Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 63: Nhưng không ai tin em cả




Phản hồi đầu tiên là tiếng meo meo từ Bình Tử, Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đều nghe thấy được, chợt hai người đều cười lên.

Khâu Dạng thanh giọng nói, xoay người đồng thời nàng nói: "Mập Mạp thay em trả lời."

"Phải không?" Thẩm Nịnh Nhược cười to hơn, bước chân đi vào trong, liền thấy Bình Tử chậm rì rì mà dẫm lên nện bước, đi tới trước mặt cô.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống, lấy tay đặt trên đầu Bình Tử, nàng xoa xoa Bình Tử, lại hỏi không sai biệt lắm vấn đề: "Mấy ngày không gặp, con có nhớ ta không?"

Bình Tử: "Meo."

Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo mặt nó: "Thật ngoan a."

"Nhưng không ngoan bằng mẹ của con."

Bình Tử liền quay đầu bỏ đi.

Phiền.

4

Thẩm Nịnh Nhược nhìn nó ngoe nguẩy cái đuôi, vừa thay giày vừa dừng tầm mắt ở trên người Khâu Dạng: "Mập Mạp có phải có thể nghe hiểu tiếng người không a?"

"Không biết."

"Chị nói nó không ngoan bằng em thế là nó không thèm để ý tới chị nữa."

"Vậy nói không chừng nó có thể nghe hiểu đó."

Khâu Dạng một bàn tay lau tóc một bàn tay xem di động: "Chị gọi điện thoại cho em sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược thay dép lê, chậm rãi đi tới cạnh nàng.

Ánh đèn ở phòng khách thật sự sáng, Khâu Dạng vừa mới tắm rửa xong mặt được chiếu đến như là  gà vừa mới nở, trông rất đàn hồi và mịn màng.

Nhưng đây cũng không phải công lao của ánh đèn, bởi vì làn da Khâu Dạng vốn dĩ cũng không tồi.

"Chị sấy tóc giúp em." Thẩm Nịnh Nhược đứng trước mặt Khâu Dạng, ánh mắt thâm tình.

Khâu Dạng giương mắt nhìn cô, vẻ mặt ngẩn ra, rồi sau đó lông mi thấp thấp, đáp lại: "Được."

Thẩm Nịnh Nhược chưa từng sấy tóc cho người khác, đương nhiên, ngoại trừ thợ cắt tóc cũng chưa có ai khác sấy tóc cho cô.

Không đúng, sâu thẳm trong ký ức, mẹ của cô đã từng sấy tóc cho cô rồi, khi đó cô còn tuyên bố chờ khi mình trưởng thành, cũng sẽ sấy tóc cho mẹ như vậy.

Nhưng mẹ cũng không phải người khác.

Thẩm Nịnh Nhược cảm xúc bỗng chốc tụt xuống, Khâu Dạng rất rõ ràng mà nhận ra, nhưng nàng mím môi cũng không nóng vội hỏi, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược lại nở lên một nụ cười tươi: "Vậy chị đi lấy máy sấy."

Lúc sấy tóc Thẩm Nịnh Nhược rất chuyên chú, thanh âm máy sấy vận tác liền vang ở bên tai, có vẻ các nàng an tĩnh đến quá mức.

Sấy tóc cho Khâu Dạng xong, Thẩm Nịnh Nhược đem máy sấy đặt sang một bên, còn không đợi Khâu Dạng đứng lên, cô liền khom lưng hôn lên gáy Khâu Dạng.

Tóc ở chỗ này bị Thẩm Nịnh Nhược vén ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng mịn, cô nhẹ nhàng mà hôn hôn, rồi sau đó thấp giọng nói: "Chị vẫn chưa từng hôn qua chỗ này."

Khâu Dạng yết hầu phát khẩn, nhìn mặt mình trong gương, "ừm" một tiếng.

Đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược xuyên qua áo ngủ Khâu Dạng, vừa mới hôn từ sau gáy đi xuống.

"Chỗ này."

"Chỗ này."

"Còn có chỗ này."

"Đêm nay chị có thể chứ?"

Đây là những chỗ cô chưa từng hôn qua, lúc trước cô đều nhẹ nhàng mơn trớn, hiện tại lại bị ngăn cách bởi một bộ đồ ngủ mỏng manh, lại làm thân thể Khâu Dạng một trận rùng mình.

Khâu Dạng lông mi rũ rũ, ánh mắt rơi vào cái lược trước mặt, lỗ tai lại lặng yên đỏ ửng.

Thẩm Nịnh Nhược còn đang chờ nàng trả lời.

Rất nhiều cảnh thân mật với Thẩm Nịnh Nhược hiện lên trong đầu Khâu Dạng.

Có cuộc gặp gỡ đầu tiên ở Tây Thành, cũng có cuộc tái ngộ sau khi trở về Vân Thành, giữa các nàng qua lại đánh giá rất nhiều lần, bất luận là ở trên giường hay là ở dưới giường.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, mỗi một lần qua lại, đều làm Khâu Dạng càng khắc sâu mà nhớ kỹ cái người này.

Nàng rất chắc chắn mình nhớ Thẩm Nịnh Nhược là thật, nhưng lại không thể hoàn toàn xác nhận bản thân thích Thẩm Nịnh Nhược đến mức nào.

Lúc trước cho rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể quên Đào Tư Nhàn, cũng cho rằng bản thân trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có "Tình yêu mới", Thẩm Nịnh Nhược chỉ là hương diễm ngoài ý muốn với nàng.

Chưa từng nghĩ, hoá ra nàng đã sớm gặp được "Tình yêu mới".

Chỉ là cô ấy vẫn cần một chút thời gian để đuổi Đào Tử Nhàn ra khỏi trái tim mình, cũng cần một chút thời gian tới xác định tâm ý của mình với Thẩm Nịnh Nhược đến cuối cùng là như thế nào.

Nàng không muốn lúc trong lòng còn có người khác, liền nói "Thích" với Thẩm Nịnh Nhược, đó không phải là phong cách của nàng.

4

Đối với Khâu Dạng mà nói, hai người ở bên nhau chính là phải toàn tâm toàn ý, thiếu một chút cũng không được, nàng đã từng cho rằng bản thân và Đào Tư Nhàn chính là như vậy, nhưng tới sau này mới phát hiện, chỉ có một mình nàng cho là như thế mà thôi.

"Có thể." Khâu Dạng suy nghĩ hàng ngàn lần, lúc này mới trả lời Thẩm Nịnh Nhược.

Buổi sáng hôm sau Khâu Dạng bị tiếng chuông di động đánh thức, không phải đồng hồ báo thức, mà là có người gọi điện thoại cho nàng.

1

Nàng mơ hồ mà liếc nhìn di động, là số lạ gọi đến, thuộc sở hữu từ Vân Thành.

Nàng đôi mắt hư hư, muốn cúp máy ngủ tiếp, nhưng lý trí lại nói cho nàng lỡ như đó là khách hàng, vậy thì mệt lắm.

Kỳ thật hiện tại là 9 giờ rưỡi, không còn sớm, nhưng tối hôm qua nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược lăn lộn đến tương đối trễ, lúc này mới rời khỏi giường thời gian cũng tự động chậm lại rất nhiều.

Nàng ấn nghe máy, đưa điện thoại đặt ở bên tai, mặt dán ở trên gối: "Alo?"

"Chị." Đối phương nói một tiếng, trong nháy mắt khiến cho Khâu Dạng thanh tỉnh.

Đôi mắt nàng nhắm lại một lần nữa mở ra, xốc chăn lên khoác quần áo liền đi đến phòng khách, nàng nhăn mày: "Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Người gọi điện thoại tới chính là em họ của nàng, cũng chính là con trai của cậu mợ, tên Khâu Vấn Vân.

Khâu Dạng là cùng họ với mẹ.

Khâu Vấn Vân hi hi ha ha: "Chị, chẳng phải đại học năm tư sắp tốt nghiệp rồi sao, muốn thực tập, nhưng em không chỗ ở, mẹ bảo em hỏi chị một chút, chỗ chị có thể cho em ở một thời gian không?"

"Em ngủ ở phòng khách cũng được, chờ đến khi em thuê được phòng, em liền lập tức dọn đi ngay." Hắn không chút khách sáo nói, lại làm bộ phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

"Không có."

"Tự cậu đến sống với bạn bè đi."

Khâu Dạng nói xong liền muốn cúp điện thoại, nhưng Khâu Vấn Vân lanh mồm lanh miệng thật sự: "Chị, không phải em nói chị, chị ở nhà em ăn ở miễn phí nhiều năm như vậy, cũng không cần chị báo đáp gì, nhưng em trai chị tính ở nhà chị một thời gian, cũng sẽ không cho chị thêm bao nhiêu phiền toái, vậy mà chị cũng không đồng ý, có phải quá bạc tình rồi không?"

"Bạc tình?" Khâu Dạng phẩm phẩm cái từ này, càng thêm tỉnh táo.

Nàng không hề nói thêm cái gì, đem này cuộc điện thoại cắt đứt, nhân tiện block luôn số điện thoại này.

Thẩm Nịnh Nhược từ phòng ngủ đi ra, liền thấy Khâu Dạng ngồi ở trên sô pha, bóng dáng có chút cô đơn.

"Làm sao vậy?" Thẩm Nịnh Nhược đi đến trước mặt Khâu Dạng hỏi.

Khâu Dạng mím môi lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Nàng giơ di động lên: "Nhận được điện thoại em họ gọi tới."

"Em họ của em?"

Biểu cảm Khâu Dạng cứng đờ: "Phải, em họ của em."

"Nhỏ hơn em hai tuổi."

Thẩm Nịnh Nhược ôm lấy Bình Tử đang leo trên giá, cô kéo tay Khâu Dạng vuốt đầu Bình Tử, thấy bộ dạng Khâu Dạng, mày cô ninh ninh: "Không phải thứ tốt lành?"

"...... Phải."

Khâu Dạng lông mi chớp hạ, nàng nhìn hai mắt Thẩm Nịnh Nhược, do dự có nên nói chuyện này với Thẩm Nịnh Nhược không.

Kỳ thật quan hệ nàng và Thẩm Nịnh Nhược rất thân mật, hơn nữa nàng cũng có kế hoạch tiếp tục phát triển với Thẩm Nịnh Nhược, nhưng......

Nhưng Khâu Dạng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Thẩm Nịnh Nhược đã nhìn ra Khâu Dạng chần chờ, cô cũng không yêu cầu Khâu Dạng nói cái gì với cô, nàng vỗ vỗ vai Khâu Dạng, lại xoa xoa đầu Khâu Dạng: "Lát nữa thu dọn xong, hôm nay đưa em đi chơi."

"Đi đâu vậy?"

Thẩm Nịnh Nhược hơi hơi mỉm cười: "Còn chưa nghĩ xong."

Nhưng Khâu Dạng cần giải sầu, Thẩm Nịnh Nhược biết điều này.

Rửa mặt thay quần áo lại trang điểm, hai người mới một trước một sau mà ra cửa, Khâu Dạng vốn dĩ muốn mang Bình Tử trên lưng, nhưng lại sợ Bình Tử bị giang cư mận nhận ra nên đành từ bỏ ý định này.

Thẩm Nịnh Nhược đưa Khâu Dạng đi ăn sáng trước, rồi chở Khâu Dạng xuất phát đến nơi đó——

Là một hồ bơi tư nhân.

Khoảnh khắc Khâu Dạng thấy tên đó, đôi mắt cũng quên chớp.

Nàng không nghĩ Thẩm Nịnh Nhược đưa nàng đi bơi.

"Đi thôi."

"Bơi lội có thể rèn luyện thân thể và có thể tập trung lực chú ý, có một số việc đều sẽ bị ngâm ở trong nước, muốn nhớ tới là rất khó thấy."

Thẩm Nịnh Nhược nói rồi dừng lại: "Lúc chị bực bội, liền sẽ đi bơi lội."

"Em cũng có thể thử xem."

Khâu Dạng có chút lo lắng: "Em...... Em sợ nước."

"Không sao đâu, Tiểu Dương."

"Chị dạy em."

Giọng Thẩm Nịnh Nhược vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng lại cho Khâu Dạng rất nhiều sức mạnh, làm ánh mắt nàng trở nên kiên định vài phần: "Được."

Thẩm Nịnh Nhược thường xuyên tới hồ bơi tư nhân này, cô còn làm thẻ hội viên cao cấp, khi nào tới đều được.

Đây là lần đầu tiên nhân viên lễ tân nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược dẫn người đi cùng, có chút kinh ngạc, liền nhanh chóng an bài thỏa đáng.

Hồ bơi cũng cung cấp trang bị bơi lội, hai người mỗi người chọn một bộ, được người phục vụ dẫn đến phòng thay đồ.

Các nàng đều chọn áo tắm và váy ngắn, chỉ là màu sắc có chút khác nhau, Khâu Dạng thay xong lúc sau còn có chút hoảng hốt.

Nàng thật sự rất sợ nước, hiện tại lại phải bơi lội.

Hai người đứng  trước gương, Thẩm Nịnh Nhược hài lòng gật đầu: "Chị cảm thấy rất......"

"Không tồi."

Cô muốn nói "Xứng đôi", nhưng đột ngột kìm lại.

Hiện tại còn chưa phải lúc, đặc biệt là hiện tại tâm tình Khâu Dạng rõ ràng bị cậu em họ kia làm ảnh hưởng.

Khâu Dạng gật đầu "Ừm" một tiếng, đã bị Thẩm Nịnh Nhược kéo đi, đi qua một đoạn hành lang dài, tới hồ bơi sắp xếp cho nàng.

Nơi này không có người khác, chỉ có hai người các nàng.

Tổng cộng hai làn bơi, chiều dài 50 mét, không gian không lớn, nhưng cũng sẽ không làm người ta cảm thấy nhỏ.

Nước trong hồ thanh triệt sạch sẽ, có thể nhìn thấy đáy,trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, thẳng tắp mà chui vào xoang mũi Khâu Dạng.

Trước tiên làm nó cơ thể rồi xuống nước.

Khâu Dạng bắt chước Thẩm Nịnh Nhược làm mấy động tác, cơ thể dần dần giãn ra không ít.

Thẩm Nịnh Nhược giống như huấn luyện viên bơi lội, yêu cầu Khâu Dạng nằm trên ván để tập các động tác chân của môn bơi ếch.

Qua một hồi lâu, Thẩm Nịnh Nhược đứng ở bờ hồ, cô đội mũ bơi và kính bơi, liền nhảy cao lên, nhảy xuống hồ bơi trước, sau đó bơi sát đáy hồ đến chỗ Khâu Dạng đang đứng, sau đó ngoi đầu lên.

Khâu Dạng ngồi xổm xuống dưới, nàng như cũ có chút lo lắng.

Thẩm Nịnh Nhược đem mắt kính hướng lên, đôi tay cô chống ở bờ hồ, cổ vũ cho Khâu Dạng nói: "Xuống dưới đi, Tiểu Dương, có chị đây."

Phần lưng Khâu Dạng có một chiếc phao xốp Thẩm Nịnh Nhược buộc cho, nàng biết như vậy có thể cho bản thân không chìm xuống, nhưng......

"Khi em còn nhỏ bị từng té xuống nước một lần." Khâu Dạng mím môi dưới, chậm rãi nói, "Là đi theo cậu mợ đến công viên, bọn họ hiếm khi đưa em đi ra ngoài chơi một lần."

"Có cá koi được nuôi trong công viên và nhiều người đã mua thức ăn cho chúng ăn."

"Lúc ấy em đi theo cùng xem những con cá koi đó, chúng nó cho ăn thật sự rất béo."

"Em......"

"Hàng rào an toàn quá thấp, lúc em bị em họ đẩy té xuống hồ."

Khâu Dạng nói, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Em nói cậu ta cố ý, nhưng không ai tin em cả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.