Hãy Để Anh Là Gió

Chương 19




“Bạn gái?”

Phải không?

Phút chốc căn tin im bặt, Nam sững sờ, phục vụ Hằng mỉm cười nhấm nháp li cafe sữa trên tay ngồi xem kịch hay nhưng vẻ mặt lại có vẻ như đã biết trước hết mọi chuyện.

- Thời gian cậu giao lưu với trường tôi tới cuối tuần, đừng để mặt cậu trở nên biến dạng, Triết Huân tôi chưa từng làm sai những gì mình nói. Đụng vào Lưu Ly, tôi không tha đâu! - Triết Huân lạnh tanh nói, dường lời nói không chỉ dành riêng cho Nam mà như cảnh cáo với học sinh toàn trường này về chủ quyền cậu đang có. Vừa nói xong, cậu liền kéo Lưu Ly đang ngơ ngác ở nơi nào đó ra khỏi căn tin. Để mặc cho mọi người dường như hóa đá với sự kiện này.

Coi thế mà ghê, họ đang hẹn hò đấy! Dường như Triết Huân cặp kè với Luyến chỉ là đánh lạc hướng mọi người. Hay là vì sự xuất hiện của Lưu Ly mới khiến cho Triết Huân và Luyến trở mặt nhau? Có chuyện để bàn tán rồi.

Nam nhìn theo bóng hai con người đang dần khuất nơi sân trường, môi nhếch lên tạo thành nụ cười như không. Nhật vội chạy lại, kéo Nam ra khỏi đó cùng với nhóm giao lưu. Nghĩ đi, mai thì họ thành cái gì trong cái trường này.

- Trung... – Hạ Chi đứng trên cầu thang níu cánh tay cậu lớp trưởng gọi nhỏ. - Cậu nói đi, có phải chúng ta mới bị tra tấn suốt 3 tiếng nên hoa mắt phải không?

- Mong là thế. - Trung trả lời.

- OMG! – Hạ Chi hét lên. - Thật sự hai người họ mới là một đôi? Lưu Ly là bạn gái Triết Huân? Không thể tin được! Lưu Ly sao có thể cùng với cái tản băng di động ấy?

- Chi, mình thấy Lưu Ly cũng là tản băng di động. - Trung quay sang nhìn cô bạn đang biểu lộ cảm xúc cực kì phong phú mà lên tiếng.

- Ý cậu là...

- Họ vốn là của nhau! Cậu thấy đó, không nên ngạc nhiên như vậy, rất nhiều lần chúng ta thấy Triết Huân quan tâm đến Lưu Ly, chỉ là chẳng ai nghĩ đến mối quan hệ cả, bình tĩnh đi! Vả lại, họ rất hợp nhau mà!

Hạ Chi chau mày suy nghĩ, phải, rất nhiều lần Triết Huân quan tâm đến Lưu Ly, nhưng mỗi lần hỏi Lưu Ly đều lảng tránh, mà chuyện của Triết Huân với Luyến như vậy, ít ai nghĩ đến việc họ là một cặp, một phần Lưu Ly thuộc dạng bí hiểm trong trường, chẳng mấy ai biết nhiều về cô nàng này cả.

- Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không phải việc của chúng ta đâu!. Về thôi. Đi ăn kem mừng kết thúc kì thi. - Trung thấy Hạ Chi cứ chau mày liền kéo cô nhóc đi, để Hạ Chi tiếp tục suy nghĩ có lẽ không rời trường được.

- Nhưng Lưu Ly là bạn chúng ta mà. – Hạ Chi vừa đi vừa nói, ý là đã là bạn thì phải quan tâm.

Yoseob quay lại nhìn Hạ Chi mỉm cười, cũng biết bạn à?

- Ừ, nhưng không cần quan tâm quá mức như thế! Lưu Ly không ngốc như cậu đâu.

- Hả?

-------------------------------------

Lưu Ly im lặng rồi ngẩn ngơ mặc cho Triết Huân kéo đi, lực tay của cậu tăng dần và không có dấu hiệu giảm. Lấy điện thoại nói lái xe chờ cậu và Lưu Ly ở gốc cây quen thuộc, rồi lại kéo Lưu Ly về hướng ngược lại đường về nhà. Đến lúc cảm nhận được cái đau truyền đến từ tay, Lưu Ly dường như mới thoát ra khỏi sự mơ màng mà nhíu mày.

- Đau. - Lưu Ly khẽ nói.

Lúc này Triết Huân mới dừng bước, quay người đối diện với Lưu Ly, cẩn thận nâng tay nó lên nhìn. Do siết chặt quá giờ tay Lưu Ly đỏ ửng lên.

- Anh xin lỗi. - Cậu vừa nói vừa xoa xoa cánh tay.

Lúc này Lưu Ly mới nhận thức được toàn bộ tình hình, vội rút tay lại, hét lớn:

- Anh làm cái gì vậy?

- Anh làm cái gì? - Triết Huân nhắc lại. - Anh đang bảo vệ tình yêu của anh.

- Tình yêu? Tôi chưa chấp nhận làm bạn gái của anh, anh có quyền gì mà lớn tiếng chứ? - Bây giờ, Lưu Ly lại trở thành người ngược tâm.

- Lưu Ly, anh chưa nói em là vị hôn thê của anh là may cho em lắm rồi. - Triết Huân gọi cả họ tên Lưu Ly, trầm giọng lên tiếng.

-Anh... - Lưu Ly cứng miệng.

- Chúng ta đừng có dối lòng nhau nữa. - Triết Huân cũng không kiềm chế mà hét lên khiến Lưu Ly giật mình. - Anh không muốn có thêm một sai lầm, em biết chưa? - Cậu nắm chặt bả vai Lưu Ly nói lớn.

Thấy Triết Huân giận dữ trở nên đáng sợ, Lưu Ly không kiềm được, nước mắt ứa ra từ khóe mi, từng giọt lăn xuống má. Thấy thế, Triết Huân hoảng hốt, buông bả vai Lưu Ly ra, vòng tay sau eo Lưu Ly kéo nó vào lòng, nhỏ giọng:

- Đừng khóc, anh xin lỗi, anh không kiềm chế được. - Vừa nói cậu vừa đưa cánh tay còn lại lau nước mắt trên mặt Lưu Ly. - Lưu Ly... - Cậu nhẹ giọng. - Anh không ép buộc em, nhưng từ giờ, anh theo đuổi em, anh không đánh mất hạnh phúc của mình nữa, anh sẽ trả lại những khoảng thời gian mệt mỏi của em....

Mang tiếng an ủi, nhưng lời Triết Huân nói ra càng làm nước mắt Lưu Ly rơi nhiều hơn, những tiếng nấc nhiều hơn. Triết Huân đưa tay ôm Lưu Ly vào lòng, để đầu nó vùi vào lòng cậu, nước mắt ướt đẫm áo cậu một cách nhanh chóng.

- Anh hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho em, và chỉ có anh mới đem lại hạnh phúc cho em! -Triết Huân vuốt tóc Lưu Ly cam đoan.

Lưu Ly chỉ im lặng, nấc khẽ trong lòng Triết Huân, cậu có thể biết hoặc không biết rằng trong lòng Lưu Ly giờ đây thật sự rất muốn, rất muốn nói yêu cậu, nhưng lại không đủ can đảm, Lưu Ly hiện tại vô cùng yếu đuối rồi, Lưu Ly hiện tại không thể chấp nhận một sự thật nào để rồi đau như tim bị sát muối.

- Về thôi! Em đừng khóc nữa. - Triết Huân đẩy Lưu Ly ra, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt như mèo của Lưu Ly.

Thấy Lưu Ly nín khóc, cậu khẽ thở dài, mấy tháng nay cậu làm Lưu Ly thành ra thế nào rồi đây? Từ một người trầm tính, ít biểu lộ giờ lại khóc ngon lành mà còn khóc rất lâu nữa. Nắm chặt tay Lưu Ly, cậu kéo nó đi, có lẽ đây là lần đầu cậu đúng.

Vừa đi, cậu chợt nhớ lúc gọi cho lái xe, thấy có tin nhắn nhưng chưa kịp đọc, vội lấy điện thoại ra xem lại.

!!!

Luyến... đi rồi à?

Cậu dừng bước, Lưu Ly thấy thế cũng ngước mặt nhìn cậu, thấy cậu đang chăm chú vào điện thoại. Chuyện gì sao?

Triết Huân siết nhẹ tay Lưu Ly, mỉm cười. Một lần là đủ rồi, thử thách như thế đủ rồi. Thôi thì tất cả cứ cho qua, phải lật sang trang mới để trải nghiệm cái mới. Cậu đâu thể cứ chìm đắm trong một trang sách ngọt ngào mà quên đi rằng những trang khác có thể ngọt ngào và thú vị hơn. Cất điện thoại vào túi quần, Triết Huân quay sang nhìn Lưu Ly cười nhẹ.

- Không có gì, Hải nhắn tin bảo đi ăn mừng hoàn thành kì thi thôi.

- Anh đi đi. - Lưu Ly nói.

- Anh không có hứng thú, anh đưa em về. - Triết Huân trả lời rồi thuận tay kéo Lưu Ly đi.

-----------------------------------------

“Mình chỉ cần một câu trả lời của cậu, cậu yêu anh ta?” - Tin nhắn từ Nam, Lưu Ly đã mở điện thoại lại, nhưng không ngờ Nam lại nhắn tin tới. Lưu Ly không lưu số của Nam nhưng nội dung tin nhắn này chỉ có thể là của cậu.

Không trả lời.

“Mình biết cậu đọc được, trả lời đi, mình mong cậu hạnh phúc, mình tôn trọng quyết định của cậu!”

“Tôi không thích cậu!” - Cuối cùng Lưu Ly cũng trả lời, nhưng lại là một câu trả lời khác.

“Mình không quan tâm, mình có thể làm cậu thích mình, chỉ muốn hỏi cậu, cậu yêu anh ta?”

“Phải!”

“... Chúc phúc cho cậu, nhưng cậu nhớ rằng, mình vẫn nhớ đến cậu, nếu một ngày anh ta làm cậu tổn thương, mình nhất định sẽ đến bên cậu, mình sẽ giành cậu lại, mình không như hôm nay!”

Không trả lời và cũng không còn tin nhắn đến.

Lưu Ly nằm trên giường, nhắm mắt. Tương lai ai biết được, nhưng từ hôm nay Lưu Ly sẽ tốt hơn. Từ hôm nay, Lưu Ly sẽ lại mở một trang mới cho cuộc sống, trang sách ấy sẽ nhiều màu sắc hơn để Lưu Ly trải nghiệm. Nhưng Lưu Ly à, trang sách mới thì hành trình mới, mà những cuộc hành trình chưa bao giờ thiếu sự thử thách! Cố lên!

-------------------------------------------------------

2 năm sau.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.