Hãy Về Bên Anh

Chương 10: Đánh ghen (6)




Minh Thiên cùng Lạc Vân đi dạo xung quanh bằng xe đạp địa hình, cả hai cho xe rẻ vào những cánh đồng trồng rau rồi chạy thẳng đến những ngọn đồi cao, nơi mà có những tán cây to lớn rợp bóng mát và có thể nhìn thấy đất trời bao la. Dừng xe lại tại một tảng đá to ven đường, Lạc Vân mệt nhọc ngồi nghỉ rồi lấy nước lọc đã chuẩn bị sẵn ra uống, cô không quên đưa cho Minh Thiên một chai. Anh một hơi uống hết chai nước, vừa mát lạnh vừa sảng khoái, tâm trạng cũng vì thế mà cực kỳ tốt, anh bỏ tay vào túi quần đi về phía trước một cách tiêu soái. Nhìn vào bóng lưng phía sau của anh, tim Lạc Vân có chút loạn nhịp

- Em đừng nói đã yêu tôi rồi đấy nhé? – Minh Thiên bất ngờ xoay người lại

- Anh hoang tưởng – Lạc Vân có tật giật mình

- Sáng ngày mai e đi Ý với tôi – Minh Thiên tiến đến gần Lạc Vân nói

- Tại sao tôi lại đi với anh chứ? – Lạc Vân nhìn thẳng vào anh

- Muốn đưa em đi du lịch. Và sau sự cố lần này, tôi không thể bỏ mặt em một mình được – Minh thiên nghiêm túc nói

- Nhưng tôi không có giấy tờ để xuất ngoại – Lạc Vân không phản đối

- Em cứ việc theo tôi, những chuyện khác không cần phải lo – Minh Thiên đưa xe đạp cho Lạc Vân ý bảo nên quay về

Sáng hôm sau Lạc Vân cùng Minh Thiên sang Ý, cô trang điểm theo tone màu tự nhiên, môi thoa chút son màu hồng nhạt, tóc búi cao gọn gàng, mặc một chiếc váy form rộng, chân mang đôi boot màu be tương xứng với váy và cả chiếc túi xách hàng hiệu, tất nhiên cô không quên đem theo bên mình chiếc máy ảnh. Nhiều giờ ngồi trên chuyên cơ riêng của Minh Thiên cuối cùng cô cũng được thấy nước Ý là thế nào, xe đưa mọi người gồm Minh Thiên, Lạc Vân và Lương Quang đến biệt thự nhìn bên ngoài có vẻ cổ kính nhưng nội thất bên trọng rất đẹp mắt lại hiện đại, người hầu hai bên rất cung kính chào Minh Thiên, họ tự ngầm hiểu với nhau người phụ đi cùng ông chủ có thân phận cao quý.

Vào phòng ngủ, Lạc vân như choáng ngợp bởi vẻ xa hoa nơi đây, phòng tắm thôi đã bằng cả phòng khách và nhà bếp của cô cộng lại, bồn tắm to đến mức có thể đủ cho cả gia đình bốn người tắm, không biết làm bằng gì mà bề mặt bồn tắm sáng loáng, còn có cả phòng xông hơi. Chiếc giường ngủ thì rộng rãi có cả màn ngủ che phía trên theo kiểu quý tộc, dra giường đều tone màu trắng tinh khôi, chiếc bàn trang điểm thì bày đầy dòng mỹ phẩm cao cấp, sofa làm bằng gỗ và da loại cao cấp thoang thoảng mùi thơm rất tự nhiên. Lạc Vân tò mò mở tủ thì thấy đã có sẵn vài bộ váy áo treo ở trong, cô liếc nhìn size thì dường như đều phù hợp với cô

- Em thích phòng này chứ? – Minh Thiên mở cửa bước vào

- Tôi lần đầu bước vào căn phòng như thế này – Lạc Vân đảo mắt nhìn một lượt

- Nó luôn là của em – Minh Thiên bước đến gần

Anh dẫn dụ cô ra ngoài ban công, để cô có thể thưởng thức cảnh vật nơi đây, như một bức tranh tuyệt vời

- Em vào trong chuẩn bị một chút, tôi sẽ dẫn em tham quan nước Ý

Lạc vân vui vẻ vào trong, thay ngay một một váy màu trắng dạng xòe có tay lửng, cô chọn cho mình một đôi giày cùng màu trắng có sẵn theo từng bộ váy, kể cả túi xách phụ kiện cũng rất tương xứng

Minh Thiên ngồi sau xe cùng Lạc Vân đi một vòng và giới thiệu cho cô, cả hai vào xem tháp nghiêng pisa, cô thích thú ngắm nhìn và chụp ảnh làm kỷ niệm. Khi quay về biệt thự thì trời đã tối hẳn, Minh Thiên thay trang phục màu đen khác, bước ra từ phòng tắm, anh nói

- Tối nay tôi có việc nên em dùng bữa một mình – Minh Thiên vừa nói vừa cài nút áo

- Anh đi đâu? – Lạc Vân vừa mở miệng hỏi thì đã thấy mình không đúng

- Ngoan ở nhà, đừng rời khỏi biệt thự. Sau tối hôm nay, tôi sẽ bên cạnh em, sẽ dẫn em đến nhiều nơi thú vị

Minh Thiên không đợi Lạc Vân kịp phản ứng đã đặt một nụ hôn mãnh liệt vào môi nàng, nụ hôn ấy kéo dài chừng độ vài phút, anh mới buông cô ra

- Anh, anh đúng là đồ lưu manh, anh đi đi cho khuất mắt tôi – Lạc Vân chỉ nói thế thôi chứ ánh mắt không hề lộ ra tia giận dữ

Minh Thiên mỉm cười rồi bước ra khỏi cửa phòng, một lát sau thì tiếng động cơ truyền đến, tiếng nhỏ dần rồi mất hẳn, cô biết anh đã rời khỏi. Nằm trên giường lớn được một chút thì bên cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, Lạc Vân mở cửa thì đã thấy một cô hầu gái còn nhỏ tuổi nhỏ giọng nói bằng ngôn ngữ mà Lạc Vân đang nói:

- Bà chủ xuống dùng bữa tối

- Tôi không phải bà chủ của em, nhưng em là người Ý hay là…

- Em là con lai, một nửa dòng máu là người Ý, một nửa cũng giống như bà chủ

Một mình Lạc Vân ngồi trên bàn ăn rộng lớn bày rất nhiều thức ăn

- Em và cô cùng ngồi vào ăn cùng đi, một mình tôi làm sao có thể dùng hết chừng này thức ăn

- Dạ cảm ơn bà chủ, nhưng nên tuân thủ theo phép tắt vẫn hơn ạ – tiếng một cô lớn tuổi đáp lại lời cô bằng ngôn ngữ cô đang dùng

Lúc Lạc Vân đang say giấc thì Minh Thiên trở về trong bộ dạng khá bụi bặm, anh bị kẻ thù tập kích, cũng may anh đã cho bố trí trước sau nên chuyến hàng lần này thuận lợi giao đến tay khách quan trọng mà không bị thiệt hại nhiều về người. Nhìn người yêu yên giấc trên giường, anh vuốt nhẹ gương mặt cô từ trán đến sóng mũi rồi đến cái miệng nhỏ nhắn

- Anh về rồi à? – Lạc Vân dụi dụi mắt

- Ừ - Minh Thiên nhẹ giọng nói

Lạc Vân bước xuống giường, bật đèn lên, nhìn thấy anh áo quần đầy bụi

- Anh đánh nhau hay sao mà quần áo toàn là bụi thế này?

- Trên đường đi gặp trần cuồng phong thôi, không sao, em ngủ tiếp đi

Anh kéo cô lại giường rồi tắt đèn, bước vào phòng tắm và bắt đầu ngâm mình trong làn nước nóng một lúc rồi thoải mái quấn một chiếc khăn tắm bước ra, vén chăn chui vào ôm Lạc Vân. Lạc Vân cựa quậy một chút vì khó ngủ, nhưng rồi cũng nhanh chìm vào giấc ngủ

Những ngày sau đó, Minh Thiên đưa Lạc Vân đến Venice, ngồi trên con thuyền Gondolas tham quan kênh đào Grand Canal, ngắm cầu Rialto cùng thành phố Venice tuyệt đẹp, những người lái thuyền sẽ hát những khúc hát có từ lâu đời của người Ý, tuy Lạc Vân nghe không hiểu nhưng âm hưởng mang đậm chất dân tộc tươi đẹp. Tiếp đến, hai người cùng đến bờ biển Amalfi, nó có kiến trúc rất độc đáo, tạo nên một Amalfi động lòng người. Minh Thiên dìu Lạc Vân lên tàu cùng tham quan khung cảnh biển nơi đây, gió biển thổi vào mát rượi khiến ai có buồn phiền gì đều sẽ tan biến hết.

Hai ngày cuối cùng, Minh Thiên đưa Lạc Vân đến Roma và Milan vừa tham quan vừa mua sắm, Lạc Vân như thế mà mua được rất nhiều thứ cho Cha Mẹ, Phương Thư, cô Ban và Khương, cô không mua cho mình cái gì ngoài hai cái khăn choàng cổ màu nhã nhặn có thể dùng cho cả nam lẫn nữ

- Anh đeo khăn choàng thử xem – Lạc Vân cầm khăn choàng đưa cho Minh Thiên

- Tôi tin vào mắt thẩm mĩ của em – Minh Thiên từ chối thử khăn

- Vậy được, tôi giữ giúp anh

Lạc Vân định thanh toán, nhưng Minh Thiên đã chi trả trước đó. Lạc Vân không nghĩ đến bản thân có thể dùng tiền của anh một cách tự nhiên như thế, nên theo sau anh nói:

- Về nước tôi sẽ gửi trả lại toàn bộ số tiền đã nợ anh

Minh Thiên dừng lại quá bất ngờ, khiến cả người Lạc Vân ngã vào người anh

- Em nợ tôi, chỉ e rằng không đơn giản mấy đồng lẻ đó đâu

Lạc Vân chỉnh lại váy áo một chút, nghe Minh Thiên nói thế liền phản ứng:

- Tôi nhất định sẽ trả hết, anh cho tôi con số

Minh Thiên khom người nhìn kỹ cô gái với ánh mắt trong veo

- Sau này tôi sẽ nói cho em biết cách để trừ nợ

Đến một nhà hàng ở trung tâm Milan, Minh Thiên gọi hai phần ossobuco alla milanese, là món cừu hầm từ rượu trắng, vị nêm nếm vừa ăn thêm một chút vỏ chanh, tỏi và rau mùi tây, có lẻ là món ăn đáng nhớ của Lạc Vân

Nhắc đến chuyến kết hợp vừa đi công tác vừa đi du lịch lần này, mối quan hệ giữa Minh Thiên và Lạc Vân tiến triển thật tốt, anh thu nhận về được vẹn cả đôi đường nên tâm tình cũng vui hẳn. Vừa đặt chân xuống máy bay, Lương Quang báo với Minh Thiên có bộ trưởng quốc phòng muốn gặp, anh thật muốn từ chối nhưng vì đại cuộc phải đành vất vả một chuyến. Anh đưa Lạc Vân về rồi cấp tốc quay lại thành phố H chuẩn bị cho cuộc tiếp đón

Lạc Vân về đến nhà với đống quà trên giường, cô cẩn thận cất chúng vào tủ, rồi đánh một giấc đến chiều tối. Bụng lúc này cũng đánh trống than trời vì bị bỏ đói. Lạc Vân cả tuần nay quen được Minh Thiên hầu hạ, nên bắt đầu ỷ lại, cô lười quá nên chỉ ăn tạm món mì gói với trứng rồi vào phòng làm việc viết truyện. Vươn vai đứng dậy thì trời đã rất khuya, bụng lại kêu gào phản ánh cô đối xử tệ với nó, hết cách Lạc Vân đành phải xuống bếp làm món mì xào bò với rau củ. Ăn được hơn nửa phần thì cô mới nhớ điện thoại hết pin. Mở điện thoại lên thấy hai cuộc gọi nhỡ, một là của Minh Thiên còn lại là của Khương, cô còn chưa kịp gọi lại thì điện thoại đã đổ chuông:

- Sao thức khuya thế? – Minh Thiên đã uống khá nhiều rượu

- Tôi ngủ cả buổi chiều nên khuya có chút khó ngủ - Lạc Vân giấu chuyện cô đang ăn khuya

- Ngày mai tôi vẫn chưa xong việc ở thành phố H, có lẻ sáng mốt sẽ trở về bên em – Minh Thiên nói với giọng nhẹ nhàng

Lạc Vân chỉ ậm ừ nói phải đi ngủ rồi cúp máy, ngồi thờ thẩn đôi lúc thì Khương gọi đến

- Vân, em đi đâu mà mấy ngày không liên lạc được với em?

- Em đi Ý du lịch, anh trai có việc gì quan trọng à?

- Không có, chỉ là không thấy em nhắn gì

- Em đi gấp nên không kịp báo

- Em có thể ra gặp anh một chút được không, anh đang đứng trước cửa nhà

- Anh trai đợi em gái một xíu

Lạc Vân chạy ra mở cửa thì thấy Khương quả thật đứng trước cửa nhà, hình như anh ta vừa mới về đến nhà

- Có chuyện gì ạ? – Lạc Vân chớp chớp mắt hỏi

- Vân, về chuyện anh kết hôn với Xuân Nghi…. – Khương hơi ngập ngừng một chút

- Là chuyện này à, là chuyện đáng mừng mà anh trai – Lạc Vân vui vẻ nói

- Có thể vào trong em rồi nói được không? – Khương thật sự có chuyện muốn nói

- Dạ được ạ

Khương sợ người khác suy nghĩ sai lệch nên nói Lạc Vân ngồi ngoài cửa tiệm cho tiện. Lạc Vân thấy Khương có chút tâm sự nên cô đem ra chai rượu với món khô trâu với heo ra làm mồi. Bày một bàn đầy đồ ăn thức uống, Khương chợt mỉm cười

- Em gái muốn uống rượu?

Lạc Vân lắc đầu nói:

- Cái này là cho anh trai vừa nhâm nhi vừa tâm sự đấy

Khương không ngại mà rót cho anh và cô mỗi người một ly, anh bắt đầu thành thật kể những chuyện xảy ra liên quan đến anh và Xuân Nghi…

- Vậy là anh nghi ngờ Xuân Nghi bẫy anh?

Khương gật đầu, anh uống thêm một ly nói tiếp:

- Nhưng mọi chuyện đã lỡ, anh không muốn truy cứu thêm nữa, dù anh cũng đã lấy mất đời con gái của cô ấy cũng đã mang thai con anh

Lạc Vân không muốn nhúng tay quá sâu trong chuyện này, cô chỉ nói lên suy nghĩ của mình:

- Em thấy được Xuân Nghi rất yêu anh, thế nên...

Khương chợt nắm lấy tay Lạc Vân đang cầm chai rượu rót vào ly:

- Vân, anh thật sự rất thích em, nhưng có lẻ duyên nợ chúng ta chỉ dừng lại ở anh em bạn bè tri kỷ. Dù sau này ra sao, anh cũng sẽ luôn quan tâm em không thay đổi

Lạc Vân rút tay lại, chuyển từ thế bị động sang chủ động nắm lấy tay Khương:

- Anh trai, em luôn xem anh là người anh trai ruột thịt. Em gái đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân mình, anh trai nên toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhỏ của mình

Khương lẳng lặng nhìn cô một lúc, anh ước ao một điều là có thể bên cạnh cô dù là không danh phận để có thể chăm sóc cô cả đời, nhưng giờ đầy hai từ trách nhiệm như quấn lấy mỗi ngày, anh không thể không chấp nhận hiện thực này

Khương uống liền hai ly rượu, nói thêm với Lạc Vân:

- Anh thấy được Ôn Đăng rất tốt với em, em đối với cậu ta ra sao?

Lạc Vân nghe đến cái tên Ôn Đăng, trong lòng có chút do dự:

- Em xem anh ấy là bạn bè tốt

- NHưng cậu ta lại không như thế, em nên nói rõ ràng

- Em biết rồi. Trời gần sáng rồi đó, anh về nghỉ ngơi rồi còn quay lại thành phố H

Trong màn hình lớn, là hình ảnh của Lạc Vân cùng người đàn ông khác đang thưởng rượu ngắm cảnh, Minh Thiên nhíu mày khó chịu, cô bé này hoàn toàn không để ý đến lời anh nói mà cứ thân mật với người con trai khác. Nhưng cũng may là cô đã từ chối thẳng thừng tình cảm của đối phương…

Qua hôm sau bầu trời bỗng u ám, có lẻ sẽ có trận mưa không nhỏ, Lạc Vân vội vàng ra phía sau và lên tầng trên kéo lưới che chắn cho đám rau non. Lạc Vân vừa đặt mông ngồi xuống sofa phòng khách thì chuông cửa báo có người tới, dữ liệu hình ảnh lập tức truyền tải đến màn hình, người phụ nữ nói bà ta là Mẹ của Ôn Đăng, cô rất nghi ngại tại sao mẹ anh ấy lại tìm đến tận cửa cơ chứ?

- Dạ con chào bác, mời vào nhà ạ - Lạc Vân lễ phép cúi chào

- Chào cô – Mẹ Ôn giọng điệu không thể đoán ra được tâm tình của bà ấy hiện tại như thế nào

Ngồi vào ghế sofa, Lạc Vân pha hai ly trà thảo dược rất thơm,

- Mời bác dùng trà

- Cảm ơn cô!

Không khí trở nên im lặng, Lạc Vân không biết phải mở lời như thế nào cho phải, thì mẹ Ôn Đăng đã lên tiếng trước

- Tôi đường đột xuất hiện thế này chắc làm cô Lạc đây bất ngờ đúng không?

- Dạ, nói thật, con có chút không hiểu?

- Cô Lạc, tôi không muốn dài dòng. Cô buông tay cho Ôn Đăng kết hôn được không?

Một phút ngơ ngác, Lạc Vân mới kịp phản ứng mà đáp trả:

- Buông tay, có phải bác hiểu lầm còn? Giữa con và anh Ôn trước giờ vẫn là bạn bè…

- Là bạn bè? Là bạn bè thì tại sao nó vì cô mà hủy hôn ước, từ trước đến giờ nó chưa hề cãi lại lời tôi và Ba nó, vậy mà vì cô, nó lại hủy hôn ước

- Chắc bác đã hiểu lầm, đúng là anh Ôn đã đến tìm con nhiều lần, nhưng giữa con và anh ấy chỉ đơn thuần là bạn bè

- Nghe cô nói thì Ôn Đăng nhà tôi đơn phương?

- Bác gái, chuyện tình cảm của anh Ôn con không thể quản và càng không thể biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì…nhưng con có thể chắc chắn với bác, con đối với anh ấy đều xuất phát từ tình bạn

Mẹ Ôn nhìn thẳng người con gái trước mắt, bà không phải không nhìn ra điểm tốt, thảo nào con trai bà lại yêu thích cô gái này. Ngoài dáng vóc, gương mặt đều rất đẹp với nét tự nhiên thì tính cách cũng không tệ, bà cố ý dùng lời lẻ nặng nề mà đối đáp, nhưng cố gái này rất bình tĩnh và vẫn lễ phép mà đáp lại, ngoài ra trong lời nói và cử chỉ có đôi phần thật thà…

- Cô Lạc, cứ xem như cô xem Ôn Đăng là bạn bè, nhưng nó lại vô cùng yêu mến cô, nên đã hủy hôn ước. Tôi chẳng giấu cô, Ba nó bệnh tim tái phát nên vừa việc công ty, vừa chuyện này nên đã không trụ nổi mà ngã bệnh. Cô xem có cách này khuyên can nó không?

Mẹ Ôn khóc rất thương tâm.

Lạc Vân nhìn người đàn bà dáng dẻ cao sang, tính tình có đôi phần cao ngạo, địa vị lại tôn quý, nhưng lại ngồi trước mặt cô mà khóc lóc, thì đủ biết bà ta cũng vì bất đắt dĩ. Lạc Vân cũng rối rắm, cơ bản cô biết Ôn Đăng cố chấp với chuyện tình cảm giữa cô và anh, dù cự tuyệt nhiều lần nhưng anh vẫn tìm đến với lý do rất thuyết phục, khiến cô không nữ từ chối

Lạc Vân im lặng, Mẹ Ôn lau xong nước mắt thì tiếp tục nói:

- Cô Lạc, tôi biết cô không liên can trong chuyện này, nhưng mong cô giúp tôi cũng như giúp gia đình tôi.

- Giúp bằng cách nào, bác cứ nói, con sẽ cố gắng trong khả năng của mình

- Cô Lạc đừng gặp mặt Ôn Đăng nữa! Cô hãy nói với nó những lời nặng nề, làm tổn thương đến tình cảm của nó, nhất định nó sẽ không tìm đến

Lạc Vân ngưng đọng và suy nghĩ. Nhưng Mẹ Ôn đã không cho cô cơ hội từ chối, bà quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo nói:

- Cô Lạc, xin cô hãy giúp tôi, ông nhà tôi rất trọng sỉ diện, bằng mọi cách phải tổ chức đám cưới này, Ôn Đăng vì chuyện này mà trở mặt. Tôi và Ba nó thân đã già, sợ không chịu nổi lần này… Xem như nhà họ Ôn nợ cô một món nợ ân tình!

Lạc Vân luống cuống đỡ mẹ Ôn đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa

- Con hứa với bác sẽ không gặp lại anh ấy nữa

Bà Ôn bây giờ mới thấy nhẹ nhõm, bà nói tiếp

- Thật ra chỉ cần nó chịu kết hôn, sau khi đám cưới và mọi thủ tục đã hoàn tất, cô và nó vẫn là bạn bè vẫn có thể gặp nhau. Tôi không quá khắt khe

Lạc Vân trong lòng không biết nên nói thế nào cho phải lễ lúc này, bởi cô chưa từng gặp tình huống trớ trêu thế này, giống như cô là tiểu tam không bằng, cố nén sự khó chịu trong lòng lại, mặt cô cũng bắt đầu lạnh đi

- Bác gái, con đã hứa không gặp là không gặp, bác cứ yên tâm

Bà Ôn lau xong nước mắt, gương mặt trở lại là một quý bà cao sang như trước, bà cầm tay Lạc Vân nói:

- Tôi lần đầu gặp cô cảm thấy thích, tôi xin lỗi cô vì chuyện hôm nay đến gặp quá đường đột lại còn cầu xin cô. Có lẻ trong lòng cô khó chịu, nhưng sau này cô làm mẹ nhất định sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Chuyện sau khi kết hôn, cô có thể gặp lại Ôn Đăng, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản….

- Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cần thiết phải gặp gỡ người đàn ông khác

Minh Thiên một thân hình to lớn bước vào cửa hướng đến Lạc Vân, kéo cô đứng về phía mình

- Cậu đây là…. – Bà Ôn hơi bất ngờ hỏi

- Tôi là người đàn ông của cô ấy – Minh Thiên tuyên bố

Một tia tiếc nuối xẹt qua trong ánh mắt của bà Ôn, nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường

- Cô Lạc đây cũng đã có người trong lòng, xem như tôi lo lắng quá nhiều

Nói chuyện đôi câu, bà Ôn ra về với vẻ mặt hớn hở, chuyến đi này quả là chiến lợi phẩm to, từ hôm nay có thể yên tâm về chuyện Lạc Vân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.