1.
Lần thứ n nhiệm vụ công lược của tôi thất bại, tôi bị gửi trở lại trung tâm quản lý của thế giới khác.
Để tránh bị chỉ trích và giáo huấn, tôi đã chọn cách giả ch.ết trước mặt người quản trị hệ thống.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, hắng giọng kêu: "Người đàn ông này thật sự không tệ, ngực rắn chắc, mông to, chân dài!"`
Tôi "vút" từ "cõi ch.ết" sống lại, mở to mắt nhìn quanh, "Ở đâu? Ở đâu thế?"
Xung quanh chỉ có những chiếc máy lạnh với ánh đèn xanh nhấp nháy.
"Anh dám nói dối tôi!"
Hắn nhướng mày, "Tôi không tính?"
Nguyên Dung trong bộ đồng phục mỏng màu đen, vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài, khuôn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, vừa hoang dã vừa đẹp trai.
Tôi quệt nước miếng chê hắn: “Thô tục”.
Hắn trợn mắt chỉ vào tôi: " Đã qua bốn thế giới rồi đó, Đường Cửu, bà chị duy nhất của tôi, một người cũng không công lược thành công."
"Cô có thể nghiêm túc hơn được không?"
Tôi ấm ức:
"Tôi đã rất nghiêm túc rồi."
Hắn cười khinh bỉ và bắt đầu điểm lại lịch sử huy hoàng của tôi.
"Ở thế giới thứ nhất, số lần công lược là 5. Mục tiêu công lược là Thẩm Ly, một mỹ nam khổ cực của địch quốc. Cho cô đi cứu nam chính bị bán vào Nam Phong Các, cô thì hay rồi, không những không công lược được nam chính, còn mua lại chỗ này, huấn luyện hắn trở thành cao thủ đệ nhất toàn đại lục, cô đây là muốn làm trò gì?"
Tôi bĩu môi: “Hắn không phải kiếm được rất nhiều tiền mới có thể về nước lập quân lấy lại thế lực mà làm hoàng đế sao?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Đúng vậy, tiền đã kiếm được, thu thập được 10.000 điểm thù hận, tôi có nhúng tay cũng vô dụng, chút thiện ý cuối cùng cũng không cứu được."
Tôi khóa miệng không ngụy biện nữa.
"Thế giới thứ hai, số lần công lược là 7, mục tiêu là Nghiêm Tự, tổng tài đế quốc. Cô lén chụp ảnh ..."
Hắn dừng một chút, thay đổi giọng điệu, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Cô làm ăn cũng rất thông minh ha, vẽ ra kế hoạch thu hồi lương, tự cô làm tình nhân thế thân, cũng không lỗ chút nào, lập hội người hâm mộ tổng tài cũng thôi đi, cô còn đem giao bán những bức ảnh riêng tư của nam chính, âm thanh chào buổi sáng và chúc ngủ ngon độc quyền cho người hâm mộ."
Tôi vô tội trỏ tay, “Lòng trung thành của nhân viên tập đoàn Nghiêm Thị tăng vọt, tỷ lệ chảy máu chất xám thấp nhất trong các doanh nghiệp đế quốc, hiệu suất cũng tăng gấp đôi…”
Giọng tôi ngày càng nhỏ dần.
Hắn nhướng mày, " Cô có biết hiện tại thế giới kia nam chủ đang gọi cảnh sát truy nã cô không?"
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, "Bây giờ thì biết rồi."
Hắn ta thu hồi tầm mắt và tiếp tục nhấp vào màn hình điện tử trong suốt trên tay.
"Thế giới thứ ba, số lần công lược là 6. Mục tiêu công lược là Hạ Kỳ, thái tử xã hội đen. Để cô làm vị hôn thê của anh ta, cô lại mang anh ta đi rửa sạch sản nghiệp. Cô gi.ết anh ta và trở thành chị đại. Quá tuyệt vời."
"Thế giới thứ tư, số lượng lần công lược là 8, và mục tiêu công lược là thanh mai trúc mã bệnh hoạn Lương Nghiên. Muốn cô cứu lấy anh ta, cô lại tự mình giả bệnh tật, biến nam chính thành kẻ tự kỷ mất trí, quá đỉnh."
Hắn tắt màn hình và hít một hơi thật sâu ép cơ ngực căng phồng của mình.
"Cô là ký chủ ... khó tả nhất mà tôi từng mang theo."
Tôi ngượng ngùng cười: “Cám ơn anh đã khen. "
2.
Nguyên Dung liếc xéo tôi, hận không thể rèn sắt thành thép: “ Tôi lẽ nào chưa từng nói với cô, chỉ khi công lược thành công mới có thể trở về thế giới hiện thực sao?”
"Hơn nữa mỗi người chỉ có năm cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới khác."
Hắn vươn ngón trỏ thon dài chọc vào trán tôi.
"Cô đã lãng phí bốn cơ hội."
"Xem như tôi cầu xin cô, đừng lãng phí thêm nữa."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, Nguyên Dung đầy nghi ngờ xoay người vận hành máy móc.
"Vì phòng cô lại dở trò, tôi sẽ cùng cô thực hiện nhiệm vụ lần này."
"Hả?"
Chơi lớn như vậy, quản lý hệ thống lại tự mình ra tay.
"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng."
Tôi đi theo Nguyên Dung đến phòng nhập vai.
Hắn trịnh trọng căn dặn tôi hãy nghiêm túc, còn tôi nhìn chằm chằm vào đôi vai rộng như Thái Bình Dương của hắn, liên tục gật đầu phối hợp.
"Đây là lần cuối cùng, nếu lại thất bại, vĩnh viễn không thể quay trở về... Đợi đã!"
Hắn dừng lại đột ngột đến nỗi tôi va vào lưng hắn.
Tôi sờ sờ mũi, vừa định mắng, nhưng hắn dường như nghĩ ra gì đó, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn tôi.
"Cô là không muốn quay trở lại thế giới thực nên cố tình mắc phải những sai lầm này phải không?"
Cơn đau do đập vào mũi lập tức biến mất, tôi cười nịnh nọt: " Sao có thể? Tôi còn ước có thể nhanh chóng rời khỏi cái nơi ch.ết tiệt này."
Hắn nghi hoặc quay đầu bước đi mà không hỏi thêm câu nào.
Tôi thầm thở dài.