Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 18: Chương 7 - Phần 2




Mẹ của Dịch Ngạo Dương quả nhiên đúng như lời anh nói không hề ba đầu sáu tay, còn rất đáng mến dễ gần, hơn nữa không nghi ngờ gì rất đậm đà tình mẫu tử, chẳng qua anh nói sai một sự kiện, là bà tuyệt không thích cô.

Liếc thấy bên cạnh con trai ra đón còn dẫn theo một cô gái diễm lệ, hơn nữa áo của cô ta nhăn nhúm, đầu tóc hơi rối xù, và đôi môi sưng lên vì bị hôn, bà Dịch không khỏi nhíu mày.

Không nghĩ tới mẹ mang theo bạn đến, Dịch Ngạo Dương không khỏi sửng sốt một chút.

"Mẹ, mẹ đến Đài Loan sao không báo cho con một tiếng? Để con ra sân bay đón mẹ". Anh nói với mẹ, lập tức hỏi. "Sao mẹ lại đến đột ngột thế, hai vị này là?". Anh nhìn về phía hai người phụ nữ khác đang đứng bên cạnh bà.

"Đây là cô Lâm, và con gái cô là Minh Lệ, lúc trước mẹ đã kể với con trong điện thoại, có nhớ không?". Bà Dịch nhắc nhở anh.

Dịch Ngạo Dương gật đầu, nhưng trên thực tế anh không nhớ gì hết trơn.

"Chào mọi người, cô Lâm, Lâm tiểu thư". Anh chào hai người bọn họ, rồi mới hơi nghiêng người giới thiệu Đồ Thu Phong đứng bên cạnh. "Mẹ, vị này là – ".

"Bên ngoài nóng quá, chúng ta vào nhà trước đi". Bà Dịch bỗng nhiên xen lời anh.

Dịch Ngạo Dương gật gật đầu, anh tiến lên nhận lấy hành lý trên tay bọn họ, dẫn đầu đi vào nhà, bà Dịch và hai mẹ con bà Lâm ba người sóng vai đi ở giữa, Đồ Thu Phong bị tụt lùi ở cuối cùng.

Trên đường phủ kín bằng sỏi màu trắng, uốn lượn hình dòng suối, tạo nên một con đường nhỏ màu trắng lãng mạn.

Đồ Thu Phong cúi đầu đi ở cuối cùng, cô thật ra rất muốn rời đi, nhưng túi xách của cô còn ở trong phòng, trên người lại không mang theo tiền, cho dù muốn chạy cũng không chạy đi đâu được.

Cảm giác được mẹ anh không thích mình, tâm tình cô trở nên tệ hơn, còn xúc động muốn bật khóc.

Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, không biết được tình thương của cha mẹ là gì, cho nên khi Dịch Ngạo Dương nói với cô, mẹ anh quá thừa tình mẫu tử, hơn nữa còn nhất định sẽ phi thường thích cô, cô đột nhiên có cảm giác chờ mong, vì cô sẽ có được một người mẹ yêu thương mình, đáng tiếc điều đó căn bản chỉ là một giấc mộng.

Trước mắt đột nhiên nhòe đi, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa mơ hồ. Cô không muốn khóc, nhưng không thể ngăn cản nước mắt tràn ra.

Dịch Ngạo Dương đẩy cửa lớn, cầm hành lý trong tay kéo vào nhà xong xuôi, mới phát hiện Đồ Thu Phong chưa vào nhà theo mẹ anh. Anh lập tức đi ra khỏi cửa, thấy cô đứng ngoài, mặt hướng về phía vườn.

"Thu Phong?". Anh gọi cô. "Sao lại không vào nhà?".

"Anh lấy túi xách dùm em được không?". Cô không hề quay đầu lại, nói.

Anh ngạc nhiên, lập tức đi đến bên cạnh cô xoay vai lại, ôn nhu nâng mặt cô lên hướng mặt anh.

"Làm sao vậy?". Anh ngóng nhìn cô nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ anh dẫn bạn theo, hôm nay có vẻ không phải thời cơ tốt để anh giới thiệu em với mẹ anh, cho nên em muốn đi trước".

"Thực xin lỗi, anh cũng không nghĩ bà lại mang bạn theo. Bất quá em không cần vì mấy người ngoài mà rời đi, anh còn muốn giới thiệu em cho mẹ biết".

"Lần khác đi". Cô lắc đầu.

"Làm sao vậy, vừa mới xảy ra chuyện gì?". Cảm giác cô tựa hồ không giống ban nãy, Dịch Ngạo Dương nhăn mày, cẩn thận nhìn mặt cô.

Cô lắc đầu.

"Nhất định có". Anh kiên định nói. "Nói cho anh biết".

"Thật sự không có việc gì". Cô lại lắc đầu.

"Thu Phong.....".

"Ngạo Dương, con ở bên ngoài làm gì? Trong nhà có khách, sao con lại không vào đón khách?". Bà Dịch ló đầu ra gọi con.

Dịch Ngạo Dương quay đầu nhìn bà, còn Đồ Thu Phong lại cúi đầu.

"Mẹ, mẹ lại đây một chút được không? Con muốn giới thiệu với mẹ một người".

Bà Dịch hơi do dự một chút, lập tức vòng tay đóng cửa lại đi về phía bọn họ. Bà cảm thấy có một số việc cũng phải nói rõ ràng với con.

Dịch Ngạo Dương giữ Đồ Thu Phong trong lòng, nhìn mặt mẹ. "Mẹ, con giới thiệu với mẹ, cô ấy là Đồ Thu Phong, là – ".

"Bạn gái con?". Bà Dịch ngắt lời anh. "Con không cần đặc biệt giới thiệu, mẹ cũng nhìn ra được".

"Phải không?". Anh nhịn không được mỉm cười.

"Xin chào, Đồ tiểu thư, thật vui được biết cô. Nhưng cô cũng thấy đấy, nhà tôi có khách, cho nên không có cách nào chiêu đãi cô, cô có thể về trước được không?".

Khó có thể tin một người đáng mến dễ gần, thân thiết lễ độ như mẹ lại nói ra câu này, Dịch Ngạo Dương ngây người một chút. "Mẹ!".

"Con đang chuẩn bị đi, nhưng túi xách của con vẫn còn ở trong phòng". Đồ Thu Phong mặt không còn chút máu gật đầu.

"Thu Phong, em không cần đi". Dịch Ngạo Dương nhanh chóng nói với cô, rồi mới nghiêm túc nhìn mẹ.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế? Thu Phong là bạn gái con, là vợ tương lai của con, là mẹ của con trai con, sao mẹ có thể nói cô ấy rời đi? Nếu thật có người cần rời đi, cũng nên là hai người xa lạ trong phòng kia kìa".

Bà Dịch nhíu mày. "Minh Lệ sẽ là vị hôn thê của con, không phải người xa lạ".

"Gặp quỷ mới là vị hôn thê!". Dịch Ngạo Dương tức giận nói. "Vị hôn thê của con đời này chỉ có một, chính là cô ấy, Đồ Thu Phong". Anh đột nhiên đưa tay ôm Đồ Thu Phong vào lòng.

"Vậy con sẽ không được mẹ chúc phúc đâu".

"Mẹ!". Dịch Ngạo Dương khó tin được kêu to. "Mẹ căn bản cái gì cũng không biết, Thu Phong cô ấy – ".

"Ngạo Dương, anh vào lấy túi xách dùm em được không?". Đồ Thu Phong bất ngờ mở miệng.

Dịch Ngạo Dương cúi đầu nhìn cô, bị sắc mặt tái nhợt của cô làm hoảng sợ, vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng của cô càng làm anh kinh hãi. Thật là đáng chết! Anh không nên tranh luận chuyện của cô trước mặt mẹ.

"Chúng ta cùng nhau vào lấy, rồi anh lái xe đưa em về được không?". Anh ôn nhu nói, dìu cô đi vào cửa.

"Ngạo Dương". Bà Dịch nói với anh. "Trong nhà có khách, con không thể đi".

Dịch Ngạo Dương dừng bước, quay đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, lãnh đạm nói. "Đó là khách của mẹ, không phải của con".

Anh và Đồ Thu Phong cùng nhau tiến vào phòng, cầm túi xách của cô xong lại cùng đi vào gara, chỉ chốc lát sau xe của anh đã lùi ra khỏi gara, chuyển bánh cách xa nơi đó.

————

"Thực xin lỗi". Trên xe, Dịch Ngạo Dương giải thích với cô. "Anh không hiểu hôm nay mẹ anh bị làm sao mà lại nói ra mấy lời khiến người ta tức giận như vậy".

Đồ Thu Phong im lặng không nói nhìn ra ngoài xe, một chút phản ứng cũng không có.

Trên thực tế, từ lúc lên xe tới giờ cô vẫn duy trì tư thế không hề nhúc nhích đó, làm anh lo lắng đến độ sắp nổi điên, lại không biết phải làm sao cho đúng.

"Thu Phong, em nói gì đi được không? Nói cho anh biết em không có việc gì được không?". Anh mở miệng cầu xin.

"Em không sao". Cô không đáp lại như anh vẫn mong, nhìn ra ngoài xe tư thái không hề thay đổi.

"Em không có việc gì mới là lạ!". Anh tức giận nói. "Nếu em tức giận thì cứ hét lên đi, nếu em khổ sở thì cứ khóc đi, nếu em muốn đánh người phát tiết hết giận thì cứ đánh anh, đừng im lặng không nói gì như vậy".

Cô không để ý đến anh, chỉ nhất nhất nhìn ngoài kính xe.

Dịch Ngạo Dương rốt cuộc nhịn không nổi, anh dừng xe ven đường, nắm tay kéo cô về phía mình.

"Nói cho anh biết hiện tại em đang nghĩ gì? Không cần không nói lời nào, không cần mặt không chút thay đổi, em có biết bộ dạng em thế này sắp làm anh phát điên không?".

"Thực xin lỗi". Cô nói.

"Anh không cần em xin lỗi, chỉ cần em cho anh biết hiện tại rốt cuộc em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết!".

"Thật ra không có gì". Cô đờ đẫn nói, ngữ điệu trống rỗng. "Em chỉ đang nghĩ, chắc cả đời này nhất định em không có mệnh được người lớn yêu thương. Đầu tiên là cha mẹ đẻ của em, rồi là mẹ anh. Người lớn có thân tình liên hệ với em không nhiều, nhưng không ai trong bọn họ thích em. Em nghĩ, có lẽ đây là số mệnh của em".

Cô đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười đó như bả đao, đâm vào tim anh. Anh không nghĩ tới thái độ của mẹ sẽ làm cô chịu tổn thương nặng đến thế, cũng không nghĩ tới cô khát khao được người lớn yêu thương dường kia, nhìn cô kiên cường độc lập, thật ra so với bất kì ai đều yếu ớt hơn.

"Thực xin lỗi". Ôm cô vào lòng, thanh âm anh khàn khàn giải thích với cô. "Anh không biết sự tình lại thành ra như vậy, anh hẳn phải nói cho mẹ biết sự tồn tại của em trước, nói cho bà biết ý nghĩa và tầm quan trọng của em đối với anh, rồi mới giới thiệu hai người cho nhau biết. Hết thảy đều là anh sai, là anh quá hấp tấp".

Anh giải thích làm Đồ Thu Phong rốt cuộc không nhịn được chua xót thương tâm dâng lên ở cuống họng, vùi đầu vào gáy anh khóc nức nở.

"Vì sao bọn họ không thích em? Em làm chuyện gì khiến người ta ghét?".

"Không, em không làm gì cả, không biết em tốt là tổn thất của bọn họ, bọn họ không biết chính mình đã vuột mất bảo bối gì". Anh nhẹ nhàng vuốt ve cô, ôn nhu an ủi cô. "Nhưng anh sẽ không phạm vào sai lầm này, ít nhất đã từng mất em một lần rồi thì tuyệt đối anh sẽ không tái phạm sai lầm đó nữa. Thu Phong, anh yêu em, mặc kệ bất luận là ai – cho dù là ba mẹ anh cũng không thay đổi được điều đó. Anh sẽ cưới em, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau tạo thành một gia đình, có em có anh có Hạo Lôi, còn có em trai hoặc em gái Hạo Lôi, rồi cùng nhau sống hạnh phúc. Ba mẹ anh rồi sẽ biết cái tốt của em, biết được tầm quan trọng của em đối với anh, tiến tới nhận em, thích em, rồi sẽ yêu thương em như anh vậy".

"Thật vậy à... Ba mẹ anh sau này thật sự sẽ thích em?".

"Muốn cược không?". Anh đặt trán mình lên trán cô, chăm chú nhìn hai hàng nước mắt của cô. "Nếu em thua, sau này em phải hôn môi anh mỗi ngày, còn phải nói cho anh biết em yêu anh. Một ngày ít nhất hai lần, một lần trước khi anh ra khỏi nhà đi làm, một lần sau khi anh tan tầm về nhà. Như thế nào?". Hơi thở dịu dàng của anh phả lên má cô.

"Nếu anh thua thì sao?". Cô hít hít cái mũi, nghẹn ngào khàn khàn hỏi.

"Ừ...". Anh trầm tư, nhẹ nhàng nhướng mày lên. "Vậy ngược lại là xong, mỗi ngày anh đều phải hôn môi em, còn phải nói cho em biết anh yêu em. Một ngày ít nhất hai lần, một lần trước khi anh ra khỏi nhà đi làm, một lần sau khi anh tan tầm về nhà". Anh ngóng nhìn cô, nhúc nhích cặp mày. "Em thấy thế được không?".

Đồ Thu Phong bị anh chọc buồn cười.

"Như vậy tốt hơn nhiều". Anh ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, nhéo hai má, cúi người hôn cô một chút.

"Thực xin lỗi". Cô thấp giọng nói.

"Xin lỗi anh làm gì?".

"Là em hại anh và mẹ anh cãi nhau. Bà phải bay từ nước Mỹ xa xôi đến gặp anh đã mệt mỏi rồi, còn vì em mà hai người sinh ra tranh chấp".

"Không phải lỗi của em". Dịch Ngạo Dương lắc đầu nói. "Hơn nữa mẹ và anh không có cãi nhau, miễn cưỡng mà nói chính là không hợp ý kiến mà thôi. Huống hồ việc này với mẹ con anh căn bản mà nói là như cơm bữa, cho dù hôm nay em không ở đó, thì cũng không tránh khỏi sẽ cãi nhau".

"Vì sao?". Đồ Thu Phong không hiểu vì sao anh lại nói vậy.

"Chẳng lẽ em không nghe hả?". Thấy cô đã muốn khôi phục bình thường, Dịch Ngạo Dương lại khởi động lái xe ra đường.

"Nghe cái gì?".

"Cô gái kia, Mỹ Lệ gì gì đó, mẹ anh nói cô ta là vị hôn thê của anh".

"Tên cô ấy là Minh Lệ, không phải Mỹ Lệ". Cô sửa đúng anh.

Anh khinh nhíu hạ mày. "Anh mặc kệ cô ta tên Mỹ Lệ hay Minh Lệ, tóm lại mấy năm qua, mỗi lần anh về nhà, trong nhà sẽ có một "vị hôn thê tương lai" nào đó ngồi chờ anh. Anh đã không thể nhớ nổi tổng cộng mấy lần, sau này phiền quá ngay cả nhà anh cũng không muốn về, cuối cùng trốn qua Đài Loan". Anh lắc đầu, biểu tình chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

"Vài năm qua, anh... Chưa từng quen bạn gái hả?". Cô chần chừ hỏi.

Dịch Ngạo Dương nhìn cô một cái, lắc lắc đầu.

"Vì sao?".

"Công việc bận quá". Anh trả lời. "Đây là lý do anh đồng ý thừa nhận".

"Còn lý do không muốn thừa nhận?".

"Các cô ấy không phải là em".

Đồ Thu Phong không biết mình muốn nói gì. Có lẽ cô có thể cười nói anh gạt người, vì mấy năm qua anh rõ ràng hận cô. Có lẽ cô có thể trêu chọc anh, hỏi anh mấy câu đối thoại này là lấy từ quyển từ điển tình yêu nào, cô cũng phải đi mua một quyển về đọc, nhưng cái gì cô cũng không nói được.

Yết hầu đột nhiên có cảm giác bị bóp nghẹn đến quái dị, cô phải hít mấy hơi mới khôi phục lại bình thường.

"Suy nghĩ một chút thì năm nay anh cũng đã ba mươi ba, khó trách mẹ anh lo lắng". Cô cúi đầu thì thào.

"Em hiểu đàn ông ba mươi ba tuổi hẳn là muốn kết hôn?".

"Nếu công việc ổn định, cha mẹ lại hy vọng, đúng vậy, hẳn là muốn kết hôn". Cô chậm rãi gật đầu.

"Tốt lắm, khi nào chúng ta kết hôn?".

Lại một lần nữa, Đồ Thu Phong nói không ra lời.

"Anh đã ba mươi ba tuổi, công việc ổn định, ba mẹ lại hy vọng anh có thể nhanh kết hôn, hoàn toàn phù hợp theo điều kiện 'Hẳn là muốn kết hôn', cho nên em tính chừng nào thì kết hôn với anh đây, Thu Phong?".

"Vì sao anh muốn kết hôn với em?". Cô im lặng trong chốc lát, hỏi thử.

"Vì anh yêu em, vì nếu không phải vận mệnh trêu cợt, chúng ta đã sớm là vợ chồng, có thể mỗi ngày ở bên nhau. Thu Phong, anh muốn cho em biết vị của hạnh phúc là gì, hưởng thụ cảm giác được yêu, cho nên anh hy vọng chúng ta có thể kết hôn càng sớm càng tốt".

Hốc mắt của cô nhanh chóng nong lên, hoàn toàn không ngăn được. Cô cúi đầu lặng im trong chốc lát, mới thốt lên. "Anh không cần dụ dỗ em được không?".

"Chỉ cần có thể làm em chấp nhận lời cầu hôn của anh, để em gả cho anh sớm hơn một ngày, đừng nói dụ dỗ, phương pháp gì anh cũng đồng ý làm thử". Anh thẳng thắn.

"Anh đừng ép em". Cô lại thấp giọng cầu xin. "Để em suy nghĩ cho tốt đã, được không?".

Dịch Ngạo Dương trầm tĩnh một chút, đột nhiên hít một hơi dài, chậm rãi thở ra. "Được". Rồi gật đầu nói. "Nhưng em phải đáp ứng anh một việc".

"Chuyện gì?". Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má cô, ôn nhu yêu cầu. "Đừng nghĩ lâu quá có được không?".

————

Đưa Đồ Thu Phong về nhà xong, Dịch Ngạo Dương cố nén tức giận về nhà, còn chưa đẩy cửa ra, đã nghe trong phòng vang lên tiếng cười nói vui vẻ của ba người, xem ra lời hứa của anh với Thu Phong là về nhà xong nhất định phải chiêu đãi khách thật tốt khó mà làm được, thậm chí lòng kiên nhẫn đang lung lay sắp đổ.

Anh đứng trước cửa lớn hít thật sâu một hơi, đè nén cơn hờn giận đang dâng lên cổ, rồi mới rút chìa khóa mở cửa, đẩy cửa mà vào.

Tiếng cười trong phòng im bặt từ lúc anh xuất hiện, anh nhìn như không thấy mở miệng. "Con đã về rồi".

"Ngạo Dương con về đúng lúc lắm, chúng ta vừa mới nói trong tủ lạnh chẳng có gì, không biết bình thường con ăn thì ăn cái gì không biết?". Bà Dịch mỉm cười với anh như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.

"Bên ngoài cái gì cũng có bán". Anh trả lời đơn giản. "Mẹ, buổi tối mọi người muốn ăn gì? Con đưa mọi người đi ăn".

"Không cần, bọn ta muốn tự nấu ăn, nhưng trong tủ lạnh của con chẳng có gì cả, nên con đưa bọn ta đến siêu thị mua đồ ăn đi".

"Con cảm thấy ăn bên ngoài tiện hơn, cũng bớt việc".

"Nhưng vừa lãng phí tiền vừa không dinh dưỡng". Bà Dịch không tán thành lắc đầu. "Ngạo Dương, mẹ đã quyết định nấu ăn ở nhà, con vẫn đưa mọi người đi siêu thị mua đồ nấu đi. Huống hồ trong tủ lạnh chẳng có gì, hiện tại con không đưa bọn ta đi mua, muốn tuần tới ở đây chúng ta phải ăn gì? Chẳng lẽ mỗi ngày ba bữa đều phải đưa bọn ta ra ngoài ăn?".

"Ở đây?". Dịch Ngạo Dương ngạc nhiên trợn to hai mắt.

"Như thế nào, chẳng lẽ con không chào đón mẹ ở chỗ con, muốn mẹ ra ở khách sạn sao?".

Dịch Ngạo Dương chịu không nổi nữa đưa tay lên xoa dịu cơn đau đầu. "Mẹ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?". Vẻ mặt anh nghiêm túc hỏi.

"Đương nhiên". Bà Dịch không chút do dự gật đầu. "Nhưng chờ sau bữa tối rồi nói được không? Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên chạy nhanh ra cửa hàng mua đồ ăn, nếu không phải chờ sau tám giờ mới có bữa tối. Đúng rồi, mẹ sắp xếp để mẹ, cô Lâm và Minh Lệ cùng ở tầng một, có thể chứ?".

Sắp xếp xong rồi mới hỏi ý anh? Cái này căn bản chỉ là để anh trả lời.

"Có thể". Anh trả lời, đồng thời cũng đồng ý cho họ ở trong nhà, anh sẽ ra ngoài ở khách sạn.

Bà Dịch lập tức mỉm cười vừa lòng, cao hứng gật gật đầu.

"Vậy chúng ta nhanh đi mua đồ ăn!". Bà đứng dậy dắt Minh Lệ đang ngồi bên cạnh bà, dặn dò. "Minh Lệ, con ngồi ghế trước biết không? Bác với mẹ con ngồi ghế sau".

Lâm Minh Lệ vụng trộm liếc nhìn Dịch Ngạo Dương một cái, rồi mới ngượng ngùng gật gật đầu.

Anh phải dùng sức hô hấp lắm mới có thể nhịn xuống không phát hỏa lên, mặt không chút thay đổi xoay người ra khỏi cửa, lái xe đến đón họ.

Chỉ chốc lát sau, ba người họ tiến lên xe, dọc theo đường đi bà Dịch không ngừng cố ý gợi chuyện cho hai người trẻ nói, đáng tiếc Dịch Ngạo Dương thủy chung lãnh đạm đáp lại, bà đành phải xấu hổ buông tha cho ý đồ giật dây. Từ lúc mua đồ ăn về nhà cho đến khi dùng xong bữa tối, thái độ Dịch Ngạo Dương vẫn ko thay đổi.

Bà Dịch rất tức giận, vẻ tươi cười trên mặt càng lúc càng đông đá, bà Lâm đại khái cảm giác được, nên lấy cớ ngồi máy bay mệt mỏi, cùng con gái về phòng nghỉ trước.

Lúc này, trong phòng khách rộng như vậy cũng chỉ còn lại hai mẹ con.

"Con rốt cuộc muốn thế nào? Đây là thái độ gì của con vậy?". Bà Dịch tức giận chất vấn.

Dịch Ngạo Dương nhìn mẹ đề cao âm lượng, hít một hơi thật sâu. "Mẹ, không phải con muốn thế nào, mà là mẹ muốn thế nào?".

Anh tạm dừng một chút, quyết định xổ hết áp lực trong lòng ra gọn gàng dứt khoát. "Mẹ, con nhớ rõ con đã nói với mẹ rất nhiều lần, không cần giới thiệu bạn gái cho con nữa, kết quả thì sao? Mẹ không hề để ý tới lời của con, còn làm quá lên, tự tiện làm chủ đem người đến đây ở, nói thực ra con rất tức giận, thực không giải thích được hành động của mẹ, nhưng Thu Phong lại muốn con đáp ứng chiêu đãi khách trong nhà thật tốt, cô ấy nói dù sao cũng là khách của mẹ, muốn con để ý tới mặt mũi của mẹ".

"Mẹ, mẹ hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Thu Phong, vô nguyên vô cớ cự tuyệt cô ấy, làm cô ấy đau lòng muốn chết, kết quả cô ấy vẫn bận tâm đến mặt mũi của mẹ. Mẹ có biết khi con bận tâm tới mặt mũi của mẹ mà ứng phó với cô Lâm và con gái cô, lại nhìn mẹ hoàn toàn không quan tâm con đã có bạn gái, còn liều mình muốn giao cô gái khác cho con thì con có cảm giác gì không? Con không muốn nói như vậy, nhưng con thật sự cảm thấy đáng xấu hổ".

"Ngạo Dương?". Bà Dịch khiếp sợ trợn to hai mắt, không nghĩ tới con trai lại nói ra hai câu này, bà khổ sở đỏ hốc mắt.

"Thực xin lỗi, mẹ. Con nghĩ khi mẹ và bạn mẹ cứ ở lại đây, con tạm thời chuyển ra ngoài ở, để tránh phát sinh nhiều chuyện không thoải mái. Ngày mai con sẽ phái một lái xe lại đây chở mọi người đi đến nơi mọi người muốn, mọi người cứ từ từ hưởng thụ chuyến du lịch Đài Loan lần này, hết thảy chi tiêu con sẽ phụ trách". Nói xong, anh đứng lên. "Con lên lầu sửa soạn ít quần áo".

"Ngạo Dương!". Bà Dịch kêu to, tiếng nói đã có chút nghẹn ngào.

Dịch Ngạo Dương dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn về phía mẹ anh.

"Con có biết mẹ làm vậy hoàn toàn là vì tốt cho con, Minh Lệ con bé thật sự là một cô gái tốt nhu thuận, một năm qua con không về nhà, đều là con bé cố gắng báo hiếu cho mẹ – ".

"Cho nên con có nghĩa vụ phải kết hôn với cô ấy sao?". Dịch Ngạo Dương nhịn không được ngắt lời mẹ.

"Không phải, mẹ không phải có ý này. Mẹ chỉ quan tâm đến con, hy vọng con có thể hạnh phúc, Minh Lệ thật sự rất thích hợp với con – ".

"Thích hợp với con?". Anh khó có thể tin run lên. "Mẹ, mẹ làm vậy có thật là vì con không? Mẹ có hỏi xem con đồng ý chưa? Chưa hề. Vì sao mẹ không chịu công nhận người con yêu, lại cứng rắn ép con nhận người con không thương? Mẹ thật quan tâm con sao? Một chút con cũng không cảm thụ được".

"Ngạo Dương, sao con có thể...". Bà Dịch rốt cuộc nhịn không được đau lòng, khổ sở bật khóc.

Dịch Ngạo Dương nắm chặt tay, đứng tại chỗ do dự một chút mới xoay người đi lên tầng hai.

Đây là nguyên nhân anh phải chuyển ra ngoài, anh sợ mình sẽ nói những lời làm mẹ đau lòng. Nhưng kết quả, anh vẫn nói.

Anh đương nhiên biết mọi thứ mẹ làm đều muốn tốt cho anh, nhưng nhận định hạnh phúc của mẹ đối với anh căn bản không phải là hạnh phúc, mà là áp lực và bức bách. Nhưng ngay cả như vậy, vừa rồi anh cũng không nên nói với mẹ như thế.

Thật sự là một đứa con khốn nạn, bất hiếu!

Anh giận không thể át, đá vào chân giường một cái.

"Đáng giận!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.