Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 44: Chị chịu hết nổi rồi




Tổng cộng có bốn tấm ảnh nên Khâu Dạng đã mua bốn cái khung ảnh, một cái cũng không thừa.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn mấy cái khung ảnh gỗ ở trước mặt mình, đôi mắt chớp chớp, lúc vừa mới tiến vào đều đổ dồn sự chú ý lên người Khâu Dạng, không chú ý tới Khâu Dạng còn có cái túi trong tay, nhưng cũng tính là thấy, cô cũng sẽ không biết bên trong là khung ảnh.

Sau khi cô tắm xong đôi môi đã ướt át trở lại, qua vài giây cô mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Âm lượng hơi nhỏ, cũng có chút nặng nề, hơn nữa còn khắc sâu vào trong lòng Thẩm Nịnh Nhược, cô đột nhiên nhớ tới từ sau khi quen biết Khâu Dạng, cô có được rất nhiều niềm vui mà trước kia chưa từng có.

Lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy tự mình muốn làm công cụ cho Khâu Dạng, cô vẫn luôn cảm thấy là mình đơn phương mà giúp Khâu Dạng, mà Khâu Dạng đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của chính mình mà thôi.

Nhưng cho tới bây giờ cô mới nhận ra điều quan trọng nhất Khâu Dạng mang cho cô không chỉ là kh.oái cảm ở trên giường mà còn trên tinh thần nữa.

Bởi vậy tiếng "Cảm ơn" này, không chỉ là cảm ơn về tấm ảnh và khung ảnh thôi.

Khâu Dạng thấy cô còn đang giật mình, cong cong khóe môi, muốn giảm bớt bầu không khí nặng nề này, vì thế Khâu Dạng ngẩng đầu lên, đem cái khăn lông trùm trên đầu Thẩm Nịnh Nhược gỡ xuống: "Em lau giúp chị."

Ngữ khí nàng có chút lo lắng: "Sợ chị bị cảm mạo a, Thẩm tổng giám."

Thẩm Nịnh Nhược hốc mắt lại một lần nữa chua xót không ít, cô nhìn Khâu Dạng gần trong gang tấc,không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy cổ tay Khâu Dạng, cô nâng tầm mắt, nhìn về phía Khâu Dạng có chút kinh ngạc, môi trương trương: "Chị tự mình làm là được."

Được Khâu Dạng chăm sóc như vậy, cô trong lòng có chút băn khoăn, huống chi hôm nay bởi vì cô làm Khâu Dạng thương tâm mất mát.

Thẩm Nịnh Nhược càng thêm băn khoăn.

Tay Khâu Dạng còn bị cô nắm lấy, nghe thấy cô nói như vậy, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, hỏi: "Chị đợi bao lâu?"

"Không bao lâu." Thẩm Nịnh Nhược buông lỏng tay lau tóc cho chính mình.

"Ba tiếng sao?" Khâu Dạng có chút không xác định được đưa ra số liệu hỏi.

Thẩm Nịnh Nhược đáp lại một tiếng: "Ừm."

Khâu Dạng có chút cứng họng, nàng nhìn Thẩm Nịnh Nhược hạ mi xuống, sau khi suy nghĩ liền lên tiếng giải thích nói: "Buổi chiều sau khi tan tầm em có cuộc hẹn với học tỷ, chị ấy tâm trạng không tốt, em......"

"Tâm trạng của em cũng không tốt lắm."

"Nên cùng chị ấy ăn bữa cơm rồi đi KTV, di động không lấy ra cũng không nghe thấy tiếng chuông."

"Em không phải cố ý......"

"Không nghe máy" ba chữ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Thẩm Nịnh Nhược liền ôm lấy eo Khâu Dạng, đem miệng mình hôn lên môi.

Cô biết Khâu Dạng sẽ không phải cố ý không nghe điện thoại, bởi vì Khâu Dạng là một con cừu nhỏ vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược còn nhớ rõ chính mình ngay lúc đó rất lo lắng và chua xót, cô thật sự......

Không muốn trải nghiệm nữa.

Không liên lạc qua điện thoại với Khâu Dạng, hai người giống như hoàn toàn cắt đứt tất cả, dường như trở về lúc trước khi quen biết nhau, từng người ở trong thế giới của riêng mình.

Tư vị này quá gian nan, cô không muốn nếm thử lần nào nữa.

Thẩm Nịnh Nhược trước kia chưa từng như vậy, bởi vậy hiện tại cô có một loại ảo giác không thể giải thích được là tìm thấy thứ gì đó đã mất.

Cô cũng rất muốn cùng Khâu Dạng đáp lại cái hôn, đem hết thảy những trải nghiệm đều giấu vào nụ hôn này, bí mật nói với Khâu Dạng.

Nhưng cô không dám nói thẳng, không dám nói thẳng tình cảm của mình.

Cũng như hôm nay, Thẩm Nịnh Nhược mới thật sự bừng tỉnh.

Khâu Dạng thời gian 24 ngày không thể quên được Đào Tư Nhàn, nhưng cô cùng Khâu Dạng mới tiếp xúc nửa tháng, liền khiến Khâu Dạng rung động.

Người ban ngày cô nhớ, người ban đêm cô nhớ, đều là Khâu Dạng.

Quên một người cần rất nhiều thời gian, nhưng rung động thì không cần, rung động có thể là trong nháy mắt hoặc chỉ trong một giây.

Thẩm Nịnh Nhược tinh tường biết điều này.

Khâu Dạng đối  với Thẩm Nịnh Nhược tiếp cận có chút bất ngờ, nhưng nàng vẫn không bài xích, vì thế nàng sửng sốt hai giây, liền bắt lấy cánh tay Thẩm Nịnh Nhược, đáp lại cái hôn nhẹ nhàng này.

Hôm nay cảm xúc dao động rất lớn, hiện tại cùng Thẩm Nịnh Nhược hôn môi mới nhận được cảm giác an ủi, bởi vậy nàng cũng càng thêm nhập tâm hơn.

Nhưng tóc Thẩm Nịnh Nhược còn không chưa sấy, như vậy nàng vẫn có chút lo lắng, vì thế không bao lâu liền đưa đầu lưỡi Thẩm Nịnh Nhược đi ra ngoài, hai người tách ra một chút khoảng cách.

Khâu Dạng nhíu mày: "Sấy tóc trước đã."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược nói xong lại hôn Khâu Dạng một cái rồi mới nghe lời mà đứng lên.

Khâu Dạng lấy máy sấy từ phòng tắm đi ra, sau đó cũng tự mình đi tắm rửa.

Thẩm Nịnh Nhược ở bên ngoài sấy tóc, tóc cô vừa dày lại vừa xoăn, sấy khô tương đối lâu, Bình Tử ở một bên âm thầm quan sát, cô cùng nó đối mắt vài giây.

Chờ sấy xong không sai biệt lắm, Thẩm Nịnh Nhược tắt máy sấy đi, cô nhìn chằm chằm vào phòng tắm, liền đi đến trước mặt Bình Tử, giống Khâu Dạng mà vỗ vỗ đầu Bình Tử.

Bình Tử cũng không né, đại khái là bởi vì Thẩm Nịnh Nhược tắm rửa đều dùng đồ của Khâu Dạng, nó không cảm thấy xa lạ, lúc Thẩm Nịnh Nhược chụp ảnh nó, nó còn nheo nheo mắt, dáng vẻ rất hưởng thụ.

Khâu Dạng không gội đầu, từ phòng tắm ra tới liền thấy Thẩm Nịnh Nhược chơi cùng Bình Tử, Thẩm Nịnh Nhược nghe thấy động tĩnh liền quay người nhìn về phía cửa, khóe môi cong lên: "Nó cho chị sờ này."

"...... Nó vẫn sẽ luôn cho chị sờ." Khâu Dạng bật cười, Bình Tử tính tình rất tốt, nhìn thấy người lạ cũng sẽ không trốn, nếu nhận thấy được thiện chí của đối phương, nó sẽ cho người ta tùy ý sờ.

Thẩm Nịnh Nhược: "...... Nga."

Thẩm Nịnh Nhược xấu hổ giải thích: "Khi còn nhỏ chị từng bị mèo hoang cắn nên giờ có chút sợ hãi."

"Đã chích ngừa chưa?" Khâu Dạng hướng tới phía cô mở miệng hỏi.

2

Thẩm Nịnh Nhược đứng lên: "Ừm."

"Cho nên có bóng ma tâm lý."

"Không còn sớm nữa."

"Đi ngủ thôi."

Khâu Dạng nói xong tắt đèn ở phòng khách đi, cửa phòng ngủ mở ra, bên trong ánh đèn chiếu ra ngoài soi đường cho các nàng.

Bình Tử tự giác mà leo lên giá đợi, không có một chút ý nghĩ muốn đi theo vào.

Hiện tại đã 11 giờ rưỡi, ngày mai hai người còn phải đi làm, Khâu Dạng xốc chăn lên trước, Thẩm Nịnh Nhược cũng đi theo nằm vào.

"Hôm nay còn đau eo sao?" Thẩm Nịnh Nhược trở mình, đối diện Khâu Dạng, nhẹ giọng hỏi.

Khâu Dạng giật giật eo mình: "Vẫn ổn."

Khâu Dạng nghiêng đầu qua, dừng một chút: "Nhưng nếu chị muốn giúp em ấn, em cũng không ngăn cản đâu."

Lời này ý tứ lại quá rõ ràng đi.

Thẩm Nịnh Nhược giật giật yết hầu, "Ừm" một chút: "Vậy chị ấn giúp em."

Cô nói liền đưa tay vào trong chăn hướng tới Khâu Dạng bên kia, nhưng còn chưa đụng tới Khâu Dạng, đối phương liền nhích lại gần hơn nữa đè cô ở dưới thân.

Trong bóng đêm cái gì cũng thấy không rõ, nhưng đều có thể tinh tường cảm giác đến ánh mắt đối phương.

Không có ánh sáng cũng có cái hay của không có ánh sáng, có thể nghe thấy tiếng hô hấp lẫn nhau.

Khâu Dạng cái gì cũng chưa nói, chậm rãi cúi đầu, tóc cũng rũ theo xuống dưới, rũ trên mặt và giữa cổ của Thẩm Nịnh Nhược.

Có chút ngứa.

Trước khi nụ hôn kết thúc, nàng nói chính là "Sấy tóc trước", vậy đương nhiên vẫn còn lúc "Sau" nữa.

Hiện tại chính là tiếp tục.

Khâu Dạng hiện tại trong đầu hiện ra bộ dạng Thẩm Nịnh Nhược đêm nay có chút chật vật, nàng kỳ thật không biết Thẩm Nịnh Nhược vì sao lại coi trọng cảm xúc của nàng đến như vậy, hơn nữa còn vì xin lỗi mà đợi nàng ở cửa suốt ba tiếng.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không cần xin lỗi, Khâu Dạng biết đây là vấn đề của chính mình.

Nàng rõ ràng rất nỗ lực, nhưng vẫn cần thêm một chút thời gian, mới có thể không còn để ý.

Thẩm Nịnh Nhược thừa nhận hôn Khâu Dạng, cô vòng tay ôm lấy eo Khâu Dạng, môi lưỡi cùng Khâu Dạng lui tới, yết hầu cô lăn rất nhiều lần.

Qua một hồi lâu, Khâu Dạng mới ngẩng đầu lên, nàng hơi thở dốc, lại cúi đầu, lúc này hôn lên cằm Thẩm Nịnh Nhược, sau lại hôn lên đôi môi ấm áp.

"Thẩm Nịnh Nhược." Khâu Dạng lúc này gọi tên cô.

"Hửm?" Thẩm Nịnh Nhược có chút mất khống chế, thanh âm này có chút uyển chuyển.

"Đêm nay không phải trả nợ." Khâu Dạng đưa chân đẩy chăn sang một bên.

Thẩm Nịnh Nhược không có do dự: "Được."

Thẩm Nịnh Nhược nhắm mắt lại, toàn thân phản ứng đều cực kỳ nhạy bén, cô gối đầu lên gối, chóp mũi thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, giống mùi hương trên người Khâu Dạng.

Mùi hương này như có hiệu quả khác, đem cảm giác cô đối với Khâu Dạng càng lúc càng lớn, cô có chút cầm lòng không được mà đáp lại đủ điều.

Qua một hồi lâu, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy có chút khó chịu, nàng nuốt nước bọt, hô một tiếng: "Tiểu Dương."

"Hửm?"

"Chị......" Thẩm Nịnh Nhược có một tia lý trí, muốn nói ra nhưng lại nghẹn trở về, cuối cùng chỉ là giọng run rẩy nói.

"Chị......"

"Chị chịu hết nổi rồi."

2

Cô đã tự mình mất kiểm soát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.