Hãy Về Bên Anh

Chương 10: Đánh ghen (2)




Sau khi dìu được thân hình vừa say rượu lại nặng nề của Khương vào phòng khách sạn, cởi giày và áo khoác xong Xuân Nghi dùng nước ấm lau mặt và lau người anh. Xuân Nghi không tính đến đường này, nhưng vì cô thấy được Khương rất yêu Lạc Vân nên cô nhanh chóng hành động sớm hơn một bước. Xuân Nghi định cởi bỏ áo quần và ngủ cạnh Khương cho đến sáng, sua khi anh tỉnh dậy thấy cảnh này thì với tính cách của anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm và cưới cô. Nhưng khi đang cởi quần áo thì bất ngờ Khương lờ mờ mở mắt, anh mơ màng nhìn vào người con gái trước mắt, đó là Lạc Vân

- Lạc Vân, Lạc Vân, anh yêu em

Xuân Nghi nhìn Khương với hàng nước mắt, cô yêu anh khi lần đầu anh đến nhà cùng anh trai cô, lớn thêm chút nữa cô đã chủ động tỏ tỉnh nhưng anh viện cớ cô còn bé nên lo học hành, rồi cô ra trường vào làm cho công ty anh, anh lại lấy lý do là còn phát triển sụ nghiệp. Hóa ra, những lời anh nói nó chỉ trốn tránh cô, hóa ra anh thật sự rất yêu người con gái ấy, Xuân Nghi cảm thấy không công bằng, khi kẻ đến sau kia lại giành mất tình yêu của cô.

Tay Khương bắt lấy cánh tay đang lau người anh, ghì người con gái mà anh đang tưởng tượng là Lạc Vân, hôn một cách điên cuồng vào môi rồi xuống cổ, đến nơi nhạy cảm của người phụ nữ, Xuân Nghi không phản kháng mà hòa nhịp cùng anh. Khi nơi bí hiểm nhất bị xâm chiếm, ban đầu đau đớn nhưng một khoái cảm lại trổi dậy, cả hai lúc này rơi vào mê trận của ái tính, Xuân Nghi dường như quên mất nổi thống khổ, cùng người mình yêu triền miên đến tận giữa khuya. Khi cuộc ân ái qua đi, Khương ôm Xuân Nghi vào lòng ngủ đến tận sáng…

Khương thức dậy đầu đau như búa bổ, anh không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra, tay vừa vén chăn định đứng dậy vào toilet thì bất ngờ chạm vào một cánh tay mềm mại, anh nhìn vào gối bên cạnh thì thấy ngay một gương mặt quen thuộc. Lúc này Xuân Nghi mở mắt, hai người nhìn nhau được vài phút

- Anh xin lỗi, tối qua… - Khương không dấu được sự thất vọng của bản thân

Xuân Nghi thẹn thùng không nói gì, một lúc sau cô mới kể lại toàn bộ câu chuyện tối hôm qua, tất nhiên cô phải giấu nhẹm đi chuyện Khương luôn miệng kêu tên Lạc Vân, Khương im lặng không nói gì rồi bước vào toilet, gương mặt anh lúc nào thật sự rất khổ sở, vậy là anh và Lạc Vân thật sự không thể nữa rồi…

Lạc Vân ngủ tại một khách sạn năm sao do Minh Thiên cho thuộc hạ sắp xếp, phòng cô ngủ thuộc loại giành cho tổng thống, trang trí bên trong toàn loại đắt tiền và vô cùng sang trọng, ngay cả bữa sáng cũng có người phụ vụ tận nơi. Lạc Vân cầm điện thoại lên bấm dãy số của Khương

- Anh trai, trưa anh có về thị trấn không?

Khương vừa bước ra khỏi khách sạn cùng Xuân Nghi, thấy cuộc gọi đến của Lạc Vân, anh liền nghe máy

- Em đang ở đâu, anh qua đón em?

Lạc Vân nói:

- Không cần đâu anh trai, đi cùng xe em gái nhé

Khương nói:

- Được, hẹn em hai tiếng nữa chỗ quảng trường nhé

Khương lúc này quay sang nói với Xuân Nghi:

- Anh đưa em về

Xuân Nghi nhõng nhẽo:

- Em muốn về nhà anh chơi vài ngày, nghỉ lễ được vài ngày, với lại em cũng muốn thăm quan cảnh vật nơi anh ở

Khương mỉm cười nhưng trong lòng anh lại không vui:

- Vậy được

Xuân Nghi nắm lấy tay anh:

- Anh đưa em về nhà lấy hành lý nhé với lại em cũng muốn mua ít quà biếu bác gái

Khương gật đầu đồng ý, rồi cả hai lên xe rời đi. Xuân Nghi cùng Khương về nhà cô, sau chi chào và xin phép Ba Mẹ Xuân Nghi xong, cả hai đến trung tâm thương mại mua ít đồ

- Anh xem, bộ này đẹp, em mua tặng anh nhé

Khương từ chối:

- Em không cần mua cho anh có thể tự mua được

Xuân Nghi nhõng nhẽo:

- Xem như quà em tặng anh không nhận em sẽ buồn đấy

Khương nhìn nét mặt hớn hở của Xuân Nghi cũng không đành lòng từ chối. Miệng nói mua ít đồ, nhưng trong vòng một tiếng mà hai tay Khương đã xách bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, đa phần là quà cho bà Ban

Khi Khương lái xe đến quảng trường thì đã thấy xe Lạc Vân đậu sẵn ở đó, nhìn thấy chiếc xe cực sang trọng và thời thượng Xuân Nghi thầm đánh giá, gia đình cô tuy thuộc hàng khá giả nhưng cũng chưa dám mạnh tay chi ra số tiền lớn để mua cho cô loại xe đắt đỏ này

- Anh trai, không phải đi cùng xe với em à?

- Có Xuân Nghi về cùng, xe em không đủ chỗ nên bọn anh đi riêng xe – Khương bước xuống xe

- Chào Lạc Vân! – Xuân Nghi bước xuống xe cùng Khương

- Xin chào! Lạc Vân vẫn ngồi trong xe nói chuyện cùng hai người

- Chúng ta nhanh về, mẹ anh ở nhà đang mong – Khương nói với Lạc Vân và Xuân Nghi rồi nhanh chóng lên xe anh rời khỏi

Khương lái xe theo sau Lạc Vân, anh chăm chú theo dõi xe cô chạy

- Anh không cần lo cho Lạc Vân đến vậy, cô ấy lớn có thể tự lái mà – Xuân Nghi choàng qua tay anh nói với vẻ trấn an, nhưng trong lòng cô đang nổi cơn cuồng ghen

Khương vẫn im lặng, lại tập trung lái xe, anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy có một chiếc xe đen cứ theo sau, hơn nữa ở phía trước xe Lạc Vân cũng thế, cũng có chiếc xe hơi màu đen nhưng luôn giữ khoảng cách rất xa. Khương suy nghĩ một lúc, có lẻ anh đa nghi quá rồi

Bà Ban nghe con trai về, nên trông đứng trông ngồi từ chiều tối, khi thấy đèn xe hướng đến nhà bà mới đon đả ra đón

- Mẹ, con đã về - Khương bước xuống xe đến bên canh Mẹ mình chào hỏi

- Còn đây là Xuân Nghi, làm cùng con, về chơi vài ngày cho biết trấn mình thế nào – Khương giới thiệu Xuân Nghi với bà Ban

- Dạ con chào bác – Xuân Nghi lễ phép chào hỏi

- Con bé xinh quá, các con vào nhà kẻo lạnh – Bà ban nói

Vừa vào đến nhà, bà Ban nhìn ngóng ra cửa:

- Thế con bé Lạc Vân đâu mà không thấy?

Khương nhanh miệng nói:

- Để con sang nhà tìm em ấy

- Em ở lại với Mẹ anh đi rồi sẽ về liền – Khương nói nhanh với Xuân Nghi rồi đi thẳng ra cửa

Lạc Vân vừa cho xe đậu trong nhà, vào phòng ngủ thay đồ thì chuông cửa vang lên, xem qua camera thấy Khương đang lóng ngóng trước cửa, cô mở cửa cho anh vào

- Em gái qua dùng cơm với Mẹ và anh

Lạc Vân đang loay hoay tìm đồ trong túi xách

- Dạ em biết rồi, lúc trưa cô có gọi. Anh Khương, đây là quà của anh

Khương ngạc nhiên:

- Sao tự dưng em gái tặng quà cho anh? Có chuyện gì khai nhanh

Lạc Vân nói:

- Quà sinh nhật muộn của anh trai đấy

Khương cảm thấy vô cùng vui vẻ:

- Anh có thể mở quà không?

Lạc Vân nói:

- Anh trai mở quà xem có thích không?

Khương nâng niu hộp quà, rồi từ từ mở ra, là một chiếc điện thoại Iphone mới nhất

- Anh đó, đã là ông chủ rồi mà cứ mãi dùng điện thoại cũ. Điện thoại này sẽ giúp anh trai rất nhiều trong công việc đấy – Lạc Vân nhìn Khương nói

Khương thấy cô quan tâm anh như thế, anh biết cô chỉ quý anh như một người anh trai thôi, anh bây giờ có muốn bày tỏ với cô cũng không kịp nữa vì anh phải chịu trách nhiệm với Xuân Nghi

- Anh cảm ơn em!

Cả hai đi chậm trên đường, Khương bất ngờ noi

- Về việc Xuân Nghi…

- Em thấy cô ấy tốt, anh phải biết trân trọng người ta đó – Lạc Vân nhìn sơ qua có thể đoán được đôi phần

- Không như em nghĩ đâu! – Khương có nổi khổ mà không nói được, nhưng anh nghĩ rằng có giải thích thì cũng vô ích

Vừa vào nhà đã thấy Xuân Nghi đang cùng Bà Ban xem quần áo và quà mà cô đem đến

- Con xem con bé Xuân Nghi, đến chơi thôi mà mua nhiều quà quá

Xuân Nghi cười thẹn thùng rồi đứng dậy vào bếp dọn cơm, Lạc Vân thấy thế bèn vào phụ giúp cô một tay

- Lạc Vân cứ để đó cho Nghi làm được mà – Xuân Nghi nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng rất khó chịu

- Con cứ để Vân giúp, nó quen thuộc nhà này lắm đấy – Bà Ban vừa nói vừa nhìn Lạc Vân bằng ánh mắt rất yêu thương

Xuân Nghi dù có khó chịu cỡ nào nhưng ngoài mặt cô cũng phải tỏ ra vui vẻ, cô nhất định phải làm gì đó để mẹ của Khương không còn yêu thương Lạc Vân nữa, có như thế cô mới có thể chiếm lĩnh phần tình cảm này

Nhà bốn người ăn cơm vui vẻ với nhau, bà Ban như chợt nhớ ra điều gì

- Nhà cô hơi nhỏ, không có phòng ngủ riêng, tối nay Vân cho Xuân Nghi ngủ nhờ nhé?

Lạc Vân vui vẻ nói:

- Dạ được ạ

Cả hai người Khương và Xuân Nghi đều không có ý kiến

Ăn cơm tối hơi trễ nên cả nhà chỉ ngồi với nhau chuyện trò, không đi dạo xung quanh được, bà Ban nói với Khương tối mai có lễ hội đưa Xuân Nghi tham quan cho biết. Xuân Nghi cảm thấy rất vui khi mẹ chồng tương lai quan tâm cô như thế. Vì bà Ban kéo Xuân Nghi lại nói chuyện nên Khương cùng Lạc Vân cắt trái cây, khi đem lên mời mọi người, chiếc vòng tay khẽ chạm vào đĩa tạo âm thanh nhỏ

- Lạc Vân có chiếc vòng làm bằng kim cương đẹp quá, lại vô cùng tinh xảo, thuộc hàng có một không hai nhé – Xuân Nghi tỏ vẻ thật thà nói lên suy nghĩ của mình

- Chiếc vòng tay Vân tùy tiện mua ở chợ người dân tộc, không quý hiếm như Nghi nói – Lạc Vân ứng phó vô cùng nhanh nhẹn

Bà Ban biết Vân cố tình nói tránh, chiếc vòng đeo tay quả thật là hàng cao cấp, nhưng bà không quan trọng mấy chuyện đó…

Khương nhìn chiếc vòng trên tay Lạc Vân, anh thấy có gì đó rất lạ, dường như có mật mã…Lạc Vân sẽ không tốn số tiền hơn cả chiếc xe kia mà mua chiếc vòng tay tinh xảo kia, vậy ai là người tặng cô?

Bầu không khí có đôi phần chùng xuống, nhưng cũng nhanh bình thường trở lại khi bà Ban yêu cầu mọi người phải dùng xong trái cây mới được đi ngủ. Lạc Vân cùng Xuân Nghi về nhà mình, nhìn sơ bộ một lượt căn nhà, Xuân Nghi rất ngạc nhiên, nội thất từ cách bày trí đến chất liệu đều được lựa chọn rất khéo léo. Lạc Vân như đọc được suy nghĩ của Xuân Nghi nên mới giải thích

- Nhà này Vân thuê đó, chủ nhà rất có tâm đúng không?

- À, Nghi lại tưởng nhà Vân ấy chứ

Tối hôm đó, Lạc Vân ra ban công uống trà nóng, ngoài trời vẫn đang lạnh buốt, uống ngụm trà nóng là ý tưởng tuyệt vời

- Nghi phiền Vân không ngủ được à?

- Không đâu Nghi, Vân có chứng khó ngủ nên dùng trà thì sẽ an thần dễ ngủ hơn

- Vân có tâm sự à?

- Đều là quá khứ, Vân cũng dần quên nó rồi. Thôi chúng ta đi ngủ, ngày mai anh trai sẽ dẫn Nghi đi thăm thú nhiều nơi đấy

Sáng sớm chuông cửa đã reo inh ỏi làm cả hai người phải choàng thức giấc, Lạc Vân đến xem camera thì thấy Ôn Đăng ở dưới nhà, cô mở cừa và báo cho anh nhanh vào nhà, vì lúc này trời rất lạnh. Cô nhanh chóng dùng điều khiển mở hệ thống lò sưởi phòng khách và nhà bếp, còn bản thân thì nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo mặc ngày thường

- Anh đến từ khi nào?

- Anh đến lúc bốn giờ sáng, không phá giấc ngủ của em chứ?

- Dạ không, cũng đã sáu giờ rồi còn gì

Xuân Nghi đi xuống nhà thì bắt gặp Lạc Vân và Ôn Đăng đang nói chuyện, tâm trạng cô vui vẻ hẳn ra

- Vân, đây là…

Lạc Vân giới thiệu hai người với nhau:

- À đây là anh Ôn, người bạn tốt của Vân. – Lạc Vân nhìn Xuân Nghi nói

- Còn đây là Xuân Nghi, làm cùng công ty em – Lạc Vân nhìn Ôn Đăng nói

Cửa không khóa nên Khương bước vào, nhìn thấy người đàn ông xa lạ xuất hiện trong nhà lạc Vân, trong lòng anh thấy không thoải mái

- Anh trai, anh đến đây, em giới thiệu với anh một người. Đây là anh Ôn từ thành phố A

- Còn đây là anh Khương, anh trai nhà cạnh bên của em đấy

- Chào anh – Hai người chào nhau

Màn chào hỏi nhanh chóng qua đi, cả bốn người cùng đến một quán ăn dùng bữa sáng rồi bắt đầu tham quan mọi nơi. Vì khí trời cũng bắt đầu chuyển sang mùa xuân, nên cây cỏ cũng bắt đầu nhú những mầm xanh sau những ngày đông dài phủ tuyết, có thể nói cảnh mùa xuân nơi đây tràn đầy sức sống. Lạc Vân cùng mọi người ra bờ suối để tìm gặp thợ săn mùa thịt rừng về làm tiệc nướng tối nay, lên rẫy gặp vài người quen để mua ít rau rừng, cô tìm gặp bọn trẻ và cho chúng ít bánh kẹo của thành phố H. Cả hai người đàn ông đều ngây người ngăm nhìn một Lạc Vân vô tư vui đùa cùng bọn trẻ, cả hai đều có mong muốn được chăm sóc cô cả cuộc đời này, nhưng dường như trái tim cô giờ đây khó chấp nhận ai, cô khéo léo từ chối hết lần này đến lần khác…

Ôn Đăng trầm tính ít nói, nhưng hôm nay rượu vào nên cũng mở lòng nói chuyện với Khương nhiều hơn, tuy rằng anh và Khương đều thích Lạc Vân, nhưng cả hai rất chính trực mà đối đãi với nhau. Lạc Vân nhìn hai người đàn ông trước mắt không khỏi cười khổ trong lòng, uống nhiều đến mức say không biết trời biết đất. Cô gọi một chiếc taxi đưa Ôn Đăng về khách sạn, còn về phần Khương, Xuân Nghi nói bản thân có thể lo được cho anh.

Xuân Nghi đón một chiếc taxi đến một khách sạn cách xa thị trấn một chút. Trong phòng khách sạn, cô sắp xếp cho Khương nằm trên giường rồi lấy điện thoại ra gọi

- Khoảng mười hai giờ có thể hành động, tôi muốn có ảnh chụp và video, càng cận cảnh càng tốt, thù lao sẽ tăng lên theo chất lượng hình ảnh mà các anh gửi cho tôi

Cúp điện thoại xong, Xuân Nghi cởi quần áo và bắt đầu mơn trớn trên người của Khương, anh say rượu kèm theo khi đã uống một ít thuốc, giờ đây đã có tác dụng, nên cuộc ân ái vô cùng kịch liệt diễn ra từ trên giường đến ghế sofa rồi vào nhà vệ sinh, Khương lúc này chỉ mơ màng nhìn người con gái trước mắt mình là Lạc Vân…

Khoảng mười một giờ rưỡi, sau khi dọn dẹp xong, Lạc Vân theo thói quen lên ban công uống trà thảo dược rồi vào giường thì cô đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhưng rất uể oải. Mười hai giờ, một nhóm bốn người đột nhập vào nhà Lạc Vân, chuông báo trộm lúc này báo động, vì Lạc Vân bị bỏ thuốc mê nên cô không hề hay biết. Nhóm người này bắt đầu trèo lên ban công, mở cửa vào phòng ngủ của Lạc Vân. Bốn tên trộm nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm nghiền với hàng lông mi cong vút, bờ môi căng mọng, bộ ngực phập phồng theo nhịp thở, chúng nhìn nhau thèm thuồng. Nhưng lúc này chuông điện thoại của đứa đầu xỏ vang lên:

- Tôi nghe

…..

- Ba mươi phút nữa sẽ có hàng

…..

- Ok!

Chúng lắp đặt camera, rồi bắt đầu cởi váy Lạc Vân, nhưng khi tay vừa chạm vào váy ngủ thì phía sau gáy có vật gì đó rất lạnh chĩa vào, quay lại thì thấy một nhóm bốn người cầm súng chĩa về phía bọn chúng

Cả bọn bị trói và chuyển đi ngay tức khắc, một tên ở lại sắp xếp lại mọi thứ như cũ rồi lẳng lặng rời đi

Minh Thiên quan sát thấy tất cả, mắt anh bắn ra tia tàn độc, dám động đến người của anh chỉ có con đường chết.

- Đã khai chưa?

- Dạ vẫn chưa ạ, bọn này làm ăn có nguyên tắc nên sẽ không khai ra người phía sau, số điện thoại liên lạc với hắn là sim rác – Lương Quang đứng trước mặt Minh Thiên báo cáo

- Đưa chúng đến Châu Phi

Xuân Nghi sau khi gọi điện xong, tâm tình cũng vui hẳn, lúc này Khương vì thuốc nên kích tình vẫn chưa hết cộng với ham muốn đàn ông nên cô và anh cùng tiếp tục cuộc ân ái đến hai giờ sáng, cô ngủ quên lúc nào chẳng hay. Đến khi dùng đổi sim chỉ nhận được tin nhắn báo thất bại, Xuân Nghi vô cùng tức giận

“Lạc Vân, mày may mắn lần này, lần sau sẽ không như thế”

Khương thức dậy, bên cạnh anh lại là Xuân Nghi, cô nói tối qua anh và cô đều uống say, anh đưa cô đến khách sạn rồi… Khương cảm thấy đâu đầu, và không nhớ được chút gì, anh chỉ nhớ loáng thoáng là anh cùng cô làm những chuyện nam nữ…đều rất mơ hồ

Ngày nghỉ lễ cũng đã qua, Ôn Đăng quay trở lại thành phố A, Khương cùng Xuân Nghi quay trở lại công ty làm việc, còn Lạc Vân thì cùng bắt tay vào công việc thường ngày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.