Hệ Liệt: Nhà Của Ta Nữ Nhân Lớn Nhất

Chương 1: Quyển 1




Phần "Hưu Điệu Tổng Tài"

Nhân vật: Quý Anh Húc - Nguyễn Thiên Yêu.

Văn án:

Qúy Anh Húc như một ngôi sao sáng vĩnh  viễn là nhân vật chính của mọi sự chú ý.

Khi đi học, hắn là hội trưởng hội học sinh, mà nàng trong một buổi diễn quan trọng lại quên mất lời thoại của kịch bản , vở diễn đại thất bại. Làm cho hắn trước mặt mọi người bị mắng đến không còn mặt mũi có thể thấy được  < Giang đông phụ lão >.

Từ đó về sau, nàng mỗi ngày đều phải hỏi thăm tin tức của hắn, nếu là người khác thì mục đích là muốn cùng hắn tạo cơ hội gặp gỡ, còn nàng  là muốn tránh khỏi con đường nguy hiểm.

Cho dù sau này hắn đã xuất ngoại du học, uy hiếp bị giải trừ, nàng vẫn giữ thói quen của chính mình khi ra ngoài xã hội là che dấu bản thân.

Nàng chính là không nghĩ sau một chuyến nghỉ phép nước ngoài trở về , tổng giám đốc của công ty đã đổi người ???

Hắn muốn nổi bão với cấp dưới nàng không quan tâm, thế nhưng nàng chỉ đưa văn kiện đến lại bị trúng đạn ?

Thảm nhất là, trên người bọn họ như là có hai cái nam châm, cho dù đến bất cứ đâu cũng hút nhau đến một chỗ. Nàng ở trong mưa không thèm mượn ô của hắn, trong tiệm trang sức đắt tội bạn gái hắn, cùng với hắn bị kẹt trong thang máy....

Gặp phải loại kích thích như vậy trong cuộc sống, nàng  vừa mới đề cập đến từ chức chủ quản  lại nói tổng giám đốc không cho phép, còn điều nàng đến làm trợ lý bên người của hắn.

Tất nhiên, nàng trở thành  món đồ chơi vui đùa bên cạnh của hắn. Ngay cả đưa đơn từ chức đều trở thành thông báo tín loạn loạn giảng....

Tiết Tử

Nếu trước mắt có một con đường khác, Nguyễn Thiên Yêu sẽ liều lĩnh bước vào, nhưng chính nàng không thể không tiếp nhận loại ngược đãi bản thân này.

Trong văn phòng của trường trung hoc Anh Triết không khí chỉ có thể dùng hai từ để hình dung. Một mái tóc ngắn xinh đẹp, nàng đang thành thật ngồi trên ghế, hai tay bất an vê vê vạt áo.

Đôi mắt sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt bàn phía trước, không dám di chuyển cho dù là một chút, hô hấp dường như chỉ còn là phảng phất.

Ngồi đối diện với nàng là ba, bốn thanh niên cao lớn anh tuấn khoảng mười 17, 18 tuổi, đứng đầu là hội trưởng Qúy Anh Húc.

Lúc này trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không phải là nụ cười vương tử ấm áp như ánh mặt trời, cũng không phải là là vẻ mặt cao quý, lạnh lung ngạo mạn, mà chính là sự bất mãn cùng tức giận vô cùng.

Hai tay hắn đặt trên bàn, thân hình cao ngất so với người mẫu còn có điểm cao hơn một chút.

"Đội trưởng đội kịch trong đầu suy nghĩ cái gì? Tại sao lại có thể để cho lọai người ngu ngốc như vậy lên sân khấu chứ?"

Hắn càng nói càng tức giận, đánh một cái thật mạnh lên mặt bàn , Nguyễn Thiên Yêu sợ tới mức dường như tim muốn rớt ra ngoài. Hắn tiếp tục quát: "Không phải đã luyện tập suốt ba tuàn lễ sao? Vậy mà dám ngay trong buổi diễn chính thức quên lời kịch, đầu óc của cô là ngu ngốc hay vừa vặn ngay lúc đó trở nên ngu ngốc ?"

"Anh Húc..." thanh niên ngồi bên cạnh hắn, dáng người cũng khá cao, kêu tên của hắn, khuyên nhủ "Ngươi cũng đừng lớn tiếng quá, ta nghĩ học muội cũng chỉ là nhất thời khẩn trương, ngươi không cần phải tức giận đến như vậy."

Người vừa nói tên gọi Niếp Nhĩ Hạo, là hội phó hội học sinh, dưới một người trên vạn người cũng là anh em tốt từ nhỏ đến lớn với Qúy Anh Húc.

Qúy Anh Húc cơ bản nghe không vào, hung hăng trừng mắt với học muội mà ngay chính hắn cũng không biết tên gọi như thế nào, "Loại người ngu ngốc không đủ IQ như cô, tôi thực sự vì cô mà khổ, sự tồn tại của cô đúng thật là ngoài sự tưởng tượng của nhân loại, theo lý cần phải nằm trong phòng thí nghiệm để mà nghiên cứu, đề phòng có một ngày nhân loại bị người như cô hại đến diệt vong."

Nghe lời châm chọc ác độc của hắn, Nguyễn Thiên Yêu sắp rớt nước mắt.

Mọi chuyện trở thành như vậy, nàng cũng không phải là cố ý mà...

Nàng thật ra chỉ là một chân làm việc lặt vặt trong đoàn kịch thôi, không ngờ ba ngày trước khi vở kịch công diễn thì người đảm nhận vai diễn nha hoàn của Bạch nương tử lại sinh bệnh, Đội trưởng không biết làm sao, bỏ qua sự cự tuyệt của nàng, kiên quyết bắt nàng thế vai mà tập luyện.

Nàng chính là không thể chuẩn bị kịp mặc kệ là trên tâm lý hay thực lực, bởi vì quá mức khẩn trương mà ngay lúc công diễn nàng lại quên mất lời thoai, biến thành một bức tượng trên sân khấu, các diễn viên còn lại đương nhiên cũng không thể diễn tiếp, làm cho toàn bộ đội kịch trước toàn bộ giáo sư, học sinh bị làm cho xấu mặt.

Đội trưởng đội kịch sợ bị trách tội mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người nàng, chính vì vậy lúc này nàng phải ngồi hứng chịu những lời la mắng giận dữ của Qúy Anh Húc, nàng thật sự ủy khuất đến mức ngay cả giải thích cũng không có dũng khí.

"Đủ rồi, Anh Húc, đừng mắng nữa, nếu ngươi cứ tiếp tục mắng như vậy học muội sẽ khóc đó, dù sao người ta cũng là con gái." Lời nói giúp của Niếp Nhĩ Hạo làm cho Nguyễn Thiên Yêu cảm động, không hiểu vì sao nghe được những lời này nàng liền muốn khóc lớn một hồi.

Qúy Anh Húc vẻ mặt hung ác nham hiểm "Nói với đội trưởng đội kịch, từ đây về sau ta không muốn nhìn thấy đồ ngu ngốc này trong bất cứ một kịch bản nào. Thật sự là quá đủ."

Hầm hừ nói xong hắn liền xoay người đi ra khỏi văn phòng cửa bị đóng mạnh, khiến cho Nguyên Thiên Yêu co rúm người run lên một chút.

Cũng chính từ giờ phút này, Qúy Anh Húc trở thành khắc tinh cả đời nàng, chỉ sợ trốn còn không kịp....

Chương 1

Kết thúc kì nghỉ, Nguyễn Thiên Yêu thật sự lưu luyến những ngày tự do tự tại như vậy.

Trở lại công việc mình đã làm hai năm, một ngày vừa bắt đầu đã thật sự nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại không chút sai biệt. Đối với tập đoàn Hoàng Triều, vị trí công tác bé nhỏ của nàng thật sự không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không ảnh hưởng gì.

Khi còn đi học, thành tích của nàng cũng thật bình thường, đến khi đi làm tài năng không nổi bật, nhan sắc cũng không có gì đáng chú ý chính vì vậy nàng có đôi khi cảm thấy chính mình còn không tồn tại, luôn luôn bị người khác xem nhẹ.

Cho nên khi người khác dùng ngày nghỉ để đi du lịch, hoặc ở bên người thân thì nàng lại ở công ty tăng ca...

Kết thúc kì nghỉ, Nguyễn Thiên Yêu thật sự lưu luyến những ngày tự do tự tại như vậy.

Trở lại công việc mình đã làm hai năm, một ngày vừa bắt đầu đã thật sự nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại không chút sai biệt. Đối với tập đoàn Hoàng Triều, vị trí công tác bé nhỏ của nàng thật sự không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không ảnh hưởng gì.

Khi còn đi học, thành tích của nàng cũng thật bình thường, đến khi đi làm tài năng không nổi bật, nhan sắc cũng không có gì đáng chú ý chính vì vậy nàng có đôi khi cảm thấy chính mình còn không tồn tại, luôn luôn bị người khác xem nhẹ.

Cho nên khi người khác dùng ngày nghỉ để đi du lịch, hoặc ở bên người thân thì nàng lại ở công ty tăng ca.

Suốt hai năm qua, ngày nghỉ luôn bị nàng lãng quên, cho đến tháng trước, nàng dùng hết can đảm đối đầu với lãnh đạo, trực tiếp cầu xin để được nghỉ phép nửa tháng, nàng dùng hết toàn bộ thời gian cùng số tiền tích lũy được đến Châu Âu chơi thật thỏa thích.

Hôm nay vừa mới trở lại công ty, c chưa kịp ngồi nóng đít đã nghe tổng tài của công ty triệu họp khẩn cấp, chủ nhiệm, chủ quản các cấp đều bị gọi vào phòng họp.

Mọi chuyện đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ là một trợ lý thiết kế nho nhỏ, công việc mỗi ngày chỉ là đánh văn kiện, chạy đi chạy lại ngẫu nhiên giúp vài đồng nghiệp mua cơm bưng trà.

Đối với vấn đề họp khẩn này nàng cũng có chút tò mò muốn biết nguyên nhân là vì sao, nghĩ tới sự nghiệp kinh doanh trang sức vĩ đại trải dài trên hai châu lục Âu Á của tập đoàn Hoàng Triều – tổng tài của công ty Qúy Thiên Lôi thật sự là một nhân vật truyền kỳ. Nàng làm việc ở đây được hai năm nhưng chưa một lần gặp được tổng tài, chỉ nghe nói người này không thích ngồi tại văn phòng, mà chỉ thích đi du lịch vòng quanh thế giới, ngay cả khi có những cuộc hội nghị lớn cũng chỉ là dùng thiết bị trực tuyến để liên lạc.

Chủ quản vội vàng đi họp, chưa kịp phân phó công việc, như vậy thật tốt để nàng có thêm thời gian hoài niệm những ngày tốt đẹp vừa qua...Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, nàng luống cuống tay chân nghe máy

" Uy..uy uy...bộ phận thiết kế xin nghe."

Không nghĩ rằng thanh âm bên kia so với nàng còn hoảng sợ hơn, đó chính là cấp trên của nàng Tử Trường Thịnh.

" Cô nhanh đem tập hồ sơ tôi để trên mặt bàn đến phòng họp, lập tức...."

Cạch, điện thoại bị cắt đứt, Thiên Yêu khó hiểu vì sao sếp của nàng lại có thái độ đả kích như vậy? giọng nói giống như đang bị đe dọa ?

Nàng cũng không dám trì hoãn nhanh cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, chạy đến phòng họp lầu mười tám.

Vừa mới gõ cửa phòng họp, bên trong đã truyền đến một loạt các tiếng gầm, vừa mới mở cửa là cảnh giấy bay toán loạn giữa không trung, một tờ còn rớt xuống ngay mặt của nàng.

Nàng sợ đến mức trốn về sau cửa, nhìn kỹ thì thấy những tờ giấy kia không phải là rác mà chính là những bản thiết kế trang sức.

Nàng vừa định nói gì đó, liếc nhìn thấy trên ghế chính của phòng họp một người con trai trẻ tuổi – ước chừng 26, 27. Mái tóc đen thui, sáng bong, trán cao đầy đặn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, khuôn mặt đậm nét, thật sự là nét đẹp tà mị của con lai.

Toàn thân tuấn mỹ của người này lại toát ra một cổ dã tính mê người, nhưng làm nàng chú ý không phải là bản chất quý tộc ngạo nghễ, cũng không phải giọng nói bất cần mà là...

Nàng trong nháy mắt, muốn trong nháy mắt , thậm chí là muốn dùng mu bàn tay chà chà lên mắt mình...

Không thànào như vây ! Qúy Anh Húc ? Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở trong này ? Hơn nữa... hắn còn ngồi ở vị trí chủ tọa.

Qúy Anh Húc ? Qúy Thiên Lôi ?

Nàng trong đầu nghĩ tới họ của hai người này, chẳng lẽ bọn họ....

Từ Trường Thịnh nhìn thấy cấp dưới cầm hồ sơ mà cứ ngu ngốc đứng tai chỗ, vội vàng quát nhỏ " Tiểu Yêu, mau đưa hồ sợ cho tôi..."

" Sao... dạ." Thiên Yêu nhanh chóng đưa hồ sơ cho sếp.

" Tổng tài, đây mới chính là bản thiết kế mới tôi muốn đưa cho ngài xem, mấy bản kia là do tôi không cẩn thận mà lấy nhầm." Hắn cầm thiết kế đến trước mặt đại lão bản, trên mặt mồ hôi không ngừng xuất hiện.

Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần không kiên nhẫn, Qúy Anh Húc dùng tay lật nhìn những bản thiết kế vài lần, sắc mặt vẫn như trước hoàn toàn không có ý tốt.

Hắn lật một trang đến một trang , còn chưa đến trang cuối cùng đã mỉm cười đùa cợt "Trang thứ nhất cùng trang thứ ba chính là mẫu thiết kế đạt giải nhì tại cuộc triển lãm ở Pari , trang thứ năm lại là mẫu thiết kế mà hai năm trước tôi đi Hongkong đã nhìn thấy thật là giống nhau như đúc. Còn trang thứ bảy, cái nhẫn này hoàn toàn là sao chép dựa trên thiết kế của "

Hắn khinh thường những cái cầm trong tay, ném sang một bên, " Từ trưởng phòng, ngươi thân là chủ quẩn bộ phận thiết kế hàng năm đều lấy những cái như vậy để lừa cấp trên của ngươi sao ?"

Từ Trường Thịnh bị mắng đến tai đỏ mặt hồng, cũng không dám hó hé, Nguyễn Thiên Yêu đứng ở cửa không biết phải làm sao, lùi cũng không được mà tiến cũng không xong, toàn bộ phòng họp áp lực thật bức người, làm cho nàng chỉ muốn chạy trốn.

" nhân viên bộ phận thiết kế chẳng lẽ toàn bộ đều là người được mời từ xã hội nguyên thủy đến sao? Đã không có sự sáng tạo, ngay cả người phụ trách cũng ngu xuẩn, dám lấy loại thiết kế sao chép này đưa đến trước mặt tôi...."

Ánh mắt mọi người đồng tình hướng Nguyễn Thiên Yêu, khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên, tình cảnh này làm cho nàng liên tưởng đến năm đó trong văn phòng trường Anh Triết, Qúy Anh Húc cũng như vậy nhục nhã nàng, chẳng qua thân phận hai người chỉ biến từ học trưởng – học muội thành cấp trên – cấp dưới.

Ôi trời, ai có thể nói cho nàng biết lúc này nàng nên làm gì ? Qúy Anh Húc, người này hại nàng trở thành người luôn luôn lén lút khi còn ở trung học, tại sao lại có thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng hiện tại trốn có còn kịp không ?

Ngày đó, sếp của nàng bị sếp của sếp mắng đến thúi đầu.

Ngày đó nàng cũng bị sếp của sếp làm cho liên lụy một cách tàn ác

Sau ngày đó nàng mới biết thì ra khi nàng đi du lịch, tổng tài tập đoàn Triệu thị đưa con hắn từ chi nhánh công ty Anh quốc về tổng công ty, chính thức tiếp quản Hoảng Triều.

Nàng vì sao lại không nghĩ ra Qúy Anh Húc cùng Hoàng Triều có quan hệ chứ ? Trước kia lúc học trung học không phải đã nghe được hội trưởng hội học sinh Qúy Anh Húc kia chẳng những anh tuấn tiêu sái mà còn có gia thế hùng hậu không phản đối sao ?

Nàng thật sự phản ứng quá chậm chạp mà, kiếp này chắc chắn là do khủng long đầu thai rồi.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, toàn bộ nữ sinh của trường trung học Anh Triết đều sung bái hắn, đi đếm đâu cũng có thể nghe thấy được có người đang thì thào đàm luận về Qúy Anh Húc.

Sau lần thất bại của vở kịch, nàng bị buộc rời khỏi đội kịch, cuộc sống trường học từ đó cũng trở nên thảm hại, không ái dám cũng nàng thâm giao, sợ bị nàng liên lụy làm cho hội trưởng đại nhân thấy chướng mắt.

Vì vậy, khi Qúy Anh Húc xuất hiện ở chỗ nào thì nàng đều tránh xa.

Sự tồn tại như ánh hào quang của Qúy Anh Húc làm cho nàng tự biết xấu hổ, nàng bị hắn răn dạy trước mặt mọi người thật sự là sự sỉ nhục suốt đời vĩnh viễn rửa không sạch.

Nàng mỗi ngày đều hỏi thăm hành tung của Qúy Anh Húc, người khác là muốn tạo cơ hội cùng hắn không hẹn mà gặp, còn nàng lại là muốn tránh khỏi con đường nguy hiểm, con đường mỗi ngày hắn tan học đi qua liền trở thành cấm địa của nàng;

Hắn thích chơi bóng rổ, nàng nhất định sẽ không xuất hiện ở trong sân bóng rổ; trường học tổ chức vũ hội, nàng đều lấy lí do để thoái thác.

Trời cao thật sự thương xót đến nàng, hắn cuối cùng được người nhà đưa ra nước ngoài du học, đồng thời kết thúc kiếp sống cực khổ của nàng, nàng có thể vui vẻ ở trường, bạn học cũng dần dần không còn xa lánh nàng.

Ngày đó trong phòng hop, Qúy Anh Húc không nhận ra nàng cũng không ngoài ý muốn của nàng, dù sao lúc trước trong trường học là nàng luôn ra sức trốn tránh hắn nha.

Nhiều năm như vậy, thiếu niên ngây ngô đã biến thánh tuyệt thế đại soái ca, bất quá tính tình của hắn cũng không thay đổi vẫn như trước rất dễ tức giận, rất nghiêm khắc, phương thức tổn hại người khác của hắn có thể làm cho người khác nghe xong liền muốn xuất hiện khuynh hướng bạo lực. Sếp của nàng hôm đó thiếu chút nữa lấy cái chết ra tạ tội, trở về văn phòng còn ủ rủ hơn nửa ngày.

May mắn là nàng chức vị thấp kém, cơ hội gặp mặt đại lão bản thật rất ít, từ ngày đó về sau nghe Qúy Anh Húc đi Nam Phi, nàng thật vui vẻ khi không gặp hắn, đáy lòng nàng luôn cầu nguyện loại vui vẻ này sẽ ở lại với nàng vĩnh viễn.

Nhưng lúc ấy toàn bộ nữ nhân viên của công ty đều tan nát cõi lòng, hy vọng tổng tài có thể sớm về nước, các nàng mới có thể tận tình bày ra mị lực của chính mình thu hút ánh mắt của hắn.

Ngày hôm nay mưa suốt từ sáng đến chiều, đến lúc tan tầm vẫn là chưa ngớt, Nguyễn Thiên Yêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, mưa cứ như vậy không có dấu hiệu giảm bớt. Nàng nhìn cơn mưa kéo dài, tìm trong túi xách lấy ra một cây dù.

" Người bung dù phía trước, phiền ngươi chờ một lát."

Ngay khí lúc nàng muốn bước ra khỏi cửa lớn của công ty liền nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm nam tính có chút mệnh lệnh trong lời nói, nàng giật mình, tiếng nói này sao nghe có chút quen tai ?

" Này, ta đang kêu ngươi có nghe không vậy ? Tiểu thư che dù đỏ phía trước...?

Dù màu đỏ ? Nàng lại kinh hãi, chẳng lẽ là đang kêu nàng ?

Âm thanh kia làm nàng dựng hết lông tóc, tại so so với tiếng nói của Qúy Anh Húc lại giống nhau như vậy ? Hắn không phải đang ở nước ngoài sao ?

Nhưng hắn xuất ngoại cũng có thể về nước, hay là hắn đã trở lại ? Nàng tại sao lại không may như vậy...Không, gặp hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nàng không thấy hắn, giả chết là được rồi.

Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh về phía trước.

Âm thanh phía sau không hờn giận " giọng của ta nhỏ vậy sao ? kìa, cô gái mặc váy màu lam, tóc như lông chim phía trước...."

Tóc nàng giống lông chim ? Đây là từ dùng để hình dung sao, nàng hầm hừ càng chạy càng nhanh, làm như cái gì cũng không nghe được.

" Nè..."

Thanh âm phía sau rút cuộc cũng bị cơn mưa đánh tan, bên tai nàng chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách cùng tiếng xe cộ di chuyển, ngoài ra cái gì cũng không nghe được, bao gồm cả tiếng nói của đại lão bản Qúy Anh Húc.

Nguyễn Thiên Yêu nhin không được lặng lẽ tạo cho mình một tư thế thắng lợi.

Ai kêu ngươi năm đó trước mặt nhiều người như vậy hung hăng mắng ta, hiện tại ngươi bị mưa to làm cho ướt sủng như vậy cũng thật đáng.

Vì tránh đối mặt với Qúy Anh Húc, Thiên Yêu ở trong công ty càng thêm cẩn thận, chỉ cần Qúy Anh Húc vừa mới xuất hiện ở đâu nàng liền lẩn tránh thật xa, dù sao trước mặt đại soái ca còn rất nhiều mỹ nữ vây quanh.

Nếu có chuyện gì phải đưa văn kiện lên phòng họp, nàng đều chấp tay nhường cho mấy nữ nhân háo sắc, những cô này mừng rỡ thiếu chút nữa đem nàng thành Bồ tát mà cung phụng.

Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, tình hình công ty thật bình thường, Tổng tài công việc bề bộn chắc hẳn đã quên mất sự kiện xảy ra trong mưa cùng với một nhân vật như nàng. Nàng cũng trầm tĩnh lại, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, trở thành quy luật không thay đổi của cuộc sống.....

Vì tránh đối mặt với Qúy Anh Húc, Thiên Yêu ở trong công ty càng thêm cẩn thận, chỉ cần Qúy Anh Húc vừa mới xuất hiện ở đâu nàng liền lẩn tránh thật xa, dù sao trước mặt đại soái ca còn rất nhiều mỹ nữ vây quanh.

Nếu có chuyện gì phải đưa văn kiện lên phòng họp, nàng đều chấp tay nhường cho mấy nữ nhân háo sắc, những cô này mừng rỡ thiếu chút nữa đem nàng thành Bồ tát mà cung phụng.

Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, tình hình công ty thật bình thường, Tổng tài công việc bề bộn chắc hẳn đã quên mất sự kiện xảy ra trong mưa cùng với một nhân vật như nàng. Nàng cũng trầm tĩnh lại, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, trở thành quy luật không thay đổi của cuộc sống.

Cuối tuần, khách sạn Đại Hình sẽ tiến hành triển lãm trang sức. Những cuộc triển lãm như vậy Nguyễn ThiênYêu thật sự rất thích bởi vì có thể được thưởng thức những kiệt tác trang sức của các nhà thiết kế nổi tiếng. Tuy rằng vé vào cửa khá đắt, nhưng nàng cũng cắn răng dùng tiền mua lấy.

Sau khi đi vào hội trường triển lãm, những mẫu thiết kế trang sức quả thật xinh đẹp không sao tả xiết, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên rất tốt, trong đầu không ngừng xuất hiện ý tưởng.

Tuy nàng ở công ty chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là không có nhiệt tình, lúc trước sở dĩ nàng lựa chọn công ty thiết kế rang sức cũng là mong muốn một ngày nào đó thiết kế của mình cũng có thể được công ty sử dụng.

Chẳng qua nàng quá nhác gan, lại sợ phiền phức, cho nên mỗi lần ở hội nghị nàng cũng chỉ ngồi nghe mà không dám nhiều lời. Sợ thiết kế của mình sẽ làm cho người khác chê cười, cho nên đến nay cũng chưa có ai xem qua mẫu thiết kế của mình.

Trước mắt là một chiếc nhẫn được thiết kế thật xảo diệu thu hút sự chú ý của nàng, nàng vội vàng lấy giấy bút muốn ghi lại những linh cảm vừa mới xuất hiện trong ầu.

Nhưng chính vì động tác của nàng có chút hấp tấp mà bút trên tay bị bay xa ra ngoài, nàng nhanh chân khom người tìm kiếm, trong lúc đứng dậy không biết lúc nào ngòi bút đã một phát cắt ngang đôi tất chân của một mỹ nữ chân dài.

" A"

Đối phương kêu lên một tiếng, Nguyễn Thiên Yêu sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy, ngây ngốc tại chỗ nhìn mỹ nữ chân dài.

" Trời, cô có phải mù hay không, dám cắt tất quần của tôi, cô có biết đôi tất này bao nhiêu tiền hay không ?" Mỹ nữ kêu la bất mãn, khiến cho toàn bộ người xung quanh đều chú ý.

Nguyễn Thiên Yêu đỏ mặt tai hồng, không biết làm sao, chỉ có thể liên tiếp giải thích "thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, vừa rồi tôi chỉ muốn tìm cây bút..."

Mỹ nữ chân dài kia lại không muốn buông tha, vừa châm chọc nàng tầm mắt có vấn đề, vừa tức giận oán giận kể lể đôi tất của mình có bao nhiêu quý báu.

Ở đây phân nửa quan khách là người nổi tiếng, ánh mắt của quá nhiều người làm cho Nguyễn Thiên Yêu khẩn trương không biết làm thế nào cho phải.

Nếu vị tiểu thư kia không muốn nghe giải thích thì nàng có thể bồi thường tiền, sau đó có thể rời đi.

Vì vậy nàng lấy bóp da ra, lấy toàn bộ tiền mặt đưa đến trước mắt vị tiểu thư kia, " Tiểu thư, tôi thật xin lỗi, tiền này là toàn bộ tài sản của tôi, ta tin sẽ đủ bồi thường cho đôi tất của cô..."

Nàng không biết đối phương chẳng những không cảm kích, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, " Cô nghĩ phá hư tất của tôi xong liền có thể bồi thường tiền là xong việc sao?Cô có biết hay không cô làm hư tất chân, tôi không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng mà còn chậm trễ cuộc hẹn của tôi cùng bạn trai, tôi còn muốn cùng bạn trai đi ăn cơm sau khi kết thúc cuộc triển lãm, tổn thất như vậy cô đền được sao ?"

" Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi." Nguyễn Thiên Yêu xiết chặt tay, cúi đầu ra sức giải thích "Như vậy đi, nếu tiểu thư không ngại, tôi sẽ ra ngoài mua lại một đôi tạm thời bồi thường cho cô, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến cuộc hẹn của cô."

"Xem cô ăn mặc giống như một kẻ nghèo kiết hủ lậu, chỉ sợ tất chân mua được cũng là loại thấp kém, cô là muốn cho tôi mặc loại rẻ tiền đó sao ?"

Không phải chỉ là tất chân sao ? Nàng ta là muốn loại cao cấp sao ? chẳng lẽ phải nạm vàng lên trên sao ?

Ngay lúc Nguyễn Thiên Yêu không biết nên làm thế nào cho phải, phía sau mỹ nữ đi tới một người đàn ông tuấn mỹ thân hình cao lớn.

Hắn mặc một áo sơ mi cùng với áo khoát da, phía dưới mặc một chiếc quần bò làm cho đôi chân của hắn càng thêm cao dài, nhìn thật tùy hứng, người này thật sự là trời sinh, chỉ cần ăn mặc đơn giản cũng có thể tỏa ra quý khí.

"Đủ rồi Bội Bội, cô ta cũng chỉ là không cẩn thận, cũng đã nói xin lỗi rồi, ngươi còn muốn như thế nào ?"

Qúy Anh Húc vốn ở phía bên kia đang cùng nhà thiết kế trang sức nói chuyện phiếm, lại nghe thấy một cuộc ttranh chấp, không nghĩ nguyên nhân lại là bạn gái hôm nay của hắn, liền nhanh đi lại nhìn xem.

Thời điểm Nguyễn Thiên Yêu nhìn thấy Qúy Anh Húc, sắc mặt không khỏi sửng sốt, trong lòng thật ảo não. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này, cho dù không phải là công việc cũng gặp mặt hắn, xem ra hôm nay là một ngày đen đủi của nàng.

Bị mỹ nhân trước mặt mọi người khó dễ, nàng đã không biết làm sao , hơn nữa khắc tinh suốt đời của nàng – bọn họ lại cùng một đội...Nàng sợ tới mức theo bản năng chỉ cúi đầu, hết sức làm cho đối phương đừng chú ý.

"Anh Húc, anh không biết cô gái này thật sự đáng giận, đôi tất này là tháng trước mẹ em đi Paris mua về làm quà tặng cho em, chất vải cao cấp, số lượng có hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu, nhưng bây giờ lại bị cái người không có mắt này phá hư, mẹ nhất định sẽ mắng em..."

" Tần gia các người khi nào lại trở nên nghèo túng như vậy, ngay cả một đôi tất cũng tính toán chi li ? Nếu mẹ ngươi thật sự vì một đôi tất mà tức giận, ta thật hoài nghi ngươi rốt cục có phải là Tần gia đại tiểu thư hay không ?"

Sắc mặt Qúy Anh Húc có chút âm lãnh, cô gái này trước mặt mọi người đã làm ra vẻ thất lễ, bây giờ lại có ý đem mọi chuyện xé ra to.

Tần Bội Bội bị hắn giáo huấn không dám nói thêm nửa tiếng, Nguyễn Thiên Yêu một bên im lặng không khỏi giật mình, không nghĩ người đàn ông này lúc răn dạy người khác cũng ác độc như vậy.

Qúy Anh Húc nhíu mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn liếc về phía người gây ra họa, nhưng đầu của nàng cúi thấp, làm hắn nhìn cũng không rõ lắm " Tiểu thư kia, nói chuyện với người khác mà cúi đầu thì thật không lễ phép."

Nói giỡn sao, nàng lúc này như chuột gặp phải mèo, con gián gặp được khắc chương, cho dù thất lễ hay không thất lễ chính là chỉ nên cúi đầu, cơ bản cũng không biết lấy gì để phòng hộ.

Không được, lỡ đâu để hắn phát hiện chính mình... nếu không muốn lát nữa lại bị mắng đến thương tổn xương cốt, nàng vẫn là mau tránh.

Nàng giữ nguyên tư thế cúi đầu, hai tay đem tiền dâng lên trước mặt Qúy Anh Húc " Tôi thật có lỗi, bởi vì đã phá hư tất chân quý giá của bạn gái anh, đây là một chút bồi thường của tôi, xin anh đừng cựu tuyệt. Quấy rầy hai vị, tôi còn có việc xin đi trước, hẹn gặp lại."

Nói xong một hơi, nàng nhanh chóng nhét tiền vào tay hắn, xoay người như chạy nhanh chóng chạy thoát, động tác chạy mau phảng phất như đang có quỷ đuổi đằng sau.

Qúy Anh Húc kinh ngạc nhìn số tiền trong tay, trên mặt tiền có nhiều nếp nhăn – tất cả đều là tờ 100 đồng, nhìn phía trước một người lảo đảo chạy trốn, không phải đụng người khác cũng là đúng tới ngăn tủ...

Thật sự kỳ quái, cô gái kia vì sao lại sợ hắn như vậy ?

Nguyễn Thiên Yêu, lần sau trước khi ra cửa nhất định phải xem lịch, tránh gặp phải cái lọai xui xẻo kia, nhất định buổi tối nàng sẽ gặp ác mộng.

Trời hội trưởng triễn lãm rời đi, nàng liền trốn vào toilet tránh nạn, nghĩ đối phương chắc là sẽ không tìm nàng ( thật ra từ đầu đến cuối người ta cũng đâu có tìm nàng), vừa lén lút ra khỏi toilet, một mình đi thang máy xuống mấy tầng lầu.

Cửa thang máy đóng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra tự mình trấn an trái tim đã muốn ngưng đập vì đả kích. Ai da, chưa xem hết các mẫu trang sức đã phải rời khỏi, thật sự đáng tiếc nha...

Thật không nghĩ cô gái kia lại là bạn gái của Qúy Anh Húc, tiêu chuẩn chọn bạn gái của hắn đúng là... cũng quá tệ nha !

Nhưng cũng là nồi nào úp vung nấy, nếu là một thiên kim cử chỉ dịu dàng hào phóng, nói năng tao nhã chiết soát thì nàng sẽ nghĩ là hắn đạp hư con gái nhà người ta.

Ây da, nàng rốt cục suy nghĩ gì ? hắn muốn tìm bạn gái như thế nào thì cũng không quan hệ với nàng.

[ Đinh ] thang máy ngừng ở lầu hai mươi ba, cửa mở, một thân ảnh cao lớn đi vào.

Nguyễn Thiên Yêu giật mình... đây không phải Qúy Anh Húc sao ? Vì sao hắn không ở hội trường lầu hai mươi tám, hay cùng bạn gái lên tầng thượng ăn cơm ? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở tầng lầu này ?

Nàng kích động nhìn quanh, không một ai, làm sao bây giờ ? Không có vật gì che chắn, muốn ra thang máy cũng không kịp nữa rồi, nàng tại sao lại xui xẻo như vậy a !

Qúy Anh Húc bước vào thang máy, đối mặt với Nguyễn Thiên Yêu. Di, cô gái này sao nhìn có chút quen mắt...

" Tiểu thư, cô..."

Thấy hắn muốn cùng mình bắt chuyện, nàng vội vàng cầm lấy di động nhấn loạn, " Là Tiểu Nhã à ? Hôm qua chúng ta hẹn buổi chiều đi Starbucks uống cà phê, mình chút nữa sẽ đến, bạn đang ở chỗ nào đó ? Sao...vẫn còn ở nhà a ? không sao, bạn cứ từ từ mà trang điểm đi, mình đến đó trước chờ bạn..."

Nàng tự nói một đống chuyện nhưng thật tế bên kia điện thoại không có người, trên thế giới cũng không có người nào tên gọi là Tiểu Nhã.

Nàng xoay người đem mặt quay vào vách tường thang máy . Thầm nghĩ khi thang máy đến lầu một nàng sẽ nhanh chóng thoát ra, không để mình cùng tên kia có cơ hội nói chuyện.

Qúy Anh Húc cảm thấy tiếng nói kia thật quen tai...hắn đánh giá đối phương, vóc dáng gầy nhỏ, dáng người khô cằn, một mái tóc dài búi cao, khiến hắn liên tưởng đến Lý lão sư. Tư thế của nàng vừa buông xuống, ...A ha, chính là người kỳ quái vừa mới ở hội trường phá hư tất chân của Bội Bội. Bộ dạng lúc này của cô ta nhìn thật ám muội, đầu cũng đã muốn cúi đến bộ ngực rồi.

" Bạn không biết hôm qua ở quán là ai hát sao? Thật sự không thấy à ? Mình đây hát cũng được lắm mà..." Nguyễn Thiên Yêu thật sự muốn khóc, nàng đã hết đề tài để nói rồi, thang máy vì sao lại chưa tới vậy ? " Khụ khụ, bài hắt kia là do mình hát, bài đó...A."

Đột nhiên thang máy chuyển động dữ dội, ánh đèn trên trần cũng chớp nháy không ngừng, tiếng ca tuyệt với của nàng còn chưa hát ra, mà tiếng hét thét tai đã ra khỏi miệng.

Bởi vì bị mất trong tâm mà tay quơ loạn bên trọng, thật khó mới có thể đứng vững, thang máy cũng trở nên bình thường... được rồi, đã bình an, cơ bản đã không còn động nữa.

" Tiểu thư, cô đối với ta yêu thương nhung nhớ như vậy thật cũng không tốt lắm đâu."

Nguyễn Thiên Yêu phục hồi lại tinh thần, phát hiện cả người mình đang dựa vào Qúy Anh Húc, muốn ngẩng đầu nhận được ánh mắt cười nhạo của hắn, bỗng dưng hoảng hốt, lưng dựa sát tường.

Cùng hắn đối mắt nhìn nhau ba giây, đột nhiên nàng phát hiện có gì không đúng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ nha.

Xảy ra chuyện gì với cô gái này ? hành động của nàng cũng thật kỳ lạ. Ánh mắt nhìn thấy di động của nàng rơi trên mặt đất, hắn nhặt lên đi đến đưa cho nàng.

Đến gần mới nghe được nàng đang không ngừng thì thào tự nói " Đừng nhận ra tôi, đừng nhận ra tôi..."

Ân, cho nên hắn nên nhận ra nàng sao ? Có ý tứ, nhìn chằm chằm vào cái ót của nàng, đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, hắn nhớ tới nàng là ai, bóng dáng trong mưa kia làm cho hắn thật sự ấn tượng.

" Tiểu thư, di động của cô."

Nguyễn Thiên Yêu hiển nhiên lại bị hắn làm hoảng sợ, ngoài ý muốn hắn lại đến gần mình nên cảm thấy kinh ngạc đến nỗi mở lớn miệng. ngây ngốc tiếp nhận " Cám ơn..."

" Tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta đã bị kẹt trong thang máy."

" Cái gì ?" nàng kích động, chạy nhanh đến cửa thang máy dùng sức gõ, " Bên ngoài có người không ? thang máy bị hư, nè bên ngoài có ai không ? mau giúp tôi ra ngoài."

" Tôi nghĩ chỉ là một sự cố nhỏ, nhân viên sửa chữa sẽ nhanh đến thôi." Qúy Anh Húc nhìn thấy vẻ thất thố cùng vẻ mặt kinh hoàng của nàng, không giấu được nụ cười chế nhạo, " Không cần lo lắng, cô sẽ không chết được đâu, nơi này đã là lầu hai."

Hắn vốn muốn cùng Bội Bội lên tầng thượng ăn cơm trưa, nhưng cô ta lại vì tất chân bị hỏng mà chạy vào toilet, đến nửa ngày cũng chưa chịu ra.

Hắn vì vậy tự bỏ đi, trước khi vào thang máy hắn có một cuộc gọi của khách hàng, nhưng sóng điện thoại trong thang máy không tốt nên hắn tùy ý bấm một tầng lầu sau đó rời khỏi , đến bên hành lang nói điện thoại xong mới tiếp tục dùng thang máy đi xuống.

Nhưng không nghĩ lại gặp sự cố này, lại gặp một cô gái thú vị. Thật không hiểu nàng dùng điện thoại của nhà mạng nào mà sóng lại tốt như vậy, nàng có thể nói chuyện một hơi rất lâu ?

Nguyễn Thiên Yêu liếc một cái tỏ vẻ xem thường, nàng không sợ chết mà là sợ cùng với hắn ở chung một chỗ.

" Vị tiểu thư này, có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu ?" Qúy Anh Húc đánh giá nàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, da dẻ trắng mịn, cái mũi cao xinh xắn, cái miệng nho nhỏ, một đôi mắt xếch, nhìn thế nào cũng giống một nữ sinh mới ra trường.

Nàng run trong lòng, nhanh chóng lộ ra một nụ cười xấu hổ, " chuyện đó...vừa mới ở lầu hai mươi tám, tôi không cẩn thận làm hỏng tất chân của bạn gái anh."

Trời ạ, giết nàng đi, vào lúc 16 tuổi nhìn thấy người này lần đầu tiên, nàng đã rất sợ hãi khi phải cùng hắn nói chuyện.

Qúy Anh Húc vẻ mặt bừng tỉnh như đã hiểu , " Khó trách thoạt nhìn có chút quen quen, nhưng mà..." hắn tà mị hướng vào sát nàng thêm một chút, " Trước đó chúng ta chắc cũng có gặp qua."

Đôi mắt khôn khéo gắt gao nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười như ôm lấy và hòa tan nữ nhân.

Nguyễn Thiên Yêu lập tức chối cãi " Tiên sinh, anh nhận sai rồi, tôi có thể xác định trước đó chúng ta chưa hề gặp qua, có lẽ bộ dáng của tôi rất phổ biến , mọi người đều nói vậy."

" Phải không ?" Hắn trực tiếp xuất chiêu " Không có lý nào, trí nhớ của tôi luôn rất tốt, cô có phải làm việc tại tập đoàn Hoàng Triều ?"

" Không có." Nguyễn Thiên Yêu nhanh chóng cắt ngang, " Tôi khẳng định là anh đã nhận sai người."

Đánh chết cũng không nhận là dược rồi, dù sao nàng vẫn không muốn trong cuộc sống cùng hắn xuất hiện tại một chỗ.

Qúy Anh Húc còn muốn nói, lúc này thang máy lại chấn động, bắt đầu đi xuống, đến lầu một, lúc cửa mở ra, bên ngoài đã có vài nhân viên sửa chữa.

" Hai vị không có việc gì chứ ? vừa rồi thang máy có chút vấn đề..."

" Anh Húc, em thật lo lắng cho anh, sau khi em chuẩn bị lại tất chân gọi điện thoại cho anh đều bị chuyển sang hộp thư thoại, vừa đến đại sảnh lại nghe nói thang máy bi kẹt, em thật lo anh sẽ xảy ra chuyện gì..."Tần Bội Bội nhào vào bên trong lòng soái ca, sờ sờ mặt hắn, không biết biểu hiện của nàng lúc này là " quan tâm." Hay là sỗ sàng.

Thừa lúc đông người, Nguyễn Thiên Yêu nhanh chóng ra khỏi thang máy, chạy như điên thoát khỏi tầm mắt của nam nhân kia.

Lúc Qúy Anh Húc thật vất vả mới đem được cái vòi bạch tuộc kia đẩy ra. Muốn tìm kiếm cô gái mắt xếch kia thì nàng đã biến mất không thấy tăm hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.