Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 81: Chị cảm thấy em biết đáp án




Đây đã là cách trừng phạt tốt nhất Khâu Dạng có thể nghĩ ra ——

+

Muốn chạm vào thân thể của mình nhưng không thể, cái này cũng không được tính sao?

Nó giống như một vết thương đã kết vảy và ngứa nhưng bạn không thể cạy nó mà chỉ có thể để nó ngứa, đây cũng là một loại tra tấn, giống như đang bị con kiến gặm nhấm.

Điểm khác biệt duy nhất chính là Khâu Dạng sẽ giúp Thẩm Nịnh Nhược, nàng sẽ không để Thẩm Nịnh Nhược phải khó chịu, môi nàng đầu lưỡi nàng đầu ngón tay nàng đầu gối nàng đùi nàng, đều phát huy công dụng, đêm nay sẽ mở ra một hồi thịnh yến.

Thẩm Nịnh Nhược rất phối hợp cũng rất nghe lời, cổ tay của cô bị nội y cột vào nhau, cố định trên đầu giường, thật ra trói không chặt, hơi dùng sức chút là có thể gỡ ra, nhưng cô không muốn, bởi vậy từng tiếng khó nhịn từ yết hầu cô phát ra, tới các góc phòng.

Khâu Dạng vẫn là không thể chịu được mà hôn lên môi Thẩm Nịnh Nhược, hô hấp chung quy vẫn là quấn lấy nhau, chỉ là tình huống hiện tại vốn là làm người ta không có cách nào duy trì cũng như đủ lý trí, chi bằng cứ làm theo con tim đi.

Miệng Thẩm Nịnh Nhược bị lấp kín, đầu lưỡi bị đoạt lấy, chỉ có thể dùng mũi phát ra đơn âm tiết.

Không biết trôi qua bao lâu, thân thể Thẩm Nịnh Nhược khẽ run vài cái, Khâu Dạng mới hoàn toàn buông tha cho cô, kéo chăn lên, lại mở trói cho cô, cuối cùng mới giống như là khích lệ, hôn một cái lên môi Thẩm Nịnh Nhược, thấp giọng cười cười, nhưng cái gì cũng không nói.

Thẩm Nịnh Nhược biết, đây là Khâu Dạng biểu đạt ý nàng rất hài lòng.

"Em......" Thẩm Nịnh Nhược hoạt động cổ tay mình một chút, liền xoay người ôm lấy Khâu Dạng, "Chơi vui đến vậy sao?"

Khâu Dạng vừa bị cô hỏi như vậy, sửng sốt một chút, chợt câu lấy cổ cô, thành thật trả lời nói: "Vui lắm."

Đặc biệt là lúc nghe Thẩm Nịnh Nhược cầu xin nàng.

Đèn bàn như cũ còn sáng màu cam ấm áp, Thẩm Nịnh Nhược gần gũi nhìn mặt Khâu Dạng, tầm mắt cuối cùng rơi xuống đôi môi khép hờ của Khâu Dạng, cô vẫn nhớ như in cái miệng này đã "hành hạ" cô như thế nào.

"Vậy......"

"Chị làm em càng vui vẻ hơn nhé."

Thẩm Nịnh Nhược vừa dứt lời, liền cúi đầu xuống.

Phải đi làm cũng không sao cả, lúc bắt đầu tương đối sớm, cũng liền còn rất nhiều thời gian.

Bình Tử ngủ ở bên ngoài một đêm, buổi sáng nghe được tiếng động mở cửa không thế nào nhiệt tình được.

Nó có một chút nóng nảy.

Thẩm Nịnh Nhược đi qua xoa xoa đầu nó: "Mập Mạp của chúng ta thật ngoan a."

Bình Tử không muốn để ý cô, đến khi cô tới gần nó đã ngửi thấy mùi hương Khâu Dạng trên người cô.

Bình Tử:......

Thôi, không thể chọc vào.

Khâu Dạng từ phòng ngủ bước ra, thúc giục một câu: "Chị sao còn chưa đi rửa mặt?"

Thẩm Nịnh Nhược lại sờ sờ cằm Bình Tử, bắt đầu ném nồi: "Mập Mạp muốn chị bồi nó chơi một lát."

Khâu Dạng cũng không vạch trần, chỉ khẽ cười: "Vậy em đi rửa mặt trước."

"Được."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng vào phòng tắm, liền cùng Bình Tử lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, tối hôm qua hình ảnh bị Bình Tử coi thường cô còn nhớ, nhưng hiện tại Khâu Dạng đã đi rửa mặt sẽ không có ai che chở Bình Tử nữa.

Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mình y chang người xấu, lòng dạ hẹp hòi thật sự.

Nhưng trên thực tế cô sẽ không làm gì Bình Tử, cô thậm chí gãi cằm Bình Tử cho đến nghe thấy Bình Tử khò khè, tỏ vẻ chính mình rất thoải mái.

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng dương lên, tâm tình tốt vẫn luôn giữ đến khi vào công ty, mới hơi thu lại một chút.

Sau khi họp buổi sáng xong, Thẩm Nịnh Nhược lại bị thư ký của tổng giám đốc gọi đến văn phòng.

Tổng giám đốc công ty Kỳ Diệu tên là Tần Duật, cũng liền so với Thẩm Nịnh Nhược lớn hơn 2,3 tuổi, coi như là tuổi trẻ đầy triển vọng, bởi vì dáng người rất cao đến cũng không tồi, vẫn còn luôn còn độc thân, anh ấy cũng là một người được săn đón trong giới thượng lưu của Vân Thành.

Anh ấy đeo một cặp kính gọng vàng, thần thái trầm ổn thêm vài phần.

"Tần tổng." Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống sô pha đối diện anh ấy, không biết Tần Duật gọi cô tới công ty cụ thể là có chuyện gì.

Tần Duật nâng nâng mắt kính, người bình thường không ở Vân Thành mà là ở Kinh Thành, hiện tại cũng là hiếm khi mới trở về một lần.

"Đêm nay có bữa tiệc tối, em đại diện công ty tham dự một chút." Tần Duật là trực tiếp tới thông báo cho Thẩm Nịnh Nhược không phải thương lượng, "Buổi chiều anh có chuyến bay đến Kinh thành."

Thẩm Nịnh Nhược một chút ngạc nhiên cũng không có, cùng loại chuyện này không chỉ mới một lần.

Tần Duật là anh trai hàng xóm cô quen từ nhỏ đến lớn, sau này Tần Duật gây dựng sự nghiệp, Thẩm Nịnh Nhược có trợ giúp một chút, sau khi tốt nghiệp đã được trực tiếp chiêu mộ tới Kỳ Diệu rồi, làm việc ở đây cũng đã bảy năm, người cũng bắt đầu nhân viên nhỏ trở thành tổng giám công ty hiện tại.

Cho nên người ở công ty Kỳ Diệu cũng không dám chọc đến Thẩm Nịnh Nhược còn có một tầng nguyên nhân này, ai dám a?

Đối nghịch với Thẩm Nịnh Nhược chính là đối nghịch với Tần tổng.

"Tần tổng." Thẩm Nịnh Nhược thở dài, có chút bất đắc dĩ mà cười một chút, "Đêm nay không được, em còn có việc."

Tần Duật có chút ngạc nhiên, hắn xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, bật cười nói: "Không phải là muốn đi yêu đương đó chứ?"

"Anh nghe nói em và bạn trai đã chia tay rồi."  Vẻ mặt anh ấy kiểu "Anh cái gì cũng không biết".

Thẩm Nịnh Nhược đuôi lông mày giương lên: "Chia tay thì làm sao? Em không thể lại nói chuyện đó sao?"

Tần Duật vốn dĩ đang đùa vui, nhưng nghe thấy giọng điệu của Thẩm Nịnh Nhược và bộ dạng này của Thẩm Nịnh Nhược, anh ấy ngạc nhiên ngẩn ra một chút: "Thiệt hay giả vậy? Em đừng có lừa anh."

Thẩm Nịnh Nhược đứng đắn lên, còn sửa lại xưng hô với Tần Duật: "Anh."

"Tình huống của em lúc này a, cùng với lúc trước không giống nhau, anh liền phái người khác trong công ty tham gia tiệc tối đêm nay đi, em còn phải trở về dỗ người đây."

Ở trước mặt Tần Duật Thẩm Nịnh Nhược liền chân thật không ít, không khoác mặt nạ nữa.

Đây là anh trai mà cô đã tín nhiệm nhiều năm, tình bạn giữa hai người họ cũng đã vượt qua thử thách trong nhiều năm.

Lúc trước sau khi Diêu Dao gánh vác gánh nặng gia đình, cũng từng muốn Thẩm Nịnh Nhược đi qua hỗ trợ, Thẩm Nịnh Nhược có giúp một chút, nhưng người vẫn tiếp tục ở lại Kỳ Diệu, lý do thực sự rất đơn giản, sau khi Thẩm gia suy sụp, Tần gia là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.

Thẩm Nịnh Nhược muốn trả hết món nợ này.

Vẻ mặt Tần Duật nhiều vài phần không thể tin tưởng: "Là thằng nhóc nào vậy? Còn muốn em đi dỗ."

"Là một em gái."

"Kém em ba tuổi."

Tần Duật đang bưng ly nước lên uống nghe vậy suýt chút nữa thì bị sặc, anh ấy buông cái ly xuống, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Thẩm Nịnh Nhược, vẻ mặt hết lần này đến lần khác thay đổi, cuối cùng mới có chút không chắc chắn hỏi: "Anh vừa mới không nghe lầm đó chứ?"

"Không."

"Vậy......"

"Vậy thì dỗ cho tốt vào."

Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt cong lên: "Anh à, thái độ này của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi đó."

Tần Duật lắc lắc đầu: "Không, em còn phải cho anh thời gian sửa sang lại một chút, cũng mới chỉ một thời gian không về thôi mà, sao lại thay đổi xu hướng giới tính rồi vậy?"

"Gặp gỡ rồi, liền đơn giản như vậy."

Tần Duật nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, gật đầu tán đầu: "Cũng phải."

"Cho nên trở lại chuyện chính, Tần tổng, bữa tiệc tối nay em thật sự không đi được."

"Được, anh biết rồi, em còn phải đi về dỗ người." Tần Duật làm bộ bực bội mà vẫy vẫy tay, "Vậy giờ em vô dụng rồi, đi đi."

Thẩm Nịnh Nhược một chút cũng không khách khí, đứng lên nói cảm ơn liền đi.

Tần Duật nhìn cửa văn phòng đóng lại, lại xoay nhẫn chính mình, anh ấy không biết Thẩm Nịnh Nhược như vậy là tốt vẫn xấu, nếu chú Thẩm biết được, khả năng......

Thẩm Nịnh Nhược biết Tần Duật khẳng định sẽ lo lắng điều này, đi ra ngoài chưa được vài bước liền quay lại, đối với Tần Duật có chút kinh ngạc nói: "Bố em bên kia, tạm thời vẫn chưa tính cho ông ấy biết, nhưng anh cũng không cần lo lắng cái này, bởi vì em đã từ từ nói với ông ấy."

"Chuyện của em về sau ông ấy sẽ không quản nữa."

Tần Duật thoáng yên tâm: "Được."

Anh ấy lộ ra một nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Vậy thì tốt rồi, em cứ yên tâm yêu đương."

Thẩm Nịnh Nhược "Ừm" một tiếng, lại lần nữa từ văn phòng tổng giám đốc đi ra ngoài, nụ cười của cô cũng liền thu lên, tâm tư dư thừa cũng đều thu lại nghiêm túc làm việc.

Tối hôm qua Khâu Dạng ngược lại còn bị Thẩm Nịnh Nhược "Tra tấn" một hồi, hôm nay lên có chút đau eo, hiện tại ở công ty ngồi lâu càng đau hơn.

Xem ra vẫn là cần phải tăng cường một chút thể lực.

Vì thế tới lúc giữa trưa, Khâu Dạng gửi tin nhắn cho Thẩm Nịnh Nhược hỏi về việc bơi lội, từ lần trước được Thẩm Nịnh Nhược đưa đến hồ bơi, Khâu Dạng hiện tại lại cảm thấy nước không đáng sợ như vậy nữa.

Thẩm Nịnh Nhược nói đêm nay là có thể đưa nàng đi hồ bơi.

Khâu Dạng suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Lão Vu như cũ tới đón nàng tan tầm trở về, nàng về nhà trước cho mèo ăn, mới lại lên xe, đến tầng hầm bãi đỗ xe chờ Thẩm Nịnh Nhược tan tầm.

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược tan tầm lập tức ngồi vào ghế sau, nói với lão Vu: "Chú Vu, đi thôi, đi ăn cơm trước."

"Vâng, tiểu thư."

Thẩm Nịnh Nhược liền kéo tay Khâu Dạng qua trước mặt lão Vu, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Khâu Dạng có chút thẹn thùng cùng không thích ứng, liền muốn rút tay về, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không cho, nàng cũng liền không giãy giụa nữa.

"Vốn dĩ đêm nay có bữa tiệc tối, sếp bảo chị đại diện công ty tham dự." Thẩm Nịnh Nhược cười cười, "Nhưng chị nói chị còn có chuyện khác, anh ấy cũng liền đồng ý."

"Tiểu Dương, em đoán xem chị muốn bận chuyện gì?"

Xe hơi đã đi tới trên mặt đường, giờ cao điểm tan tầm nên con đường tắc nghẽn, người đi bộ trên đường cũng vội vàng.

"Sao em biết được." Khâu Dạng nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có trả lời, chỉ là còn bị Thẩm Nịnh Nhược nắm tay, cảm giác nóng đến khó hiểu.

Không thể để bụng rỗng bơi lội, cả hai đều chưa ăn gì sau bữa trưa, phải đi ăn cơm trước mới có thể đến hồ bơi.

1

Hiện tại lão Vu có một đôi cháu trai và cháu gái đáng yêu, hiện tại cũng sắp tới lúc đón bọn chúng về, Thẩm Nịnh Nhược cho lão Vu đi về trước, chờ sau khi ăn xong tự mình sẽ lái xe chở Khâu Dạng đến hồ bơi.

Giao thông đã thoáng hơn một chút, Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ, nhớ tới một vấn đề: "Nhược Nhược, ngày 1 tháng 5 chị có sắp xếp gì không?"

"Năm nay được nghỉ năm ngày."

Thẩm Nịnh Nhược cẩn thận suy nghĩ một chút: "Tạm thời còn chưa có sắp xếp gì, em có kiến nghị gì sao?"

"Em......"

"Em muốn đến Tây Thành lần nữa."

Thẩm Nịnh Nhược nghiêng đầu nhìn Khâu Dạng một cái, nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Vậy em có muốn chị đi cùng em không?"

"Ừm." Khâu Dạng lên tiếng, "Được."

Thẩm Nịnh Nhược đáy mắt ý cười còn đang tiếp tục: "Đúng rồi, em cũng chưa trả lời câu hỏi của chị đó."

"Cái gì?"

"Chính là chị hỏi em đoán xem chị phải bận chuyện gì a, em vẫn chưa trả lời chị."

"Chị cảm thấy em biết đáp án."

Khâu Dạng quay đầu nhìn sườn mặt thanh tú của Thẩm Nịnh Nhược, môi giật giật, trả lời một câu: "Chị vội vàng đi bơi lội."

"Ừ ừ, chị vội vàng đi bơi lội."

" Tiểu Dương của chị thật thông minh nha."

Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược đêm nay có chút hưng phấn, nàng thanh hạ giọng nói, lại "Ừm" một tiếng.

Không bao lâu, xe hơi liền ngừng lại ở bãi đỗ xe bên ngoài hồ bơi, Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng sóng vai đi vào trong.

Bây giờ vẫn còn một số người đến bơi và hầu hết họ đều đến sau giờ làm việc.

Chỉ là làm người ta bất ngờ chính là, Khâu Dạng còn thấy một hình bóng quen thuộc. Là Việt Sở.

Cùng người bên cạnh Việt Sở là...... Diêu Dao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.