Hãy Ở Bên Anh

Chương 29




Sáng hôm sau,trên hành lang vắng lặng,tên quản lý Jackson cầm tập tài liệu bước đến phòng,hắn chợt khựng lại khi thấy cánh cửa khe khẽ hở,tên quản lý cảm thấy có chuyện chẳng lành...hắn lập tức vội vàng vào trong...hắn sững lại...đồ đạc vứt lung tung... Hắn biết cậu chủ vẫn thường dùng chất liscotin như một loại thuốc... Tác dụng phụ của nó,hắn vẫn không lường trước được... Trước mặt hắn là... Thiên Hy dường như bất tỉnh,hắn đứng đó,cơ thể cũng bất động hoàn toàn,"ko phải cô ta đã bị cậu chủ gϊếŧ rồi chứ... "...Mắt hắn ko chớp cứ thế bước đến gần,chiếc áo trắng trước ngực loang lổ máu đã khô lại... Hắn định lay người nhưng Âu Thần đã chợt ngăn lại

- Cậu chủ!! -hắn quay lại Âu Thần vừa chỉnh lại chiếc cà vạt của mình

- Để cô ấy ngủ!!

- cậu chủ!! Chuyện này là thế nào,đã có chuyện gì,không phải cô ta đã chết sao??

Im lặng.... Tên quản lý thở phào nhẹ nhõm,đi về phía bàn làm việc,thấy hắn không nói gì tên Jackson cũng không hỏi thêm đặt tập hồ sơ lên bàn..

- thưa cậu chủ việc vận chuyển lô hàng đã gần như xong thưa cậu chủ,lần này ông chủ rất hy vọng vào cậu,ông Trương vẫn chưa có động tĩnh gì,ông ta vốn là người muốn thao túng tất cả trên thị trường bất động sản,những mối lấy hàng luôn bị chúng ta hớt tay trên nên lần này chắc chắn ông ta sẽ ko bỏ qua cơ hội này...

- à còn về phía cậu Âu Phong,cậu chủ đừng xem thường,ông chủ rất để ý đến cậu ấy... Cậu chủ phải...

Âu Thần ngắt lời tên quản lý

- ta không quan tâm!!....Ta biết mục đích của ông ấy quan trọng hơn những gì cả ta và tên đó muốn... Ngươi hiểu chứ!!

Tên quản lý,hắn nhìn sang Thiên Hy nhưng Âu Thần đã bước tới gần cô ấy,Âu Thần nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường

- khi nào cô ấy tỉnh dậy hãy cho người đến chăm sóc cô ấy!!

- cậu chủ!! Cô ta chỉ là ngừoi hầu!!...-tên quản lý lưỡng lự

- ... Ngươi làm hay để ta làm?!-nghe Âu Thần nói thế hắn bắt đầu lúng túng,lần đầu tiên Jackson đã thấy hắn có vẻ lo lắng đến vậy

- vâng,thưa cậu chủ!! Em hiểu rồi!!! -tên quản lý cúi đầu,sau đó theo Âu Thần ra ngoài,hắn quay lại nhìn nó rồi mới yên tâm quay đi

- mọi thứ chuẩn bị xong chưa?!

- em vừa nhận được cuộc gọi từ tên vận chuyển,chỉ cần cậu chủ đến nhận là xong!!

Căn biệt thự chính nhà Âu Dương,bà Bối Diệp Hoa đang ngồi trong phòng khách,bên cạnh là Tử Di,cô ta vẫn thường lui đến đây và rất thân thiết với mẹ Âu Phong

- những kẻ vướng víu nếu không loại bỏ, sẽ ngáng chân ta... Rồi có lúc sẽ khiến ta ngã...- Tử Di đang dở tờ tạp chí chợt dừng lại,nỗi căm phẫn càng tăng lên, "con ranh đó đã ở phòng Âu Thần cả đêm qua sao??" Sao anh ấy lại nói dối mình vì cô ta..."

- con hiểu ta chứ!!

Tử Di mặt nhăn nhó,không nói gì đứng phắt dậy đi ra ngoài

"Phải,con hãy nuôi dưỡng sự hận thù đó..." Bà Diệp Hoa nâng ly trà thổi nhẹ,ánh mắt sắc sảo,liếc nhìn theo Tử Di nhoẻn miệng cười... Cùng lúc đó Âu Phong bước vào,thấy Tử Di đi ra mặt hậm hực,anh lấy làm lạ,định hỏi nhưng cô ta đã chẳng đoái hoài đến...

- mẹ cho gọi con có chuyện gì?!

- từ khi nào mà ta gặp con khó khăn đến thế?

- Cha đâu hả mẹ???

- ông ấy đã đến công ty từ sáng, vài tháng nữa là sinh nhật cha con,chắc con nhớ chứ!! -bà liếc nhìn cậu con trai

- con nhớ!! Nhưng còn lâu mà mẹ!

- hãy tranh thủ lần này,chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo,ta muốn con tổ chức một buổi tiệc để mừng ông ấy,hôm đó sẽ có rất nhiều quan khách đến...

- con nghĩ nên để anh hai làm,anh ấy quản lý tốt hơn!!

- Âu Phong!!... Con quên rồi sao? Để được như ngày hôm nay,chúng ta đã làm gì? Cả con nữa,ta đã từng phải giúp con giải quyết rắc rối để con như ngày hôm nay,con quên rồi sao?-bà vẫn không hài lòng với cậu con trai của mình

- mẹ!! Đừng nhắc lại chuyện đó được không?

- ta không cần biết con muốn hay không,nhưng tất cả những gì ta làm là vì con,con phải giành lấy sự kế thừa này...!! Hãy tự mà lo liệu...- bà tức giận nói rồi đứng dậy nhìn cậu con trai đang đăm chiêu im lặng suy nghĩ trước khi bước ra ngoài,bà sẽ làm tất cả vì nó,chưa có việc gì bà ko dám làm... Sau đó rời đi,Âu Phong lúc sau cũng ra khỏi phòng trở về phòng mình

Đằng sau khu đất rộng lớn thuộc tập đoàn họ Âu,là căn biện thự riêng của Âu Phong,anh ngồi ở bàn làm việc,giở tập tài liệu ghi chép nhưng không thể nào tập trung,anh suy nghĩ  về câu nói của mẹ... Hai năm trước đó là một sai lầm" anh dở trong ngăn kéo một bức ảnh cũ kĩ,một cô gái tóc vàng hoe,gương mặt xinh xắn cùng nụ cười tươi tắn đang mặc chiếc váy dạ hội,trông cô ấy như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích,đó hoàn toàn đã từng là một mối tình đẹp đối với anh..."

[[Hai năm về trươc

/.tại quán bar 2h đêm

- Âu phong!!-sao anh lại làm thế?!! âu Phong!!- tiếng gọi thất thanh nhưng hoàn toàn bất lực của đứa con gái...đó là một cái bẫy... Đứa con gái bị đưa đến một nhà thồ,chính anh là kẻ đã làm chuyện này nhưng lại không ra mặt

- Âu Phong!! Cứu em!!! Tiếng la hét thảm thương,cô bị cả đám con trai hành hạ, từng mảnh vải trên áo bị xé toạc,những tiếng cười man rợ của những tên lực lưỡng,cao to mặt hung tợn đang bao quanh một cô gái nhỏ bé,như một miếng mồi của cả bầy sói... Tất cả cứ thế diễn trước mắt Âu Phong,tiếng hét nhỏ dần cuối cùng là những giọt nước mắt trải dài trên gương mặt đáng thương,cô nghiến răng chịu đựng để cho những bàn tay dơ bẩn sờ vào người trong căm phẫn,... Bị hành hạ thể xác đến nỗi cô trở nên điên dại,khi xong việc chúng bỏ đi để lại một cô gái với những vệt máu loang lổ dưới bụng... Tủi nhục,uất hận,một cô gái trẻ đã vì thế mà ra đi mãi mãi...

Anh đã bỏ ngoài tai,anh không thể nào đối mặt với điều đó,năm đó chỉ vì những tư lợi cá nhân mà anh đã không màng đến,anh không thể vì người con gái ấy mà bỏ lỡ công danh,tất cả mọi thứ,huống chi cô ấy chỉ là một cô gái mỏng manh cần bảo vệ,một người không có điều kiện,tất cả đều không phù hợp,không thể vì cô ấy mà anh huỷ hoại mọi thứ,sự nghiêp tương lai của mình,tất cả là tại anh...- Trương Tuệ Nhi-con gái của ông Trương,mối tình đầu của Âu Phong,năm đó gia đình anh rất có bề thế,một thiếu gia chính hiệu,khi đó Tuệ Nhi rất yêu Âu Phong,mọi thứ chỉ dừng ở đó cho đến khi anh nghe tin Tuệ Nhi có thai,cái thai đã được gần ba tháng,Tuệ Nhi một cô gái đơn giản cứ nghĩ sẽ cùng anh sống những ngày tháng hạnh phúc nhưng Âu Phong không muốn điều đó,anh cần nhiều thứ hơn lúc bấy giờ.... Và cùng lúc đó anh giành được học bổng du học toàn phần,mà chỉ số ít người giành đươc ở một trường đại học nổi tiếng,tất cả đã dừng lại đó... Anh đã lựa chọn sự nghiệp,tiền tài và địa vị.../

Bà Bối Diệp Hoa khi đó chỉ là quá phụ trong gia đình mà công ty đã gần như bị phá sản khi chồng bà bị bệnh qua đời,bà chỉ còn cổ phần để duy trì cuộc sống mà ko hề có chức có quyền,khi đó để không mang tiếng,để có được vị thế,để cho cậu con trai của bà,năm đó bà đã tiếp cận ông Âu,người mà bà đã từng để ý đến những năm ở trường đại học,ông là người bà yêu thương nhưng không đến được,bà vẫn luôn mang mối tình đó đến khi mà thằng con trai của bà đã mắc sai lầm. Bà đã cùng Tử Di -khi đó là người yêu của Âu Lãnh,nhưng lại đem lòng yêu Âu Thần,bày mưu tính kế để gϊếŧ bà Jeniffer và Âu Lãnh-hai con người đều chung một mục đích,chính lúc đó-Trương Tuệ Nhi chính là người thích hợp để làm nên mối hận thù giữa nhà họ Trương và nhà họ Âu,cái chết của mẹ con Âu Lãnh là kết quả của những gì hôm nay,bà nghiễm nhiên về nhà họ Âu,trở thành phu nhân của một gia đình bề thế,hai công ty liên kết.... Tất cả...anh đều biết... Đó là bí mật anh luôn muốn che giấu cho đến tận bây giờ.... Khi mà gặp người con gái đó,cô gái làm tim anh xao xuyến...khiến anh phải thay đổi... Khiến anh muốn bắt đầu lại mọi thứ..../.]]]

- tên Lục Tiểu Minh từ đâu bước vào

- cậu chủ!! Cậu chủ!! Cậu sao thế!! -Âu Phong đang trầm ngâm rồi cũng định thần lại vội vàng cất bức ảnh vào ngăn kéo nhìn tên Tiểu Mịnh

- ta khôg sao!!

- nhìn cậu chủ đang bất an,cậu lo lắng chuyện gì sao?? -tên Tiểu Minh nhìn sắc mặt của Âu Phong là biết ngay

- không!! Ta không sao!! Ngưoi đến có chuỵen gì?!

- mấy tên tử tù dưới,bọn chúng dạo này luôn làm loạn,vài tên đã có biểu hiện khác thường,có lẽ là tác dụng phụ của RX01,thuốc đã có tác dụng!

- ông chủ định sẽ để bọn chúng tham gia vào những kế hoạch sắp tới,cậu chủ định tính sao!!

- trước mắt cứ để chúng dùng thuốc hàng ngày,loại thuốc này ngừng bọn chúng sẽ ko chịu đựng giống như những con thú,việc đó càng dễ dàng cho ta điều khiển...

- vâng,em hiểu rồi,thưa cậu chủ!!...à còn một việc rất quan trọng... Cậu chủ xem đi!!- tên Tiểu mình đặt tờ báo lên bàn trước mặt Âu Phong,anh dừng lại xuống bức ảnh,một vụ thảm sát kinh hoàng,ngừoi bị hại đã được xác minh rõ nhân tính-Đường Nhược Y và mẹ cô ta...

- ý ngươi..!?

- cậu chủ không thấy lạ sao,tất cả mọi chuyện,chắc chắn có uẩn khúc gì đó... Và quan trọng tất cả mối liên quan về người cậu chủ đang tìm không còn nữa...

- .....im lặng....

- cậu chủ!!

Âu Phong nghe xong,cảm thấy thất vọng tột độ,vậy là anh không còn cơ hội gặp lại người con gái đó sao,hoàn toàn không thể... Anh tức giận vo chặt tờ tạp chí lại...

Tối đó,sau khi xong việc,Âu Thần trở về nhà,từ khi nào hắn lại có nhiều cảm xúc đến thế,hắn biết chờ đợi,hơn hết lại là một cô gái,dù thế tất cả cảm xúc hắn đều không bộc lộ ra ngoài

- aa,Âu Thần!! Anh về rồi,em gọi mãi cho anh không được,càng chẳng biết khi nào anh về! Thức ăn nguội hết cả rồi!! -Tiếng Tử Di từ xa vọng lại,tử Di ôm chầm hắn,Âu Thần đảo mắt nhìn quanh,rồi nhìn sang Tử Di anh đưa tay lên kéo tay Tử Di ra

- em đến lâu chưa!! Anh bận việc nên ko nghe điện thoại!! - Tử Di liền lập tức tắt nụ cười lần đầu tiền Âu Thần lạnh nhạt với cô như thế

- em đến lâu rồi,gần hai tiếng rồi!!

- Em đói hãy cứ ăn trước!! Tối nay anh còn rất nhiều việc phải giải quyết!! -nói rồi Âu Thần bước về phía cầu thang,anh muốn xem nó thế nào đã khoẻ chưa,cậu hoàn toàn không muốn gặp Tử Di,càng không muốn con bé hiểu lầm sự quan tâm này,anh chỉ coi Tử Di như em gái,nhưng Tử Di thì hoàn toàn phản ứng ngược lại...

- hix,Âu Thần không quan tâm em nữa,để mặc Tử Di...- cô ta đưa tay lên ôm lấy mặt mình giả bộ khóc lóc,Âu Thần chợt dừng lại,anh quay đầu lại nhìn Tử Di,lý trí anh không cho phép mình bỏ mặc,anh luôn nhớ đến những gì mình đã hứa,Âu Thần từ từ đi lại ôm lấy con bé,nhẹ nhàng xoa đầu,nhưng trái tim hoàn toàn không cảm xúc,hoàn toàn đã thuộc về một người khác...

- Anh đưa em đi ăn,được không?

Trước khi ra ngoài,Âu Thần nhìn lên trên tầng hắn có vẻ lưỡng lự,là hắn đang gượng ép làm như đó chỉ là trách nhiệm,anh không biết rằng có ánh mắt nhìn anh nãy giờ,lép sau cánh cửa tim nó chợt thắt lại,"sao mình lại mất tự nhiên thế này,tại sao mình lại tỏ ra ngượng ngùng khi nhìn đến cảnh đó chứ "Thiên Hy,mày hãy tỉnh lại đi,không được nghĩ đến nữa,không được,tất cả chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi" "mày còn nhiều việc phải làm,không được để ý nữa!!"- Thiên Hy ôm lấy đầu mình,lắc đầu để không nghĩ nữa,loại bỏ những suy nghĩ trong đầu ra khỏi tâm trí,chờ Âu Thần đi nó mới lặng lẽ bước ra ngoài...

Đêm đó lại là một đêm dài,nó đã phải rất khó khăn mới có thể chợp mắt,nó không muốn nghĩ nữa...

Hắn trở về nhà lúc nửa đêm,sau khi đưa Tử Di về nhà,hắn mới yên tâm ra về,hắn lên phòng mình,nhìn căn phòng trống không"có lẽ cô ấy đã về phòng của mình" hắn thở dài,ánh mắt chợt trĩu xuống,nhưng dường như hắn không hề thể hiện ra ngoài

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng Thiên Hy

- cô ngủ chưa?

Nó vẫn thức chờ hắn về,nó chốt cửa bên trong dựa lưng vào cửa,im lặng...không trả lời...

! -đáp lại là sự im lặng,hắn thất vọng lằng lặng bước về phía hành lang, nó không đủ cam đảm để mở cánh cửa ấy... Nó buông tay khỏi tay cửa... Cứ thế đứng ngây ra đó,tim nó chợt nhức nhối đến khó chịu,nó thực sự không biết cảm giác bây giờ là gì...hoàn toàn không biết... Chỉ biết hắn đã chiếm một phần trong trái tim vốn đã giá lạnh của mình...

Màn đêm tĩnh lặng,hai con người,hai trái tim đang hướng về cũng một phía nhưng lại không thể nào bước đến để đón nhận...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.