Cốc Khiếu Thiên đưa Lam Sơn đến ngay một bệnh viện gần đó.
Trên xe, Lam Sơn thấy bầu không khí có chút trầm mặc nên mới nhỏ giọng lên tiếng, xen lẫn trong đó là một niềm hạnh phúc không nói nên lời.
" Khiếu Thiên, ngài không bảo tài xế đưa đi sao?"
Cốc Khiếu Thiên vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ nhiều thứ trong đầu, lại khẽ liếc lên kính chiếu hậu, nhìn con mèo nhỏ nào đó còn ngốc ngốc cười mỉm.
" Gọi tài xế sẽ muộn lắm."
Lam Sơn ngồi phía ghế sau êm ái cái mông, hai chân gác hẳn lên mặt ghế, duỗi dài ra thoải mái. Nghe người kia nói thế, cậu lại tiếp tục cười lén, trong lòng thì như một vườn hoa nở rộ.
Rõ ràng là lo lắng cho mình đến mức tự lái xe đến luôn kìa!!!
" Tiểu Lam, người khi nãy như thế nào vậy?"
" A?"
Lam Sơn có chút nắm bắt không kịp nên quay sang nhìn y một cái, hồi lâu mới à rồi đáp:
" Người đó tông xe vào em đó, em bắt cậu ta đứng lại để đền bù. Nhưng mà khi nãy nhìn thấy ngài nên em quên mất tiêu rồi. Đáng lý phải đòi cậu ta bồi thường chứ?"
Cốc Khiếu Thiên giữ chặt vô lăng, hay nói đúng hơn là có chút bám chặt vào giống như khống chế cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong lòng mình ấy. Khẽ liếc lên kính chiếu hậu, y lạnh nhạt ném lại một câu:
" Em nghĩ tôi không đủ tiền nuôi em à? Vết thương kia là gì so với việc nuôi một con mèo rắc rối là em chứ?"
Phụt.
Lam Sơn thất kinh khi nghe những câu chữ tuôn ra từ miệng người nọ. Cậu ngồi ngốc lăng một chỗ, mặt mũi nghệch ra, hai bên tai quanh quẩn mỗi câu nói khi nãy của y.
A~ Nuôi em sao? Nuôi con mèo rắc rối là em sao? Khiếu Thiên à, ngài mau mau nói lại lần nữa đi~~~~~
Khi xong nói, y cũng không quên quan sát biểu tình của mèo nhỏ, đúng như y dự trong lòng, cái mặt ngốc nghếch kia đã hiện ra và không có dấu hiệu biến mất.
Đến bệnh viện, bác sĩ bảo vết thương của Lam Sơn cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi rồi. Nhìn thấy mấy vòng quấn màu trắng dưới mắt cá chân, Lam Sơn khẽ thở dài.
Con người cậu thích nhất là đi đây đi đó, một ngày không đi liền không chịu nổi. Thế mà bây giờ vác một cái chấn thương này về nhà, cậu chắc chắn sẽ không được di chuyển đi đâu quá nhiều.
Cốc Khiếu Thiên nhận một toa thuốc nhỏ, đem nó đi mua rồi mang mèo nhỏ về nhà. Trời cũng vừa vặn sập tối, không khí lạnh thêm vài phần.
Lam Sơn bước xuống khỏi xe, cơn gió rít gào một tiếng thổi xộc vào áo thun mỏng manh của cậu. Cốc Khiếu Thiên đóng cửa xe, cởi ngay chiếc áo của mình choàng lên cho cậu rồi bế hẳn mèo nhỏ lên tay.
Cả ngày hôm nay đều được người kia bế trong tay như thế này, mùi hương quen thuộc cũng dần bám vào quần áo cũng như da thịt của Lam Sơn khiến cậu thích thú không chịu được.
Cậu thích mùi hương của Cốc Khiếu Thiên, một mùi hương rất đặc biệt a~~~
Nhắm mắt lại, Lam Sơn cảm giác buồn ngủ không nói nên lời, sau đó liền thấy mình được đặt xuống ghế salon êm ái thoải mái. Hai mi mắt suýt nữa là dính lại nhưng kịp thời được mở ra vì mùi thức ăn thơm nồng.
Hé mắt nhìn, Lam Sơn thấy Cốc Khiếu Thiên đang mang ra một mâm thức ăn rất ngon miệng, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.
Ngồi thẳng dậy, cậu dụi dụi mắt, nhanh tay cầm muỗng múc một thìa canh lên húp sùm sụp.
" Ngon quá đi!!" Lam Sơn chớp chớp mắt tán thưởng.
Cốc Khiếu Thiên cởi tạp dề mắc lên giá, sau đó di chuyển đến ghế salon, ngồi xuống ngay bên cạnh mèo nhỏ. Nhìn cậu ăn như đã bị bỏ đói ba ngày, y không nhịn được lại mắng:
" Ăn chậm thôi, bị nghẹn bây giờ!"
Lam Sơn một bên gật gật, một bên vẫn tiếp tục ăn như kẻ háu đói.
Cốc Khiếu Thiên nhìn tình hình không được cải thiện mấy liền bỏ mặc, không mắng nữa. Cùng cậu ăn xong bữa tối, y liền đứng dậy dọn dẹp tất cả.
Ngồi nhìn người mình yêu chủ động dọn dẹp như vậy, trong lòng Lam Sơn phải gọi là kinh hỷ không còn gì có thể diễn đạt được.
Lần đầu tiên biết crush, mặc dù đối tượng có hơi mặt than lạnh lùng khó ở khó chiều nhưng mà... khi sắp cưa đổ rồi thì crush là tuyệt nhất!!!
Lam Sơn che miệng khẽ cười lên thỏa mãn, sau đó tùy tiện chỉnh truyền hình đến kênh Disney, ngồi coi Upin & Ipin. Hai cậu nhóc đầu trọc đáng yêu hết biết.
Bên trong, Cốc Khiếu Thiên dọn rửa sạch sẽ xong, y lau khô tay, sải bước ra ngoài phòng khách liền nhìn thấy một tên nhóc con ngồi cười một mình, mắt đăm chiêu nhìn vào màn hình tivi.
Liếc ngang qua màn hình, Cốc Khiếu Thiên khẽ thở dài.
Ngẫm nghĩ trước đây cũng chưa từng nhìn thấy Cốc Vũ con trai y xem phim hoạt hình mà vui vẻ thế này. Cũng một phần từ khi Cốc Vũ lên ba thì Kim Tuyết Vân đã mang cậu bé sang nước ngoài sinh sống rồi, sau đó vì lý do gì đó mà hai người lại về nước.
Bây giờ nhìn thấy Lam Sơn tuổi đã không nhỏ nhưng vẫn trẻ con như vậy khiến Cốc Khiếu Thiên có chút xao xuyến, động lòng. Đi đến xoa tóc cậu, y nói:
" Bây giờ tôi đi làm việc, em canh giờ đi ngủ, nghe không?"
Lam Sơn tì remote dưới cằm, khẽ ngước mắt lên nhìn Cốc Khiếu Thiên, thực ngoan ngoãn mà trả lời, " Vâng, ngài làm việc đi."
Sau đó lại dán mắt vào tivi lần nữa.
Vào thư phòng, Cốc Khiếu Thiên liền vùi đầu vào công việc còn dở ở công ty. Đồng hồ tích tắc trôi qua, khi điểm đúng mười một giờ, y mới hoàn thành công việc của mình.
Cởi mắt kính đặt xuống bàn, Cốc Khiếu Thiên nhu nhu huyệt thái dương, lại đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách. Âm thanh tivi vẫn như khi nãy nhưng bây giờ có hơi nhộn nhịp rộn ràng hơn, gian phòng khách đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình tivi hắt ra.
Cốc Khiếu Thiên bước xuống cầu thang, đi đến tìm trong bóng tối một con mèo coi phim hoạt hình đến mức ngủ quên trên ghế. Y cầm lấy remote tắt tivi, sau đó nhẹ nhàng bế Lam Sơn trên tay mình, mang vào phòng ngủ của cậu.
Vì chân Lam Sơn mới bị thương nên tránh tiếp xúc với người khác, nhất là khi ngủ. Đặt cậu nằm xuống xong, Cốc Khiếu Thiên liền cẩn thận chỉnh tấm chăn cho ngay ngắn, sau đó cúi thấp đầu tặng cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi mới rời đi.
Lam Sơn trong mơ nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên vừa ôm mình, lại còn hôn mình, hôn thật nhiều chỗ khiến tinh thần cậu căng thẳng, tâm trạng hưng phấn nên...nơi nào đó ngóc đầu dậy.
Cơ thể chốc chốc nóng bừng, Lam Sơn hé mắt nhìn xung quanh, thấy một không gian không có ánh sáng làm cậu giật bắn mình. Ngồi dậy, mở đèn bàn lên mới biết đây là phòng ngủ của mình.
Lại nhìn xuống cái quần ngủ, Lam Sơn ho khụ khụ hai tiếng, trong đầu ảo não tự bảo, thôi mày xìu xuống đi, tao buồn ngủ quá, không an ủi mày đâu.
Tiểu Lam Sơn bị hất hủi như vậy đấy, chẳng bao lâu thì mất cảm giác hưng phấn liền ngủ. Chủ của nó ngược lại ôm gối đầu, mở cửa, mơ màng đi sang cái phòng bên cạnh.
Chậm rãi mở cửa phòng đó ra, đi vào, đóng lại, trèo lên giường, đặt gối xuống, hai mắt mơ màng nhắm lại.
Thật ấm~~
Lam Sơn khẽ chép chép miệng, quay sang mò lấy một tấm lưng rộng, ôm khư khư rồi mới chịu ngủ.
Chỉ tội cho Cốc Khiếu Thiên mới thiêm thiếp ngủ thì bị một con mèo phá hỏng giấc ngủ của mình. Bắt lấy bàn tay ấm ấm nhỏ nhỏ kia, tâm y liền dao động, không muốn nói gì cả mà chỉ quay lưng lại, xoa xoa tóc cậu.
Mèo nhỏ cảm nhận được động tác nên hơi đảo mắt, miệng khẽ nói, " Khiếu Thiên, em muốn ngủ."
Y khẽ cười, " Ngủ đi."
" Ôm em ngủ."
Y không nghĩ ngợi liền vòng tay kéo cậu ôm vào lòng.
Lam Sơn đòi hỏi thành công, ngoan ngoãn ngủ.
Sáng hôm sau, Lam Sơn lại dậy rất muộn. Khi đó Cốc Khiếu Thiên cũng đã rời khỏi nhà để đến công ty mất rồi.
Bước vào phòng bếp, cậu nhìn thấy một bàn bữa sáng thịnh soạn đập vào mắt, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn nữa.
Ăn uống xong xuôi, Lam Sơn đi dọn dẹp rồi ngồi ngoài phòng khách, vẻ mặt chán chường nhìn tivi chỉ chiếu mấy cái chương trình nhảm nhí. Ngồi một lúc lâu, cậu nghe thấy tiếng chuông cửa.
Hai chân được nghỉ ngơi đã lâu, Lam Sơn đứng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài đó, mở khóa.
Cửa mở, một chàng trai cao ráo đẹp rạng ngời chói mắt xuất hiện, Lam Sơn ngốc ngốc một hồi mới nhận ra, " Thích Hạ!"
Thích Hạ cởi kính râm quen thuộc của mình xuống, lộ ra gương mặt thập phần điển trai, khóe môi nhếch nhẹ lên:
" Chào, lâu quá không gặp."
Lam Sơn cũng cười tít mắt, mời anh vào nhà.
Nhìn thấy mấy cái túi bự màu trắng mà Thích Hạ đem theo, Lam Sơn cảm giác chúng có hơi quen thuộc nhưng chưa nhớ ra lắm. Cho đến khi anh đặt chúng xuống đất, giọng cười thở phào nhẹ nhõm vang lên, cậu mới biết đó là thứ gì.
" Chủ tịch bảo tôi mang quần áo qua cho cậu."
Anh nói xong còn vỗ trán cậu, " Chúc mừng nha! Cuối cùng cũng cưa được rồi."
Lam Sơn xoa xoa trán, chẳng hiểu sao lại ngại ngùng lắm. Hai má ửng ửng lên làm Thích Hạ nhìn chỉ muốn trêu cho chết, nhưng thật may là anh còn biết tu tâm dưỡng tính, tích đức đời sau.
" Vậy...cảm ơn anh nhiều nha." Lam Sơn cười hí hí.
Thích Hạ khinh bỉ liếc một cái, " Ờ, cười kiểu đấy đấy, kinh chết đi được. Với lại xin lỗi cậu chuyện hôm trước. Cậu không phiền phức như tôi bảo đâu, mặc dù...có hơi rắc rối tí. Cũng do cậu quậy quá mà!"
Nhớ lại chuyện hôm trước trước nữa, Lam Sơn gãi gãi tóc, " Hì, em biết rồi, em xin liền đã khiến anh bị liên lụy quá nhiều. Bây giờ thì anh thoải mái rồi. Có thể tự do mang Mãn Đông về nhà—Ách, đau!!!"
Thích Hạ hung hăng đánh vào đầu cậu một cái rồi ném về phía cậu một cuốn tạp chí. Nhìn vẻ mặt khó hiểu từ mèo nhỏ, anh khẽ cười:
" Tạp chí này có phần phỏng vấn của chủ tịch hôm qua. Báo chí bây giờ nhanh như thế đó. Cậu xem có gì cần lưu ý thì ghi nhớ đi."
Nói xong, anh thuần thục đeo kính râm rồi sải bước khỏi nhà.
Lam Sơn sau khi nhận lấy món quà của Thích Hạ, cậu liền mặc kệ túi đồ nằm giữa nhà, ngồi lên ghế, chăm chú nghiền ngẫm cuốn tạp chí.
Phần phỏng vấn của Cốc Khiếu Thiên tương đối nhiều câu hỏi về công việc, chỉ có một số liên quan đến đời tư mà thôi.
Nghiền ngẫm được một lúc, Lam Sơn phát hiện ra một điều rất đặc biệt, cũng bất ngờ nữa.
Hôm nay là sinh nhật của Cốc Khiếu Thiên.
Ngay khi nhận ra điều này, mèo nhỏ rắc rối liền quẳng cuốn tạp chí sang một bên, mặc kệ cái chân còn đau mà thay quần áo rồi rời khỏi nhà.
Cậu đi vào cửa hàng mua một loạt bong bóng, đồ bơm hơi, bút lông đủ màu, nến, bánh kem, mua tất cả những thứ này mang về nhà. Khi cậu trở về thì trời cũng xế chiều mất rồi.
Vội vàng đặt bánh kem vào ngăn tủ lạnh, sau đó đi ra ngoài, bơm hơi từng cái bong bóng. Sau khi bơm xong, Lam Sơn lẩm nhẩm đếm, cũng hơn mười cái chứ không ít.
Gắn những chỗ dễ thấy từng chùm bong bóng đủ màu, trên đó còn ghi chữ nữa. Nào là Happy Birthday, I love You, Wo ai ni, Khiếu Thiên gì đó bla bla blo blo.
Trang hoàng xong bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này thì trời sập tối.
Lam Sơn ngồi phịch xuống ghế, lau đi mồ hôi trên trán, cảm giác thành tựu dâng lên trong ngực. Cái chân đau bây giờ mới tái phát một cách dữ dội. Ngồi xoa xoa vào chỗ bị thương, cậu phát hiện chân bị sưng lại rồi.
Cắn răng nhịn đau, Lam Sơn đặt bánh kem lên bàn, cắm sẵn nến, chỉ đợi Cốc Khiếu Thiên về sẽ thắp lên và thổi ước thôi.
Tích tắc, tích tắc.
Lam Sơn ngồi co gối trên ghế chờ đợi, liếc nhìn đồng hồ thì đã hơn tám giờ tối. Hiếm khi Cốc Khiếu Thiên về nhà muộn như thế này lắm, ít nhất trước đó cậu ở cùng y thì không bao giờ xảy ra.
Vậy mà hôm nay...
Lam Sơn nhìn bánh kem bị nhiệt độ làm cho gần mềm đến tan chảy, cậu mím nhẹ môi, cầm lấy điện thoại bàn gọi vào số của Cốc Khiếu Thiên.
Những lần đầu thì ò í e, ò í e. Nhưng sau đó liền có người bắt máy, nhưng kỳ lạ là giọng phụ nữ.
" Alo?"
Lam Sơn vô thức siết ống điện thoại, " Xin lỗi nhưng đây là số của Khiếu Thiên phải không?"
Người phụ nữ nghe giọng cậu, khẽ cười, " Tiểu Lam đấy à?"
"..." Người này...
Lam Sơn nhíu mày, im lặng một hồi mới trả lời, " Kim phu nhân?!!!"
Kim Tuyết Vân bên kia cảm nhận được sự kinh ngạc của cậu, nàng cười một tiếng có vẻ đắc ý, " Sao nào? Cậu muốn tìm Khiếu Thiên à?"
"...Đúng."
" Hôm nay là sinh nhật của Khiếu Thiên và chúng tôi đang tổ chức tiệc đây. Có lẽ là cậu chưa biết? Vì Cốc Vũ cũng trở về nên Khiếu Thiên liền ăn sinh nhật với chúng tôi."
Lam Sơn lặng người, trong đầu muốn nghĩ ra thứ gì đó để nói nhưng mà đại não đình công mất rồi. Cậu liếc nhìn chiếc bánh kem thật sự bị mềm đến chảy, bong bóng thì vẫn đong đưa theo gió, trong lòng càng hụt hẫng đến khó tả.
Kim Tuyết Vân thấy cậu im lặng, khóe môi nàng cong lên, cười đắc ý. Thật là trêu chọc nhóc con này vui quá đi.
" Được rồi, cậu muốn nói gì với Khiếu Thiên không? Người kia mới đi ra ngoài một chút."
Lúc này Lam Sơn mới tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, " Không, không cần! Cảm ơn Kim phu nhân, không cần nhắn lại là tôi gọi đâu. Cảm ơn..."
Tít, tít, tít.
Kim Tuyết Vân có chút kinh ngạc khi Lam Sơn tỏ thái độ như thế, nàng còn chờ cậu nổi đóa lên cơ nhưng mà ngoài sự mong đợi của nàng rồi. Khẽ lắc đầu, Kim Tuyết Vân đặt điện thoại xuống bàn, vừa vặn Cốc Khiếu Thiên bước vào.
Nhìn thấy thế, y liền hỏi, " Ai gọi đến vậy?"
Kim Tuyết Vân vẻ mặt bình thản ngồi ăn dâu trên chiếc bánh kem, mặc kệ con trai của mình cũng tò mò từ nãy đến giờ, nàng nhẹ nhàng buông lời:
" Tiểu tình nhân của ông vừa gọi đến đó."
Hết chương 20.