Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 120: Tôi đây không phải là quan tâm cô sao?




Thời gian không biết có phải bị tăng tốc hay không, một buổi tối rất mau liền trôi qua.

Đây là buổi tối đầu tiên chuyển đến nhà Thẩm Nịnh Nhược, cũng coi như là ý nghĩa phi phàm, bởi vậy hai người đều vứt bỏ không ít thẹn thùng, Khâu Dạng tận tâm mà "báo đáp" ân tình Thẩm Nịnh Nhược mua máy ảnh cho mình.

Chỉ là cứ như vậy liền khó tránh khỏi có chút đau eo, nhưng cũng không thế nào ảnh hưởng đến người, đặc biệt là hôm nay còn có hẹn với Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng liền không thể không lấy ra hết hoàn toàn tinh thần cùng trạng thái ra tới.

1

Thẩm Nịnh Nhược cũng không quên điều này, sau khi cô rời giường rửa mặt, liền vẫn luôn có chút lo lắng, mày cũng hơi hơi nhăn lại.

Khâu Dạng vuốt cho cô rất nhiều lần: "Không cần lo lắng, không phải chị sẽ đi cùng em sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới giãn mày ra chút, "Chị liền ngồi gần hai người, nếu cô ta dám làm gì em, chị liền đi lên cho cô ta thấy kiến thức Sanda chị luyện không phải uổng công."

Khâu Dạng bật cười: "Được."

Địa điểm hẹn lại là nhà hàng Tân Hào, cái này là Đào Tư Nhàn nói, thời gian lại là 5 giờ chiều.

Dù nói thế nào nhà hàng Tân Hào cũng là một trong những nhà hàng nổi tiếng ở Vân Thành, đi sớm một chút mới có chỗ.

Sau khi ngủ trưa, Khâu Dạng liền ngồi vào bàn trang điểm, được Thẩm Nịnh Nhược tranh điểm cho.

Khâu Dạng thoạt nhìn mềm như bông, cần trang điểm đến trông sắc bén một chút, ít nhất trước từ thị giác liền đạt tới làm Đào Tư Nhàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù khả năng trên thực tế cũng không có gì.

Nhưng nhìn có khí thế một chút, tóm lại là không có sai, không phải sao?

Lúc Thẩm Nịnh Nhược trang điểm rất nghiêm túc, trên cơ bản không thế nào phân tâm, tầm mắt liền vẫn luôn dừng ở trên mặt Khâu Dạng.

Trang điểm mất nửa giờ, không tính là lâu, mà cuối cùng bày biện ra tới cũng không tệ lắm, ít nhất đạt tới mục đích.

Khâu Dạng nhìn chính mình trong gương, cố tình trang điểm để khiến mình trông nghiêm túc hơn.

Thẩm Nịnh Nhược ở một bên có chút khoa trương mà chụp ngực mình: "Oa, sợ wá a."

1

Khâu Dạng nháy mắt phá vỡ, tươi cười rạng rỡ: "Chị có thể đừng chọc em cười được không vậy?"

"Đây là vấn đề của chính em." Thẩm Nịnh Nhược lại khởi trướng tới, theo sau lại nâng lên cổ tay, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Sắp tới giờ rồi."

"Liền xuất phát thôi."

"Được." Khâu Dạng lên tiếng, đứng đậy.

Thẩm Nịnh Nhược đi đến một bên, phiên phiên ngăn kéo của mình, lấy ra một cây bút ghi âm ra, đưa tới trước mặt Khâu Dạng: "Mang theo cái này."

Khâu Dạng tiếp nhận tới, gật gật đầu: "Trực tiếp ấn nút là được rồi sao?"

"Đúng vậy, rất đơn giản, ấn một cái liền bắt đầu ghi lại, có thể sử dụng rất lâu."

Khâu Dạng đem nó bỏ vào túi xách: "Được, em mang theo."

Nàng lại cười cười với Thẩm Nịnh Nhược: "Chị còn có bút ghi âm a?"

"Mua lúc trước." Thẩm Nịnh Nhược liếm cánh môi mình, "Khi đó tuổi còn trẻ, nói chuyện kinh doanh không bằng bây giờ, có người liền thích miệng chiếm tiện nghi chị, chờ khi chị tức giận, lại sẽ nói bản thân cái gì cũng chưa nói, còn muốn trả đũa, sau này chị  liền mua bút ghi âm, tác dụng còn rất tốt, chỉ cần nói một câu "lời các người vừa nói tôi có thể chia sẻ cho vợ các người", bọn họ lập tức liền sẽ xin lỗi."

Trên thương trường quấy rối tình d.ục là không ít cô gái đều từng trải qua.

Thẩm Nịnh Nhược nói tới đây mày giương lên: "Sau này chờ chị tới được đỉnh cao hiện tại này, chị rất ít khi tự mình nói về điều đó, chỉ là chị cũng sẽ cho nữ cấp dưới mỗi người một cái bút ghi âm, Kha Diệp Tử cũng có, cô ấy đến bây giờ còn đang dùng."

"Ừm, em hiểu rồi."

Thẩm Nịnh Nhược xoa nhẹ đầu nàng: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Khoảng cách 5 giờ vẫn còn 40 phút, Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược muốn tới trước, sau đó mới có thể làm Đào Tư Nhàn bị động.

Đào Tư Nhàn gửi đề nghị kết bạn WeChat cho Khâu Dạng một lần nữa, suy xét đến còn phải cùng Đào Tư Nhàn "Nói" chuyện, Khâu Dạng cũng liền đồng ý.

Lúc trên đường nhận được mấy tin nhắn từ Đào Tư Nhàn.

Đào Tư Nhàn: 【 Mình xuất phát rồi. 】

Đào Tư Nhàn: 【Mình đang trên đường. 】

Đào Tư Nhàn: 【Mình kẹt xe. 】

Đào Tư Nhàn: 【Cậu đã tới chưa? Dạng Dạng. 】

Như thể tình huống xấu hổ mà cô ta gặp phải với Khâu Dạng chưa từng xảy ra trước đây, Khâu Dạng mặt cảm mà gửi một tin nhắn, phản hồi câu: 【Tôi tới rồi.】

Khâu Dạng: 【Bàn số 17. 】

Đào Tư Nhàn phản hồi cái emoji "Ok", theo sát lại phản hồi cái biểu tượng cảm xúc "Xông lên".

Lúc Khâu Dạng ở ngồi xuống liền ấn bút ghi âm, Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở chỗ cách nàng không xa, chỉ là có chút khuất.

Hơn nữa suy xét đến sợ Đào Tư Nhàn liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Nịnh Nhược, lúc ở trên đường Thẩm Nịnh Nhược còn gọi điện thoại cho Diêu Dao, bảo Diêu Dao đảm đương công cụ.

Chỉ có đưa lưng về phía Đào Tư Nhàn, mới có thể hạ thấp khả năng bị nhận ra ngay, như vậy Diêu Dao liền thành người quan sát Đào Tư Nhàn còn có truyền lời kia.

Vừa vặn Việt Sở lại đi làm, bản thân Diêu Dao cũng cảm thấy không có chuyện gì, lập tức lái xe tới, so với Đào Tư Nhàn còn sớm hơn vài phút.

Diêu Dao kéo ghế ra ngồi xuống, hướng về phía Khâu Dạng kia một bàn nâng hạ cằm: "Trường hợp như vậy, cậu như thế nào mới gọi mình a."

"Có thể kêu cậu tới cũng không tồi." Thẩm Nịnh Nhược cười trả lời một câu.

Diêu Dao: "Phi."

Người phục vụ tiến lên đây hỏi tiến độ gọi món của hai nàng, Thẩm Nịnh Nhược gọi vài món ăn, liền đem thực đơn trả trở về: "Cảm ơn."

"Ai ai ai." Diêu Dao lúc này chụp cái bàn, lại nhìn về phía bàn Khâu Dạng kia, "Họ Đào tới."

Thẩm Nịnh Nhược lập tức thẳng lưng, lại không chút để ý mà bưng cái ly trước mặt lên uống nước, cô nhắc nhở một câu: "Cậu cúi thấp chút."

"Yên tâm."

"Âm thầm quan sát là nghề của mình."

Tiến vào đúng thật là Đào Tư Nhàn, hôm nay cô ta mặc chiếc áo croptop, bên dưới là váy ngắn caro.

Ngực to, eo thon, chân cũng dài.

Khuôn mặt thanh thuần cùng với thân hình nóng bỏng tương phản của cô ta từ lúc vừa vào cửa liền thu hút được không ít ánh mắt của người khác.

Người phục vụ đã dẫn cô ta tới bàn số 17, liền rời đi.

Khâu Dạng trên mặt như cũ không có biểu tình gì, Đào Tư Nhàn cũng không tức giận, bản thân cô ta kéo ghế ra ngồi xuống, mở miệng chính là câu: "Dạng Dạng, có phải cậu còn có tình cảm với mình hay không, lần trước chúng ta cùng tới nơi này, cũng chính là bàn số 17."

3

Khâu Dạng: "......"

Khâu Dạng: "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi."

Nàng không nhớ rõ là bàn số mấy, ngay lúc đó lực chú ý đều ở trên người Đào Tư Nhàn này, nào có chú ý đến cái khác.

Đào Tư Nhàn như cũ không bực, cô ta ngó trái ngó phải một phen, mới hỏi nổi lên thực đơn: "Mình đói bụng, gọi món ăn chưa?"

"Gọi rồi."

Khâu Dạng cùng Đào Tư Nhàn có khẩu vị khác nhau rất lớn, nàng gọi trên cơ bản đều là bản thân thích.

Đào Tư Nhàn đoán được điều này, vì thế lại gọi người phục vụ đến, vừa thấy mặt trên vòng ra tới ba món, liền nở nụ cười, rồi sau đó bản thân lại gọi 2 món.

Bầu không khí có chút cứng đờ, Khâu Dạng có thể lạnh một khuôn mặt, đã là biểu tình tốt nhất chính mình có thể lấy ra tới chiêu đãi Đào Tư Nhàn.

"Họ Đào đang chơi di động, hai người không nói chuyện." Diêu Dao bá báo một câu tiến độ bên kia, liền gắp miếng thịt bỏ vào chén mình.

"Ừm." Thẩm Nịnh Nhược lên tiếng, bản thân cũng vùi đầu ăn xong cơm.

Khách trong tiệm đang liên tục mà tăng, bàn của Khâu Dạng đồ ăn cũng đi theo lên hai món.

Đào Tư Nhàn cầm lấy đũa, hạ chiếc đũa phía trước, cô ta cau mày cảm khái một câu: "Vẫn là Dạng Dạng cậu làm cơm ngon."

"Đào Tư Nhàn." Khâu Dạng cau mày, "Tôi không phải tới đây để nói với cô chuyện này."

Đào Tư Nhàn vẻ mặt vô tội: "Mình biết a."

"Nhiều chuyện trên người mình, cậu lại quản không được, hơn nữa xin cậu tôn trọng mình một chút ha, hiện tại là cậu chủ động tới tìm mình hỏi chuyện của mèo, không phải mình chủ động tìm cậu."

Khâu Dạng hít vào một hơi, áp xuống nỗi tức giận trong lòng, cái gì đáp lại cũng chưa cho, chính mình ăn xong cơm.

Sau khi ăn vài ngụm cơm và đồ ăn, Khâu Dạng mới bắt đầu quá trình chính của ngày hôm nay..

"Lần trước tôi bệnh cô có tới tìm tôi, là có chuyện gì?"

Đào Tư Nhàn vẫn tươi cười như cũ: "Qua lâu như vậy rồi, mình sớm đã quên, chỉ nhớ rõ cậu lúc ấy chết sống không mở cửa cho mình."

"Tôi bị bệnh, cô lại không phải không biết." Khâu Dạng ngữ khí tự nhiên, như là thuận miệng nhắc tới, "Tôi không có cách nào gặp người khác, nhỡ lây bệnh cho người khác thì phải làm sao."

"Cậu vừa nói như vậy mình liền nghĩ tới, mình chính là biết cậu bệnh, muốn tới quan tâm cậu."

Khâu Dạng: "Ừm."

Khâu Dạng đánh quả bóng thẳng: "Chị dâu tương lai của cô nói cho cô sao?"

"Chị dâu tương lai của mình? Ai a?"

Khâu Dạng nuốt cơm trong miệng xuống, xốc xốc mí mắt: "Chuyện anh cậu và giám đốc Cù công ty tôi ở bên nhau, cả công ty đều biết, cậu liền không cần giả vờ."

Đào Tư Nhàn "à" một chút: "Là chị ta."

"Tôi đây không phải là quan tâm cô sao?"

Khâu Dạng môi nhấp khẩn, liền nghe thấy Đào Tư Nhàn cười nhạo một tiếng: "Cậu vừa mới nói chị ta là "chị dâu tương lai", mình không phản ứng lại, bởi vì mình cảm thấy chị ta kỳ thật cũng không quá xứng bước chân vào nhà mình."

"Bối cảnh kia của gia đình chị ta, tìm gia đình mình cũng quá trèo cao rồi."

Đào Tư Nhàn nói lại thở dài: "Ai, mình và cậu nói cái này làm gì, vẫn là nói chuyện của mèo đi."

"Cậu thật sự muốn thử đem Bình Tử biến thành võng hồng miêu sao?"

"Ừm." Khâu Dạng dùng giọng mũi hồi một âm tiết.

Đào Tư Nhàn chớp chớp mắt, hôm nay cô ta cũng trang điểm, đôi mắt chung quanh mắt ảnh bling bling, nghe thấy Khâu Dạng trả lời, cô ta cười: "Dạng Dạng, mình rất vui mừng."

"Hiện tại thị trường thú cưng vô cùng lớn, Bình Tử hai lần đều có thể hot, nếu nó làm võng hồng miêu, đó còn có việc cho con mèo khác a? Mình vô cùng xem trọng tiềm lực của nó, chỉ là lúc trước cậu không nghĩ thông suốt."

Ngữ khí cô ta tự đại cuồng vọng, một chút ý tứ khiêm tốn cũng không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.