(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở lại phòng tiệc, Thảo Vy ngồi thu lu một góc, giương mắt nhìn những con người xa lạ, tâm trạng chưa hết hoang mang. Lão Gia Đức tỏ vẻ bình thường, đi nói chuyện xã giao với những gã trung niên khác. Được một lúc thì hắn đưa Thảo Vy rời bữa tiệc.
Ngồi trên xe, lão thi thoảng lại quay sang nhìn Thảo Vy, được một lúc thì chậm rãi nói: "Cháu biết vì sao có buổi gặp mặt này không?"
Thảo Vy: "Cháu biết."
Lão Đức: "Cha cháu cần ta giúp, vậy nên chỉ cần ta vui vẻ thì mọi chuyện sẽ thuận lợi."
Thảo Vy im lặng không nói gì, mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước. Lão đưa một tay sang đặt lên đùi Thảo Vy khẽ vuốt ve. Thấy nàng không phản kháng, lão đưa tay luồn vào trong váy, tiến dần lên vùng âm hộ. Thảo Vy vội khép đùi lại nên tay hắn chỉ loanh quanh ở ngoài không tiến được vào trong. Đột nhiên lão cho xe rẽ vào đoạn đường vắng rồi dừng lại. Thảo Vy còn đang ngơ ngác thì lão đưa tay gạt cái cần sau ghế khiến ghế nằm ngả ra sau, Thảo Vy bị mất đà nên người cũng ngã ra sau theo ghế. Lão Gia Đức nhanh như cắt trèo lên nằm đè lên người Thảo Vy, tóm lấy hai tay nàng đưa lên trên đầu rồi giữ chặt, một tay còn lại luồn vào dưới váy mơn trớn vuốt ve.
Nàng hét lớn: "Buông tôi ra!"
"Cho bác một lần thôi..." Vừa nói lão vừa dí mặt sát lại định hôn lên môi Thảo Vy, nàng theo bản năng phán kháng dữ dội, liên tục quay mặt sang hai bên né tránh đồng thời cơ thể không ngừng giãy giụa. Sợ lại bị Thảo Vy cắn lần nữa, lão cúi xuống hôn ngấu nghiến lên cổ rồi lên ngực, dương vật cứng ngắc liên tục thúc vào vùng âm hộ nàng. Lão kéo hai dây váy Thảo Vy xuống, bầu ngực căng mọng nõn nà lộ rõ mồn một khiến lão choáng váng, cúi xuống bú mút điên cuồng, hết ngoạm vú này lại sang vú kia. Thảo Vy khẽ rùng mình, người cứng lại như bị điện giật, miệng vẫn không ngừng la hét: "Buông tôi ra, đồ khốn nạn!"
Lão cắn vào đầu vú day day khiến Thảo Vy đau điếng, miệng ú ớ. Hai tay bị khóa chặt nên không thể làm gì, nước mắt bắt đầu trào ra. Lão Gia Đức càng bú càng đê mê, bầu ngực nõn nà mát rượi mà hắn thèm khát bấy lâu nay giờ đã có được. Không thể chịu đựng được nữa, lão đưa tay nắm lấy quần lót Thảo Vy kéo xuống. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, Thảo Vy vô thức hét lên: "Cha... Cứu con..."
Bỗng tiếng động lớn vang lên: "Xoảng..."
Con gái là người tình kiếp trước của bố...
Chính vì là người tình, nên trọn đời trọn kiếp chỉ thuộc về nhau...
Cửa kính xe vỡ vụn văng xối xả vào trong, Gia Đức kinh ngạc nhìn ra ngoài, Bảo Duy đứng đó sừng sững với ánh mắt rực lửa, tay nắm chặt hòn đá như thể muốn giết người. Khi Gia Đức vừa đưa Thảo Vy rời khỏi nhà, Bảo Duy không yên tâm nên vội lấy xe bám theo. Và khi thấy chiếc xe rẽ vào đoạn đường vắng, Bảo Duy biết điều gì sắp xảy ra với con gái mình. Trong phút chốc tiền tài, danh vọng đều bị thổi chay khỏi tâm trí, việc cần làm duy nhất bây giờ là giải cứu người con gái mình yêu.
Bảo Duy thò tay vào mở chốt cửa, đẩy con dã thú ra khỏi người con gái mình, ôm chặt người nhân tình bé nhỏ lúc này đang run rẩy vì sợ hãi.
"Cậu... cậu làm cái quái gì vậy?" Lão tức giận hét lên.
"Mày còn động vào con gái tao nữa thì coi chừng tao tố cáo mày đó." Bảo Duy gằn từng tiếng một đáp trả.
"Mày nghĩ mày làm gì được tao?" Lão cười khinh bỉ.
"Mình tao thì không, nhưng nhiều người chắc là được." Bảo Duy cười nham hiểm, anh đang nói tới những nhân viên bị lão gạ gẫm, cưỡng tình.
Nghe xong mặt lão hơi biến sắc, ở công ty Bảo Duy rất được lòng mọi người, mỗi khi đứng ra vận động gì đó đều rất được ủng hộ. Lão tuy là giám đốc nhưng cũng không phải dạng một tay có thể che trời, nên đối với chuyện kiện cáo này cũng có chút e ngại. Gia Đức tức giận đóng cửa xe lại rồi phóng đi trước khi để lại lời đe dọa: "Mày cứ đợi đấy."
Thảo Vy gục mặt vào lòng cha khóc nức nở, lòng Bảo Duy như thắt lại, tự trách mình sao có thể khốn nạn đến vậy khi dâng con gái mình cho kẻ khác. Anh ngân ngấn nước mắt nói: "Cha xin lỗi, cha sẽ không để bất kì một tên đàn ông nào chạm vào người con nữa đâu."
Thảo Vy lúc này đã trấn tĩnh trở lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Đưa con về, con muốn về nhà..."
Bảo Duy: "Ừ được rồi, về ngôi nhà của chúng ta."
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thảo Vy làm là đi tắm để rửa trôi hết những dấu vết nhơ bẩn trên người mình. Bảo Duy ngồi ở sofa, mặt cúi gầm rầu rĩ. Thảo Vy đi ra từ phòng tắm, khẽ đến ngồi cạnh ôm lấy cha, tựa đầu lên bờ vai thân thuộc. Anh quay sang ôm con gái, miệng thủ thỉ: "Cha tệ lắm phải không?"
Nàng dịu dàng trả lời: "Chẳng phải cha đã ở đó hay sao, chỉ cần biết cha không bỏ mặc con là con mãn nguyện rồi."
Bảo Duy cúi xuống đặt lên môi con gái một nụ hôn nhẹ nhàng. Mùi dầu gội, mùi sữa tắm thơm ngây ngất khiến lửa tình phút chốc lại bùng lên. Bảo Duy bế chặt con gái từ từ đi lên phòng ngủ. Hai cha con làm tình mãnh liệt, cuồng nhiệt như chưa chao giờ được làm. Tiếng thở gấp gáp, tiếng rên khe khẽ, tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau rộn rã khắp căn phòng. Từng dòng tinh khí nóng hổi tuôn trào ồ ạt, Bảo Duy ghì chặt lấy cơ thể con gái, hai đôi môi quấn lấy nhau say mê trong men tình. Bảo Duy nhìn con gái trìu mến, giọng nhẹ nhàng: "Chồng yêu vợ..."
Thảo Vy âu yếm nhìn Bảo Duy, giọng ngại ngùng: "Vợ cũng yêu chồng..."
Lần đầu Thảo Vy đổi cách xưng hô khiến Bảo Duy sung sướng. Đôi môi lại quấn lấy nhau trong niềm hưng phấn tột độ. Dương vật chả mấy chốc lại cương cứng, tiếp tục chìm đắm trong khoái cảm của mỗi đợt giao tình. Đêm đó Bảo Duy đụ con gái mình không biết cao nhiêu lần, dương vật không rời khỏi khe âm đạo ấm áp của Thảo Vy lấy một phút, cứ xuất tinh rồi lại cương cứng, lại dập rồi lại xuất khiến cả hai thăng hoa liên tục trong biển sóng ái ân vồ dập.
Và rồi sau này hạnh phúc của họ được nhân đôi khi Nguyễn Vương Thảo Vy sinh cho cha mình hai đứa con là kết quả tình yêu cấm kỵ của nàng và Bảo Duy. Bảo Duy đón nhận hai đứa con từ người vợ cùng chung huyết thống với mình trong niềm vui vô hạn. Như thế gia đình bốn người tràn đầy hạnh phúc tột độ và rộn rã tiếng cười.
Nhưng đó là chuyện về sau, lúc này hai cha con vẫn đang lim dim tận hưởng đê mê do khoái lạc mang đến thì bỗng có tiếng cửa mở phát ra tiếng "cạch" khiến cả hai giật mình hướng ánh mắt về phía cửa phòng bị ai đó mở ra, ngay chỗ cửa mở xuất hiện một dáng người phụ nữ đứng bất động như tượng đá, trên khuôn mặt để lộ biểu cảm kinh hoàng tột độ không thể tin được những gì mình thấy trong phòng con gái của cô: người chồng yêu quý và con gái ngoan ngoãn của cô đang trần trụi làm chuyện vợ chồng trên giường. Cảnh tượng đó khiến tim cô như muốn vỡ vụn, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô run run cất giọng: "Anh Duy... Thảo Vy... sao hai cha con lại..."
Không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này nữa, Thúy Diễm quay người bỏ chạy khỏi nhà mất hút trong màn đêm mặc cho chồng cô đuổi theo xin cô hãy nghe anh giải thích. Từ đó, chỉ còn Thảo Vy và cha mình sống trong căn nhà và cả hai không bao giờ thấy Thúy Diễm quay trở lại nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");