Thật ra ta đã chiếu kính Bồ Đề.
Đường Du bị Ân Triển nhốt trong phòng ngủ thân thiết thật lâu, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Thế mà cậu vẫn ngủ không được sâu, chỉ một lúc sau liền tỉnh. Ân Triển đã bị người bên điện Lạc Hồn gọi về, để lại giấy nhắn bên gối cho cậu. Cậu đọc qua rồi đem cất kỹ sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.
Nhạc Chính Tiêu đã trở về, đang chải lông cho bạch nhung thú của mình, khi nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn.
Bạch nhung thú là con nhớ ăn không nhớ đánh, tuy rằng từng bị dọa nhưng vẫn vô cùng vui vẻ chạy tới.
Đường Du cúi đầu nhìn rồi ôm nó lên.
Nhạc Chính Tiêu quá xúc động, sâu sắc cho rằng cuối cùng đệ đệ không còn nhớ thương việc nướng bạch nhung thú của mình nữa rồi. Hắn ta vẫy tay gọi cậu, nhìn cậu đến ngồi bên cạnh mình, lưỡng lự một lát mới hỏi:
“Ta nghe Ân Triển nói các ngươi muốn thành thân?”
Đường Du nói: “Ừm.”
Nhạc Chính Tiêu quan sát vẻ mặt của cậu, cứ cảm thấy vẫn phảng phất u buồn:
“Cha mẹ vẫn đang bế quan, không biết có có ra kịp hay không. Ngươi muốn đi nói hay để ta đi?”
Đường Du tim lặng rồi nói: “Đại ca.”
Nhạc Chính Tiêu: “Hử?”
Đường Du hỏi: “Có phải mệnh số nhất định sẽ ứng nghiệm đúng không?”
“Chắc vậy.”
Trước khi đi Ân Triển đã nói cho Nhạc Chính Tiêu nghe chuyện của đệ đệ. Từ lúc đầu hắn ta vẫn luôn lo lắng nếu đệ đệ không phải là người mệnh định của Ân Triển sẽ bị tổn thương. Nhưng trải qua quan sát mấy năm nay, hắn ta cảm thấy không có vấn đề gì:
“Cái gọi là người mệnh đinh tức là nhất đinh phải gặp gỡ, không phải Ân Triển không đi chiếu kính Bồ Đề là được. Ta thấy tình cảm Ân Triển dành cho ngươi sâu như vậy, tám phần ngươi là người mệnh định của hắn. Cùng với việc vẫn luôn lo lắng như thế, không bằng để cho hắn chiếu một lần, cũng có thể hoàn toàn dẹp bỏ nghi ngờ.”
Đường Du rủ mắt nắm móng vuốt nhỏ của bạch nhung thú không nói gì.
Bọn họ đều cho rằng cậu sợ Ân Triển chiếu gương ra người định mệnh không phải là cậu cho nên mới lo lắng. Nhưng trên thực tế cậu đã chắc chắn mình không phải là người mệnh định của Ân Triển. Nếu không như thế tại sao kính Bồ Đề lại đưa ra đáp án là khó giải. Nếu người mệnh định của cậu ở tại Minh giới, sao có thể là khó giải?
Cậu cũng không muốn để ý, cậu vẫn luôn tin tưởng tình cảm của mình và Ân Triển. Nhưng những lời người Ân gia hình dung cảm giác dành cho người định mệnh khiến cậu hơi dao động. Nếu tương lai thật sự có một người sẽ xuất hiện trước mặt Ân Triển, hơn nữa Ân Triển sẽ không khống chế được bị đối phương hấp dẫn, cậu lại dây dưa không dứt vậy thì cũng thật khó coi.
Nhạc Chính Tiêu nhìn cậu: “Tiểu Hoằng?”
Đường Du nói: “Để ta nghĩ đã.”
Nhạc Chính Tiêu lại quay về đề tài lúc nãy, hỏi cậu có muốn đi tìm cha mẹ không. Đường Du ngẫm nghĩ, quyết định chờ định xong ngày lại nói. Nhạc Chính Tiêu gật đầu:
“Ngươi ở nhà thêm vài ngày hay là đi tìm Ân Triển?”
Đường Du dĩ nhiên là muốn đi tìm Ân Triển, có điều cậu không đi ngay mà là đến thư phòng của phụ thân dạo một vòng, mãi đến chạng vạng mới đi điện Lạc Hồn.
Ân Triển cũng vừa lúc làm xong công việc, nhìn thấy cậu liền kéo vào lòng ôm, nói với cậu chờ hắn làm xong mọi việc sẽ về nhà gặp cha mẹ bàn bạc chuyện thành hôn.
Đường Du không khỏi hỏi: “Nếu bọn họ không đồng ý?”
“Không đồng ý ta cũng thú ngươi.”
Ân Triển nâng cằm cậu lên hôn một hơi:
“Việc này ngươi không cần phải để ý, giao hết cho ta, hửm?”
Đường Du nhìn hắn, ừ một tiếng.
Ân Triển nắm tay cậu: “Đi thôi, muốn ăn cái gì?”
Đường Du nói: “Gì cũng được.”
Thế là Ân Triển dặn dò đầu bếp làm những món tức phụ thích ăn. Sau khi ăn cơm xong, dẫn cậu ra ngoài tản bộ, đến tối thì ôm người vào lòng thân thiết, thuận tiện đùa giỡn lưu manh.
Sinh hoạt dường như quay về những ngày tháng ấm áp.
Ân Triển luôn hành động mau lẹ, nếu đã quyết định liền bắt tay chuẩn bị việc thành hôn. Đường Du nghe hắn hỏi ý kiến mình thì nói thế nào cũng được. Ân Triển nhướng mày:
“Cái khác thì thế nào cũng được, nhưng đây là hôn lễ của chúng ta, ngươi phải nói ý kiến của mình.”
Đường Du nhìn bảng kế hoạch: “Ngươi muốn đặt phòng tân hôn trên Cửu Xuyên?”
Ân Triển sung sướng nói:
“Ừa, như vậy không chỉ có thể ngăn cản một đám người phá động phòng, đối với chúng ta cũng có ý nghĩa kỉ niệm, nhất cử lưỡng tiện, rất tốt.”
Đường Du không biết phải nói lại thế nào, nghẹn nửa ngày mới phun ra ba chữ:
“… Làm cái giường.”
Ân Triển bật cười, ôm người vào lòng liếm lấy vành tai cậu, hạ giọng đầy ý đồ:
“Không thích dã chiến? Lúc trước dáng vẻ của ngươi cứ như là thích không chịu được…”
Đường Du bình tĩnh nhấn mặt hắn đẩy ra.
Ân Triển bắt lấy tay cậu hôn một cái, bị đề tài này khơi gợi cả lòng đều ngứa ngáy, bỗng nhiên rất muốn nhìn vẻ mặt động tình của tức phụ, vậy là liền ôm người vào phòng ngủ. Đường Du không khi nào chống cự được khiêu khích của hắn, nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, giao hết bản thân mình cho hắn.
Đêm dần khuya.
Hơi thở của người bên cạnh đều đều mạnh mẽ, da thịt dán vào nhau, vừa ấm áp lại ngọt ngào. Đường Du mở mắt ra, nương theo ánh nến mỏng manh bên ngoài đánh giá Ân Triển. Người nam nhân này diện mạo anh tuấn, khi ngủ say khi hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo hay lưu manh, mà là đặc biệt yên tĩnh, rất hấp dẫn người khác.
Cậu ngắm nhìn thật lâu, vươn tay vuốt ve gương mặt hắn. Ân Triển như có cảm giác, siết chặt cánh tay, ôm người vào lòng vỗ về. Đường Du ngừng thở, thấy hắn không tỉnh, lại nhìn ra ngoài trong chốc lát mới nắm mắt ngủ, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Càng hạnh phúc, cậu lại càng lo lắng.
Chỉ cần nhớ tới người mệnh định chưa xuất hiện kia, cậu cảm thấy như có một thanh đao treo lơ lửng trên đầu. Đoạn thời gian này giống như là trộm mà có được, mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi “Không biết khi nào sẽ mất đi Ân Triển”. Có khi cậu sẽ nghĩ không phải chỉ là một người thôi sao, trên đời này ai không có ai mà không thể sống chứ. Nhưng mỗi lần lại nghĩ có một người được vận mệnh sắp đặt chen vào giữa bọn họ, cậu thật sự chỉ muốn giết luôn cả hai.
Lại cứ tiếp tục như thế, sau này chỉ cần có người lạ tới gần Ân Triển, cậu liền muốn chém chết đối phương.Cứ như thế mãi, sẽ có một ngày nào đó ngay cả cậu cũng sẽ chán ghét chính mình.
Thiên mệnh tại sao như thế?
Điều này cậu không biết, cậu chỉ biết là nếu đã sống thì không thể uổng phí kiếp này.
Ân Triển nói phải nhanh chóng xử lý công việc thì đúng là nhanh thật, chỉ cần ba ngày đã kéo tức phụ về Ân gia.
Chuyện đương nhiên, quyết định của hắn bị phản đối. Có điều Ân phụ hiểu rõ tính của nhi tử, thấy nhi tử lần này quyết tâm muốn thành hôn, chung quy cũng chưa nói gì. Các trưởng lão lại phản ứng rất kịch liệt:
“Không thể mở ra tiền lệ này, các ngươi nghĩ lại tổ tiên Ân gia đi, tại sao ngài lại lập ra gia quy như thế?”
“Đúng rồi, lỡ đâu có gì không may, chẳng phải là hại con nhà người ta à?”
“Hơn nữa đứa bé kia cũng không phải người dễ chọc…”
“Đúng, chúng ta biết cậu ấy tám phần là người mệnh định của ngươi, nhưng dù sao cũng phải chiếu một lần.”
“Lại nói thế cục đã ngày càng ổn định, kính Bồ Đề chẳng mấy chốc sẽ được rút về, nhịn mấy tháng thôi mà.”
Ân Triển mắt điếc tai ngơ, lần này không chịu nhường bước, trưng ra cái dáng vẻ “Tùy các ngươi muốn nói gì thì nói, hôn sự này ta chắc chắn phải làm”. Các trưởng lão vất vả khuyên nhủ mãi không có kết quả, đều đồng loạt quay qua nhìn Ân phụ, còn nhìn sát rạt.
Ân phụ xót xa: “Con hư tại cha, ta quyết định đến từ đường úp mặt suy nghĩ mười ngày.”
Các trưởng lão: “…”
Các trưởng lão nổi giận, túm lấy ông đè lại, đồng thời tiếp tục vây quanh Ân Triển, bắt đầu một vòng tấn công mới. Một nhóm người trong đó thì muốn tìm Nhạc Chính Hoằng khuyên bảo, cơ mà Ân Triển không muốn cho tức phụ dính vô việc này nên đã bảo cậu ra ngoài chơi từ sớm.
Lúc này Đường Du đang ngồi trên bậc thang ở pháp trận trung tâm, Tư Nam cũng đang ở bên cạnh cậu. Nghe cậu nói muốn thành thân với Ân Triển, nhớ tới những gì lúc trước cậu nói, nghĩ rằng người này thật sự không quan tâm đến mệnh số. Ngược lại bản thân mình cũng quá mức chấp nhất, mà Đường Đường vốn là người định mệnh của Ân Triển, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Y nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đường Du: “Những thần khí này phải trấn thủ bao lâu?”
Tư Nam: “Không lâu lắm, các ngươi khi nào thành hôn?”
Đường Du nói: “Vẫn chưa quyết định.”
Tư Nam im lặng trong chốc lát hỏi: “Đường Đường, ngươi rất thích hắn?”
Đường Du gật đầu.
Tư Nam hỏi: “Thích đến mức nào?”
Đường Du nói: “Rất thích, sao thế?”
“Không có gì, hỏi thế thôi…”
Tư Nam nói, trong lòng hận không thể làm thịt Ân Triển, nhưng y không biết lúc đó Đường Đường sẽ thế nào, đành phải đè nén cỗ sát ý này xuống, duy trì vè mặt ôn hòa cùng Đường Đường trò chuyện:
“Mấy ngày nữa ta có thể sẽ trở về thiên giới.”
Đường Du hơi sửng sốt: “Không phải ngươi ghét nơi đó à?”
Tư Nam: “Quen rồi cũng ổn thôi, ta rảnh sẽ đến thăm ngươi.”
Đường Du: “Được.”
Tư Nam nhìn cậu, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lúc Đường Du trở về Ân gia, trưởng lão và Ân Triển vẫn còn đang giằng co. Ân Triển nói thế nào cũng không đồng ý, khiến cho các trưởng lão đều muốn trói hắn lại. Bây giờ nhìn thấy người nào đó trở về, bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy hy vọng, bèn ra hiệu mọi người ăn cơm trước, chuẩn bị tìm cơ hội tiếp cận cậu, dùng tình cảm và lí lẽ để đả động.
Nhưng mà Ân Triển luôn tinh ranh, sẽ không cho bọn họ cơ hội, cơm nước xong vội kéo tức phụ trở về phòng.
Đường Du thấy đám người kia tức giận giơ tay múa chân: “Ngươi thật sự muốn vi phạm gia quy?”
Ân Triển: “Chẳng lẽ ngươi muốn để ta chờ chiếu xong kính Bồ Đề mới thú ngươi? Ta cảm nhận được ngươi chính là người định mệnh của ta, nhưng nếu ngươi lo lắng, ta sẽ không chiếu.”
Đường Du nói: “Cho ta suy nghĩ.”
Ân Triển cái gì cũng nghe cậu, ôm người vào lòng, lấy ra mấy kiểu thiếp mời
“Nào, chọn một cái.”
Đường Du liếc nhìn, chỉ vào hai cái trong đó: “Chọn một trong hai.”
Vì thế Ân Triển lại chọn một cái mình thích, tiếp tục cùng cậu thương lượng việc hôn lễ.
Đường Du rũ mắt xuống.
Cậu không phải người do dự, hơn nữa luôn sống tùy tâm, nếu như cứ phải nghẹn như thế, chi bằng giải quyết dứt khoát một lần cho xong. Huống hồ thiên mệnh chỉ nói khó giải, chứ không phải tuyên bố thẳng đáp án, ngược lại cho cậu một tia hy vọng.
Ân Triển nhìn cậu: “Tiểu Hoằng?”
Đường Du ngẩng đầu: “Dạ?”
Ân Triển hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
Đường Du là do một tay hắn dạy dỗ, không dám lộ ra sơ hở. Cậu duy trì vẻ mặt hơi nghiêm trọng hỏi hắn ngày thành thân có khi nào trưởng lão nhà hắn sẽ đến đoạt người, trói hắn mang đi.
Ân Triển nhướng mày, cố ý hỏi: “Nếu ta thật sự bị trói lại?”
Đường Du nghiêm túc: “Vì không để cho buổi lễ bị lãng phí, ta đành phải tìm người khác để thành hôn.”
Ân Triển nói: “Tìm người có thể hầu hạ ngươi giỏi hơn ta?”
Đường Du rút cánh tay đang len vào quần áo của mình ra, nghiêm túc nói:
“Chắc vậy.”
Vừa nói xong, cậu đã thấy Ân Triển cười xấu xa. Cậu chợt kịp phản ứng lập tức muốn chạy, nhưng rõ ràng là cậu không phải đối thủ của Ân Triển đối thủ, chẳng mấy chốc đã bị ném lên giường.Cuối cùng bị làm đến mức thu lại câu nói “chắc vậy’.
Hôn sự vẫn nói mãi không xong, mấy lần Ân Triển muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng đều bị phụ thân kéo lại, kêu hắn khuyên tiếp khuyên tiếp đi. Hai bên tìm cách mỗi người nhường một bước.
Các trưởng lão: “Có cách gì dàn xếp?”
Ân Triển: “Chính là ta sẽ không cố chấp thế nữa, các ngươi cũng đừng cứ lấy gia quy đến bức ta.”
Các trưởng lão nói: “Cũng được, nói tiếp đi.”
Ân Triển bình tĩnh đề xuất chủ ý:
“Hai bên chúng ta phái một người ra luận bàn, một ván quyết định thắng thua, ai thắng nghe người đó.”
Ân phụ: “…”
Các trưởng lão: “…”
Cái tên điên này! Ngươi là một trong mười điện chủ, ai đánh thắng được ngươi!
Các trưởng lão lại đồng loạt nhìn Ân phụ. Ân phụ bị kẹp ở giữa, cả người đều không ổn chút nào. Xem ra đàm phán còn phải kéo dài mấy ngày.
Đường Du theo thường lệ chạy ra ngoài chơi. Đầu tiên cậu đến Du Li chi cảnh một chuyến. Sau đó cậu đi tìm Tư Nam, cùng y trò chuyện, đột nhiên lại muốn ăn hoành thánh ở chủ thành:
“Có được mang vào đây ăn không?”
Tư Nam nói: “Được chứ.”
Đường Du bèn chơi đoán số với y, kết quả cậu thua. Thế là cậu nói với y ai thắng người đó đi mua. Tư Nam hết cách, đứng dậy đi. Đường Du nhìn theo y rời đi, im lặng đếm, sau đó nhìn pháp trận ở trước mặt.
Trong tàng thư của phụ thân từng nói nghịch thiên cần có nguồn năng lượng rất lớn. pháp trận trung tâm đúng lúc có công dụng này. Cậu hơi trầm ngâm, sau đó lấy kính Bồ Đề làm tâm điểm, dùng máu vẽ một trận pháp ở bên ngoài. Cậu đi đến đứng ở trung tâm, trong đôi mắt tràn ngập sự kiên quyết.
—— Hắn chỉ có thể là của ta.
Cậu nhắm mắt lại, thúc dục pháp lực trong thân thể.
Tư Nam đang quay trở về, đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn. Máu của tư mệnh trong cơ thể nói cho y biết, mệnh số tựa hồ đang bị thay đổi. Y cố phân biệt phương hướng, vẻ mặt biến sắc vội vã quay trở về.
Ân Triển lúc này đang biểu đạt lập trường của mình: “Tóm lại hôn lễ này…”
Lời còn chưa nói hết, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập điên cuồng, không chút nghĩ ngợi vội vàng xông ra ngoài. Biểu hiện của hắn quá kinh hoàng làm những người xung quanh cũng sợ hết hồn, nhanh chóng theo sau. Chẳng mấy chốc đã đến pháp trận trung tâm, chỉ thấy Tư Nam đang chạy đến từ phía bên kia, không quay đầu lại mà lập tức vào kết giới.
Mặt đất đang rung động, năng lượng khủng bố xen lẫn với long tức quen thuộc ồ ạt lan tràn ra bên ngoài. Những binh lính thủ vệ đã chạy vào trong, bọn Ân Triển không bị ngăn cản, cũng đi vào. Đập vào mắt là vô số người nằm xung quanh, rõ ràng là bị năng lượng làm cho hôn mê. Còn ở trung tâm pháp trận có một người đang lơ lửng, đầu hơi ngẩng lên, hai mắt nhắm nghiền, hai tay rũ xuống không ngừng chảy máu
Ân Triển trừng to mắt: “Tiểu Hoằng ——!”
Tư Nam nhanh hơn bọn họ, đã đến bên cạnh pháp trận, trên mặt không còn chút máu.
Y cứ tưởng là Đường Đường không thèm để ý, dù sao đều sắp thành thân với Ân Triển rồi. Y cũng không định nói ra tâm tư của mình, mắc công bị chán ghét. Nhưng sự thật không phải như thế, bây giờ rõ ràng là Đường Đường muốn nghịch thiên cải mệnh. Nhưng Đường Đường vốn là người mệnh định của Ân Triển, vốn dĩ không cần phải thay đổi, cho nên thôi động năng lượng ép mệnh bàn chuyển một vòng, cuối cùng tất cả sẽ ập xuống trên người Đường Đường!
Y cắn răng chịu đựng nguồn năng lượng to lớn chen vào.
“Đường Đường, dừng tay!”
“Rầm!”
Tiếng nói của y lập tức bị át đi bởi tiếng nổ thật lớn, một tia sét vàng rực từ chân trời đánh xuống, đáng thẳng lên trên người Đường Du. Người sau lại không ngừng nôn ra máu, yếu ớt ngã xuống.
Ân Triển cùng lúc đuổi theo đến tiếp được cậu, lần đầu tiên tay hắn run rẩy đến như thế, dường như không chịu nổi sức nặng này, ngã ngồi trên mặt đất.
Nguồn năng lượng đáng sợ kia vẫn lan tràn trên đài cao. Đường Du lại phun ra một ngụm máu, trên khóe mắt hiện ra lân văn, đối diện với ánh mắt đỏ bừng của Ân Triển. Ân Triển dường như không phát ra được tiếng:
“Ngươi đang làm gì…”
“Ta…” Đường Du ho khan:
“Ta… Thật ra ta đã sớm chiếu qua kính Bồ Đề …”
Ân Triển cả người run lên, lập tức hiểu rõ kết quả sau khi cậu chiếu kính Bồ Đề và mục đích cậu hành động như thế. Rốt cuộc là cậu đã chiếu khi nào? Khoảng thời gian đó cậu làm sao chịu đựng được?
Hắn chỉ cho là tức phụ biết được chuyện kính Bồ Đề sẽ lo lắng, lại không nghĩ rằng so với hắn tưởng tượng cậu còn dày vò trăm nghìn lần!
Tại sao hắn không phát hiện!
Tại sao hắn lại có thể không phát hiện!
“Đừng nói nữa, ngươi ráng chống…”
Ân Triển buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng trên thực tế tiếng nói của hắn đã run rẩy không thành tiếng. Đã không còn là điện chủ mà ngày xưa luôn luôn giành chiến thăng, núi có sụp xuống cũng không thay đổi sắc mặt. Hắn không dám tùy tiện truyền linh lực cho tức phụ, muốn ôm cậu đi, nhưng vừa mới cử động, người trong lòng lại nôn ra máu, hắn lập tức dừng lại.
Ân phụ và các vị trưởng lão cũng không rãnh rỗi, lập tức vây xung quanh xem xét thương thế của cậu và nghĩ cách giải quyết.Nhưng sau đó trong lòng mọi người đều trầm trọng, nhìn nhau thở dài một tiếng rồi lui ra.
Thật ra Ân Triển cũng đã biết, tay hắn run rẩy lau đi vệt máu trên khóe môi cậu, nước mắt thấm ướt đẫm cả gương mặt:
“Tiểu Hoằng… Đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta…”
“Ta… Ta không là người mệnh định của ngươi, sớm muộn cũng sẽ có người bên ngươi.”
Đường Du thở dồn dập, nhìn người yêu sâu đậm, nghĩ đến cuối cùng hắn cũng không thuộc về mình. Vậy cũng tốt, ít ra cậu không phải nhìn thấy bọn họ ân ái. Cậu giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt của hắn:
“Ta còn rất nhiều thế giới không dạo chơi, ngươi giúp ta… đi dạo…”
Cậu còn chưa nói hết lời, một số năng lượng lúc nãy quay lại đây, khoảng khắc bao phủ hết toàn bộ đài cao. Tia sét vàng chớp ầm ầm trên không chuẩn bị đánh xuống bất cứ lúc nào, sẽ không ai thoát được.
Đường Du có thể cảm nhận được nguồn năng lượng trong cơ thể dẫn dắt. Cậu thấy Ân Triển muốn ôm mình đi, dùng hết sức lực cuối cùng lao lên không trung, biến trở về bản thể ngăn cản bọn họ. Ngay sau đó, chỉ thấy hàng vạn tia sét tập trung lại, toàn bộ đánh vào trên thân cự long, trong phút chốc mưa máu tràn ngập.
Đôi mắt Ân Triển như muốn rách toạt: “Tiểu Hoằng ——!!!”
Tư Nam bị cỗ năng lượng lúc nãy đánh hôn mê, bây giờ vừa tỉnh lại đã nhìn thấy cảnh này.
—— Hồn phi phách tán.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên từ này, yết hầu của Ân Triển tinh ngọt, hắn phun mạnh ra một ngụm máu. Những niềm hạnh phúc, ngọt ngào, vui sướng, rung động… tất cả những thứ có hơi ấm trong nháy mắt rút hết toàn bộ ra khỏi thân thể hắn.
Chap sau:
—— Ai nói, còn có ta mà!
—— Không phải là còn có ta à!
Đúng vậy, ta còn có ngươi, ta cũng chỉ có ngươi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt… y lại chính tay chôn vùi đối phương.
Toàn bộ thế giới của y giờ phút này ầm ầm sụp xuống.
Y hận mình không chết đi ngay lập tức!