Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 27: Tối nay đến trả nợ cho tôi được chứ?




Cái lý do này không phải Thẩm Nịnh Nhược mới nghĩ đến, mà là cô suy nghĩ cặn kẽ thật lâu mới được kết quả này.

Diêu Dao yêu cầu cô trực tiếp hỏi Khâu Dạng có nguyện ý hay không, nhưng Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Khâu Dạng khẳng định sẽ không đồng ý.

Nếu hỏi ra điều này, đáp án khẳng định là sẽ từ chối.

Thật ra cô đối với Khâu Dạng cũng không hiểu biết bao nhiêu, một phần là do thời gian quen biết của cả hai rất ngắn, hơn nữa mỗi lần tiếp xúc với nhau chủ yếu đều là ở trên giường.

Nhưng dùng ngón chân cũng có thể đoán được Khâu Dạng sau khi trở về khẳng định không muốn cùng cô lui tới quá nhiều, điều này đặc biệt rõ ràng trong buổi gặp mặt lại hôm nay.

Nhưng biết làm sao bây giờ.

Thẩm Nịnh Nhược lại muốn làm cây sen tiếp tục quấn lấy, dây dưa với Khâu Dạng.Tuy rằng cô vẫn không hiểu, bản thân cô vốn dĩ là gái thẳng nhưng vì sao lại đối với Khâu Dạng nổi lên ham m.uốn tình d.ục, càng ngày nàng càng muốn tiếp cận Khâu Dạng gần hơn.Sau một lúc suy nghĩ Thẩm Nịnh Nhược liền mặc kệ, có những việc nghĩ không ra liền không cần phải cưỡng cầu, đời người là một quãng đường dài, có đôi khi giữ lại một ít câu hỏi không có đáp án cũng là một loại trải nghiệm thú vị.Thẩm Nịnh Nhược sống hơn 28 năm đây là lần đầu tiên cảm nhận đến những cảm xúc mãnh liệt như vậy, vì thế cô muốn được tùy hứng một lần, hơn nữa việc này đối với Khâu Dạng mà nói cũng coi như có lợi, cô cũng nguyện ý đem bản thân mình ra làm công cụ để giúp đỡ Khâu Dạng.

2

Vậy cô càng không muốn bỏ lỡ, liền muốn giữ chặt lấy Khâu Dạng.

Trước khi quen biết Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược đã từng hoài nghi bản thân có phải hay không bị "lãnh đạm" như lời Diêu Dao nói.

Hiện tại đáp án đã rõ ràng ——

Nếu nói cô bị lãnh đạm vậy xem ra trên thế giới này không còn ai là bình thường.

Vì vậy, xét theo tình huống trước mắt, muốn cùng Khâu Dạng tiếp tục tiếp xúc, vậy yêu cầu phải tìm một lối tắt khác.

Bởi vậy lý do mới có thể nói ra hoàn hảo như vậy, đặc biệt là trong nhận thức của cô, Khâu Dạng thật sự không muốn nợ cô bất cứ thứ gì.

Có món nợ như vậy, nàng khẳng định cũng không muốn nợ.

Hai ngày nay Thẩm Nịnh Nhược còn bỏ ra không ít thời gian ở trên mạng thu thập thông tin, bài viết về vấn đề công thụ, cô phát hiện công tương đối khan hiếm.

Vậy thì càng tốt.

Lúc trước số lần nàng làm công nhiều như vậy, hiện tại đổi lại để Khâu Dạng làm công.....

Yêu cầu này cũng không quá đáng lắm nhỉ?

Khâu Dạng rất rõ ràng không có phản ứng lại, Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày lên: "Tôi nghĩ em hẳn là rõ hơn tôi, xã hội hiện tại này, công đang khan hiếm đến cỡ nào, mọi người đều có xu hướng muốn làm thụ."

1

"Vậy em tự mình hồi ức lại một chút, có phải tôi nằm dưới ít hơn em có đúng không?"

Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, nhấp môi không hé răng.

Nàng không biết phải trả lời như thế nào.

Nàng cần một chút thời gian để tiêu hóa vấn đề này, vừa nói chưa được bao nhiêu câu nội dung cuộc nói chuyện liền xoay chuyển nghiêng trời lệch đất, như trời nắng đột ngột chuyển sang mưa to khiến nàng có chút theo không kịp.

Nàng cần bình tĩnh lại.

Sự tình không nên đi theo chiều hướng này, nàng cho rằng Thẩm Nịnh Nhược sẽ nói thẳng muốn cùng nàng tiếp tục, vậy thì nàng sẽ lý do chính đáng mà từ chối.

Chỉ là hiện tại......

Thẩm Nịnh Nhược mặc kệ phản ứng của nàng, tiếp tục nói ra ý tưởng của mình, ý đồ thuyết phục lần nữa thành công: "Tôi tới tìm em muốn bồi thường có phải cũng là hợp tình hợp lý phải không? Nếu em không ngủ trả lại, vậy không phải tương đương thiếu nợ tôi sao?"

"Người khác thiếu tiền em thiếu cảm giác, thiếu nợ thì phải trả, đó là điều thiên kinh địa nghĩa."

Khâu Dạng suy nghĩ có chút hỗn loạn lên, nàng không muốn nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược nữa, đem đầu quay sang một bên, nhìn về phía cảnh phố ngoài cửa sổ, đèn đường đổ bóng râm dưới hàng mi của nàng.

2

Thẩm Nịnh Nhược cũng không nóng vội, lại nhìn nhìn chiếc cằm ưu việt của nàng, sau đó một lần nữa khởi động xe, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, nghiêm túc nói một câu: "Tôi cho em chút thời gian để suy nghĩ."

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy giọng Khâu Dạng vang lên: "Tôi có thể cho chị tiền."

Lúc Khâu Dạng nói lời này nàng không quay đầu lại, nàng chỉ hạ kính xe xuống thêm một ít, giọng nói không nhẹ không nặng nhưng lại có chút vội vàng.

Làn gió theo cửa sổ chui vào trong xe, từng đợt mát lạnh thổi vào gương mặt cũng làm Khâu Dạng càng thêm tỉnh táo.

Thẩm Nịnh Nhược lại cự tuyệt: "Tôi không thiếu tiền."

Cô ngừng một chút lại tiếp tục: " Hơn nữa tôi cũng không phải kiếm tiền bằng cách này, em chắc hẳn là biết rõ điều đó đi."

Đúng vậy.

Không thể nào rõ ràng hơn.

Thẩm Nịnh Nhược là tổng giám kỳ đại danh đỉnh của công ty Kỳ Diệu. Không phải "tiểu thư" bên đường.

Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, bây giờ tâm tình Khâu Dạng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh ngủ cùng Thẩm Nịnh Nhược, nàng thật sự đang nghiêm túc nhớ lại, đến cuối cùng phát hiện ——

Đúng là nằm dưới nhiều hơn Thẩm Nịnh Nhược.

Khâu Dạng thật sự muốn tặng cho chính mình một câu: "Đi du lịch không nên tìm diễm ngộ, nếu không sẽ bị nghiệp quật"

Xét đến cùng, tình huống như vậy kỳ thật cũng không nhiều lắm.

Ai có thể nghĩ đến sẽ cùng đối tượng diễm ngộ gặp lại a?

Không những vậy đối phương còn tìm đến trước mặt mình tuyên bố: nằm trên nhiều lần hơn nên cảm thấy bị thiệt thòi???

1

Lúc trước khi phát sinh quan hệ, thì nào là ngươi tình ta nguyện, còn cả là hứa hẹn sẽ không đổi ý, cho nên Khâu Dạng cam chịu sau khi các nàng trở về Vân Thành không bao giờ liên hệ nữa.

Cục diện hiện tại khiến nàng có chút trở tay không kịp.

Hóa ra là nàng đơn phương cam chịu.

Ba năm ở bên cạnh Đào Tư Nhàn cũng không xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, quen biết Thẩm Nịnh Nhược một tuần liền lăn giường với nhau hết một tuần.

Vốn dĩ cho rằng chuyện này kết thúc, kết quả còn phải tiếp tục quan hệ vài lần.

Khâu Dạng cũng biết những lời Thẩm Nịnh Nhược vừa nói là hoàn toàn đúng, hiện tại trong giới của nàng công tương đối khan hiếm.Bản thân Khâu Dạng sau khi bị Thẩm Nịnh Nhược ngủ vài lần cũng tràn đầy thể hội.

Làm thụ xác thực là nằm thoải mái rất nhiều.

Vậy Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mình mệt mỏi cũng là hợp lý.

2

Chiếc xe chạy trong bao lâu, không khí trong xe liền trầm mặc bấy lâu.

Hiện tại con đường cũng không ùn tắc, Thẩm Nịnh Nhược ở Vân Thành ngây người nhiều năm như vậy cũng coi như là bản đồ sống, cô không mở hướng dẫn chỉ đường, lái xe vòng qua một góc phố khác, rồi lại đi ngang qua hai con phố nữa, liền đến tiểu khu Khâu Dạng đang sống.

Khâu Dạng mày liền không giãn ra quá, lúc chờ đèn giao thông cuối cùng, Thẩm Nịnh Nhược đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng.

Cô không tính phát ra tiếng động quấy rầy Khâu Dạng, bất quá nếu là tới cửa tiểu khu Khâu Dạng còn không nói ra đáp án, cô khẳng định vẫn sẽ tiếp tục nói.

Chung quanh có các xe khác đang ấn còi, cũng có tiếng còi xe đạp đi ngang qua.

Hiện tại đã sắp 10 giờ, người đi bộ ít hơn rất nhiều.

Ánh sáng màu cam rơi xuống cánh tay phải của Khâu Dạng, nàng rũ rũ mắt, nhìn chằm chằm một chỗ này, lúc này mới đem cửa sổ xe nâng lên.

Nàng không muốn gió thổi đến cảm lạnh.

Năm giây sau, đèn xanh sáng lên, chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động.

Thẩm Nịnh Nhược cầm tay lái, đi thẳng về phía trước, lại đi ngang qua một cái góc đường, liền đến trước tiểu khu Khâu Dạng.

Chờ xe dừng hăne, Khâu Dạng tháo đai an toàn ra, mới lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm tịch: "Đêm nay không được."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược không có ý kiến, cô có thể hiểu được, bởi vì khẳng định cần thêm thời gian chấp nhận.

Khâu Dạng lại nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược: "Ngày mai cũng không được, ban ngày còn phải làm việc."

"Cho nên chỉ có thể là cuối tuần thôi nhỉ." Thẩm Nịnh Nhược bên môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, cô đang nỗ lực khống chế biểu cảm của mình.

Khâu Dạng: "Ừm."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược không có không đồng ý, cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Khâu Dạng tâm lý của cô thỏa mãn không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả.

Khâu Dạng lông mi run rẩy, tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa chỉ có thể đi khách sạn."

Nàng lại nắm chặt đai an toàn, bên trong xe mùi hương chanh chui thẳng vào xoang mũi nàng, nàng nhẹ hít một hơi, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói: "Nhà tôi có mèo, bị mèo thấy không tốt."

Thẩm Nịnh Nhược không nhịn được, thấp giọng bật cười.

1

Khâu Dạng nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"

Giọng điệu của Thẩm Nịnh Nhược so với tiếng đàn piano trong Tân Hào còn muốn vui sướng hơn nhiều, cô hỏi lại Khâu Dạng: "Sao vậy? Em sợ lúc chúng ta cởi s.ạch quần áo, có con mèo ở một bên nhìn thấy sao?"

Khâu Dạng: "......"

Tưởng tượng đến khuôn mặt to lớn của Bình Tử, Khâu Dạng trong đầu lập tức liền có hình ảnh.

Nàng không phải nghĩ như vậy, đương nhiên mèo chỉ là cái cớ.

Đối với Khâu Dạng mà nói, nhà ở là rất riêng tư, nếu không phải bạn bè hoặc là người thân, thì Khâu Dạng sẽ không mời đối phương  vào.

Nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược hiện tại quan hệ hiển nhiên cái gì cũng không phải, nga, không đúng, hiện tại là bạn giường sắp tới còn phải dây dưa vơi nhau một thời gian.

Nhưng trên thực tế giữa hai người so với người xa lạ muốn biết nhiều hơn một chút tin tức mà thôi.

Nàng không muốn Thẩm Nịnh Nhược xâm nhập vào lãnh địa các nhân của nàng, nàng muốn canh phòng thật nghiêm ngặt. Mặc dù lãnh địa riêng tư trên cơ thể của nàng đã bị Thẩm Nịnh Nhược khám phá hết thảy.

Nhưng đó cũng đã là quá khứ rồi.

Khâu Dạng không trả lời câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, nàng chỉ nhấn mạnh lại một lần nữa: "Chỉ có thể đi khách sạn."

"Tôi không ngại nếu em đến nhà tôi đâu." Thẩm Nịnh Nhược vén một lọn tóc ra sau, lại làm ra bộ dạng lười nhác, cô liền nhìn chằm chằm Khâu Dạng tựa hồ đã dán chặt vào đó.

Khâu Dạng ngũ quan xinh đẹp, khí chất dịu dàng, hiện tại nội tâm khẳng định gió nổi mây phun, nhưng ngoài mặt nhìn vẫn rất nhu hòa.

Thẩm Nịnh Nhược phát hiện chính mình có cái đam mê kỳ lạ, đó chính là cô thực thích xem bộ dạng hơi mất khống chế của Khâu Dạng.

Đặc biệt là thời điểm ở trên giường, những âm thanh nỉ non thoát ra khỏi sự khống chế của nàng như một bản hòa tấu êm ái làm say đắm lòng người nghe.

Khóe môi Thẩm Ninh Nhược cong lên, đáy mắt ý cười chậm rãi gia tăng.

"...... Vẫn là muốn đi khách sạn." Khâu Dạng nói đến lần thứ ba, nàng không thói quen để người lạ vào nhà mình, và nàng cũng không hy vọng sẽ đến nhà của người mà nàng quen biết.

Thẩm Nịnh Nhược thấy nàng như vậy lại không kiên trì nữa, thái độ cũng dịu đi không ít, trong giọng nói vô thức mang theo một chút cưng chiều: "Được."

"Vậy tôi đặt khách sạn."

Khâu Dạng không nghe thấy, chỉ là "Ừm" một chút, nói xong liền cởi bỏ đai an toàn: "Tôi xuống xe đây."

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng lại, thân thểhơi nghiêng về phía cô, vẻ mặt hoang mang hỏi: "Liên lạc với em như thế nào?"

Khâu Dạng thoáng giãy giụa cánh tay mình, nhưng Thẩm Nịnh Nhược không có ý muốn buông ra, một đôi mắt đẹp làm cho người ta cảm thấy sáng ngời bởi vì nàng tiến lại gần.

"Số di động của tôi là 138......" Khâu Dạng không giãy giụa, đọc một chuỗi con số, nàng đọc chậm rãi vì sợ Thẩm Nịnh Nhược không nghe kịp.

Nhưng cũng vô ích vì Thẩm Nịnh Nhược không có ý định sử dụng đầu óc để ghi nhớ dãy số này, nàng lôi điện thoại của mình ra, giải khóa mật khẩu xong đưa cho Khâu Dạng: "Em nhập đi."

Khâu Dạng hoàn toàn mất kiên nhẫn, nàng nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào.

Rất mau tiếng chuông di động của nàng trong túi xách vang lên.

Thẩm Nịnh Nhược rất hài lòng gật gật đầu, lúc này mới ấn tắt.

Khâu Dạng rũ mắt nhìn xuống cánh tay bị Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy: "Bây giờ có thể buông ra rồi sao?"

"Thật ngại quá." Thẩm Nịnh Nhược làm ra vẻ mặt vô tội, "Sợ em quỵt nợ."

"Tôi lại không có thói quen nằm vùng ở trước cửa công ty người khác, như vậy không phù hợp với phong cách làm việc của tôi cho lắm."Khâu Dạng lại cảm thấy đây là việc mà Thẩm Nịnh Nhược có thể làm ra được.

Chờ đến khi Thẩm Nịnh Nhược buông tay ra, nàng không hề do dự, mở cửa bước xuống xe, khoảnh khắc chân vừa đạp xuống đất, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mới vừa điđược hai bước, phía sau lại vang lên giọng nói Thẩm Nịnh Nhược: "Tiểu Dương."

Khâu Dạng giãy giụa hai giây, vẫn là quay người lại, khoảng cách giữa hai người là hơn một mét, chỉ thấy Thẩm Nịnh Nhược ghé vào cửa sổ ghế phụ, ánh đèn chiếu vào mặt cô, có thể nhìn ra được vẻ mặt cô có chút đắc ý.

Thẩm Nịnh Nhược giơ di động mình lên: "Tôi sẽ liên lạc cho em."

Khâu Dạng nghĩ thầm cô biết, nhưng ngoài mặt vẫn là rất có tinh thần trả nợ mà "Ừm" một chút, làm như câu trả lời.

Từ nơi dừng xe đến cửa tiểu khu cũng có một ít khoảng cách, Khâu Dạng không nghe thấy tiếng khởi động xe nên cũng không quay đầu lại.

Nàng có chút không hiểu nổi, vì sao Thẩm Nịnh Nhược lại có sự tương phản lớn như vậy.

Nếu Thẩm Nịnh Nhược lạnh lùng như vậy trong cuộc họp, nàng có thể hiểu được, do tính chất công việc yêu cầu phải biểu lộ ra thái độ đoan chính nghiêm túc.

Nhưng đến bữa tiệc tối, Thẩm Nịnh Nhược vẫn là bộ dáng đó, cho đến khi tới trước mặt mình, dường như bộ dạng thật của cô mới lộ ra.

Căn bản là hai người khác nhau.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn bóng dáng Khâu Dạng rời đi, đám người vào tiểu khu rốt cuộc nhìn không thấy, mới đưa chính mình ánh mắt thu trở về.

Cô quay lại ghế lái, nhướn mày nhìn chằm chằm dãy số vừa nhập trên điện thoại, sau đó liền lưu vào danh bạ.

Lưu tên nàng chính là cái tên cô thường xuyên gọi "Tiểu Dương".

Cừu nhỏ cừu nhỏ sói tới rồi, trong đầu không hiểu được sao lại hiện ra những lời này.

5

Cô khóe miệng lại chậm rãi cong lên, lại nghiêng đầu hướng về cửa tiểu khu nhìn thoáng qua, mới lần nữa khởi động xe, chuẩn bị về nhà.

Kỳ thật đối với yêu cầu của cô, Khâu Dạng hoàn toàn có thể chơi xấu, nhưng là Khâu Dạng không làm vậy.

Khâu Dạng như vậy làm cô cảm thấy nàng thật dễ bắt nạt.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược có thể bảo đảm một điều chính là cô và người yêu cũ rác rưởi kia của Khâu Dạng không giống nhau, cô bắt nạt nàng hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.

5

Còn sự bắt nạt của tên người yêu cũ rác rưởi kia như muốn đem Khâu Dạng chôn xuống đất.

Thẩm Nịnh Nhược đang có tâm trạng rất tốt, bên trong xe còn nổi hứng hát một bài.

Nhưng đang đi được nửa đường và đang đợi đèn giao thông thì Diêu Dao gọi điện thoại đến.

Thẩm Nịnh Nhược đem tai nghe Bluetooth vào.

"Nhược Nhược, thế nào rồi?" Diêu Dao lần này thực sự quan tâm đến chuyện của Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy cùng Thẩm Nịnh Nhược cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Thẩm Nịnh Nhược đối với một cô gái có hứng thú đến vậy.

Muội muội kia có ma lực lớn đến như vậy sao?

Đối với đường tình duyên không được của Thẩm Nịnh Nhược, Diêu Dao cũng không biết vấn đề nằm ở đâu nhưng chắc chắn là không thể dễ dàng giải quyết được.Cô ấy còn nhớ rõ bản thân đã tức giận như thế nào lúc biết mối tình đầu của Thẩm Nịnh Nhược ngoại tình, mấu chốt là đối phương còn cương quyết nói bản thân mình không làm sai gì cả.

Trên thực tế hắn chỉ cần chờ đến khi tốt nghiệp cao trung liền tính là thông qua bài khảo nghiệm của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng hắn quả thật không cần mặt mũi còn quay đầu mắng Thẩm Nịnh Nhược một trận.

Thân là đại tỷ trong trường học Diêu Dao đương nhiên không nhịn được khi thấy bạn thân mình bị như vậy, ngày hôm sau cô ấy liền dẫn theo người đem tên hỗn đản kia lại trước mặt Thẩm Nịnh Nhược xin lỗi.

Đoạn thời gian Thẩm gia đã xảy ra chuyện lớn, Thẩm Nịnh Nhược thoạt nhìn rất kiên cường mà không bị ảnh hưởng gì, tên nam sinh này không những không muốn an ủi Thẩm Nịnh Nhược, quay đầu còn cùng nữ sinh khác ở đầu hẻm hôn môi thân thiết.

Diêu Dao mỗi lần nhớ tới đều sẽ cảm thấy rất bực mình.

Con mẹ nó thật quá đáng.

"Cô ấy đồng ý với mình rồi." Thẩm Nịnh Nhược lời ít mà ý nhiều.

Diêu Dao "Oa" một tiếng: "Chúc mừng."

Thẩm Nịnh Nhược lại không tiếp tục, cô liền chuyển sang đề tài khác: " Tiểu soái ca của cậu đâu? Không phải nói đêm nay cùng hắn hẹn hò sao?"

"Hắn đi tắm rồi."

"Mình đang lái xe, cậu chuẩn bị đi."

"Được."

"Để mình xem xem, người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc là bộ dáng như thế nào."

Thẩm Nịnh Nhược mím môi khi nghe ba chữ "Người trẻ tuổi", kỳ thật cô ngẫu nhiên cũng cảm thấy Khâu Dạng là người trẻ tuổi.

Cô so Khâu Dạng lớn hơn ba tuổi.

Có người nói ba tuổi là cả một thế hệ, vậy giữa cô và Khâu Dạng cũng có một khoảng cách thế hệ.

Từ khi bước sang tuổi 26, Thẩm Nịnh Nhược đối với tuổi tác cũng trở nên nhạy cảm hơn một chút, cô cũng không muốn như vậy, nhưng khó tránh khỏi sẽ có một chút lo âu.

Đặc biệt là bố Thẩm còn đang thúc giục cô sớm kết hôn sinh con.

Tâm trạng đang tốt của Thẩm Nịnh Nhược ngay lập tức tiêu tan, thay vào đó là sự bực bội: "Dao Dao."

"Làm sao vậy?"

"Cậu nói xem nếu bố mình biết mình đã chia tay với Quách Minh An, có phải sẽ tức giận lắm đúng không?"

Diêu Dao trầm ngâm hai giây: "Mình cảm thấy có khả năng."

Thẩm Nịnh Nhược thở ra một hơi: "Vậy trước không cho ông ấy biết đi." Cô ngừng lại, xoay vô lăng đánh tay lại, mới lại nói câu, "Cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Được."

"Hắn ra rồi, mình bận đây."

"Nhược Nhược, cậu không cần nghĩ nhiều"

Thẩm Nịnh Nhược: "Ừm."

Sau khi lái xe thêm mười phút nữa, liền đi vào bãi đỗ xe.

Thẩm Nịnh Nhược cả người bị cảm giác mỏi mệt xâm chiếm,  hôm nay bởi vì Khâu Dạng mà cô đồng ý tham gia bữa tiệc. quả thật hao tổn không ít tâm tư cùng sức lực.

Sau khi trở về phòng, Thẩm Nịnh Nhược đầu óc có chút hỗn loạn, cô cũng có một chút mờ mịt.

Không biết tiếp tục cùng Khâu Dạng dây dưa rồi sau đó sẽ là như thế nào.

Nhưng nó vẫn chưa thực sự bắt đầu nên còn quá sớm để nghĩ về điều này.

Nhưng cô nói với Khâu Dạng chính là trả nợ, món nợ sớm muộn cũng sẽ trả hết, sau đó thì sao?

Thẩm Nịnh Nhược mày nhăn lại, cô nhìn chằm chằm đặt cái trống bỏi ở trên bàn trà mang từ Tây Thành về, do dự một lúc rồi cầm lấy trong tay.

Cô lắc nó hai lần, âm thanh nặng nề của món đồ chơi vẫn còn đó, khuôn mặt con gấu đang cười vẫn ngốc nghếch như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược đôi môi nhấp, sau một lúc lâu mới đem nó đặt lại trên bàn, đứng dậy đi lấy khăn tắm đi tắm.

Đêm nay Khâu Dạng lại có chút ngủ không ngon, nàng kỳ thật sớm đã ngủ rồi, nhưng lại tỉnh giấc giữa chừng mấy lần.

Nàng nằm mơ thấy một giấc mộng rất phức tạp.Trong chốc lát nàng mơ thấy mộng xuân cùng Thẩm Nịnh Nhược, trong chốc lát lại mơ thấy cơn ác mộng về Đào Tư Nhàn.

Khâu Dạng có chút bị tra tấn, đồng hồ báo thức vang lên kia một khắc, nàng như trút được gánh nặng, không có do dự mà xốc chăn lên rời khỏi giường.

Rất nhiều người đều có "Hội chứng thứ tư", tại đây là một ngày cảm thấy cảm xúc lên xuống thất thường nhất, áp lực đè nặng như đỉnh Everest khiến người ta ngạt thở.

Bởi vậy Khâu Dạng tràn đầy năng lượng có vẻ hơi lạc lõng giữa đám đông.

Nàng không ngủ ngon, nhưng hôm nay không ngờ lại cảm thấy không ngủ được mới là sự giải thoát, nên sắc mặt rạng rỡ hơn người khác.

Chờ tới tầng 17, còn 6 phút nữa mới đến 9 giờ.

Khâu Dạng cũng không nôn nóng như ngày hôm qua, nàng bước đến trước quầy lễ tân, đem bánh mì mua ở trên đường lúc nãy đưa cho Cốc Lam.

"Nhớ ăn sáng đấy." Khâu Dạng dặn dò.

Cốc Lam một chút cũng không khách khí: "Cảm ơn Khâu tỷ."

Khâu Dạng xua xua tay, chấm công rồi đi vào, tới ngồi xuống bàn làm việc của chính mình.

Chờ tới đúng giờ, liền đi phòng họp để họp buổi sáng.

Khâu Dạng hiện tại không có ý tưởng gì dư thừa, chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, nàng không chỉ muốn nuôi chính mình, còn muốn nuôi thêm Bình Tử nữa.

Lúc trước Đào Tư Nhàn kỳ thật cũng thường xuyên dùng tiền của nàng, Khâu Dạng cũng không so đo, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy chính mình khi đó thật sự mất lý trí.

1

Đào Tư Nhàn sống ở chỗ nàng, dựa vào cái gì không đưa tiền thuê nhà a?

Không quá hai giây, Khâu Dạng liền nghĩ đến nguyên nhân —— cùng vị hôn phu đặt phòng cũng cần phải chi tiền nha.

Nàng tự giễu mà cười cười, liền nỗ lực đem lực chú ý dời đi.

Di động bị đặt ở một bên, Khâu Dạng  mở máy tính đăng nhập WeChat, tiếp thu tin tức trên máy tính nên không cần phải để ý đến điện thoại.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, gõ gõ vào góc bàn làm việc của nàng: "Dạng Dạng, tới văn phòng chị một chuyến."

Khâu Dạng không chút do dự đứng dậy, đi theo vào văn phòng Cù Ngôn.

Hai người đối mặt ngồi xuống, ở giữa cách một chiếc bàn màu trắng.

Cù Ngôn nói ra ý đồ gọi nàng đến: "Tối hôm qua có thêm WeChat của Kha quản lý không?"

"Có." Khâu Dạng gật đầu, tuy rằng không biết Cù Ngôn vì sao lại hỏi nàng như vậy.

Cù Ngôn cười cười: "Kha giám đốc so với em lớn hơn một tuổi, cũng rất lợi hại, cô ấy ở Kỳ Diệu tên tuổi cũng rất vang dội."

Khâu Dạng ngồi đến đoan chính: "Ừm."

"Vậy...... Thẩm tổng giám thì sao?" Cù Ngôn thử thăm dò hỏi.

Khâu Dạng nghe vậy, nuốt hạ nước bọt, chợt lắc đầu: "Không có."

Xác thật không thêm WeChat, mà là tăng thêm một cái tên trong danh bạ.

Khâu Dạng còn lưu tên Thẩm Nịnh Nhược trong danh bạ là "Chủ nợ".

1

Không biết khi nào chủ nợ sẽ tìm tới cửa, càng nghĩ Khâu Dạng càng không biết làm thế nào, tâm tình của nàng theo đó mà phức tạp hơn.

Hôm nay thứ tư, rất mau sẽ đến cuối tuần.

Biểu tình của Cù Ngôn chợt thay đổi một cách vi diệu, sau đó liền nghiêm túc mà nói: "Dạng Dạng, lúc này em cần phải tiếp xúc với những người khác nhiều hơn, mở rộng giao tiếp đến lúc đó em sẽ phát hiện thất tình cũng không có gì ghê gớm."

"Đúng vậy."

Lại ngồi trong chốc lát, Khâu Dạng mới từ văn phòng của Cù Ngôn đi ra ngoài, vừa vặn đến giờ nghĩ trưa..

Cốc Lam gửi tin nhắn WeChat cho nàng, kêu nàng cùng nhau ăn cơm trưa, Khâu Dạng đồng ý.

Nàng nhấc chân đi theo dòng người đi ra ngoài, tới rồi trước quầy lễ tân cùng Cốc Lam hội hợp.

Công ty không có nhà ăn, nhưng tòa nhà bên cạnh có khu ẩm thực ở tầng một, hiện tại rất đông người đang đổ về đó.

Cũng may, Cốc Lam nhờ tài ăn nói ngọt ngào của mình mà trở nên thân thiết với ông chủ nhà hàng từ lâu, nhờ đó mà ông chủ đã sớm để dành cho nàng một vị trí thật tốt.

Khâu Dạng cùng Cốc Lam và một nhân viên khác đã cùng nhau đến, và khi họ đến vẫn còn một hàng dài đang xếp hàng.

Tiếng người ồn ào, bốn phía ồn ào.

Khâu Dạng mới vừa ngồi xuống, còn không lấy điện thoại từ trong túi ra, tiếng chuông cũng đã đột ngột mà vang lên.

Nàng nhấp môi, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, mí mắt cũng đi theo nhảy hạ.

Cốc Lam cầm lấy chiếc đũa: "Khâu tỷ, điện thoại chị đổ chuông kìa."

"Ừm." Khâu Dạng cười cười, lấy điện thoại di động ra, tập trung nhìn vào.

Quả nhiên là chủ nợ gọi tới.

Khâu Dạng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nàng hướng về hai người đối diện lộ ra một cái mỉm cười: "Chị đi nghe điện thoại trước."

"Chị đi đi." Cốc Lam bưng cơm lên.

Ở đây có chút ầm ĩ, Khâu Dạng đi khoảng chừng mười bước, đến gần chỗ thang cuốn mới cảm thấy yên tĩnh được một chút.

Đây là cuộc điện thoại thứ hai mà chủ nợ gọi đến.

Khâu Dạng mày ngưng ngưng, có chút không biết Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại tới làm gì, nhưng trong lòng nàng có một hy vọng mong manh ——

Vạn nhất Thẩm Nịnh Nhược không muốn nàng trả nợ nữa thì sao?

2

Vì vậy nàng hắng giọng một chút, sau đó liền bấm nhận cuộc gọi, đem điện thoại đặt ở bên tai, nhẹ nhàng mà "Alo." một tiếng: "Có việc gì sao?"

"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược gọi nàng một tiếng, "Em không muốn trả xong nợ sớm một chút sao?"

Khâu Dạng ngay lập tức liền hiểu được ý đồ của Thẩm Nịnh Nhược: "Ban ngày tôi còn phải đi làm."

"Tôi còn chưa nói gì mà."

Khâu Dạng nhìn dòng người qua lại trước mắt, lông mi run lên một chút: "Vậy chị muốn nói cái gì?"

"Tối nay đến trả nợ cho tôi được chứ?"

6

"Kết thúc sớm sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em."

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm đại tổng giám: Ta đang đói khát lắm, cảm ơn ( không phải)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.