Hãy Ở Bên Anh

Chương 65




Đúng như những gì Phong nghĩ,chỉ cần giở vài bài quan tâm Kiều Ân,lập tức cô ta sẽ động lòng mà nguyện vì anh làm tất cả,thật chẳng biết cô ta đã nói gì với mẹ mình,nghiễm nhiên mẹ cô ta đã chủ động hợp tác chuyển nửa số cổ phần của tập đoàn đến cho anh. Còn chú cô ta đã vui vẻ hợp tác với anh trong dự án sắp tới,phía chủ đầu tư là một tay tai to mặt lớn,nếu lần này kế hoạch thành công sẽ là một mũi tên trúng hai đích.Chí ít đến bây giờ cô ta vẫn còn có giá trị lợi dụng... rời khỏi nhà hàng sang trọng,cuộc họp bàn chỉ thực sự lên đến đỉnh điểm của hoan lạc khi chiếc xe chở Phong và chú cô ta đến một một hộp đêm thuộc khu phố ăn chơi bậc nhất thành phố,hộp đêm này là một phần của Bwar...

- Anh thực sự không nghĩ chú lại biết đến những nơi thế này đâu!- Hạo Kỳ nâng ly rượu lên,giọng nói có phần đã trở nên mơ hồ,tay còn lại vẫn ôm ấp một cô gái bên cạnh,thỉnh thoảng lại cúi xuống ôm hôn làm những cảnh nóng mặt. Phong nghe vậy chỉ mỉm cười,không chỉ có hợp tác làm ăn thành công mà kế hoạch quan trọng của anh mới chỉ bắt đầu...

- Thật không giấu anh,do tính chất công việc,những nơi thế này để đón tiếp khách hàng quan trọng nên biết thì vẫn hơn!- rượu cứ thế hết lại được chính tay Phong rót vào,những câu chuyện tán gẫu chẳng có hồi kết,những nơi thế này đúng là những chuyện trên trời dưới biển,tâm tư thầm kín mà cũng được bộc lộ ra. Hạo Kỳ chính là con trai của ông lớn Từ Hạo Diễn nổi tiếng trong giới chính phủ cấp cao,đứng sau hàng loạt các công ty lớn nhỏ về vận chuyển hàng hải,nghĩ tới đây Phong cũng không ngờ không chỉ bên nội nhà cô ta mà bên ngoại nhà Kiều Ân cũng chẳng vừa... nói ra nói vào hắn cuối cùng cũng phải lộ bản chất của một thằng đàn ông mê tửu sắc,vừa đúng ý Phong,một tên quản lý chạy tới nói nhỏ

- cậu chủ! Cô ta đến rồi,có vẻ như đang chờ ai đó đến!" Liền sau đó Phong ra lệnh cho hắn lui đi,nở nụ cười gian xảo,sau đó nhìn sang Hạo Kỳ với vẻ mặt đã say bí tỉ,hắn cứ thế ôm ấp hết cô này đến cô khác,bộ dạng không còn tỉnh táo... nói lăng ngông quậy.

- Anh Hạo Kỳ,anh thấy cô gái đằng kia thế nào!-Kỳ mặt đỏ bừng,đặt chai rượu đang tu dở hạ xuống nhìn theo ánh mắt Phong,khuôn mặt chợt biến sắc,nét mặt hoan hỉ lớn tiếng.

- cũng ngon đấy! -giọng điệu bỡn cợt,Hạo Kỳ nhìn bóng dáng cô gái đang ngồi một mình ở đằng xa,chiếc váy màu be dưới ánh đèn mập mờ ôm sát lấy thân hình quyến rũ khiến trong lòng hắn nảy sinh ham muốn.

- Hay là anh để em đến mời cô ta một ly rượu làm quen!-Phong đưa lời bông đùa,nhưng đầy hàm ý khiêu khích,quan sát thái độ của hắn,ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía cô gái đó,lại càng có men rượu vào,Phong biết hắn là tên muốn giữ thể diện,phong độ của mình,nên cũng dễ hiểu thôi hắn đã dễ dàng bị mắc bẫy,Kỳ mạnh miệng lên tiếng.

- Chú để anh,anh thấy có chút hứng thú!-Phong không ngờ hắn lại vội vàng đến thế,chợt khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ma mị,không ngăn cản chỉ bình tĩnh nhìn theo tên Hạo Kỳ bước loạng choạng trên tay cầm ly rượu bước đến phía đó.

Phía bàn trong góc,ngay cạnh quầy rượu,Mạc Uyên đang ngồi trầm ngâm,lướt điện thoại,vốn hôm nay hẹn Việt ở đây vì có chuyện muốn nói,nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu,trong lòng chợt có chút lo lắng,thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại... Được một lúc,Uyên chợt giật mình quay sang,một bàn tay thô ráp quàng qua vai mình,gương mặt anh ta ghé sát tai Uyên cất giọng nói đầy men rượu.

- Chào cô em,sao lại ngồi đây một mình thế này,cho anh làm quen được không?

Ngay lập tức như phản xạ,Uyên hất tay tên đàn ông ra không mảy may lời anh ta nói,tự động rời xa một khoảng cách nhất định,Uyên vốn biết những nơi thế này xuất hiện loại người như hắn cũng gặp không ít lần,chỉ cần lạnh lùng cự tuyệt một chút chắc chắn hắn sẽ không có hứng thú,nhưng rốt cuộc Uyên đã nhầm,hắn không có vẻ muốn bỏ cuộc,liền ngồi sát nhỏ hơn.

- sao em lại lạnh lùng với anh thế? Chỉ là anh muốn làm quen!- Dù không chút tỉnh táo,nhưng trước mắt hình ảnh Uyên hiện lên đầy mê đắm,hơi thở gấp gáp hơn,ánh mắt như thể muốn chiếm đoạt người con gái trước mặt.

- xin lỗi anh,tôi đang chờ bạn của mình,phiền anh tránh xa tôi một chút!- Uyên vẫn giữ thái độ bình tĩnh,giọng nói lạnh lùng của mình không ngờ đối với hắn bây giờ lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nỗi ham muốn của hắn,Từ Hạo Kỳ không kìm chế được cúi đầu xuống gần cổ Uyên tự nhiên hít lấy mùi hương của Uyên,thật sự Uyên đã giật mình,hành động của hắn cơ hồ thật giống một tên biếи ŧɦái hám sắc,càng thấy hắn có vẻ không chịu buông tha,nhỏ chỉ kịp lớn giọng rồi lập tức đứng dậy.

- Anh!...-sau đó liền rời đi,tốt nhất là nên tránh xa hắn ngay bây giờ,Uyên vừa rời đi ánh mắt có chút sợ hãi cùng lo lắng nhìn vào điện thoại... rồi thẳng hướng nhà vệ sinh nữ đi tới... Hạo Kỳ thấy thái độ của cô ta không chút tình ý,lại nổi cơn khó chịu,anh ta chưa từng ngờ rằng có ngày lại có phụ nữ cự tuyệt anh ta,lại nghĩ Uyên đến nơi này cũng không phải dạng tốt đẹp,trong đầu chỉ cảm thấy bị sỉ nhục không ít,nỗi khó chịu chẳng mấy chốc trở thành ý đồ xấu xa,Hạo Kỳ dảo bước theo sau bóng dáng Uyên...

Đứng trước cửa vệ sinh,Uyên liên tục gọi điện cho Việt nhưng không thấy bắt máy,nhỏ giận dỗi định toan quay người rời khỏi quán bar, thì ngay lập tức nhỏ cảm nhận một hơi thở đàn ông đang đứng ngay sau phía mình,nắm lấy tay nhỏ một cách thô bạo.

- em định đi đâu thế?

Cả người Uyên bỗng rùng mình,rồi cơ miệng cũng theo đó run rẩy không nói được câu nào,cô chỉ cảm thấy trong ánh mắt hắn ta bây giờ chỉ toàn du͙ƈ vọиɠ,ánh mắt ấy gần như đã khiến Uyên không còn đủ bình tĩnh nữa,Uyên lấy hết sức mình đẩy hắn ra nhưng chỉ càng làm hắn thấy thích thú,kéo Uyên sát lại mình,tấm lưng trần của cô giờ đã áp sát vào vòm ngực của hắn...

- Anh định làm gì? Bỏ tôi ra,nếu không tôi sẽ hét lên!

- oh... em thật thú vị,nếu em muốn cứ việc hét lên... anh rất thích dáng vẻ sợ hãi của em bây giờ! -Vừa nói tên hắn vừa đưa tay ra trước giở hành động đồi bại,Uyên đã cảm thấy sợ hãi tột độ,càng kháng cự lúc này chỉ khiến hắn thích thú,nơi này có lên tiếng chắc chắn không ai để ý...Uyên chỉ cảm thấy vòng tay hắn ôm chặt hơn,hơi rượu từ người hắn khiến Uyên muốn ói

- sao nào! Em muốn chúng ta vui vẻ chút không?

- đồ biếи ŧɦái! -theo bản năng Uyên cố gắng vùng vẫy chiếc miệng xinh xắn cắn vào tay hắn đến bật máu,Kỳ nhíu mày vì vết cắn của Uyên vội buông tay ra,chớp lấy cơ hội Uyên chỉ nghĩ phải chạy khỏi đây nhanh chóng, nhưng không ngờ Từ Hạo Kỳ từ ham muốn lại thêm vết cắn khá đau khiến hắn trở nên hung bạo vươn tay ra kéo Uyên trật mạnh vào tường.

- " Bộp" tên khốn đó vung tay tát mạnh vào mặt Uyên,gương mặt in nguyên năm đốt ngón tay,một tiểu thư như Uyên lần đầu tiên có người dám tát cô,đầu óc bỗng trở lên quay cuồng,nước mắt đã lăn dài trên má cứ thế trừng mắt nhìn hắn đầy uất hận.

- "con khốn! Dám cắn tao à! Hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết! ***"-tiếng chửi rủa thô tục của Từ Hạo Kỳ,hắn vừa chửi vừa làm những hành động thô bạo,bàn tay hắn luồn qua chiếc váy mỏng thoải mái sờ soạng, Uyên cơ bản không còn kháng cử chỉ cố hết sức đẩy hắn ra,giọng nói yếu ớt gần như tuyệt vọng.

- bỏ tôi ra,...không! Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!!!

Ham muốn của hắn đã lên đến đỉnh điểm,tiếng cười man rợ cùng hành động biếи ŧɦái của mình,hắn xoay người Uyên lại,xé toang chiếc váy của Uyên,đưa thứ cương cứng của mình tiến sâu vào thân thể cô,Uyên đã gần như khóc không thành tiếng nữa,tất cả trở lên mơ hồ,cô chỉ muốn mình chết đi ngay lúc này,bị hắn làm nhục,toàn thân trở nên không còn sức lực... không khóc thành tiếng,Uyên gần như chỉ dám nghĩ đến trong đầu,thầm gọi tên người con trai ấy... "Việt,Việt..."

Chỉ vài phút trước,Việt cũng đến nơi,không thấy Uyên đâu,gọi điện lại không ai bắt máy,chỉ nghĩ có thể do cô giận dỗi bỏ đi đâu đó,nhưng linh cảm của Việt lại không giống như vậy,chính anh cũng không biết sao lại bước về phía nhà vệ sinh,chỉ đơn giản nghĩ Uyên có thể vào trong đó,nên định sẽ chờ ngay ngoài để nói lời xin lỗi với nhỏ.Bước chân Việt lại có vẻ gấp rút hơn,tiến lại phía trước,dù chỗ này cũng không phải yên tĩnh cho lắm vẫn nghe tiếng nhạc ồn ào phía trong,nhưng giọng nói sợ hãi ấy vọng lại từ phía nhà vệ sinh khiến Việt gần như chết đứng,anh thấy không ổn cứ thế chạy vào lại càng nghe tiếng khóc thảm thương hơn,hơi thở gấp gáp của tên đàn ông trước mắt đang thoả mãn cơn du͙ƈ vọиɠ của mình,hắn nằm dài ngay tại chỗ.Chỉ thấy Uyên đang ngồi co ro một góc ôm lấy hạ thân,giọng nói anh hốt hoảng.

- Uyên!!!- rồi đã thấy anh lao đến ôm lấy Uyên đang khóc nức nở,giọng nói run rẩy cùng sợ hãi tột độ khiến Uyên như phát điên.

- Đừng chạm vào tôi,đừng chạm vào tôi!- Uyên ngồi co ro sợ hãi,dịch ra xa như tránh ma quỷ,cô chẳng đủ bình tĩnh mà nhận ra người yêu mình nữa,tất cả lúc này là nỗi sợ hãi bao trùm. Chợt trái tim Việt nhói lên một hồi đau đớn tột cùng,anh đã hiểu ra ngay được chuyện gì,cởϊ áσ khoắc quàng vào người Uyên,ánh mắt chợt trở nên tăm tối,mang theo nỗi tức giận nhìn về phía tên khốn đó.

- Không sao rồi!!! Anh xin lỗi,anh xin lỗi,xin lỗi... đừng sợ,có anh ở đây rồi,anh xin lỗi- Việt ôm chặt lấy Uyên,miệng không ngừng lặp đi lặp lại những câu xin lỗi,Uyên không còn biết người con trai đang ôm mình là ai nữa,tâm trí trở nên vô cùng hoảng loạn,nước mắt đầm đìa,nhỏ liên tục lấy tay cào sát vào chính người mình như cảm thấy đó là thứ gì đó ghê tởm,mái tóc loà xoà trước mặt khiến Việt đau xót vô cùng. Ánh mắt nhìn sang tên khốn đang nằm ngay phía xa,vẫn còn nguyên bộ dạng thỏa mãn gần như không còn biết gì nữa,nắm tay anh đã nắm thành nắm đấm,rời khỏi Uyên rồi lao đến...

Nhanh như thể muốn gϊếŧ hắn ngay tức khắc,Việt túm lấy cổ áo hắn nhấc lên không nói lời nào vung nắm đấm,cứ thế đấm liên tiếp vào mặt hắn,nỗi căm hận của anh bao nhiêu thì động tác càng mạnh bạo bấy nhiêu, đang trong cơn say nay đã theo đó mà tỉnh dậy,máu mũi chảy xuống,gương mặt tím bầm,hắn định đáp trả nhưng với sức của Việt,hắn không cách nào gượng dậy,Việt giống như không muốn dừng lại

- tên khốn! Mày... mày là thằng nào!!-Từ Hạo Kỳ không nói thành câu,hắn ú ớ trong đau đớn,nhưng sau đó đã bị Việt đánh đến ngất lịm,chỉ tiếc anh không mang theo súng nếu không chỉ cần một viên đạn hắn sẽ chết ngay lập tức,chỉ còn lại âm thanh vang vẳng bên tai Từ Hạo Kỳ" tao là người yêu cô ấy".

Bàn tay Việt nhuốm màu máu,tanh nồng,anh lạnh lùng bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống vòng tay ôm lấy Uyên vẫn đang run rẩy.

- ổn rồi! Từ giờ sẽ không ai động vào em nữa! Anh sẽ ở bên cạnh em!- lời nói ấm áp của Việt khiến Uyên bỗng im lặng,ánh mắt chợt trùng xuống vô hồn nhìn theo tên khốn đang nằm dưới đất,mặt hắn đã biến dạng,đầu chỉ toàn máu,trông thật kinh dị... nhưng khoảng không yên lặng chưa được bao lâu,lúc này phía ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân của một đám bảo vệ,theo sau là một dáng người cao to gương mặt tuấn tú liền gọi lớn.

- Anh Kỳ!!Anh Kỳ!!! -Hắn thấy Hạo Kỳ nằm đó bất tỉnh,cố tỏ ra chút hoảng sợ,ánh mắt lướt qua đôi nam nữ đang ôm lấy nhau liền mừng thầm trong lòng, đám đàn em của Kỳ liền hiểu ra ngay lập tức... cả đám xông lên về phía Việt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.