Hãy Để Anh Là Gió

Chương 31




“Hand in Hand” Coffee.

Địa điểm muôn thuở của các cặp đôi yêu nhau, chắc hẳn là những quán cafe ngọt ngào, hay công viên lãng mạn. Nhưng với thời tiết chuyển xuân này, có lẽ các quán cafe thì thích hợp hơn. Cũng vì thế, từ sánh đến tận xế chiều quán cafe này rất tất bật.

- Chị Hằng này, chị phải tìm một anh nữa phụ chị, quán như thế này mà mỗi mình chị với em sinh viên năm nhất kia quả không ổn. - Quầy tính tiền có 2,3 cặp đôi đứng đó, một cặp thấy Hằng lụi cụi liền lên tiếng.

- Đúng đấy! Vả lại cứ có trai đẹp quán lại đông nữa. - Cặp kế bên cũng đồng tình.

- Thế làm sao đây? Có trai đẹp thì mấy chàng trai không dẫn bạn gái vào mà có gái xinh thì mấy bạn gái không dẫn bạn trai vào. Quán chị ế mất. - Hằng cười nhẹ trả lời.

- Chị xinh thế này tụi em vẫn dẫn bạn trai vào mà. - Mấy bạn nữ lên tiếng.

- Chị già rồi, so gì với các em. - Hằng vẫn giữ nụ cười trên môi trả lời.

Vừa dứt câu, tiếng chuông gió leng keng vài cái ngoài cửa, đó là dấu hiệu có khách mới. Nghe thấy vậy, mấy cặp đôi kia cũng không nề nà nữa, chào hỏi rồi ra khỏi quán.

Triết Huân ngồi xuống một cái bàn trong góc cạnh cửa sổ cuối cùng của quán. Lơ đễnh nhìn ra ngoài.

- Quý khách dùng gì ngay bây giờ hay đợi bạn gái?

Hằng đã thấy cậu, mỉm cười cầm menu hỏi han.

Không trả lời, cậu chỉ lườm chị một cái.

- Cho em cái Lưu Ly hay uống.

Nhún vai, Eungjung đi lại vào trong, còn cậu vẫn cứ lơ đễnh nhìn ra ngoài.

Chốc lát Hằng bưng ra một li cappuccino còn nóng hổi đặt trước mặt cậu. Trên đó còn có hình một con gấu.

- Cô ấy hay uống cái này với hình này à? - Cậu cúi đầu sát ly, ngửi ngửi, ngắm ngắm rồi hỏi.

- Ừ. - Chị ngồi xuống đối diện nhẹ gật đầu.

Nghe câu trả lời bỗng cậu bật cười.

- Con bé còn rất trẻ con mà, chỉ có em mới không biết, nó cũng hay ngồi chỗ này uống cái đó một mình, em bỏ bê nó quá nên giờ nó bỏ em rồi. - Chị nhấp một ngụm trà đem ra cùng lúc với li Cappucino nói.

- Cô ấy bỏ em khi nào chứ? - Cậu nhăn mặt ngước lên nhìn chị, giọng khó chịu thấy rõ.

- Được rồi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy? Có chuyện gì hay chỉ đơn giản đến uống loại thức uống Lưu Ly hay uống? - Không trêu cậu nữa, chỉ nghiêm túc một chút hỏi.

- Thế em không thể là khách quán chị sao? - Triết Huân hỏi lại.

- Tất nhiên, nhưng em không thấy ngại sao?Ngồi ở đây đều có cặp í, quán chị không có quy định chỉ có những cặp đôi mới có thể vào nhưng nó bị đồn là thế rồi, may ra người ta đến mua rồi đi chứ không nán lại ngồi.

- Không có quy định thì em ngồi đây mặc em thôi, có thể lấy danh nghĩa người nhà.

- Danh nghĩa của em là là bị người yêu bỏ!

- Không đùa nữa, cũng không nói chuyện của em nữa, anh chàng văn phòng sao không thấy nhỉ? - Uống một ngụm cappuccino, Triết Huân nhìn quanh quán.

- Anh chàng văn phòng? - Nhắc lại lời cậu nói, nhưng tim Hằng bỗng chốc đập mạnh.

- Không phải sao? Anh chàng ngày nào cũng đến ấy.

- À, là bạn, à không, là khách quen của quán, ở đây là loại trà anh ta thích. - Hằng nhìn quanh quán theo hướng cậu, giải thích.

- Thật ra em với Lưu Ly thân nhau lắm. - Triết Huân cười cười.

Hằng than thầm trong lòng, Lưu Ly vậy mà cũng bị cái đẹp dụ dỗ, vậy mới nói, cái gì càng đẹp thì cái đó càng nguy hiểm thôi.

- Em thấy anh ta thích chủ quán pha trà chứ thích gì trà, trà thì chỗ nào không bán. - Nở một nụ cười ranh mãnh, Triết Huân tấn công.

- Không nói chuyện với em nữa, chị làm việc, ngồi đó đi. - Chợt lúng túng, Hằng vội đứng dậy bỏ đi, để Triết Huân ngồi đó với nụ cười không-thể-đáng-ghét hơn.

- À, Triết Huân này, chuyện tình cảm, thật ra không phải cứ ở bên nhau là giải quyết được vấn đề hay là để chứng minh, nó cũng thuộc về lí trí nữa, nên đừng ủ rủ như vậy. - Bước được vài bước, chị đứng lại nhìn cậu nói rất chân thành rồi nhanh chóng bước đi.

Triết Huân hơi ngẩn ra vì lời nói của Hằng, nhưng sau đó cậu mỉm cười, tiếp tục nhâm nhi ly cappuccino.

----------

Rời Starbucks, trên tay Lưu Ly vẫn cầm cốc cappuccino quen thuộc. Hôm nay nó vẫn từ bệnh viện đến công ty. Duy bảo không cần đến, nhưng nó nhất quyết đến. Nó muốn cùng anh, cùng toàn thể nhân viên cố gắng và nó muốn nhìn thấy sự nổ lực của tất cả mọi người.

Thật ra đến công ty, nó cũng không làm gì nhiều, chỉ kiểm lại một số sổ sách, vấn đề quan trọng thì Duy cùng Lan cứ ngày đêm hì hì hục hục nghiên cứu dự án gì đó mà bản thân nó rõ ràng chưa đủ trình độ để giải quyết. Tốt thôi, cứ để hai người ấy như vậy. Nó cũng biết tỏng Duy trân trọng phút giây này, vừa có thể nhìn nhận ai hết mình với công ty, vừa chứng minh được bản thân và vừa được ở cạnh Lan như thế. Nó không rõ, cũng không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người ấy, nhưng trực giác cho nó biết, Lan đang phải lòng Duy.

Vậy là hội chứng sơn ca rồi.

Mỉm cười, nó kéo cái khăn len lên cổ kín hơn, bước nhanh hơn để tránh cái lạnh đầu xuân. Vừa bước đi vừa nhớ đến bản thảo tối qua vị trưởng phòng quái gở gửi đến. Đôi khi nó thầm nghĩ rằng có phải anh ta coi trọng nó nên mới lấy lí do như vậy để giữ nó lại không, nhưng suy nghĩ ấy bị vùi dập ngay lập tức, anh ta là ai chứ? Anh ta coi trọng một sinh viên như nó sao?

Nhanh chóng gạt bỏ mớ hỗn độn trong đầu, nó tập trung bước đi.

Chừng 10 bước sau khi đầu óc trở về trạng thái bình thường, bên tai nó nghe tiếng còi xe. Lần đầu không để ý, nhưng tiếng còi ấy cứ theo chân nó.

Dừng bước, nó quay đầu lại, thấy một chiếc xe Lexus màu đỏ. Chiếc oto chạy đến song song với nó, cửa kiếng từ từ hạ xuống, chưa để ý ai đã có một giọng nói vang lên đầy kiêu ngạo và lạnh lùng:

- Chỗ này không được đậu xe, lên nhanh đi!

---------

Không biết bao nhiêu cặp đôi đến ngồi rồi lại đi, nhưng Triết Huân vẫn nhất quyết cắm rễ lại chỗ ngồi đó, trên bàn đã có đến 3 ly cappuccino đã cạn. Hiện tại, trên tay là ly thứ 4.

Cậu không làm gì cả, điện thoại để trên bàn, áo vest vắt sau ghế, chân bắt chéo trầm ngâm nhâm nhi tách cappuccino Hằng đã gian lận làm ít đi, trông cậu lãng tử quá.

Vẫn như trạng thái khi mới vào quán, mắt cậu cứ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cứ nhìn, mà không biết lọt vào mắt mình là cái gì.

Bỗng, cậu nhìn thấy bên kia đường có một cô gái, tóc nâu... Tóc nâu ư? Ngày đầu cậu gặp Lưu Ly, tóc nó cũng mái tóc nâu dài mượt. Cậu bắt đầu thu tầm nhìn đến cô gái trẻ đó. Cô gái đó ăn mặc có chút bụi bặm, quần jean nhưng còn có vài vết rách cố tình rạch, giày Nike cổ cao hơi thô, áo thun rộng thùng thình, mũ lưỡi trai đội ngược, khoác ngoài chiếc áo sơ mi caro. Cô gái đó còn đang tung tăng chụp ảnh với chiếc Nikon sành điệu. Khoảng cách được thu dần, cậu thấy rõ cô gái đó hơn, rõ ràng là cô nàng đang diện thời trang mùa hè cho thời tiết mới chuyển xuân còn lạnh buốt.

Tay vẫn cầm ly nước, nhưng mắt đã không còn lơ đễnh nữa, bây giờ cậu đã tập trung quan sát một người.

Không hiểu tại sao, lúc cậu chăm chú nhất, cô gái trẻ lại quay về hướng cậu, rồi mắt chạm mắt.

Cách một tấm kính, cậu nhìn không rõ lắm khuôn mặt đeo kính râm kia, nhưng cô gái thì có vẻ hơi sững người, nhìn cậu một lát rồi bỏ đi. Thấy thái độ đó, cậu bỗng bật cười, con gái mới lớn trông sành điệu nhưng vẫn hay xấu hổ như thế. Nhưng chưa kịp tiêu hóa suy nghĩ của chính mình, tiếng chuông gió lại vang lên, ngay lập tức đối diện cậu có một người con gái, rất tự nhiên lên tiếng:

- Anh đẹp trai, thích thì cứ làm quen, không cần nhìn như thế! Xin chào, em là Kim!

Nói đoạn, Kim sành điệu đưa tay ra trước mặt ngu ngơ chưa biết chuyện gì xảy ra của cậu.

-------------------

Starbucks.

Đối diện Lưu Ly, Luyến thanh thản uống từng ngụm cafe, còn nó vẫn cứ ôm lấy cốc cappuccino nhìn người đối diện.

Nó không biết tại Luyến gặp nó, khá bất ngờ khi Luyến bảo nó lên xe, thậm chí có chút lo lắng. Nhưng giờ thì sao? Coi như không có gì cả, coi như nó tàng hình.

- Chị muốn gì thì nói, tôi đang bận! - Nó nhìn đồng hồ, lên tiếng.

- Này, dù sao tôi cũng là bật tiền bối của cô! - Luyến đặt ly cafe xuống, nhíu mày nói.

- Xin lỗi, nhưng tôi thật sự bận, nếu chị đưa tôi đến đây chỉ để nhìn chị uống cafe thì tôi đi trước. - Nó kiên quyết nói.

- Tốt! - Luyến gật gật đầu. - Mạnh miệng lên được rồi! Có bạn trai làm lớn, gan cũng trở nên lớn.

Nghe Luyến nói vậy, nó chợt nghĩ đến việc yêu cầu không cho cô ta làm thư kí của Triết Huân. Chị ta đến trả thù ấy à?

Bốpp!

Má nó bỏng rát, đầu có chút choáng váng, mắt mờ đi hẳn. Luyến... tát nó?

Phải, nhanh như cắt cô ta đứng bật người dậy cho nó một cái tát rõ mạnh. Thậm chí, có thể nhìn thấy rõ năm ngón tay in trên mặt.

Trợn tròn mắt, nó quay lại nhìn thẳng vào mặt Luyến.

- Cô không có tư cách nhìn tôi! Lưu Ly, cô có biết cô bỉ ổi lắm không? - Luyến vẫn đứng, hai bàn tay siết chặt gằng từng chữ nói với nó.

- Rõ ràng biết tôi và Triết Huân là một cặp, vẫn cố tình xen vào.

- Xin lỗi đi!

Ngược lại với thái độ như Hoạn Thư của Luyến, Lưu Ly vô cùng bình tĩnh, có thể nói là quá mức lãnh đạm. Nó lạnh lùng buông một câu khiến Luyến trợn tròn mắt.

- Luyến, tôi có tôn trọng chị, nhưng chính chị là người đánh mất tình yêu của mình, nhìn lại bản thân chị đi, tại sao chị không hỏi bản thân đã làm gì mà Triết Huân không yêu chị nữa?

- Lưu Ly, cô giả nai tốt lắm, có sự xuất hiện của cô, tình cảm của chúng tôi mới trở nên như thế, tất cả chỉ tại cô thôi. - Luyến giận dữ chỉ tay vào mặt Lưu Ly, mắt đã đỏ lên.

- Có tôi thì sao mà không có tôi thì sao? Luyến, tôi nghĩ chị ra nước ngoài đáng lẽ phải biết cách cư xử lắm, nhưng chả có gì cả. Tôi không rãnh để tốn thời gian với chị. - Nói rồi nó đứng dậy, lấy túi xách, trên mặt còn rõ 5 dấu tay. - Còn nữa, tôi nhớ cái tát này, và tôi sẽ trả nó cho chị. - Cứng rắn nói, đôi mắt nó hiện tia lạnh lùng, sau đó quay lưng bước đi.

- Lưu Ly, tôi nhất định sẽ có được tình cảm của Triết Huân một lần nữa!

Trước khi ra cửa, nó nghe thấy tiếng nói đầy tự tin sau lưng, dừng bước nhưng rồi nó lại bước tiếp, rời khỏi quán trước ánh mắt của nhiều người trong quán chưa hết sửng sốt.

Bàn tay lạnh buốt xoa má, nó cắn môi cúi gầm mặt bước đi. Đau lắm! Trái tim nó đau lắm.

Ngồi xuống chiếc ghế đá dọc vỉa hè, nó lấy điện thoại mới, bấm dãy số quen thuộc rồi áp lên tai. Chuông đổ vài tiếng, đã có người bắt máy:

- Lưu Ly?

- Triết Huân, em nhớ anh lắm!

**************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.