HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC TẠO PHẢN

Chương 4: Phần 4




9.

Dường như một vài mảnh ký ức đang sống lại trong tâm trí, tôi lắc đầu, cố loại bỏ những mảnh vỡ ấy.

Thay vì vòng vo, tôi hỏi thẳng vào vấn đề:

"Nút thắt trong lòng anh là gì?"

“Cái gì?” Đôi mắt đẹp của Thẩm Ly có chút mơ hồ.

Tôi tiếp tục dỗ dành anh ta:

“Sở dĩ các anh bị dịch chuyển đến thế giới này là vì trong lòng mỗi người đều có một nút thắt không thể giải quyết được. Nói với tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết, sau đó anh có thể quay lại thế giới ban đầu.”

Anh ta chợt cau mày: “Em thật sự muốn tôi rời đi đến vậy, không muốn nhìn thấy tôi dù chỉ chốc lát sao? ”

"Cho dù là thú cưng thì ở bên nhau lâu cũng phải có chút tình cảm. Em công lược tôi bao nhiêu lần như vậy, một chút luyến tiếc cũng không có sao?"

Những lời yêu đương như vậy thật không ngờ có thể phát ra từ miệng Thẩm Ly.

Tôi cực kỳ ngạc nhiên!

"Nếu anh đã sớm biết tôi vì hoàn thành nhiệm vụ trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, vì sao anh không tức giận?"

Lửa giận cuối cùng cũng trào dâng ra khỏi ánh mắt, anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần:

“Sao có thể không tức giận! Nhất là khi biết em còn công lược nhiều tên nam nhân khác và chung sống thân thiết với họ.”

Tôi vui mừng khôn xiết vội ngước nhìn đỉnh đầu anh ta.

+5, +5...

Không phải chứ, Thẩm Ly thích NTR?

*NTR: Thể loại truyện Nhật nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác cướp và chiếm đoạt.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ mất bình tĩnh, nhưng anh ta nhắm mắt lại như cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Khi mở mắt ra, anh ta đã lấy lại được bình tĩnh.

Tôi ngưỡng mộ khả năng quản lý cảm xúc của anh ta.

Anh vòng tay qua eo tôi, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

"Hiện tại có thể ở cạnh em là tốt rồi. Đã qua một giờ đồng hồ, bảy tiếng còn lại, hãy đi dạo cùng ta, được không?"

Tôi ngơ ngác gật đầu: “Được, được.”

Anh ta còn thực sự tuân theo chế độ hệ thống làm việc tám giờ…

10.

Tôi tan ca lúc 6 giờ tròn, nhưng khi về cũng không có việc gì làm.

Thẩm Ly mời tôi đi ăn tối, tôi đồng ý.

Anh ấy rất thông minh, tiếp thu kiến thức hiện đại rất nhanh, thậm chí còn thành thạo việc gọi món và chọn rượu vang đỏ trên điện thoại di động.

Trong lúc ăn uống, tôi nhớ lại ngày tôi và anh ta yêu nhau đến chém gi.ết nhau ở Nam Phong Các.

Da Thẩm Ly sau khi uống rượu có chút hồng hồng.

Anh tựa cằm nhìn tôi mỉm cười, đôi mắt như vực sâu khiến người ta ch.ết đuối.

Đôi môi đẫm rượu dường như rất mềm mại.

Thức ăn đẹp, cảm giác nóng bỏng.

Đặc biệt là Thẩm Ly đang cố tình toát ra vẻ quyến rũ.

Khoảng cách bất giác ngày một gần tôi.

Anh dụi mặt vào vai tôi. "Anh nhớ em rất nhiều, anh thực sự nhớ em..."

Tôi thầm lặng cảm thán một câu.

Ai có thể kháng cự được điều này chứ.

Khi tôi chuẩn bị đổ gục thì cánh cửa bị đá tung ra.

Tôi theo phản xạ đẩy Thẩm Ly đang đè trên người tôi ra, anh ấy ngã xuống ghế sofa và phát ra một tiếng hừ nghẹn ngào.

Nguyên Dung tức giận xuất hiện ở cửa.

"Đã quá tám tiếng rồi, sao cô vẫn chưa tan làm?"

"Tan làm ngay, ngay đây!"

Tôi chạy như bay đến chỗ anh ấy, cảm giác có gì đó không đúng.

Tình huống nàysao giống như bị bắt quả tang đang ăn trộm thứ gì đó vậy?

Tôi quay lại nhìn Thẩm Ly đang sửng sốt, xấu hổ cười:

“Thứ Hai tuần sau chúng ta gặp lại nhé.”

Vừa nói, tôi đã bị kéo ra ngoài, cửa bị Nguyên Dung dùng sức đóng lại.

11.

Trở lại phòng, tôi thắc mắc:

“Độ hảo cảm của Thẩm Ly gần 90 rồi, sao không nhân cơ hội này để tôi hạ gục hắn?”

Viên Dung không chớp mắt.

“Đã quy định tám giờ chính là tám giờ, sao có thể phạm quy.”

Không phải bảo tám giờ chỉ là thuận miệng nói ra thôi sao?

Tôi chẹp miệng, cũng được thôi, độ thiện cảm tăng quá nhanh cũng là chuyện không mấy tốt lành.

Tôi vô tình liếc nhìn Nguyên Dung, tai anh ta đỏ bừng, ngước mắt lên nhìn độ thiện cảm trên đỉnh đầu anh ta.

Sao lại tăng lên rồi?

Tôi mím môi tỏ vẻ không hài lòng.

Nguyên Dung quay đầu lườm tôi: “Cô không hài lòng gì à?”

Đầu tôi nảy ra câu hỏi.

" Không hài lòng cái gì?"

Ánh mắt anh ta né tránh.

“ Không hài lòng việc tôi quấy rầy thế giới riêng của hai người.”

Giọng điệu này sao lại có vị chua chát.

"Đừng hiểu lầm, cũng nhờ anh đã đến đúng lúc ngăn chúng tôi lại kịp thời, nếu không thì...."

Ánh mắt Nguyên Dung như đang mong đợi gì đó.

"Nếu không, sẽ bị anh thấy những hình ảnh không đứng đắn."

Nguyên Dung đóng sầm cửa rồi rời đi.

Trừ 1 điểm hảo cảm.

Không tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.