Hệ Liệt: Nhà Của Ta Nữ Nhân Lớn Nhất

Chương 7




Tin tức Qúy Anh húc cùng Nguyễn Thiên Yêu kết giao được Qúy Anh Tư làm một cái báo cáo từ xa truyền đến tai vợ chồng Qúy Thiên Lôi, biết được đứa con cuối cùng cũng quyết tâm luyến ái, lập tức chạy vè Đài Bắc.

Vừa vặnđến cuối tuần, Qúy Anh Húc nhận được điện thoại của lão mẹ liền mang theo bạn gái về nhà.

Ông bà ngoại thấy được cháu dâu không thể thiếu một phen thân thiện.Lí Quân Quân còn lựa ra rất nhiều trang sức của mình tặng cho nàng, Nguyễn Thiên Yêu bị người của Qúy gia sủng đến nổi hết da gà, cảm thấy chính mình hạnh phúc sắp mạo phao.

Sau bữa tối, Qúy Thiên Lôi kéo con vào thư phòng nói chuyện. Lý Quân Quân cùng nàng tán gẫu toàn những chuyện thật khôi hài kinh người.

Ví như Lý Quân Quân yêu cầu con trai mặc váy của muội muội, bởi vì Qúy Anh Tư từ nhỏ đã rất nam tính, thích để tóc ngắn, không thích búp bê chỉ thích người máy, lại siêu chán ghét mặc váy.

Chuyện này đối với một người trọng nữ khinh nam như nàng thataj sự là một đả kích lớn, nhưng lại không dám khi dễ nữ nhi bảo bối đành phải xuống tay với con trai, bắt Qúy Anh Húc lúc nhỏ mặc không ít đồ của con gái.

Ngoài ra, nàng còn tự hào kể về thành tích vĩ đại của con trai khi còn đi học, có bao nhiêu giải thương, kết giao bao nhiêu nữ bạn hữu...nói một cách lưu loát không đếm được, Qúy Anh húc từ thư phòng đi ra nghe được, bị dọa chết khiếp, vội vàng ôm lấy bạn gái thoát thân.

Dọc trên đường về, còn lo lắng hỏi nàng có ghen hay không, thề những chuyện phong lưu này sớm đã trở thành quá khứ vĩnh viễn qua đi.

Nguyễn Thiên Yêu cười trộm, " yên tâm, em không có ăn dấm chua đối với những thói quen năm xưa, hơn nữa nếu năm xưa anh cùng với những bạn gái đó kết giao thật sự tốt, hôm nay anh cũng sẽ không cùng em kết giao, đúng hay không ?"

Hắn cười to, đem nàng kéo tới trong lòng. Hắn thích nàng như vậy, không có tâm cơ cũng không đại biểu không chủ kiến, hiểu được cái gì mới đáng giá tin tưởng.

Ngày tình nhân cũng sắp đến, Anh Húc tìm Thiên Yêu đẻ thảo luận, " Chủ đề của cuộc triễn lãm trang sức lần này đã được chuẩn bị rất tốt gọi là , anh xem qua thiết kế gần đây của em, cảm thấy không tồi, em có hứng thú gia nhập tổ thiết kế lần này không ?"

Nguyễn Thiên Yêu không thể tin được, vài chủ quản gần đây đều là người mới tuyển, Từ Trường Thịnh đac bị điều đến phòng kế hoạch, từ lúc nàng theo Anh húc đến nay công việc chính là trợ lý hỗ trợ xử lý những việc vặt, không nghĩ tới....

" Như thế nào ?" Qúy Anh húc nhíu mày, ' đừng nói với anh là em không có hứng thú?"

" Làm...đương nhiên không phải." Nàng không tự tin nói, " Em chỉ cảm thấy mình không đảm đương được tư cách của một nhà thiết kế, hơn nữa...hơn nữa quan hệ hiện tại của chúng ta..."

Toàn công ty đều biết quan hệ của hai người bọn họ . Nhĩ Hạo còn tươi cười trước mặt mọi người gọi nàng là tổng tài phu nhân tương lai.

Cuộc sống của nàng như bị tuyên cáo vào chung kết, trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty.

Qúy Anh Húc nghe vậy lơ đễnh, "bọn họ thích nói như thế nào là chuyện của bọn họ, nếu em không có năng lực, anh cũng không chọn lựa, anh tất nhiên không đem tiền đồ của công ty ra nói giỡn."

Hắn đứng dậy, đem cằm nàng hơi nâng lên, " tư chất của em không tệ, anh xem qua mấy thiết kế về nhẫn và dây chuyền của em rất đẹp, rất tinh xảo, ý tưởng cũng không giống người thường, anh lén cùng Nhĩ Hạo thảo luận qua, tên đó cũng xem trọng thiết kế của em."

Nàng bị khen có chút đỏ mặt, " mấy thứ đó em chỉ vẽ tùy tiện..."

Hắn cười, "Xem đi, tùy tiện cũng có thể thiết kế ra những tác phẩm xuất sắc như vậy, nếu thật sự nghiêm túc, thì còn không nghiêng trời lật đất." Nàng cười ngắm hắn, ' đùng nói lung tung, đem em thành thần giống nhau."

" Em trong mắt anh chính là nữ thần a!" hắn lời ngon tiếng ngọt, không cần tiền nhưng cũng liều mạng.

" Làm ơn, nơi này là văn phòng không phải nhà của các người cũng không phải quán cà phê, chỉ để nói chuyện công không phải nói chuyện yêu đương."

Trình Giảo Kim – Niếp Nhĩ Họa xuất hiện, trong tay cầm một phần văn kiện.

Nguyễn Thiên Yêu vội vàng rời khỏi cái ôm của bạn trai, " Anh Nhĩ Hạo, hai người nói chuyện, em ra ngoài trước."

" Tiểu học muội, em làm gì tháy anh liền bỏ chạy ? Em không phải nói lúc đi học anh so với Qúy học trưởng càng ôn nhu so hơn đúng không ?" lời hắn nói là lần đó Nguyễn Thiên Yêu uống say thổ lộ với hắn.

Thiên Yêu có chút quẫn bách, Anh Húc khó chịu trừng Niếp Nhĩ Hạo, " Có việc thì nói, không có việc gì cút."

Niếp Nhĩ Hạo chậc chậc ra tiếng, " Thật là không có nhân tính, tao đang muốn báo cho mày một tin vui. Đây là hiệp ước tao mới kí với tập đoàn Lãnh thị tạiHong kong, thời gian tới sẽ giúp được việc."

Thấy hai người muốn nói chuyện công, Nguyễn Thiên Yêu tính lui ra ngoài, Qúy Anh Húc lại gọi, " Thiên Yêu, chuẩn bị một chút, ngày kia toàn bộ phòng thiết kế sẽ bắt đầu trạng thái tăng tốc, anh sẽ quan sát em, đừng làm anh thất vọng."

" Em sẽ cố hết sức." Nàng gật đầu, nguyện ý thử sức cơ hội này.

Sauk hi đóng cửa, Niếp Nhĩ Hạo giễu cợt bạn tốt, ' tao nghĩ tao bắt đầu có chút ghen tị với tiểu học muội, hai người cả ngày như keo sơn kề cận, buổi tối còn ôm nhau ngủ trên giường, không muốn cũng phải buồn nôn ?"

Qúy Anh Húc bộ dạng bất cần cầm hiệp ước trong tay, " nếu ghen tị thì cũng nên tìm bạn gái đi, mày cũng đã trưởng thành rồi."

Hắn nghe vậy cười, một tay ôm lấy bạn tốt, " miệng mày thật đúng là ngày càng giống lão mẹ của tao."

" Vào đi."

Vì muốn vẽ ra các mẫu thiết kế, bộ phận thiết kế quả nhiên ngày nối tiếp đêm không ngừng ra sức.

Nhân viên bộ phận thiết kế đối với việc tổng tài đưa Nguyễn Thiên Yêu gia nhậpđội thiết kế có vài người vẫn duy trì phản đối, một bộ phận nhân viên ngoài mặt không nói gì, nhưng lại lén nghĩ tổng tài thật không sáng suốt.

Cho dù đối phương là bạn gái của mình, nhưng cũng không thể ai cũng nhé vào làm nhà thiết kế.

Tuy rằng Nguyễn Thiên Yêu trước kia cũng có làm tại bộ phận thiết kế một thời gian, nhưng cũng không thể đem một cái tiểu trợ lý đánh đồng với một nhà thiết kế.

Những với những biểu hiện của Nguyễn Thiên yêu, mọi người bắt đầu đối với nàng có chút kính trọng, không nghĩ tới cô gái này bình thường vô thanh vô tức trên lĩnh vực thiết kế lại có thiên phú như vậy.

Chạng vạng, các phòng khác đã tan tầm, chỉ có phòng thiết kế là vẫn tiếp tục tăng ca.

Liên tục mấy ngày, Nguyễn Thiên Yêu dường như chỉ bước ra khỏi công ty khi đã gần mười giờ tối, nàng hiện tại có văn phòng của mình, mỗi ngày đối mặt với đồng nghiệp, thời gian tiếp xúc cùng với Qúy Anh Húc cũng ít dần.

Khi Qúy Anh Húc mang theo hương thơm ngào ngạt đi vào phòng làm việc của nàng, liền nhìn thấy nàng đang cùng hai đồng nghiệp khác đang thảo luận cái gì đó.

Nhìn thấy hắn, hai người kia câu nệ, " Tổng tài..."

' Mọi người tiếp tục."Hắn tươi cười hòa nhã, tưk xoay mình đi vàophongf của Nguyễn Thiên Yêu, đem đò ăn nhất nhất dọn xong, vài người tiếp tục thảo luận, sau một lát thảo luận chấm dứt, hai người kia cũng trở về văn phòng của mình.

Nguyễn Thiên Yêu trở lại ghế dựa ngồi xuống, hắn lập tức giúp nàng xoa bóp bả vai, " Mệt lắm sao ? hôm nay công việc có thuận lợi không ?"

Nàng sửa lại mấy bản vẽ, vừa hưởng thụ hắn hầu hạ, " có chút hâm mộ những ngày trước đây, ít nhất không bị hôn thiến ám."

"Có người oán giận lão bản của nàng sao ?" Anh Húc vẻ mặt sủng nịch, " có muốn anh đem em trở lại bên người không, tiếp tục làm tiểu trợ lý của anh ?"

" Không cần."nàng vội vã lắc đầu, " tùy việc như vậy , nhưng hiện tại em thấy thực thỏa mãn, thực phong phú."

Làm nhà thiết kế là giấc mộng xa vời mà nàng không dám hi vọng, có thể thực hiện được, cho dù nàng thật sự nằm mộng cũng mỉm cười.

Nàng thực thích cảm giác bên cạnh hắn, nhưng mặt khác cũng muốn trên lĩnh vực mình yêu thích có thể lập được thành tích.

" Được rồi, ăn bữa tối trước đi, nhìn xem hôm nay anh mua cái gi."

Hắn kéo nàng đến bên bàn, thức ăn hắn mang đến hơn một nửa là những món mà nangg thích ăn. Hắn rất có tâm, tuy không thích ăn lạt nhưng biết nàng thích cho dù đi xa bao nhiêu hắn cũng mua về.

Nàng tăng ca đến khuya hắn cũng sẽ ở lại bên nàng đi khi ra về.

Thực làm cho người khác khó thể tin được một Qúy Anh Húc bạo ngược lại có thể cẩn thận chăm sóc người khác như thế, xem ra lúc trước là nàng hiểu sai về hắn.

Hắn nghiêm khắc trong công việc nhưng không có nghĩa là hắn mất nhân tính. Nhớ rõ Qúy mẫu đã nói với nàng, hắn trước đây rất thích con chó nhỏ, ba hắn vì muốn dỗ hắn vui đã đặc biệt mua tặng cho hắn một con.

Sau con chó nhỏ bị bệnh cuối cùng chết đi, hắn thương tâm suốt ba ngày không ăn cơm, sau lại bệnh nặng làm cho cha me một phen hoảng sợ, từ đó về sau bọn họ không dám để cho con trai nuôi sủng vật, sợ con chó nhỏ lại đoản mệnh mà con trai cũng đi đời nhà ma.

Hắn tâm địa cũng rất thiện lương, miệng tuy rằng ác độc, nhưng chỉ nhắm vào những người làm sai, ở chung đã lâu, nàng dần hiểu được tâm của hắn không giống như vẻ bất cần đời bên ngoài.

Làm cho nàng có đôi khi ão não hận mình năm đó vì sao lại trốn tránh lẫn mất hắn vất vả như vậy.

Qúy Anh Húc vài lần cười nhạo nàng, thì ra sưk tồn tại của hắn cũng ảnh hưởng dến đến tâm hồn của một viên chức nhỏ.

Nàng đang ăn đột nhiên bi ôm từ phía sau, giây tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai thức ăn của nàng bị người nào đó ngăn chặn, nàng giãy dụa, tức giận đánh hắn, " Em đang ăn cơm mà."

" Em ăn của em, anh hôn của anh."

"Uy! Anh hôn miệng em như vậy sao ăn được?" cái tên này đôi khi ngây thơ đáng sợ.

Qúy Anh Húc ôm nàng vào trong ngực, đôi môi khiêu gợi đến gần bên tai nàng, " hai chúng ta đã lâu chưa làm gì nha."

" Làm...làm gì?" mặt đỏ lên, nàng lập tức giả ngu, dĩ nhiên nàng biết hắn đang muốn nói chuyện gì.

" Không đáng yêu, em rõ ràng biết anh đang nói cái gì mà." Nàng mỗi ngày tăng ca làm cho hắn khát vọng nàng đến sắp chết.

" Đừng náo loạn!" nàng nhẹ đẩy hắn, "ăn xong em còn muốn tiếp tục tăng ca nha."

Hắn không nghe, giật dây nàng, " Hôm nay nghĩ sớm đi."

" Lại vậy rồi." nàng nhìn hắn xem thường, "Nếu em nghỉ sơm, lúc đó anh lại nói em không làm tròn công tác."

Nàng biết hắn rất xem trong công việc, nhiều lúc chỉ là như trẻ còn mà nháo nàng. Những lúc này nàng thật sự hết cách với hắn.

Điện thoại của nàng vang lên, Qúy Anh Húc buông nàng ra, nàng nhìn dãy số đúng là mẫu thân đã lâu không liên lạc của nàng.

" Em ra ngoài nghe điện thoại một lát." Nàng không muốn hắn nghe được mình cùng mẫu thân tranh cãi ầm ĩ.

Qúy Anh Húc không tự nhiên, yên lặng gật đầu, sau khi nàng ra cửa hắn mới phát hiện bản thân mình đối với nàng cũng như gia đình nàng hiểu biết thực ít.

Hắn không phải là chưa từng hỏi qua, chẳng qua là nàng kiêng kị không muốn nhắc tới.Hắn thầm nghĩ phải tìm hiểu nàng một chút, dù sao...bọn họ cũng sẽ dắt tay nhau cả đời.

Thoáng nhìn bản thiết kế trên mặt bàn của nàng, hắn nhàn rỗi không có việc gì liền đi qua cầm lấy một tờ, trong lòng tán thưởng liên tục không ngừng. ý tưởng của nàng thật khá, mỗi một chi tiết đều hợp với yêu cầu của hắn.

Trên bàn còn có một chiếc túi giấy lớn màu vàng miệng còn chưa dán kỹ, lộ ra mấy bản vẽ. Hắn tò mò rút ra, là một bộ trang sức tinh mỹ, màu sắc phối hợp hoàn mỹ.

Hắn thập phần kinh diễm, nhìn thấy phần thiết kế này, nàng tuyệt đối có đủ tư cách để trở thành một nhà thiết kế trang sức hạng nhất. Ha ha, nên nói là Hoàng Triều tập đoàn đã nhặt được một bảo bối sao ?

Ân, là hắn có được một giải thưởng lớn đi...ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn buông mấy bản thiết kế, chỉ thấy Nguyễn Thiên Yêu bước vào, khuôn mặt có chút không vui.

" Làm sao vậy ?"

" Không có gì ." nàng suy sụp lắc đầu, " trong nhà có chuyện, mẹ em thúc giục em trở về."

" Nha...vậy có thời gian thích hợp anh cùng em trở về." quen nhau lâu như vậy hắn còn chưa gặp qua mẹ của nàng.

Nàng lắc đầu, " có thời gian rồi nói sau, gần đây bận việc quá." Nàng giống như không muốn nói quá nhiều về mẹ mình.

Qúy Anh Húc đương nhiên nhận thức được, hắn đến trước mặt nàng, nhìn vẻ mặt mỏi mệt của nàng, quan tâm hỏi, "quan hệ của em cùng mẹ không tốt phải không?"

" Em chỉ không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ mà thôi, tất cạnh..." nàng im lặng một lúc mới nói, " Mẹ hiện tại đã có một gia đình khác, em đối với bà mà nói, bất quá chỉ là một đưa con riêng."

" Nhưng bà là mẹ ruột của em là sự thật, em vĩnh viễn không thể thay đổi được."

Nguyễn Thiên Yêu hừ lạnh, " bà đã đem quá nhiều tình thương của người mẹ đưa cho người khác"

Hắn đột nhiên nở nụ cười, " thật sự là một tiểu hài tử, em nhất định là ghen tị."

" Mới không có." Nàng cật lực phủ nhận.

" còn nói không có, đứa trẻ nào có mẹ tái giá cũng đều mang tâm lý lo lắng, lo lắng cha mẹ không hề yêu thương chinh mình."

" Anh đổi nghề làm bác sĩ sẽ tốt lắm, nhanh chút cho em thấy tài năng của anh đi." Nàng giễu cợt hắn.

" Tốt, chúng ta trước sinh đứa nhỏ, sau đó ta sẽ trổ tài." Nói xong, hắn hôn nàng, không để ý sự giãy dụa của nàng.

" Nơi này là văn phòng nha."

" thì sao ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.