Hãy Ở Bên Anh

Chương 2




Trời tối

Tiếng mưa nặng hạt

Xối xả...rơi đều trên hành lang

Nó tỉnh dậy đầu nó đau,từ sáng đến giờ nó vẫn chưa có cái gì bỏ bụng,căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng,giờ chỉ có mình nó,hình như đám người kia vừa đi mất. Nó không nhớ lúc nó đi vào đây bằng cách nào,không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến nó cảm thấy ngột ngạt,đám người đó có lẽ đã quá chủ quan nên không trói nó,Thiên Hy vội vàng đứng dậy tìm cửa ra,căn phòng không lớn,chỉ vài phút sau nó đã tìm được nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt,căn phòng đen ngỏm khiến nó sợ hãi,nó ngồi xụp xuống thất thần tìm vật gì đó xung quanh,tất cả những gì có thể phá tan cánh cửa, nó dùng hết sức mình đập mạnh vào cánh cửa bên ngoài,nhưng có vẻ bên ngoài vẫn im lặng không một tiếng người.

Chiếc cửa có lẽ khá cũ kĩ,cuối cùng thì nó cũng mở được,chân tay nó mềm nhũn đúng như nó nghĩ chẳng có ai bên ngoài,khu hành lang khá rộng,những bờ tường chẳng còn nguyên vẹn của khu nhà máy bỏ hoang,chẳng nghĩ gì nữa nó cứ thế chạy,nó phải tìm cách ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.Trời tối chỉ vài chỗ có ánh đèn,chạy được một lúc nó thấy chỗ mà sáng nay nó đã vào cánh cổng lớn của khu nhà máy, có tiếng người đang đánh đập,nó lấp sau đống đồ của khu nhà máy,một cuộc ẩu đả mà nó chưa bao giờ từng thấy

Một đám thanh niên cầm gậy vây quanh một thằng con trai,có những tiếng chửi rủa thậm tệ,tiếng đánh đập huỳnh huỵch,tên con trai bị dồn vào ngõ cụt,một tay hắn nắm chặt vai,mùi máu tanh nồng chảy xuống ngực,chiếc áo sơ mi trắng giờ đã loang nổ máu,nó hốt hoảng đưa tay lên bịt miệng.Người hắn đầy máu,hắn nằm dài trên nền đất ẩm ướt,một tên vừa hớt hải chạy đến, đám thanh niên kia dừng tay

- Đại ca,đại ca,con bé kia trốn rồi!

- Mày nói sao! Chia nhau tìm nó cho tao

- Còn tên kia thì sao đại ca!

Tên đầu trọc sai đàn em trói hắn vào rồi đám thanh niên bắt đầu chia nhau ra tìm,có lẽ đám người đó đã biết nó trốn thoát,nó ngó nghiêng chờ bọn chúng đi hết,lối ra ở ngay đằng kia,chỉ cần chạy qua cánh cửa đó là nó sẽ tìm được đường ra ngoài,nó phải tranh thủ trốn khỏi đây trước khi đám người kia đến.Không còn ai nữa,nó rón rén đi ra ngoài,vài phút trước nó chỉ nghĩ đến việc chạy trốn khỏi đây nhưng khi nhìn tên con trai người đang đầy máu kia,khiến nó không thể nào bỏ mặc được,Thiên Hy bước lại gần,gương mặt hắn nhợt nhạt,máu từ khóe miệng hắn cùng những vết thương trên mặt nhưng nhìn hắn vẫn bình thản đến đáng sợ,từng nét trên gương mặt hắn đẹp đến hoàn hảo.Bỗng hắn cựa mình,có cảm giác ai đang ngồi trước mặt,hắn ngẩng đầu lên nhìn một cô gái đang tìm cách tháo sợi dây đang trói hắn,tiếng thở dồn dập,những vết máu loang nổ trên nền đất,hắn cố gắng lấy chút hơi thở nói một cách khó khăn

- Giúp tôi!!! Người của tôi sắp đến đây...

Nó im lặng nhìn tên con trai,xé mảnh vải trên chiếc váy vội vàng quấn quanh vai hắn cầm máu,hắn nhìn đứa con gái trước mặt,ánh mắt ấy khiến hắn bị thu hút,... và rồi cũng chính lúc đó định mệnh đã đưa nó vào vòng xoáy sau này...,trái tim hắn vừa lỡ vài nhịp,nó cố gắng dìu hắn đi ra khỏi khu nhà,thứ ánh sáng trước mặt khiến nó chói mắt,rất nhiều xe,một đám con trai mặc đồ đen tỏa ra bao vây tất cả,số còn lại chạy lại phía hắn

- Cậu chủ! Cậu không sao chứ? –Nó vẫn đang đỡ hắn,nó hơi ngạc nhiên,tên đó gọi hắn là "cậu chủ" sao

- Cẩn thận!!- Hắn quay lại nắm chặt tay nó kéo lại nhưng không kịp nữa,một tên trong số bọn chúng vừa thấy nó

Tiếng súng vừa dứt,nó ngã khuỵ xuống,máu từ ngực bắt đầu chảy,mắt nó mờ dần,phút chốc ấy cảm giác như thần chết vừa đến bên nó,trong cơn mưa tầm tã nó thấy một người con trai bế xốc nó lên,nhìn nó lo lắng không ngừng nói "này tỉnh dậy đi,em không được có chuyện gì,nhất định không được..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.