Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 19: Em là ánh sáng




Sau đợt cấp cứu, Phong đã qua khỏi cơn nguy kịch vàđược đưa về phòng hồi sức trước, còn Tinh Á thì vẫn nằm trong phòngcấp cứu, tình hình của cô bây giờ không thể nói trước, hy vọng sống làrất mong manh, bởi vì vết đâm quá sâu và cũng mất máu nhiều.

Đan và Anthì cứ im lặng đi qua đi lại cầu nguyện.

Tinh Á không thể chết được,cô chết rồi thì JK sẽ ra sao đây? DK chắc chắn cũng bị ảnh hưởng rấtnhiều.

Nếu chẳng may cô không qua khỏi thì Phong sẽ sống sao đây? Anhđã yêu cô và chờ đợi cô suốt bốn năm trời.

Hạnh phúc của cô và anh vốnkhông dễ dàng như những cặp tình nhân khác, họ đã trải qua biết baođau khổ để rồi bây giờ phải chịu cảnh ai oán như thế này sao? Cơ hộiđược xúng xính váy cưới bên Phong, cơ hội được Phong đeo nhẫn cưới, cơhội được sống hạnh phúc bên Phong chẳng lẽ không đến tay cô được sao?Ngưỡng cửa hạnh phúc sao xa vời quá? Ông trời ơi, nếu ông đã cho họgặp nhau thì cũng đừng đùa giỡn với hạnh phúc của họ nữa.

Ông trời ởtrên cao, ông cũng nhìn thấy rõ tình yêu mãnh liệt của họ mà, mặc chodòng thời gian cứ trôi, họ vẫn yêu nhau và cần nhau, ông nỡ lòng chiacắt họ như vậy sao? Chẳng lẽ cho họ hạnh phúc là một cái tội hay sao?“Tinh Á à, cậu nhất định phải sống đó, mình không cho phép cậu rời bỏbọn mình đâu.

Mình, Đan, anh Phong, anh Quân, cả JK nữa, tất cả đềucần cậu.

Cho dù cậu không nghĩ đến bọn mình hay JK cũng được, nhưng ítnhất cậu cũng phải nghĩ đến anh Phong chứ? Cậu đã yêu anh ấy như vậychẳng lẽ cậu lại định bỏ rơi anh ấy ở thế giới này một lần nữa haysao?”- An gục đầu vào vai Nam, miệng lẩm bẩm.

“Tinh Á, cậu nghĩ trước đây mình cứu cậu để rồi bây giờ để cậu ra đinhư vậy sao? Cậu phải sống, coi như là mình cầu xin cậu đó, bốn nămqua bọn mình đau khổ đã đủ rồi, mình không muốn tiếp tục chịu đựng sựđau khổ, dày vò này nữa, nếu cậu ra đi thì mình cũng sẽ theo cậu.

Kiếpnày là bạn, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi là bạn, sống chết gì mìnhquyết bám cậu đến cùng đó.

Cho nên cậu đừng nghĩ chết là hết.

Cậu cóbiết nếu cậu ra đi thì sẽ kéo theo nhiều bi kịch không hả?”- Đan thẫnthờ.

Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra.

Tinh Á cũng được đưavề phòng cách li để điều trị trong môi trường vô trùng.

Bác sĩ khẽ lắc đầu rồi mới nói với giọng rất trầm.

- Cô ấy đang hôn mê sâu, nếu có thể tỉnh lại thì đó là một kỳ tíchnhưng nếu không thể tỉnh lại thì….

rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hếtsức.

Các vị hẳn cũng đã biết, vết đâm sâu và chí mạng như thế cộng vớitrường hợp bị mất quá nhiều máu, tỉ lệ tỉnh lại dường như chỉ là hyvọng mong manh.

- Nếu vậy chẳng lẽ ngay đến cả sống thực vật cũng không có cơ hội sao?- An hỏi.

- ……….

- Vị bác sĩ gật đầu rồi bước về phòng làm việc.

Nghe vậy,An và Đan ngã khuỵu xuống.

Vậy là cái điều họ không mong muốn cuốicùng cũng thành hiện thực.

Ông trời ơi, sao ông nhẫn tâm quá vậy? Chohọ đến với nhau rồi chia cắt họ ở hai thế giới khác nhau, làm như vậymà coi được sao?- Thần Phong chắc chắn không thể vượt qua cú shock này được, Tinh Á đãlãnh nhát dao tử thần đó thay Phong mà, lúc tỉnh dậy sao cậu ta chịunổi đây?- Nam thở dài.

- Các cậu nói sao? Tinh Á không thể tỉnh lại sao?- Phong thất thểubước đến, trông bộ dạng vô cùng thảm hại.

- Phong à, cậu bình tĩnh….

- Nam lên tiếng trấn an trước.

- Tinh Á không thể chết được, cô ấy đâu rồi? Đưa mình đến gặp cô ấyđi.

- Phong mất bình tĩnh, gào lên.

- Không được đâu Phong, cậu bình tĩnh đi.

- Quân cũng ngăn cản.

Phong thả mình xuống chiếc ghế, khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, phong độbây giờ trông thật thê thảm, anh nhìn qua thấy An và Đan đang ôm nhaukhóc.

Vậy ra cái điều không hay mà anh nghe được là thật sao? Cô đãrời xa anh thật sao? Nước mắt anh không thể kìm chế nổi, cứ trào rathành dòng.

Nam nhân ít khóc nhưng khi khóc thì chứng tỏ sự việc đãvượt qua giới hạn chịu đựng của họ, bao nhiêu lần cô nhập viện là bấynhiêu lần anh nuốt nước mắt chảy ngược vào tim.

Nước mắt chảy ngược cứtích tụ dần, tích tụ dần rồi bây giờ trào ra, không gì có thể cảnđược.

Cô ra đi vì nhát dao đó sao? Vì đỡ nhát dao chí mạng đó thay anhnên bây giờ cô đã bỏ anh lại thế giới đau khổ này một mình ư? Tại saolại như vậy? Tại sao ông trời lại bất công đến thế? TẠI SAO VẬYHẢ??????????Mấy ngày sau đó, họ vẫn đến bệnh viện thường xuyên nhưngtình hình vẫn chẳng có gì tiến triển, cô ở bên trong phòng cách li,không thể vào được.

“Tinh Á, chẳng lẽ chúng ta kết thúc như vậy sao?Tại sao em bước vào thế giới của anh khiến anh phải yêu em điên cuồngrồi lại nhẫn tâm bước ra khỏi thế giới của anh khiến anh phải đau khổnhư thế này? Nếu biết trước kết cục thế này, đáng lẽ anh không nên bắtđầu mới phải.

Kết thúc thế này, anh không cam tâm, em hiểu không?”Vào một ngày đẹp trời của tháng hai, khi mọi người đến bệnh việnthăm cô như thường lệ thì trên chiếc giường đó không còn cô nữa….

mộtchút hoang mang nhưng họ sớm biết sẽ có kết cục như thế, cuối cùngTinh Á cũng có thể làm một thiên thần bên cạnh họ dù thể xác cô đãkhông còn nhưng linh hồn cô thì vẫn bên họ mãi mãi.

Phong đứng bên bờbiển ngắm nhìn sóng biển.

Chiếc nhẫn bạc có khắc tên cô trên ngón tayanh vẫn sáng lấp lánh nhưng trái tim anh bây giờ chỉ còn là một màuđen kịt tối tăm.

Cô ra đi, mang theo cả ánh sáng của đời anh…….

Phía xa xa……vẫn có con đường đầy ánh sáng dành choanh……nhưng có lẽ anh chỉ bước đi trên con đường ánh sáng có cô màthôi…………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.