Minh Thiên đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn và đầy bất ngờ, nên anh để ngôi nhà chìm vào bóng tối, xem phản ứng của Lạc Vân như thế nào. Trước đây, anh khá khô khan, trong những lần đi cùng khách, có nhiều cô gái chỉ nhìn thôi đã động lòng người, nhu mì có, cá tính có, dịu dàng tinh nghịch đều có, thế nhưng với anh họ chỉ là không khí, hoàn toàn không để tâm đến. Nhưng khi gặp được Lạc Vân, trái tim anh dần tan chảy và lên kế hoạch theo đuổi cô, luôn muốn giành cho cô những gì hạnh phúc nhất và những niềm vui đầy bất ngờ, lần này cũng không ngoại lệ, anh nhờ Lương Quang mua thực phẩm, hoa, những đồ dùng trang trí ngày Tết, ngay cả Lương Quang cũng cảm thấy đại ca đã thay đổi rất nhiều.
Lạc Vân bước vào nhà, bật đèn lên, nét mặt của cô thoáng buồn, nhưng ngay lập tức cô ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, hình như là gà nướng, còn có bò hầm, heo rừng hấp, lúc đấy cô biết rằng anh vẫn còn ở lại cùng đón giao thừa với cô
- Tôi cứ tưởng em ở lại nhà cạnh bên dùng bữa tối – Minh Thiên từ ngoài bước vào
- Tôi hơi mệt nên về sớm – Lạc Vân giả vờ sờ sờ trán
- Vậy em lên phòng nghỉ ngơi, tôi dọn bữa tối xong sẽ gọi em dậy – Minh Thiên cúi nhìn Lạc Vân
- Tôi thấy đỡ hơn rất nhiều, hay là dùng bữa tối luôn nhé – Lạc Vân đề nghị
Một bàn nhiều món, toàn là thịt rau, có cả trái cây từ thành phố B, Lạc Vân ăn rất ngon miệng đến quên mất có người đang ngắm nhìn mình
- Tôi nấu ăn ngon đến thế à? – Minh Thiên cười nhẹ và nói với Lạc Vân
- Chắc do đi bộ nhiều nên đói rồi ăn nhiều thôi – Lạc Vân uống một ngụm rượu rồi cười lém lĩnh nói
- Lần sau sẽ không tốn công sức nấu cho em ăn – Minh Thiên bây giờ mới bắt đầu động đũa gắp thức ăn
- Tôi nói đùa đấy, anh học nấu ăn từ đâu mà ngon thế? – Lạc Vân nhìn anh nghiêm túc hỏi
Minh Thiên buông nhẹ đũa xuống, câu hỏi của Lạc Vân như đã khơi gợi điều gì trong anh
- Em ăn đi, trong bữa ăn nói nhiều không tốt cho dạ dày
- Ồ - Lạc Vân biết khi ăn Minh Thiên ít khi mở lời
Ăn xong, người rửa chén là Lạc Vân, cô bước ra phòng khách thì thấy Minh Thiên đang xem tivi với chương trình đón giao thừa, trên bàn đặt sẵn một chai và hail y rượu với một ít thực phẩm khô
- Em đến đây ngồi cùng tôi – Minh Thiên nói
- Được – Lạc Vân hôm nay tâm tình khá tốt
Minh Thiên rót cho cô ly rượu, rồi cả hai cụng ly uống một hơi cạn sạch. Được vài ly thì đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên bùm..bùm…bùm, Lạc Vân rót thêm rượu vào ly anh
- Cạn ly! – Cả hai cùng nói
- Chúc mừng năm mới! – Cả hai lại cùng nói
Lạc Vân nhìn Minh Thiên cười tươi
Minh Thiên nhìn nụ cười của cô, lòng anh bỗng vui sướng đến lạ thường, anh hi vọng trong năm mới này anh và cô sẽ có những bước tiến tốt hơn. Anh mời cô thêm rượu, uống ngụm rượu đắng chat, anh nói rất chân thành
- Lạc Vân, em biết không, đây là lần đầu tiên tôi đón giao thừa kể từ khi Ba Mẹ tôi qua đời
Lạc Vân lặng nhìn người đàn ông trước mắt, cô không biết phải hỏi anh điều gì cho hợp lý, Minh Thiên lại nói tiếp:
- Tôi trước kia bán mình vì công việc, nên ngày nào cũng bôn ba nay đây mai đó kể cả khoảnh khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Tôi nhớ có lần mình đón năm mới ở một khu rừng rậm, chỉ có lũ thú dữ bầu bạn
Minh Thiên uống thêm ngụm rượu, anh nói tiếp:
- Em hỏi tôi học nấu ăn lúc nào? Khi Ba Mẹ qua đời, tôi làm rất nhiều nghề, trong đó có cả phụ bếp trong quán ăn ven đường, rồi quán ăn tầm trung hay nhà hàng cao cấp
Lạc Vân mở lời để bầu không khí đừng quá khô khan khi chỉ có một người nói:
- Thảo nào anh nấu được nhiều món mà còn ngon đến thế
Minh Thiên đưa tay sờ vào mặt Lạc Vân:
- Chỉ cần em thích, tôi sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày
Lạc Vân nói:
- Tôi không dám phiền đến ông chủ lớn như anh
Minh Thiên không nói gì, dọn dẹp ly và chai rượu xong
- Đi ngủ thôi, khuya lắm rồi
- Khoan đã, tôi có cái này cho anh – Lạc Vân nói rồi chìa một bao lì xì đỏ ra trước mặt Minh Thiên
- Chúc mừng năm mới, mọi điều may mắn – Lạc Vân nhanh miệng nói
Minh Thiên cầm bao lì xì trên tay, anh thấy nhớ khoảnh khắc Ba Mẹ còn sống, khi anh còn nhỏ, vào thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, cả ba và mẹ đều tặng cho anh bao lì xì đỏ tươi...
- Cảm ơn em!
Trên giường lớn, Lạc Vân đã chui vào chăn ngủ từ lúc nào, Minh Thiên lúc này còn thức và anh nhẹ nhàng vén chăn ra ban công nói chuyện điện thoại:
- Lô hàng đã chuyển về kho – Tiếng Lương Quang báo cáo
- Tốt! – Minh Thiên tay cầm điếu thuốc đang cháy đỏ
- Đại ca, anh em về nhà đón Tết cùng gia đình, tôi đã sắp xếp người luân phiên trông chừng hàng – Lương Quang tiếp lời
- Ừ! Tăng gấp đôi tiền thưởng cho họ – Minh Thiên nói xong cúp điện thoại
Vào lại trong chăn, anh nghiêng người nhìn cô gái trước mặt, rồi khẽ đặt một nụ hôn vào môi Lạc Vân. Có lẻ, hạnh phúc của anh mãi mãi tồn tại nơi đây
Mấy ngày nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng, Minh Thiên rời đi, anh từng nói với cô rằng muốn mang cô theo bên cạnh, nhưng Lạc Vân từ chối. Minh Thiên đành rời khỏi một mình
Sắp đến ngày đính hôn, Ôn Đăng bất ngờ biến mất chỉ để lại tin nhắn rằng anh không muốn, gia đình hai bên đều lo lắng. Ông Ôn tức giận đến mức phải ngất xỉu nhập viện, bà Ôn lo lắng cho con trai và chồng nên cũng tiều tụy. Kiều Nhi biết rất rõ nguyên nhân tại sao Ôn Đăng từ hôn, hận ý trong cô càng sâu…Còn Ôn Đăng, anh đến thành phố B mua một căn biệt thự nhỏ để sống tạm nơi đấy, vẫn làm việc và nhận báo cáo từ Thiên Hùng. Anh quyết định sẽ không kết hôn với Kiều Nhi dù gia đình có phản đối như thế nào, trong trái tim anh chỉ chất chứa hình bóng của Lạc Vân thì làm sao chung sống với người con gái khác được
Cuối tuần, anh sắp xếp đến thăm Lạc Vân, chỉ cần gặp cô thì anh có thêm rất nhiều động lực để đấu tranh cho tình yêu của mình. Ôn Đăng tin rằng, thêm thời gian nữa Lạc Vân sẽ từ từ mở lòng và sẽ đón nhận tình yêu mới, anh từng bước làm thân với cô, nhất định sẽ chiếm được trái tim cô. Anh thậm chí chấp nhận cả việc Lạc Vân luôn nhớ về Khải Ân.
- Anh đến tìm em thế này, công việc sắp xếp thế nào?
- Mọi chuyện đều ổn thỏa
- Anh khi nào đính hôn?
- Anh đã hủy hôn ước
Lạc Vân lần này bất ngờ, chuyện kết hôn không phải trò đùa, lúc anh nói chuyện với cô về chuyện kết hôn rất nghiêm túc, nhưng tại sao lần này…
- Anh không muốn làm khổ người con gái khác khi trong trái tim anh không có họ
- Vậy thì tùy anh quyết định, em không ý kiến
- Không nói đến chuyện này. Em định khi nào quay về thành phố A?
- Em chưa suy nghĩ đến
- Em nên sớm trở về, Phương Thư luôn trong mong em, đến nay anh vẫn chưa cho cô ấy biết chỗ ở của em
- Em sẽ suy nghĩ đến việc trở về. Anh mấy giờ lên máy bay?
- Bây giờ anh vào làm thử tục luôn, rảnh rổi sẽ lại đến thăm em
Ôn Đăng quay trở về, Lạc Vân đến công ty Khương một chuyến, thông tin kết hôn giữa Khương và Xuân Nghi mọi người đều biết và bàn tán rất sôi nổi
- Lạc Vân, Lạc Vân, lại đây – Một chị vẫy tay
- Dạ có chuyện gì ạ? – Lạc Vân ngơ ngác đi đến
- Giờ em tính sao, tháng sau Khương sẽ cưới Xuân Nghi, cả công ty đều đang bàn tán – Người phụ nữ nói
- Em sao ạ, đây là chuyện mừng mà, tháng sau mọi người chuẩn bị đồ đẹp ăn cưới Sếp Khương thôi – Lạc Vân bình thường nói
- Mọi người đều biết Sếp Khương rất yêu em, nhưng đùng một cái lại cưới Xuân Nghi, nên Chị lo cho em… - Người phụ nữ thật thà nói
Lạc Vân chỉ mỉm cười không nói gì, cầm hồ sơ hướng đến phòng của Khương, cô nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng Khương mời vào, cô mới đẩy cửa bước vào
- Anh trai, em đến đưa thêm hợp đồng cho anh
Khương nghe tiếng của Lạc Vân thì dừng ngày mọi công việc, bước đến gần cô:
- Em ngồi xuống đi rồi hẳn nói, em uống gì anh pha?
- Café cũng được
- Em gái đúng là có lộc ăn uống, khách mới biếu cho anh loại café thượng hàng, cho em dùng thử đấy
Uống vài ngụm café nóng, Lạc Vân gật gù khen ngon, rồi đưa Khương mấy bản hợp đồng
- Khách hàng lần này ký hợp đồng với công ty chúng ta tận năm năm, chúc mừng anh trai nhé
- Phải cảm ơn em gái chứ, tìm về cho công ty rất nhiều hợp đồng từ các khách hàng lớn
Khương nhìn Lạc Vân cười trìu mến, cửa bất ngờ bị đẩy vảo
- Em không làm phiền hai người bàn công việc chứ, em mang café vào cho Lạc Vân – Xuân Nghi trên tay cầm ly café
- Anh vừa pha cho cô ấy loại café khách tặng hôm qua đấy
- Lạc Vân đúng là khách quý của anh nhé, café đó chưa đem ra dùng lần nào luôn – Xuân Nghi ngồi xuống bên cạnh Khương
- Người một nhà cả, khách quý với khách thường cái gì chứ - Khương xua tay
Lạc Vân nhìn hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ với nhau trông xứng đôi nhưng vẫn thiếu tự nhiwwn, suy nghĩ một chốc, cô mở lời hỏi thăm
- Hai người chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi, cần em gái giúp gì không?
Khương có chút lúng túng, anh không biết tại sao Lạc Vân lại biết được thông tin này nữa, chẳng lẻ Xuân Nghi…
- Anh trai không cần giấu diếm, cô Ban mấy hôm trước đã nói với em rồi
Xuân Nghi nói thay Khương:
- Anh Khương bận rộn chưa kịp nói cho Vân biết đó. Đám cưới bọn mình mời khách cũng ít, nhà hàng và dịch vụ cưới họ sẽ lo hết, nên Nghi và anh Khương chỉ việc yên tâm làm cô dâu chú rễ thôi
Khương vẫn im lặng nhìn Lạc Vân, cô vẫn với gương mặt thanh thoát như thế, không một chút gợn sóng nào. Cảnh này bị Xuân Nghi thu vào trong mắt, cô hận đến mức muốn nhào tới giết chết con tiện tì trước mặt, nhưng cô phải nhắc mình giả vờ vui vẻ:
- Vân nè, cô làm phụ dâu cho Nghi nhé? – Xuân Nghi đề nghị
- Vân chưa từng trải qua việc đó, sợ làm hỏng chuyện của Nghi thôi – Lạc Vân nói
- Làm phụ dâu đơn giản lắm, Vân giúp nhé? – Xuân Nghi giả vời nài nỉ
- Được, Vân đồng ý – Lạc Vân vui vẻ nhận lời
Nói chuyện với nhau đôi câu, Xuân Nghi quay trở lại phòng làm việc, Lạc Vân cùng Khương tiếp tục bàn công việc. Xuân Nghi ra sảnh lớn của công ty gọi điện
- Lần này phải thành công
…………………
- Tôi sẽ trả gấp ba
…………….
- Nếu thất bại, không có một đồng nào
Tắt điện thoại, sự hung ác hiện rõ trong mắt ả ta rồi tự nói thầm, lần này mày sẽ không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa, mày đừng trách tao, có trách thì trách mày đụng nhằm người.
Lạc Vân bàn xong công việc cũng đã gần trưa, cô quay trở về thị trấn. Trên đường về, động cơ máy chạy rất êm trên đường, thuận lợi vượt qua các đoạn dốc và khúc cua nguy hiểm. Vì mãi lo tập trung lái xe, Lạc Vân không biết rằng từ phía sau mình có một chiếc xe tải đang chạy nhanh đến, đang cố ép cô đi sang làn đường ngược chiều mà hướng bên kia lại vực sâu, nếu xe có sự cố và lao dốc nhất định cả người và xe đều tan xác, cô nhìn vào gương chiếu hậu đã thấy chiếc xe tải đã bám gần sát đuôi xe, tìm cách lách sát bên trong đường và cố tìm cách hất cô văng ra. Lạc Vân có chút mất bình tĩnh, nhưng với kinh nghiệm lái xe thời gian qua, cô nhắc mình phải bình tĩnh. Chiếc xe tải bắt đầu va chạm vào đuôi xe ầm ầm, nếu lúc này Lạc Vân chạy nhanh hơn cũng không thể vì đã đến khúc cua khá là nguy hiểm, nếu cô cho xe sang đường ngược chiều thì nhất định chiếc xe tải sẽ tìm cách đẩy cô xuống vực, nếu cô dừng xe lại, túi khí có thể bật ra, cô rất có khả năng bất tỉnh, những tên trên xe tải sẽ giết cô. Lạc Vân bình tĩnh phân tích, nhưng vẫn chưa tìm được giải pháp nào an toàn nhất, hay cô quay ngược lại….Suy nghĩ vừa lóe ra trong đầu thì điện thoại có người gọi đến, rất may Lạc Vân luôn đeo sẵn tai nghe bluetooth nên nhanh chóng kết nối với người gọi
- Em cứ yên tâm chạy về phía trước, tôi phía sau yểm trợ - Minh Thiên bình tĩnh nói
- Được – Lạc Vân nói dứt khoát
Lạc Vân cho xe chạy với tốc độ nhanh hơn, cô đánh liều cho xe đi vòng qua khúc ngoặc, tiếng phanh xe ken két vang cả núi rừng, rất may mắn là cô đã vượt qua. Lạc Vân lúc này mặt cắt không còn miếng máu, hình ảnh Khải Ân một thân máu tươi lại hiện ra, cô bắt đầu có chút hoảng loạn xuýt chút nữa bị ngất đi, xe chạy với tốc độ rùa bò rồi dừng hẳn. Lạc Vân gục đầu vào vô lăng, nước mắt tuôn trào, cô vừa sợ hãi vừa nhớ đến Khải Ân. Chợt, có tiếng gõ cừa. Lạc Vân nhìn ra hướng có người vừa gõ cửa thì đã thấy Minh Thiên với ánh mắt lo lắng, cô mở cửa xe và ôm chầm lấy anh
- Đã không sao – Minh Thiên an ui
- Cảm ơn anh – Lạc Vân cảm động nói
Minh Thiên đỡ Lạc Vân ngồi vào ghế phụ, anh đích thân chở cô về nhà. Mọi chuyện giải quyết chiếc xe tải cố ý lấy mạng Lạc Vân, Minh Thiên giao cho Lương Quang giải quyết, anh đã điều tra ra được hết thảy những ai đã muốn hại cô, nên khi biết cô đến thành phố H, anh đặc biệt theo sau bảo vệ. Anh thật không hiểu nổi, một Lạc Vân bé nhỏ mà lại đắt tội với nhiều người như thế!
Tối hôm đó Lạc Vân ngủ không yên giấc cứ mơ những giấc mơ mà trước kia hay thấy, cô sợ mình lại rơi vào bệnh tình như trước. Thức dậy giữa khuya Lạc Vân không thấy Minh Thiên trong phòng, trong lòng có chút sợ hãi, phải chăng anh đã rời đi? Kéo chăn lên cao hơn, mắt nhìn trân trân nên nhà như suy nghĩ, ai lại muốn cô chết đi, liên kết lại tất cả chuỗi vấn đề liên tiếp xảy ra, cô rùng mình sợ hãi…càng nghĩ càng đau đầu vì cô chưa từng đắc tội với ai hết
- Em sao vẫn chưa ngủ hả? – Minh Thiên từ ban công đi vào
- Tôi khó ngủ - Lạc Vân vẻ mặt vui mừng
- Lại gặp ác mộng? – Minh Thiên vừa nói vừa vén chăn chui vào trong
- Sao anh biết? – Lạc Vân bất ngờ nhìn anh
- Những lần trước tôi nhìn thấy. Nào để tôi ôm em ngủ sẽ ngon giấc hơn – Minh Thiên kéo cô vào trong vòng tay rộng lớn rồi từ từ nhắm mắt rơi vào giấc ngủ…
Minh Thiên nói đúng, đêm đó Lạc Vân không mở thấy ác mộng nữa, ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau. Thức dậy đã có người chuẩn bị bữa trưa với ly nước ép thơm, mùi thức ăn làm kẻ đang đói bụng như cô rất thèm thuồng.