Lạc Vân đẩy Minh Thiên ra, rồi dùng giọng giả vờ phản đối
- Ai là người phụ nữ anh chứ?
- Em quên rằng tôi cùng em đã lên giường?
- Đó là ngoài sự cố, không tính
- Vậy thì bây giờ sẽ tính. Tôi định đợi đến khi nào em tự nguyện, nhưng có lẻ phải dùng cách cưỡng đoạt giành cho em vẫn tốt hơn
Nói rồi, Minh Thiên bế Lạc Vân đi thẳng đến phòng ngủ, anh không cho cô cơ hội phản kháng, cứ thế triền miên hôn cô một lượt từ cánh môi hoa anh đào mềm mại, đến những nơi mẩn cảm…Lạc Vân không chống cự, cô hoàn toàn hòa nhịp cùng anh, và chuyện gì đến cũng đến…trong phòng giờ đây chỉ còn âm thanh ân ái, có lẻ ai nghe thấy đều sẽ thẹn thùng mà đỏ mặt…
Lạc Vân không hiểu nổi Minh Thiên lấy đâu ra tinh lực mà có thể vận động mạnh mẽ như thế, đến gần khuya anh mới buông tha cho cô. Bụng cô lúc này sôi ùng ục, nhưng không có cách nào bước xuống giường. Minh Thiên mỉm cười và hôn nhẹ lên bờ môi của Lạc Vân
- Em cứ ở yên đó, anh sẽ mang thức ăn lên cho em
Lạc Vân mắc cỡ nên chui hẳn vào trong chăn, độ mười phút sau thức ăn thơm nức mũi bay khắp căn phòng, Minh Thiên bày một khây thức ăn bổ dưỡng bày ra trước mắt, nhìn cô ăn một cách ngon lành, anh mỉm cười. Hạnh phúc với mỗi người đôi khi nó thật nhỏ, dù anh ở bên ngoài có tung hoành đến cỡ nào đi chăng nữa, đứng trước một Lạc Vân thì anh cũng chỉ là một người đàn ông rất đỗi bình thường…
Anh và cô cứ thế mà đến với nhau, Lạc Vân đôi lúc suy nghĩ bản thân có quá buông thả hay không khi mà chưa kết hôn đã phát sinh quan hệ nam nữ. Nhưng cô tin anh sẽ không để cô thiệt thòi!
- Suy nghĩ gì mà tập trung vậy? – Minh Thiên ôm Lạc vân từ phía sau
- Em đang suy nghĩ xem tối nay anh sẽ nấu món gì cho em ăn – Lạc Vân quay lại nhìn anh lém lĩnh cười
- Em đó, đúng là heo! – Minh Thiên hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của người con gái anh yêu
Hai người dây dưa với nhau cũng đến khi mặt trời xuống núi.
Khương và Xuân Nghi kết hôn, bà Ban không mấy vui vẻ, nhưng vì cháu yêu nên bà cũng cho qua. Lạc Vân phụ trách đưa bà đến thành phố H trước vài hôm để chuẩn bị lễ cưới. Khương chọn một nhà hàng bốn sao rất đẹp và sang trọng, dù anh không yêu Xuân Nghi nhưng vẫn theo ý của cô mà thực hiện, cô chọn tone màu hồng phấn để trang trí cho tiệc cưới, ngay cả trang phục của phụ dâu cũng màu hồng. Ngắm nhìn Xuân Nghi trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, Lạc Vân thầm nghĩ liệu cô gái trước mắt có tinh khiết hay không khi mà cô từng nghe Khương nói…
- Lạc Vân vào đây với Nghi đi – Xuân Nghi nhìn thấy Lạc Vân liền vui vẻ vẫy tay
- Hôm nay cô dâu quá đẹp! – Lạc Vân bước đến gần khen ngợi
- Phụ dâu cũng đâu kém cạnh, xinh quá nè – Xuân Nghi ngoài miệng cười nhưng trong lòng rất ghen tị với Lạc Vân
- Cô dâu thì phải xinh nhất hôm nay chứ, đâu thể tính đến Vân được chứ. Sắp đến thời gian làm lễ rồi, Vân ra phía trước nhé, cần gì cứ gọi – Lạc Vân nói rồi đứng dậy bước ra ngoài
Ra đến cửa thì Khương chuẩn bị bước vào, từ lúc anh thấy Vân trong bộ váy phụ dâu màu hồng đơn giản, anh đã mê đắm và có cơ hội thấy cô anh lại chẳng ngần ngại mà ngắm nhìn. Khương vừa định nói với cô vài lời thì Xuân Nghi thân mặc một bộ váy trắng cố gắng đi nhanh đến
- Anh Khương, chúng ta chuẩn bị thôi
- Gặp lại em sau – Khương không quên dành cho Lạc Vân ánh mắt trìu mến
Ngồi vào hàng ghế đầu cùng với bà Ban, Lạc Vân mắt chăm chú nhìn cô dâu chú rễ làm lễ, trong lòng cảm thấy rất vui, cô thật tâm chúc hai người đó hạnh phúc, nhưng có chút lo lắng khi mà Khương vẫn còn nhiều hoài nghi với Xuân Nghi. Bà Ban miệng tuy cười nhưng cũng có nổi trăn trở riêng của mình, bà quay sang nhìn cô gái bên cạnh và ánh mắt lộ ra vài tia nuối tiếc…
Đám cưới xem như thành công tốt đẹp, Khương không uống say như những chú rễ khác, vì anh còn lo cho bà Ban nghỉ ngơi, còn cô vợ mới cưới đang mang thai hơn ba tháng, và hơn hết anh còn lo cho Lạc Vân...
- Em gái, tối nay em đến nhà bọn anh đi, ở ngoài khách sạn không ấm áp như ở nhà – Khương ngồi bên cạnh Lạc Vân
- Em ngủ khách sạn được rồi, dù gì em cũng đã đặt phòng – Lạc Vân từ chối
- Vậy cũng được, em về đến khách sạn thì gọi cho anh – Khương vỗ vỗ vào tay Lạc Vân nói
Một nhà ba người trở về nhà Khương, mấy năm nay anh làm ăn phát đạt nên thừa sức mua cho mình một căn hộ cao cấp ở ngay trung tâm thành phố, căn hộ giàu ánh sáng tự nhiên, nhiều lần anh ngỏ ý muốn đón bà Ban về ở cùng như bà một mực từ chối. Lần này anh viện cớ là Xuân Nghi mang thai muốn nhờ bà ở lại rồi chăm sóc
- Mẹ ở lại với tụi con nhé – Khương nắm tay bà Khương nói
- Mẹ ở đâu quen đó, sống ở nơi đất chật người đông này không quen – Bà Ban không thích sống nơi thành thị thiếu không khí này
- Mẹ ở lại đây xem như giúp con chăm sóc Xuân Nghi, vài tháng nữa mẹ có cháu bồng bế rồi đó – Khương dùng đứa con trói buộc mẹ anh
- Mẹ còn đang định nói với con, bụng Xuân Nghi lớn thì về ở với mẹ, ở thị trấn không khí trong lành biết bao – Bà Ban thật thà
Khương thấy mẹ cố tình từ chối sống cùng anh, nên cũng đành im lặng. Anh sắp xếp cho Mẹ chỗ ngủ rồi vào phòng tân hôn, Xuân Nghi cả ngày đi đi lại lại mời khác cộng với cô đang mang thai nên thấm mệt ngủ lúc nào không hay. Khương bước đến kéo chăn đắp cho cô rồi ra ban công hút thuốc với vẻ mặt trầm tư, anh lại nhớ đến Lạc Vân, giờ này cô đang làm gì, đã ngủ hay chưa?
Lạc Vân về đến khách sạn, phòng cô ở là thuộc loại cao cấp nhất, không gian vô cùng thoải mái, vừa đặt túi xách xuống bàn trang điểm thì chợt nghe có tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô rón rén mở cửa thì thấy Minh Thiên đang pha nước ấm
- Đứng yên, nhà người đã bị phát hiện – Lạc Vân giả vờ giơ ngón tay như cây súng
- Dám chọc ghẹo anh à – Minh Thiên xoay người lại, bế bỗng Lạc Vân lên
Lạc Vân dùng tay đánh nhẹ vào vai anh ý bảo buông xuống, nhưng bàn tay của Minh Thiên không yên vị liền cởi váy của cô
- Anh làm gì đó, em hôm nay mệt lắm, không…
- Em đó, đúng là đầu óc xấu xa – Khương dùng tay dí vào trán Lạc Vân
Minh Thiên biết cô mệt nên giúp cô đi tắm, anh hoàn toàn không có ý muốn cùng cô làm cái chuyện mắc cỡ kia, ấy vậy mà sự thẹn thùng của cô lại kích thích anh. Trong bồn tắm, tiếng động không ngừng phát ra, lại một đêm xuân tình dạt dào
Nằm gọn trong vòng tay của Minh Thiên, Lạc Vân rất yên giấc, Khải Ân đôi lúc vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô nhưng nó chỉ những hình ảnh thoáng qua và không còn đáng sợ nữa, cô thấy anh mỉm cười dịu dàng rồi dần tan biến. Vẫn đang say giấc thì chuông điện thoại reo ầm ĩ, Lạc Vân gỡ tay Minh Thiên đang quấn lấy người cô, rồi vội vàng nghe máy
- Alo – Lạc Vân bước vào toilet nói nhỏ
- Vẫn còn ngủ à? – Khương nói nhẹ nhàng
- Dạ. Anh trai gọi em sớm như thế có gì không? – Lạc Vân hỏi
- Hôm nay anh cùng mẹ và Xuân Nghi về, em gái về cùng không? – Khương hỏi
- Dạ, em gái tất nhiên về, nhưng có lẻ đến gần trưa – Lạc Vân nói
- Vậy cũng được, hẹn gặp em gái ở quảng trường, chúng ta cùng về
Vừa tắt máy, một bàn tay đã ôm chặt eo cô, hôn từ vành tai xuống đến bờ vai
- Anh làm gì đấy? Buông em ra – Lạc Vân cảm thấy nhột
- Lại là người anh trai nhà hàng xóm à? – Minh Thiên nói với giọng bình thường
- Anh ấy hỏi em có về cùng không, có lẻ sợ em xảy ra chuyện như lần trước – Lạc Vân tay cầm bàn chải chuẩn bị đánh răng
Hai người đứng trước gương đánh răng, Lạc Vân tinh nghịch lấy tay búng nước vào người Minh Thiên, kết quả hai người phải tắm rửa cùng nhau rồi mới ăn sáng
Bữa sáng được mang đến tận phòng, phục vụ bày trí bàn ăn khá hấp dẫn với hai đĩa to gồm đầu sốt tương, thịt băm, trứng chiên, thịt xông khói, xúc xích, nấm và bánh mì, mang hương vị vương quốc Anh, một bình hoa hồng được đặt ở giữa, có thêm hai ly trà hương hòa cúc được đặt cạnh hai đĩa thức ăn.
Dùng xong bữa sáng rồi cùng ngồi xem một vài tin tức trên ti vi, Minh Thiên cùng Lạc Vân rời khỏi khách sạn, lần này anh cùng về với cô. Vì đã hẹn nhau ở Quảng Trường nên xe Lạc Vân vừa đến đã thấy xe của Khương đậu đợi sẵn. Nhìn người đàn ông ngồi cùng xe với Lạc Vân mà lòng của Khương khẽ chùng xuống, anh im lặng lái xe và không nói bất kỳ lời nào. Bà Ban nhìn nét mặt con trai cũng đoán được phần nào vấn đề, bà khẽ thở dài trong lòng… Chắc chắn lúc này Xuân Nghi là người vui mừng nhất, cô nghĩ rằng Khương sẽ từ bỏ Lạc Vân khi bên cạnh cô ấy đã người đàn ông khác
Xe vừa đậu vào sân nhà, Khương không nói thêm lời nào bước thẳng vào phòng, anh cứ thể im lặng và suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng cũng nhắn tin hẹn Lạc Vân đến quán café ở bên đỉnh đồi
- Lạc Vân, em không có gì giải thích với anh à? – Khương nói với giọng khó chịu
= Em gái giải thích điều gì? Hay anh trai đang nói đến Thiên? – Lạc Vân vẫn bình thường mà nói chuyện
- Anh thấy anh ta không đơn giản như em nghĩ đâu – Khương nói
- Em gái thấy anh trai quá lo xa rồi đó, Thiên đối với em rất tốt, anh ấy đã cứu mạng em hai lần rồi đó – Lạc Vân giải thích
Khương nhìn sâu vào đôi mắt Lạc Vân, anh biết cô đã để người đàn ông kia ở trong lòng. Trước kia, khi Lạc Vân bị bệnh tâm lý, khúc mắt lớn của cô là người đã mất vì tai nạn giao thông, cô không thể nào tiếp nhận người khác, anh chỉ đành âm thầm mà yêu cô…Anh kết hôn với người khác cũng vì trách nhiệm, trong trái tim anh chỉ có hình bóng của Lạc Vân mà thôi, rồi đến khi biết được cô đang tiếp nhận người khác thì anh cảm thấy rất khó chịu và vài phần lo lắng, phải chăng anh là người đàn ông quá hẹp hòi?
- Anh trai chỉ lo lắng cho em gái thôi, hi vọng em chọn lựa đúng – Khương đành thở dài
Khoảng hơn một tháng sau, Khương giao cho trợ lý làm việc trực tiếp tại công ty còn anh và vợ về ở hẳn với bà Ban cho tiện chăm sóc, mọi công việc của anh đều làm qua mạng và trao đổi qua điện thoại. Bụng của Xuân Nghi ngày càng lớn, nên anh chỉ để cô làm những công việc nhẹ hạn chế áp lực, tuy không yêu cô nhưng có lẻ sống gần nhau lại có đứa con làm cầu nối nên tình cảm cũng vì thế có tiến triển. Nói về Xuân Nghi, kể từ khi Lạc Vân có người yêu, cô không còn giở trò nữa, ngày ngày kề cận bên Khương, cô cũng theo dõi anh có còn tiếp xúc với Lạc Vân hay không, nếu anh chỉ cần có dấu hiệu muốn gần gũi cô ta thì cô lập tức bày trò ly gián
Mối quan hệ giữa Ôn Đăng và gia đình cũng đã dịu đi phần nào, anh quay về thành phố A sinh sống và làm việc. Cũng như thường ngày, anh vào văn phòng thì Thiên hùng cũng bước theo sau anh, trên tay cầm một tệp hồ sơ
- Của Sếp, một người nặc danh vừa gửi tới, đã cho kiểm tra không có dấu hiệu nguy hiểm
Ôn Đăng từ từ mở bao thư, những bức ảnh bày ra trước mắt, nó như nhiều con dao bén lẹm cứa nát trái tim anh, Lạc Vân tay trong tay cùng với người đàn ông khác, họ chẳng những nắm tay mà còn có những cử chỉ tình tứ và thân mật. Anh ném xấp ảnh và chúng văng tung tóe khắp văn phòng, hóa ra cô ấy không tiếp nhận anh chỉ vì bên cạnh đã có người đàn ông khác, Ôn Đăng không cam lòng, anh phải gặp Lạc Vân hỏi cho rõ ngọn ngành. Máy bay cất cánh đêm muốn, đáp xuống thành phố H cũng đã rất khuya, Ôn Đăng một thân một mình lái xe đến thị trấn, đến sáng hôm sau, xe đỗ trước nhà Lạc Vân. Ôn Đăng không vội nhấn chuông cửa, anh chờ xem điều gì đang xảy ra trong căn nhà đó…
Sáng sớm, Lạc Vân đã thức giấc, cô bước lên tầng trên tập thể dục và hít thở không khí trong lành, sẵn tiện hái rau và ít rau sạch để chuẩn bị bữa sáng. Minh Thiên hôm qua làm việc quá khuya nên vẫn còn ngủ trên giường, Lạc Vân dự định sau khi tập thể dục xong thì sẽ xuống nấu bữa sáng, nhưng vừa xuống bếp kiểm tra tủ lạnh, cô lại quên mất đã hết thịt. thay một bộ đồ khác, cô mở cổng bước ra thì đã thấy một chiếc đang đậu, nhìn xe cô đã đoán được là người nào
- Chào Lạc Vân – Ôn Đăng bước xuống xe
- Sao anh không gọi em? – Lạc Vân không ngạc nhiên mấy
- Em định đi đâu? – Ôn Đăng không chú đến câu hỏi của Lạc Vân
- Em đi mua thức ăn sáng, chắc anh chưa ăn đúng không, em sẽ mua thêm phần cho anh. Cửa không khóa, anh vào nhà ngồi đợi em nhé – Lạc Vân rất tự nhiên
Nhìn cô lúc này, Ôn Đăng không biết bản thân nên nói cái gì, mọi tức giận trước kia dần dần tan biến, phải chăng anh hiểu sai về cô…
- Bày biện bữa sáng ra bàn, Lạc Vân mời Ôn Đăng dùng, còn cô thì chỉ ngồi nhìn anh ăn
- Sao em không dùng bữa sáng? – Ôn Đăng nhìn khắp ngôi nhà, đã nhìn thấy dáng dấp của người đàn ông đang hiện diện trong ngôi nhà, từ giày, gạt tàn thuốc, áo khoác...
Chưa kịp để Lạc Vân lên tiếng, Ôn Đăng cười mỉa mai:
- Có phải em đợi người đàn ông của em không? Tôi đã biết hết thảy rồi. Lạc Vân, em có biết tôi yêu em đến mức nào hay không, tôi vì em mà chờ đợi, vì em hủy bỏ hôn ước, vì em mà từ bỏ gia đình, vì em tôi có thể từ bỏ sự nghiệp. Tôi bị em từ chối nhiều lần, tôi vẫn chấp nhận, vì tôi biết em vẫn chưa quên được Khải Ân. Em biết không, nếu em đồng ý cùng tôi đi tiếp quãng đường còn lại, tôi sẽ không để ý đến việc em nhớ đến Khải Ân. Thế nhưng, em chưa bao giờ để tôi trong lòng, em lại tiếp nhận một người khác
Ôn Đăng một lần nói hết những tâm tư trong lòng, anh lúc này không còn bình tĩnh nữa, anh nắm chặt bã vai của Lạc Vân mà lắc mạnh
- Anh Ôn, tôi và anh không thể nào đến với nhau được. Tình yêu không thể ép buộc được, anh hiểu không?
Ôn Đăng nắm chặt vai Lạc Vân, nhìn cô không rời mắt
- Anh sẽ hối hận nếu không buông cô ấy ra – Minh Thiên bước xuống từ tầng trên, giọng của anh đầy uy nghi của một đại ca
Ôn Đăng ánh mắt đầy giận giữ, cơn ghen tuông cũng bùng nổ, những suy đoán của anh trước đó không sai, thì ra cô ấy đã phát sinh quan hệ với hắn ta, anh nhìn chằm chằm vào Lạc Vân hỏi
- Em vì người đàn ông này mà từ chối tôi?
Lạc Vân gỡ tay Ôn Đăng ra, cô chậm rãi nói:
- Tôi trước giờ chỉ xem anh như một người bạn bình thường, chưa từng có tình yêu với anh. Nên vì ai không quan trọng. Tôi hi vọng anh sớm từ bỏ tình cảm của mình mà quay về cuộc sống vốn có
Minh Thiên đến bên cạnh ôm Lạc Vân vào lòng, Ôn Đăng nhìn cảnh tượng trước mắt anh như nhòe đi, anh trước giờ chưa từng thua ai, thế nên lại thua trên tay một cô gái, anh không cam tâm. Lạc Vân nhìn Ôn Đăng, cô rất sợ sẽ có trận hỗn chiến xảy ra, nhưng Ôn Đăng lảo đảo bước ra xe
- Em lợi dụng anh để đập nát hi vọng còn sót lại của cậu ta? – Minh Thiên nhìn cô
- Em không muốn vì em mà gia đình anh ấy rơi vào tình cảnh bất hòa – Lạc Vân ôm chặt Minh Thiên
Bữa sáng hôm nay Lạc Vân không còn cảm thấy ngon miệng, nên Minh Thiên đưa cô đi đến nơi ở của các hộ người dân tộc sinh sống, thay đổi không gian sẽ khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó, cô dẫn anh đi mua thịt rừng trữ ăn dần, đến nơi núi cao nhất để ngắm mây trời…Tâm trạng Lạc Vân khá hơn đôi phần