Bảo Anh vẫn xoay mặt hướng ra cửa xe kể từ khi Phong nói chuyện điện thoại, cho đến lúc này khi anh đã kết thúc cuộc gọi, mặt cô vẫn một hướng ra ngoài. Trời đã khuya, cảnh đêm tĩnh mịch và vắng lặng. Đường phố cũng không còn mấy xe đi lại. Ngoại cảnh yên ắng, trong xe cũng yên lặng, không ai lên tiếng. Mỗi người lại đeo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
"Cô bực bội cái gì?"
Nghe Phong hỏi cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Cô nào có bực bội, chỉ là không biết nói chuyện gì mà thôi.
"Tôi có gì mà bực bội. Sợ anh mệt nên tôi yên lặng để anh không bị làm phiền."
"Ngồi trên xe của tôi mà vẫn phải hướng ra ngoài. Tôi đã nói gì cô không nhớ sao, tâm tình có như thế nào cũng đừng có bày hết ra mặt như vậy."
"Không phải...vì anh có điện thoại, tôi lại không thể tránh mặt đi, nên vô thức quay sang chỗ khác thôi."
"Cho nên tôi mới hỏi cô bực bội cái gì? Đừng có hằn học vô lý như vậy. Mấy cái thói đàn bà ấy rất tiểu nhược."
Trước con người này cô không sao che giấu được bất cứ thứ gì. Không có một biểu hiện gì mà anh ta vẫn thấy tỏng tòng tong trong lòng mình đang như thế nào. Anh cũng rất là thật tình, không bao giờ cho qua một biểu hiện gì của cô, ngược lại còn lấy ra chỉnh sửa dạy dỗ không thôi.
Những gì Phong nhận ra thực tình là có thật, nó đều đang diễn ra trong cô. Nhưng sao cứ phải lấy nó ra để bài xích như vậy nhỉ? Có ai vui vẻ khi bị vạch trần hết lần này đến lần khác như thế? Cho nên cô chỉ biết im lặng.
"Kế hoạch ngày mai như thế nào?'
Bảo Anh sực tỉnh. Cô cũng không biết ngày mai sẽ về nhà hay quay lại Sài Gòn. Về nhà thì sẽ thế nào với mẹ? Mà quay lại Sài Gòn thì đúng là mất hơn một ngày không làm được việc gì nên hồn.
"Tôi chưa tính được. Để mai thức dậy tùy tâm trạng xem sao."
"Ở nhà có chuyện gì mà không về được?"
"..."
Bảo Anh không trả lời. Nhắc đến là bao nhiêu hình ảnh đáng ghê tởm ấy lại hiện lên trong đầu. Thậm chí song song đó còn hiện lên cả hình ảnh của ba cô đang phải ngồi xe lăn, trầm mặc không nói một lời, không cười không nói không phản ứng gì. Khi mà những thước phim ấy chạy trong tâm trí, cô không sao chịu nổi.
Sự việc này hay ho gì mà kể ra với người ngoài. Chấn Phong có là người tốt, là người ơn của cô đi chăng nữa thì anh ta vẫn là người ngoài, nên cô nhất mực không hé nửa lời.
Thấy cô không trả lời, anh vẫn gặng hỏi:
"Lớn như thế rồi mà vẫn giận dỗi cha mẹ, đó cũng là một thói hèn kém."
"Anh đừng có suy đoán nữa. Tôi không về nhà là có chuyện riêng chứ không giận dỗi gì ba mẹ tôi cả."
"Mỗi người có một tính cách và một số phận. Phận mình mình sống. Cha mẹ cũng có số phận riêng của cha mẹ. Cô soi xét số phận của người khác bằng con mắt của cô là một điều vô nghĩa."
"Nếu tính cách và việc làm của họ lại dẫn đến thảm họa cho cả gia đình thì sao?"
"Cô có thể tránh cái thảm họa đó không?"
"Cũng có thể...nhưng mà, cũng không được,...tóm lại là không thể nói muốn tránh thì sẽ tránh được."
"Cô còn lẫn lộn rối rắm như thế chứng tỏ cô còn nhẫm lẫn vị thế của mình. Việc đầu tiên cô hãy hiểu vị thế của mình cái đã, rồi muốn đau khổ hay vui sướng gì tính sau. Đừng dùng cảm xúc, cảm xúc sẽ giết chết cô, hãy bình tĩnh mà suy xét."
Ngẫm lại chuyện của mẹ, cô cảm thấy đúng là mình đã dùng tình cảm tình thân để soi xét. Vì đó là mẹ của mình nên mình mới đau đớn như vậy. Nghĩ về mẹ thì đồng thời lại nghĩ về ba trong tình cảnh khốn khổ hiện tại. Thấy ba như vậy, lại bị mẹ phản bội nên cô không thể chấp nhận được. Lại nhân tiện nuôi luôn mối thù với kẻ đã làm cho công ty của ba phải phá sản. Từ sự thù ghét này lại dẫn đến sự thù hận khác, cuối cùng là trách cứ trời đất – một thế lực không có mặt mũi, rằng tại sao lại đẩy cả gia đình cô vào tình thế như hiện tại. Cứ thế một chuỗi oán hận nảy sinh. Một hạt mầm thù hận đã được gieo. Nếu cứ chăm dưỡng nó, ngày ngày tưới tắm cho nó, thì chả mấy chốc nó sẽ lớn mạnh và cô sẽ trở thành con người lòng đầy oán ghét và thù hận.
Nghĩ đến đây cô chợt giật mình: "không được, đúng là không thể đi theo cảm xúc như thế này được. Phải bình tĩnh suy xét lại như anh ta nói."
"Cảm ơn anh đã cho lời khuyên. Hiện thì chưa thể bình tĩnh được. Nhưng tôi sẽ tập từ từ. Tôi không muốn mình trở nên xấu xí."
"Xấu xí hay tốt đẹp cũng chỉ là một tên gọi của con người. Xấu cũng không sao nhưng phải chấp nhận mình là người xấu. Lúc đó sẽ vô cùng thoải mái. Cũng như người nào đó trong nhà đang làm cô chán ghét, họ đang thoải mái còn cô thì đang phải dằn vặt. Họ không sao, chỉ có cô mới có vấn đề."
Bảo Anh phục người đàn ông này sát đất. Nếu đây là một buổi học thì chắc cô sẽ cúi đầu cảm ơn sâu sắc những phân tích xác đáng này của anh. Đúng vậy. Chưa chắc mẹ cô đã cảm thấy áy náy hay dằn vặt đau khổ. Chỉ có cô là đang tự rước đau đớn vào mình. Mà cô có làm gì sai trái cho cam.
"Vâng, xem ra tôi đã tốn công đau khổ rồi."
"Tới rồi."
Đã tới khách sạn, vừa vặn câu chuyện cũng đã ngã ngũ. Phiền muộn trong lòng Bảo Anh cũng đã khơi thông được nhiều. Không hẳn là không đau khổ nữa, nhưng cô đã nhận diện được sự thật.
Sự thật là, cô không thể thay đổi được gì.
***
Chấn Phong lấy một phòng ở tầng 9 vì lễ tân báo đã hết phòng, chỉ còn duy nhất phòng này. Anh quay sang hỏi cô:
"Cô ở tầng mấy?"
"Phòng tôi là 802. Số phòng anh mấy?"
"Ờ, tôi 902."
"À, vậy anh ở trên tôi". Nói xong Bảo Anh thấy hình như câu nói của mình có chút không ổn, nhìn Phong cũng đang nheo nheo mắt cười. Cô đành phải nói lại:
"Ý tôi là anh ở trên, tôi ở phía dưới."
Nói xong câu này cô lại càng cảm thấy không ổn. Mặt nóng bừng lên, lại càng rối rắm không lựa được câu nói nào cho ổn. Lúc này anh đã ghé sát vào mặt cô, nói nhỏ:
"Em nói lại lần nữa."
Cô thẹn quá đành bước đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói:
"Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người. Ý tôi chỉ là anh ở tầng trên tôi ở tầng dưới."
Phong bước song song với cô, vẫn không buông tha cho cô:
"Em biết bụng tôi thế nào à?"
Bảo Anh đành nín thinh. Vào thang máy, anh vẫn đứng song song với cô. Nhưng vì diện tích trong này có hạn nên khoảng cách của hai người khá gần. Cô ngửi thấy một mùi gỗ toả ra từ anh. Để ý kỹ một chút thì đó là mùi trầm hương. Đây là mùi nước hoa của phái nam, nhưng cũng không nhiều đàn ông dùng nó vì hương này rất kén. Ngay cả đàn ông cũng không mấy người cảm thấy bản thân chấp nhận và dung hòa được mùi trầm hương, bởi nếu không có nghệ thuật dùng, hoặc không biết chọn sản phẩm được pha trộn tỉ lệ mùi hương phù hợp, nó sẽ trở nên rất khó ngửi.
Nhưng mùi trầm hương toả ra từ anh, vừa nồng lại vừa nhẹ, vừa xa nhưng lại vừa như rất gần ngay bên, thoang thoảng nhưng lại tập trung tiêu điểm là anh. Cô học sinh học, đã từng qua thực nghiệm trích ly tinh dầu từ thảo mộc và gỗ. Cây lá thảo mộc thì dễ dung hoà, còn mùi gỗ thực sự là rất khó dùng. Người chế tạo và người sử dụng đều phải là bậc thầy mới có thể làm cho nó trở nên hấp dẫn.
Như người đàn ông đang đứng cạnh cô.
Cô đã từng có thời gian nghiên cứu về mùi hương. Cô biết rằng mùi hương sẽ thể hiện phần nhiều cõi lòng và tâm tình của người đang dùng nó. Mỗi người sẽ bị hấp dẫn và sẽ phù hợp với một loại mùi như đúng với hoocmon của họ. Cô vẫn dùng kinh nghiệm này của mình để đoán biết người bên cạnh. Một người lúc nào cũng toát ra mùi hương thanh khiết thì họ một lòng thanh thuần và không dám làm gì vô lối. Một người chuyên dùng mùi hương nồng nàn thì đích thị là người sôi nổi, lòng chiếm hữu cao.
Người bên cạnh cô đây, với cái loại mùi như vừa đậm vừa nhạt, lúc xa lúc gần như thế này, chắc hẳn đó là tâm tình của một người có tính mê hoặc và không thể nắm bắt.
Vẩn vơ suy nghĩ tự nhiên cô lại nhớ đến ước mơ trở thành người của lĩnh vực sinh học. Chỉ biết thở dài.
Tiếng "ting" của thang máy báo hiệu đã đến tầng 8. Cô quay sang chào anh:
"Tôi về phòng trước. Anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Về phòng, Bảo Anh nhanh chóng tắm rửa, vệ sinh cá nhân để còn đi ngủ. Một ngày quá nhiều sự kiện xảy ra làm cô cạn kiệt năng lượng. Nghĩ lại cả ngày hôm nay, người cô tiếp xúc nhiều nhất là Phong. Dù không biết cô đang gặp chuyện gì nhưng anh đã đả thông cho cô những bế tắc dằn vặt không đáng có. Trong khi hoàn cảnh của anh cũng không phải thuận lợi khỏe mạnh gì, cả ngày nào là phải vô bệnh viện truyền máu rồi lại lái xe đến đây, đi ăn với cô bữa trưa tới bữa khuya.
Nghĩ đến cả ngày đã làm phiền anh như vậy, đến nỗi cô gái nào đó trong điện thoại đã phải ghen tuông, cô cảm thấy lại mắc nợ anh thêm nữa. Nghĩ ngợi một chút cô cầm điện thoại nhắn cho anh một tin:
"Cảm ơn anh về bữa tối và những lời khuyên. Ngày mai tôi sẽ ghé nhà thăm ba mẹ và bà ngoại một chút rồi về Sài Gòn luôn. Anh ngủ ngon. Hẹn gặp lại ở Sài Gòn."
"Ngủ ngon. Hẹn gặp lại."