Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 33: Thì ra em là loại người như vậy sao?




Về lý do tại sao nàng lại hôn Thẩm Nịnh Nhược khi cô đang giúp nàng thắt dây an toàn, Khâu Dạng cũng không thể giải thích được.

Nàng rất chắc chắn rằng lúc đó nàng không coi Thẩm Nịnh Nhược thành người khác, cũng rất rõ ràng mà biết ở trước mắt mình chính là Thẩm Nịnh Nhược.

Lúc đó nàng thật sự không có suy nghĩ gì thêm, có lẽ là nghe thấy được mùi hương chanh quen thuộc, liền lại gần hôn một cái, dù sao cùng Thẩm Nịnh Nhược hôn nhiều lần như vậy, hôn lên mặt quả thực là hành động thuần khiết nhất giữa hai người.

Nàng nào biết rằng sẽ bị Thẩm Nịnh Nhược ăn vạ đâu a?

Khâu Dạng nhìn mặt Thẩm Nịnh Nhược gần trong gang tấc, môi giật giật, trong đầu nàng không cách nào liên tưởng khuôn mặt xinh đẹp này lại lưu manh đến vậy.

2

Nhưng những gì Thẩm Nịnh Nhược vừa nói vẫn còn vang vọng rõ ràng bên tai nàng, hơn nữa từ vẻ mặt Thẩm Nịnh Nhược có thể nhìn ra giống như lúc nãy nàng hôn trộm cô vậy.

"Tôi......" Khâu Dạng yết hầu động hạ, đôi mắt nàng cũng chớp chớp theo, nhưng bởi vì uống rượu nên không tỉnh táo như vậy, trong nhất thời không biết phải phản ứng ra sao,cũng không biết nên nói gì để phản bác Thẩm Nịnh Nhược.

Chủ động hôn Thẩm Nịnh Nhược một chút phải bị ngủ một lần. So với cho vay nặng lãi còn quá đáng hơn.

"Em làm sao vậy?" Thẩm Nịnh Nhược làm ra bộ dạng mình chính là người bị hại đáng thương, "Mọi người thường xuyên nói tích tiểu thành đại, em hôn tôi một chút, tôi yêu cầu em ngủ trả lại, này còn không phải là tích tiểu thành đại sao?"

5

Khâu Dạng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nàng không thể nói được.

Nàng lại lui ra sau một chút, nhưng như vậy lưng của nàng trực tiếp áp vào cánh cửa lạnh lẽo, trong nháy mắt nàng lạnh đến rùng mình, nhưng so với sự rùng mình trong lòng do lời nói của Thẩm Nịnh Nhược gây ra, điều này đều không đủ xem.

"Không đúng." Khâu Dạng rút khỏi trạng thái hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Nịnh Nhược, "Phải, tôi là hôn trộm chị khi chưa có sự đồng ý của chị, vậy chị cũng hôn trộm lại như vậy không phải xong rồi sao?"

Thẩm Nịnh Nhược đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt có chút không thể hiểu: "Nhưng......"

"Em đã biết tôi muốn hôn em, như vậy không thể tính là hôn trộm được?"

"Chẳng lẽ em muốn làm bộ không biết sao? Nhưng cứ như vậy, bản chất chẳng phải sẽ thay đổi sao?"

Thẩm Nịnh Nhược nói nhấc chân tiến về phía trước, đồng thời liền đem đầu tiến về trước một chút, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Khâu Dạng, sau đó nhướng mi, trên môi khẽ mỉm cười: "Em xem, em còn không kinh ngạc, chứng minh em biết tôi muốn hôn em."

2

"Tính chất không giống nhau, nên phải dùng kính lúp để nhìn mọi vật, em nói xem?"

Khâu Dạng: "......"

Thẩm Nịnh Nhược thấy nàng không phục, hiển nhiên là bị hành vi quỵt nợ của chính mình làm cho ngây ngốc, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không quan tâm nhiều như vậy.

Hôm nay Khâu Dạng trộm hôn cô, chính là một cơ hội tuyệt vời, lần trước buông tha khi cừu nhỏ đã đến miệng, lần này sẽ không có lý nào để cô lại buông tha nữa.

Thẩm Nịnh Nhược ánh mắt thâm tình,  cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Khâu Dạng, lại nghĩ tới cuộc điện thoại tối nay, Khâu Dạng  lầm cô thành người yêu cũ.

Lúc ấy chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hiện tại càng nghĩ càng có chút tức giận.

Cô biết do Khâu Dạng say rượu, nhưng nàng lại gọi tên người khác khi nghe điện thoại...

Thẩm Nịnh Nhược cau mày nhìn Khâu Dạng: "Em nghỉ ngơi trước đã, tôi đi tắm rửa."

Trạng thái Khâu Dạng hiện tại vẫn chưa thể tắm rửa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao, Thẩm Nịnh Nhược không thể mạo hiểm được.

Mà Khâu Dạng đã từ bỏ việc đấu tranh, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược nói đều là một hồi rắm chó không kêu ngụy biện, nhưng nàng không thể không thừa nhận điều đó, hơn nữa trong lòng kiên định một cái ý tưởng ——

Sau này sẽ không bao giờ hôn trộm Thẩm Nịnh Nhược nữa.

1

Trộm hôn một lần phải bị ngủ một lần, nàng thật sự hôn không nổi nữa.

1

Thẩm Nịnh Nhược biết trong lòng Khâu Dạng đang nổi sóng gió, sau khi cô quay người kéo vali vào rồi quay lưng về phía Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt liền cong lên.

Rất tốt, cô lại chuyển hướng sự chú ý của Khâu Dạng.

Cô là người công cụ đương nhiên phải làm tròn bổn phận.

Khâu Dạng tự mình thay giày, nhà Thẩm Nịnh Nhược giống y như khách sạn, nàng vốn dĩ có chút co quắp, nhưng cũng rất mau liền thích ứng.

Bởi vì lúc trước mỗi lần ngủ với Thẩm Nịnh Nhược hai người đều ở khu dân túc hoặc là ở khách sạn.

Thẩm Nịnh Nhược hôm nay không tính mặc quần áo ngủ, cô cầm váy ngủ và đi vào phòng tắm.

Chờ Thẩm Nịnh Nhược không còn ở trong phạm vi tầm mắt của mình, Khâu Dạng mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Đầu nàng vẫn có một chút choáng, nàng lại nhìn cách bài trí của căn phòng, thực mau liền đem ánh mắt dừng ở đặt ở trên bàn trà tiểu hùng trống bỏi. Là  lúc ở Tây Thành Thẩm Nịnh Nhược đã ném vòng được.

Khâu Dạng nhấp môi, đi đến trên sô pha ngồi xuống, không biết Thẩm Nịnh Nhược còn giữ cái trống bỏi này làm cái gì.

Điện thoại trên tay nàng lúc này rung lên hai lần, Khâu Dạng mở khóa click mở WeChat, là Miêu Nghệ gửi tin tới.

Miêu Nghệ nói rằng cô ấy quay trở lại phòng của mình và bảo Khâu Dạng chú ý an toàn.

Lại dặn dò như vậy, Khâu Dạng mí mắt giật giật, đặc biệt là hiện tại còn cùng Thẩm Nịnh Nhược ở chung một chỗ.

Nói ra có lẽ làm Miêu Nghệ không tin, chỉ sau vài phút uống rượu, nàng đã bị đối tượng diễm ngộ dẫn về nhà.

Nhưng Khâu Dạng sẽ không nói ra.

Thẩm Nịnh Nhược tắm rửa xong lại sấy tóc, thời gian liền trôi qua 40 phút.

Tóc cô vừa dày lại còn xoăn, lúc sấy tới có chút phiền phức, nhưng đây cũng là vì  muốn Khâu Dạng có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Người uống rượu xong không thể tắm rửa ngay được, Thẩm Nịnh Nhược nghiêm khắc chấp hành.

Khâu Dạng chỗ nào cũng không đi chỉ ngồi trên sô pha, nhưng ngồi lâu nàng cảm thấy buồn ngủ nên mới dứt khoát nằm xuống.

1

Thẩm Nịnh Nhược từ phòng tắm ra tới, liền thấy Khâu Dạng nằm ở trên sô pha ngủ rồi, hô hấp vững vàng thả đều đều, khuôn mặt điềm tĩnh an tường.

Lúc này Diêu Dao gọi điện tới, trong hoàn cảnh an tĩnh vang lên hơi chói tai.

Thẩm Nịnh Nhược vội vàng cầm lấy di động vào phòng ngủ, còn nhẹ nhàng mà giữ cửa đóng lại: "Alo?"

"Nhược Nhược, mình muốn tới cùng cậu bóc phốt!" Diêu Dao giọng điệu có chút không chịu nổi.

"Là chuyện của tiểu soái ca kia sao?" Thẩm Nịnh Nhược bật đèn bàn trên bàn, thuận miệng hỏi một câu, giọng cô không lớn, sợ xuyên cửa sẽ đánh thức Khâu Dạng.

Tuy rằng đây là chuyện không có khả năng.

"Không phải, mình đá hắn ta rồi."

"Tuy rằng không liệt dương, nhưng không có chút kinh nghiệm gì, dạy dỗ mệt mỏi quá."

2

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Tốc độ Diêu Dao đổi đối tượng rất nhanh, mặc dù Thẩm Nịnh Nhược đã quen từ lâu nhưng vẫn khiến cô có chút kinh ngạc.

"Ai ya, ta muốn bóc phốt là một chuyện khác, người phụ nữ mình trước kia nhìn không thuận mắt, cô ta đã từ Kinh thành trở về rồi."

1

Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ cái tên, bởi vì người Diêu Dao nhìn không thuận mắt thật sự là quá nhiều, cô không thể lập tức liền định vị được là ai.

"Việt Sở?" Cô không chắc chắn hỏi.

Diêu Dao: "Bingo!"

Diêu Dao nghiến răng nghiến lợi: "Họ Việt đó còn dám trở về?"

"Vân Thành lại không phải nhà cậu." Thẩm Nịnh Nhược bổ đao.

Diêu Dao mới không để ý này đó: "Ngày mai thứ bảy, một người bạn mời mình cùng cô ta đi tham gia tụ họp, ha ha, đến lúc đó phải khiến cho cô ta nhục nhã."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn mắt ngoài cửa sổ đen nhánh bầu trời đêm, cô dặn dò một câu: "Vậy cậu chú ý chút."

"Đừng lại bị bắt nạt."

"Chuyện đó không có khả năng!"

"Không nói nữa, mình đi uống rượu."

"Được."

"A, đúng rồi, muội muội kia đâu? Hôm nay thứ sáu, không cùng cậu ở bên nhau sao?"

Thẩm Nịnh Nhược nhìn mắt về cửa, khóe môi nhếch lên một chút độ cung: "Cô ấy ngủ rồi."

"Sớm như vậy!"

"Mệt đến thiếp đi sao?"

"......" Thẩm Nịnh Nhược lười giải thích với cô ấy, "Uống rượu của cậu đi."

Nói xong liền ngắt điện thoại, trước đó đã thắp nến thơm trên bàn rồi chậm rãi rời khỏi phòng ngủ.

Nhưng Khâu Dạng đã tỉnh.

Thẩm Nịnh Nhược có chút bất ngờ, sửng sốt, chợt quan tâm hỏi không: "Thế nào? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?."

Khâu Dạng còn buồn ngủ, bị tiếng chuông điện thoại của Thẩm Nịnh Nhược đánh thức: "Không có."

"Chị xong rồi sao?"

"Tắm xong rồi."

Khâu Dạng dụi mắt và chuẩn bị đứng dậy: "Tôi đi tắm rửa đây."

Thẩm Nịnh Nhược đã ấn vai Khâu Dạng xuống và vuốt mái tóc bù xù vừa ngủ dậy của nàng: "Mệt  thì cứ ngủ tiếp đi."

"Tôi cả người đều không thoải mái."

Thẩm Nịnh Nhược không có kiên trì: "Được."

Khâu Dạngđưa mắt nhìn về phía cái trống bỏi mặt, ngữ khí có chút hoang mang: "Chị thực thích cái trống bỏi này sao?"

Thẩm Nịnh Nhược nhìn theo ánh mắt của Khâu Dạng, quả nhiên thấy cái trống bỏi trên bàn trà, cô quay lại chỉ nói: "Ở Tây Thành không mua quà lưu niệm gì, liền mang nó về."

+

"À." Khâu Dạng không có không tin, nàng mang dép lê vào đứng lên, nhưng là trên người hiện tại không còn bao nhiêu sức lực, lúc mất thăng bằng liền đè lên vai Thẩm Ninh Nhược, đẩy cô ngã xuống ghế sofa một lần nữa.

Phân đoạn phim thần tượng được dàn dựng trực tiếp.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn đôi mắt Khâu Dạng, bật cười một tiếng: "Thì ra em là loại người như vậy sao, Tiểu Dương?"

"Gấp như vậy không chờ nổi mà muốn ngủ với tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.