ty game cũng đâu có ngu, nếu mấy cô xài plug-in mà còn rõ rệt tới vậy thì chắc đã bị công ty game ban nick ngay ngày hôm đó rồi. Điều kích thích người chơi thật là Thần Khí lân giáp vàng hoe mà Bàn Long – Tiểu Nhiếp đã nhắc tới, lân giáp vàng hoe mà hệ thống đã thông báo cùng hôm đó còn kéo cả kiếp lôi tới nữa, mọi người đều biết tới vụ này, ai mà không muốn loại Thần Khí này cơ chứ?

Mấy người chơi đang rất kích động, chuyện đã đến nước này, Kiếm Chỉ Trời Cao không thể điều khiển họ, quyền chỉ huy trận pháp được chuyển sang cho Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm dưới sự áp đảo của mấy người chơi.

"Anh đang chơi game mà," Lăng Vân Cửu Tiêu đứng sau lưng Kiếm Chỉ Trời Cao và nói bằng giọng lạnh lùng, "Anh muốn làm anh hùng và được mọi người yêu thích hả, nằm mơ đi, anh cũng chẳng phải nhân dân tệ."

Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm dẫn một đám người chơi bao vây bang hội Hữu Phượng Lai Nghi còn vầng sáng của trận pháp thì bao phủ cả tòa kiến trúc. Lúc này, Phong Liên Trúc đã ôm nhóc rồng vàng ngủ say mê đi vào trong bang phái, cậu còn chưa kịp trò chuyện với bang chúng mà trận pháp có thể hạ gục 49 người chơi cứ phong tỏa họ như vậy đấy.

Chủ thành vốn là nơi không thể được dùng để chiến đấu, nhưng hiện giờ hoạt động bang chiến vẫn chưa kết thúc, Như Diều Gặp Gió được phép thi triển trận pháp.

Nhìn thấy vầng sáng của trận pháp, Phong Liên Trúc lấy tay chọt lên chân trước nhỏ xinh của rồng vàng rồi thấp giọng nói: "Đưa túi gấm cho tôi đi."

Nhóc rồng vàng vừa phóng ra hết sức, thậm chí còn làm ảnh hưởng tới các server trong game nữa nên hiện giờ anh đang mất sức rồi, ngay cả mí mắt cũng không mở lên nổi, chỉ há miệng thở dốc, và rồi một túi gấm vàng hoe bay ra từ trong không gian của cơ thể.

Bách Điểu Triều Phượng vừa nhìn đã nhận ra đây là túi gấm mà mình đã đưa cho Thần Rồng, trong đó chỉ có một vài phù chú và đan được thôi, làm sao mà đối phó với nhiều người chơi như vầy được đây.

Phong Liên Trúc cười với Bách Điểu Triều Phượng một cái và nói dịu dàng: "Phong Liên Trúc là thần thú bảo vệ cho bang Hữu Phượng Lai Nghi phải không?"

"Ả? Ạ!" Bách Điểu Triều Phượng chưa phân tích xong thông tin, chỉ kịp nói ra hai âm tiết như thế thôi.

Chàng trai mặc áo choàng màu vàng bay lên trời và nói: "Vậy để tôi thực hiện chức trách của một thần thú bảo vệ bang phái nhé."

Cậu ôm nhóc rồng vàng bằng một tay, tay còn lại mở túi gấm vàng hoe ra, một chiếc chiến giáp từ trong đó bay thẳng ra ngoài, lúc đầu chỉ nhỏ bằng tiền xu, lúc rời khỏi túi gấm thì lại phóng to trong chớp mắt và biến thành một chiến cơ dài tới mười mét.

Phong Liên Trúc ngồi trong khoang điều khiển, xác định mục tiêu tấn công rồi ấn xuống nút bắn đại bác laser.

Vệt sáng chói mắt như pháo hoa, lấy chiến giáp làm máy nổ và bắn trúng ngực từng người chơi có ý định tấn công Hữu Phượng Lai Nghi ở bên dưới.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: Nhịp tim hơi làm cho ta buồn ngủ, ta, ta mệt quá à, khò khò gao~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.