7h ngày hôm sau,một ngày trôi qua,trong lòng bất an lại có chút hồi hộp vô cùng,cảm giác gì cũng không biết,nhỏ chỉ biết rằng nhỏ muốn gặp anh,rốt cuộc sau bao nhiêu chuyện anh vẫn còn đây,nhỏ phải vui mới phải nhưng sao trong lòng lại chẳng thấy tự nhiên,lý do duy nhất là Thần có thực lòng phản bội, "nó ghen sao?"- Hy lắc đầu quậy quậy rồi đến phòng hôm qua,bên trong Thần nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại lên tiếng
- rốt cuộc em vẫn đến tìm tôi!-khoé miệng anh nở nụ cười phóng khoáng,tâm tư trong lòng bắt đầu rạo rực,nhỏ không để ý đến lời anh mạnh dạn bước đến trước mặt,thái độ có chút lạnh lùng lên tiếng
,chỉ là không đợi được thêm
- anh nói anh là Âu Thần vậy tại sao không đi tìm tôi? -nhỏ buông lời trách móc,lúc này đây nhỏ chỉ nghĩ đến tối hôm đó tại quán bar,cảnh tượng ấy đã khiến nhỏ muốn giận điên lên,Âu Thần sẽ không bao giờ làm thế với nhỏ,nhưng cũng có thể nó đã tưởng tượng mọi chuyện quá rắc rối lên,điều đó thực lòng cũng chẳng nói lên được chuyện gì,nhưng nhỏ vẫn muốn được nghe một lời giải thích từ anh
- anh đã đi tìm em... -lời nói có chút khó nhọc,anh lại tiếp tục nói
- Hy liệu em có quan tâm anh trải qua những gì khi ở đây để gặp em không?...-lời nói của anh mang chút đau lòng nhưng lại không hề giận nó vì sao không hỏi anh đã trải qua quãng thời gian thế nào,nhưng trong lòng lại nổi lên hồi giận dữ chỉ muốn giữ lấy nó
- em... -nhỏ chẳng nói lên lời,từ lồng ngực trào lên một cảm giác vô cùng đau đớn
- vậy còn em và tên đó đã phát sinh quan hệ phải không?
- Hy bất giác giật mình,lại tự thấy như thể nhỏ vừa làm chuyện gì đầy tội lỗi trước câu hỏi của anh,chẳng lẽ anh nói đến Chấn Nam,nhỏ cất giọng nhẹ nhàng xen chút khó chịu.
- anh nói em và Chấn Nam,em và anh ấy không phát sinh quan hệ gì hết!-nhỏ không biết lời nói của nó đã làm anh phấn khích thế nào,Hy vừa dứt lời vừa thấy tay Thần kéo gần mình lại mình giữ chặt hơn,Thần hơi cúi xuống,ánh mắt âu yếm nhưng lại mạnh mẽ nhìn xoáy sâu vào tâm can nó
- vậy đứa trẻ là con ai... -Thần buông lời lạnh lùng,xiết chặt eo nó đưa lên gần mình,Hy liền giật mình vì thái độ của anh,lại càng không hiểu vì sao anh biết,và càng không biết nói ra anh sẽ cảm thấy thế nào
- nếu em nói đứa trẻ là con anh thì sao? -Hy nhìn lên không lảng tránh ánh mắt của anh,Nhất Thiên là tất cả những gì giữa nó là anh,là sợi dây níu giữ tất cả,cả mạng sống của nó cũng vì Nhất Thiên mà phải sống đến bây giờ
- em nói sao?- nỗi ngạc nhiên tột độ của Thần gần như chỉ muốn nhỏ nhắc lại hàng ngàn vạn lần nữa
- Nhất Thiên là tên thằng bé!!- Hy trả lời,cũng là lúc bàn tay của anh bắt đầu nới lỏng,tay anh đưa lên kéo nhẹ đầu nó lại sát vào ngực,chợt mỉm cười,có lẽ lúc này khi nghe từ miệng nó nói mọi chuyện anh mới thấy nhẹ nhõm trong lòng,anh chỉ hận đã quá dễ dàng tin tưởng lời nói của hắn,mà không nghĩ rằng đêm định mệnh ấy thật trùng khớp với việc Hy mang thai đứa con của anh
- anh xin lỗi!! Ngàn lần xin lỗi đã khiến em phải chịu thiệt thòi... càng không nên trách em,hiểu sai về em...!- vẫn ôm nó không buông,vậy là điều anh muốn biết đã biết
- Anh đã gặp Chấn Nam? Anh ấy nói gì với anh sao?- nghe giọng của Thần,nhỏ cũng nghĩ đến được chuyện gì,có lẽ chính là hôm Nam đến viện hàn lâm
- không có chuyện gì! Thiên Hy,có rất nhiều chuyện anh muốn nói cho em biết... hôm nay bất luận là chuyện gì anh đều muốn nói cho em.
- đừng nói gì cả!-nhỏ thở dài rồi lại tiếp tục nói
- Có nhiều chuyện biết quá rõ sẽ rất đau lòng,em chỉ cần biết anh vẫn còn sống,ở bên cạnh em vậy là đủ rồi...!!-Lần này nhỏ mới nhẹ nhàng đưa lên đáp lại cái ôm của anh,giúi đầu vào ngực anh để biết rằng đây không phải giấc mơ... nó đã chờ cảm giác này rất lâu rồi
- vậy chúng ta sẽ rời khỏi đây,đưa Nhất thiên đến một nơi em muốn và mãi mãi ở bên nhau được không? Anh sẽ chăm sóc em và Nhất Thiên!-giọng Thần nghẹn ngào,nó là tất cả đối với anh,anh có thể buông bỏ tất cả để ở bên nó... nhưng vòng tay nhỏ vừa nắm chặt lấy đã vội vàng buông ra,một cảm giác bất an len lói trên trong nhỏ rằng điều đó không phải những gì nhỏ muốn bây giờ,và sau này cũng vậy,nếu không tìm hắn trả thù thì nhỏ không còn là Thiên Hy nữa,có thể không phải vì anh nhưng còn cha nó...
- Em xin lỗi! Em còn rất nhiều việc phải làm!
- đó không phải lý do,Hy...! Em còn muốn trả thù đến bao giờ!- Thần cầm tay nhỏ giữ lại trước khi nó rời xa khỏi vòng tay anh,không phải anh không muốn cùng nó trả thù,nhưng điều anh lo lắng nhất không phải nhỏ sẽ còn gặp nguy hiểm mà là chuyện này sẽ đi đến đâu,anh sợ một ngày nào đó nó biết được sự thật,hơn ai hết anh biết nó là người thế nào,anh sợ rất sợ nó hận anh,một ngày nào đó sẽ rời xa anh.
- Anh thì hiểu gì chứ!?- giọng nhỏ cao vút,có chút uất hận bấy lâu nay giờ mới có thể bộc bạch,liền lập tức nhếch môi cười mỉa mai
- vì ông ấy không phải cha ruột anh phải không? Nhiêu đó thôi,em muốn hắn phải trả giá! -nhỏ đã giận lòng mà lớn tiếng với anh,những gì nhỏ đã trải qua làm sao anh thấu được,nỗi lòng mất đi người thân của mình,tận mắt chứng kiến cha bị bắn chết,hắn còn suýt nữa lấy mạng của anh,nhỏ không cho phép hắn có quyền làm vậy...
- Anh không hiểu! Đúng! anh không hiểu,vậy em hiểu anh yêu em đến nhường nào không?- lời nói của Thần như mũi dao đâm vào trái tim nhỏ đau nhói,Hy cứng họng chẳng thể nào trả lời câu hỏi của anh,nó biết anh lo lắng cho nó,quan tâm nó nhường nào,nhưng mọi thứ giống như những chiếc dây buộc chặt càng gỡ càng rối tung...
- em đã quyết định rồi! Em sẽ tìm hắn,sẽ có cách,bằng không sẽ liều chết!-lời nói lạnh lẽo ấy khiến Thần có chút rùng mình,đôi lông mày khẽ nheo lại,không một chút tán thành,những lời nói của nó bị giọng nói quyết liệt của Thần chặn lại.
- tôi sẽ không để em làm vậy,ngàn vạn lần sẽ không cho em hay bất kể ai cơ hội làm hại em,khi tôi còn ở đây,bên cạnh em,hàng ngày dõi theo em,em nhất định an toàn,từ ngày hôm đó,tôi đã hứa với chính mình nhất định không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa!!
Anh chỉ muốn hỏi em,em tin anh được không?-Hai tay Thần nắm lấy bả vai Hy giữ chặt giọng nói chắc nịch
Ánh mắt hiền lương của Thần cùng giọng nói ấm áp như một thứ thuốc khiến tâm tư của nó mê mẩn,trái tim băng giá cũng phải tan chảy... khi nghe anh nói những lời như vậy,nhỏ đã cảm động đến muốn rơi nước mắt,...
- Hy... bình tĩnh được không, hãy tin anh lần này,anh sẽ có cách trả thù hắn! Hãy tin anh,anh không muốn em mạo hiểm vì chuyện này,em có thể vì con và anh không? Khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại nhau,anh không muốn chúng ta rời xa nhau một lần nào nữa,em hiểu không?!-ánh mắt dịu xuống, nó nhìn anh với niềm tin duy nhất,nỗi lòng chẳng mấy chốc mà được xoa dịu đi phần nào,tâm tư cũng tự nhiên trở nên vô cùng thoải mái,ở bên cạnh người con trai này,nhỏ không cần phải mạnh mẽ,trái tim nó đã nói lên điều đó... thực lòng lần này nhỏ đã tự động ôm lấy anh,là thực lòng chỉ muốn ở bên anh,đây đã từng là điều nhỏ muốn nhất sau những quãng thời gian ấy,những lời nói trước cái chết luôn là chân tình,mà bây giờ nhỏ chẳng cần phải phủ định điều ấy.
Đáp lại câu hỏi của anh,là một nụ hôn ngọt ngào cuồng nhiệt,nhỏ chỉ muốn ôm lấy anh không rời,giữ mãi khoảng khắc này... Thần từ chủ động thành bị động mặc nhỏ hôn mình một cách say đắm,đôi môi anh đào cùng mùi hương quyến rũ khiến Thần chẳng thể kìm chế lòng mình,thân thể người con gái này mãi mãi khiến anh thấy mê luyến... cả hai như hai thỏi nam châm hút lấy nhau,thứ cảm giác mãnh liệt như thể họ đã chờ đợi từ rất lâu...
Hai ngày sau
Một nhà hàng ý nằm bên cạnh bãi biển thơ mộng thuộc quần đảo zepfil,khung cảnh đepj đến mê đắm lòng người,nhỏ thẫn thờ vì vẫn không biết nên vào trong hay không thì một bàn tay lớn,hơi ấm từ lòng bàn tay chạy qua người nhỏ khiến tâm tư nó trở nên nhẹ bẫng,giọng nói của anh bao giờ cũng vậy,êm ái như gió thoảng bên tai
- em khiến tôi đợi hơi lâu rồi đó! -Thần kéo nó lại gần,ở gần anh không gì khác ngoài cảm giác an toàn,vậy mà lần đầu tiên gặp anh nó đã gần như mất mạng,cũng chính từ lúc đó trái tim băng giá của nó đã tan chảy, cử chỉ nhẹ nhàng lại vô cùng từ tốn của Thần đã khiến thần trí của nó bỗng bay lơ lửng...
- hy vọng em sẽ thích nơi này!- vừa nói anh vừa kéo ghế lịch sự mời nó ngồi xuống,nụ cười đậm trên môi Thần khiến nhỏ chẳng thể rời mắt,phong thái thực sự khác người khiến người đối diện cứ thế bị dẫn dắt,nhỏ chẳng chỉ nhìn vào thực đơn cũng đủ biết toàn những món thượng hạng,đầu bếp ở đây cũng là những người nổi tiếng,cô phục bước đến bên bàn ăn
- cho tôi một chai rượu vang,vài phần ăn nhẹ!
Chẳng hiểu sao biết nhỏ sẽ định nói điều này,anh đã đưa lời trước,nhìn theo ánh mắt nhỏ đang nhìn ra xung quanh chợt mỉm cười,Lạ thay trong nhà hàng không lấy một bóng người,nhỏ thấy lạ chợt lên tiếng nhưng đã bị anh chắn ngang
- !hôm nay ở đây chỉ có hai chúng ta!
- thật là khoa trương!- thật sự là nhỏ chưa từng biết có ngày một người lạnh lùng như anh lại lãng mạn cùng sự ấm áp đến thế này,
- sau này nếu em muốn,cả hòn đảo này cũng là của em!-Thần cầm chiếc dĩa xuống,chiếc đĩa vuầ được anh tự tay chia nhỏ phần bít tết đẩy lại phía nó,cũng là lúc nhỏ vừa hạ cốc nước xuống suýt ho sặc sụa
- "hòn đảo này"!- Hy nhắc lại với nỗi ngạc nhiên tột độ,lại thấy như Thần không có vẻ thích đùa,không phải nhỏ không biết tới hòn đảo ngọc này,chỉ là lời nói của anh thật khiến nhỏ có chút nghi ngờ
- em không muốn sao!
- ý em nói hòn đảo này thuộc sở hữu của anh??
- à... đúng! Chỉ cách đây không lâu!
Thật là nhỏ chỉ biết đến ở nhà lo cho Nhất Thiên thật chu đáo mà không màng tin tức chút nào,thực sự anh ấy đã và đang làm gì,tại sao lại trở nên thần bí thế này,để có được hòn đảo này thì khối tài sản phải có tầm cỡ thế nào,tưởng biết rõ những thực ra lại chẳng biết gì... Thấy nó không nói gì,Thần lại tiếp lời,giọng đầy thích thú
- sau này anh sẽ từ từ cho em biết! Không cần vội,hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò,em không muốn chúng ta mất hứng chứ!
- ukm... không nói chuyện đó nữa! -nhỏ cười rồi cầm chiếc dĩa trên tay ăn phần thức ăn của mình,chẳng biết Thần đang nhìn nhỏ thế nào,ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt ôn nhu của Thần nhìn mình đắm đuối
- anh không ăn sao?
- anh muốn nhìn em lúc đang ăn!-thực sự là nghe giọng nói của anh mà tâm tư của nó lại bắt đầu dao động,cảm giác mà chỉ có anh mới mang lại cho nó... nhưng rồi nhỏ lại tự nhiên như nhớ ra chuyện gì lập tức cất giọng hỏi
- Anh nghiễn là anh ruột của anh sao?-
Không tỏ ra ngạc nhiên,vốn Thần biết sớm muộn nhỏ cũng hỏi anh chuyện này,vì vậy càng không muốn giấu
- đúng vậy!
- tại sao anh lại ở biệt thự họ Âu?
- hai anh em anh trước kia từng ở cô nhi viện,vốn dĩ là anh ấy được gia đình ông Âu nhận nuôi, nhưng là anh trai anh đã để anh đến đó... sau này có thể đi tìm anh ấy nhưng có lẽ anh ấy đã đến một gia đình khác lên mất liên lạc... và tình cơ khi Âu Phong tìm cách gϊếŧ anh,anh đã được Anh nghiễn cứu!!- thực lòng trong lời nói của anh có nhiều phần uẩn khúc,có lẽ đây là việc đầu tiên cũng là cuối cùng anh muốn giấu nhỏ,có thể là đầy tội lỗi nhưng so với việc nhỏ căm hận anh,anh thà mang sự thật ấy đến lúc lìa đời,bỗng tim anh thắt lại, cũng phải chẳng còn lâu nữa... anh thực lòng muốn trân trọng quãng thời gian này ở bên nó...
- hôm nay,nếu em muốn,anh sẽ đưa em đến gặp anh trai mình!
Hy bỗng thấy không còn chút thoải mái,cũng nên kể cho anh biết mọi việc
- thực ra chính là vì trả ơn ông Trương đã cứu em mà em đã đến biệt thự họ Âu tiếp cận anh để gϊếŧ ông ấy!...- khi nói đến hai từ "ông ấy" tâm can nhỏ bỗng nổi lên một hồi đau đớn tột cùng, thực lòng nhỏ từng muốn gϊếŧ người cha sau bao năm ấy"
- anh đã sớm biết điều đó!- Thần trả lời rành mạch,ánh mắt hơi trùng xuống lộ rõ vẻ thất thần
- anh đã biết?- lại thêm một lần nữa,đôi mắt trong veo của nhỏ lại căng ra,thật lòng Thần thông minh đến cỡ nào,sớm biết có ý định gϊếŧ ông Âu tại sao lại không ngăn cản...
- anh xin lỗi nhưng có lẽ anh đã cố chấp mà muốn dung túng em ở bên mình nên để mình giả bộ ngốc ngếch cũng hay!- Thần hơi mỉm cười,điệu bộ của anh khiến nhỏ có chút động lòng lại thấy vô cùng cảm kích,đúng là đã sớm ngăn cản nhưng nhỏ cũng nhất quyết chẳng rời đi với quyets tâm của mình ngay hôm đầu tiên
- vậy tại sao lại biết ông ấy chính là cha em?
- về chuyện này,chỉ là ngẫu nhiên khi cha cũng đang tìm em,và khi được biết cha từng có một người phụ nữ,càng tìm hiểu càng biết được nhiều chuyện không nên biết,lên đành thử một phen mang kết quả xét nghiệm adn của hai người... rốt cuộc là anh may mắn hay là sự ngẫu nhiên đến khó có thể chấp nhận đây!
- thì ra là vậy!!
- chỉ đáng tiếc tôi đã tính sai một bước định cùng em rời đi,nhưng em lại bỏ đi không nói một lời,lại càng muốn làm chuyện dại dột,tôi biết em sẽ khó chấp nhận ông ấy nên đã cố chấp không muốn nói cho em... chỉ muốn âm thầm ngăn cản em làm chuyện ngốc nghếch.
Sau một hồi nghe Thần giải thích,nhỏ chỉ thấy mình thật mu muội,chỉ trách ông trời quá nhẫn tâm,hết thảy đều đẩy nhỏ đến bước đường cùng,hết lần này đến lần khác đều đi sai đường,đều là tại nhỏ không tốt,vốn dĩ sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ nghĩ đến việc cùng anh rời khỏi đây nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện đó, cha đã bị tên khốn Âu Phong đó hãm hại,thật lòng lúc này nhỏ chỉ nghĩ muốn tìm hắn trả thù,nhưng nhỏ đã nói muốn ở bên anh,muốn cùng anh sống hạnh phúc,anh sẽ có cách,chắc chắn sẽ giúp nó rửa nỗi hận này.
Cứ thế cuộc nói chuyện cứ tiếp diễn,nó và anh sau khi dùng bữa cùng nhau dạo bước trên bãi biển,tay trong tay như những đôi tình nhân mới yêu,lãng mạn vô cùng,có những ánh mắt của khách du lịch nhìn ghen tị. Cả hai sẽ quyết định nói chuyện với hai bên,về phần nó chắc chắn không dễ dàng chút nào,Chấn Nam chắc chăn khó chấp nhận, khi cả hai bên đều biết chuyện Thần sẽ tổ chức hôn lễ cùng nó,cả hai cứ thế sánh bước bên nhau vô cùng hạnh phúc...