Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 101: Không chút lưu tình




Ngô Hiểu Quỳnh nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là cảm thấy mừng cho Thẩm Nịnh Nhược: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi, lần sau nhớ dẫn người tới a!"

"Vâng, cháu sẽ." Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng không hạ xuống ngay.

Thanh âm Ngô Hiểu Quỳnh mỉm cười: "Tiểu Khâu thế nào a? Con bé đã hết đau buồn vì thất tình chưa?"

"Rồi ạ, em ấy cũng đang yêu đương."

Ngô Hiểu Quỳnh: "A?"

Ngô Hiểu Quỳnh thở dài: "Dì thật sợ con bé còn tổn thương, đang muốn giới thiệu cho con bé một người đáng tin cậy."

Ngô Hiểu Quỳnh còn nói thêm: "Nhưng mà Tiểu Khâu có thể bắt đầu một tình yêu mới, đây là chuyện tốt, dì rất ủng hộ."

"Phải, cháu cũng ủng hộ." Thẩm Nịnh Nhược vuốt lòng bàn tay Khâu Dạng, chờ đối phương đôi mắt sáng ngời mà nhìn sang đây, lại tiếp tục lừa Ngô Hiểu Quỳnh, "Người yêu của em ấy a, cháu đã gặp qua, yên tâm, cháu cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Thật sao? Vậy thì tốt, lúc sau dì cũng bảo Tiểu Khâu tới nhà chúng ta một chuyến, hai dì đời này cũng là duyệt qua vô số người, nếu là người đó không ra gì, chúng ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra." Ngô Hiểu Quỳnh ngữ khí rất tự tin.

Thẩm Nịnh Nhược: "Vâng!"

Thẩm Nịnh Nhược ý cười gia tăng: "Vậy dì Hiểu Quỳnh cũng giúp cháu nhìn xem."

Cô nói còn lặng lẽ mở loa ngoài.

"Khẳng định, cháu cứ việc mang đến."

"Đến lúc đó chúng ta chính là tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, chuyên trị 250 (đồ ngu ngốc)."

"Được, vậy hai dì từ từ chơi, chúng cháu sắp xuống xe rồi."

"Được, cứ bận đi."

Điện thoại một giây sau liền cắt đứt, Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt mị một chút, khẽ hừ một tiếng: "Con người chị sao lại lừa trưởng bối, lúc thì nói chính mình yêu đương, lúc thì lại nói em yêu đương."

"Vậy bằng không để cho trưởng bối giới thiệu đối tượng cho em sao?" Thẩm Nịnh Nhược bỏ điện thoại vào trong túi, cô cũng khẽ hừ một tiếng theo, "Chị mới không cần nhé."

Cô nghiêng người lại gần bên tai Khâu Dạng nói: "Em là Tiểu Dương của chị."

Thanh âm thấp thấp có chút trầm, hơi thở đều phun xung quanh vành tai của Khâu Dạng, làm nàng cảm thấy có chút ngứa.

Thẩm Nịnh Nhược vừa nói xong, lại cảm thấy hình như vẫn chưa đủ, bắt tay cũng nâng lên tới chặn cằm mình, hôn một cái lên tai Khâu Dạng.

Hiện tại không phải ở trong xe của mình, có rất nhiều bất tiện, cô vẫn là cần phải chú ý một chút.

Tai Khâu Dạng trong nháy mắt đã bị xâm nhiễm một tầng hồng nhạt, nhìn phá lệ rõ ràng, nàng quay đầu "hung tợn" mà trừng mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược, nhưng khóe miệng giơ lên không thế nào đều áp xuống được.

Không hiểu sao lại có ảo giác rằng hai người đang nói về một đoạn tình yêu ngây ngô.

Lời Thẩm Nịnh Nhược nói với Ngô Hiểu Quỳnh không phải lấy cớ, qua vài phút, các nàng đã đi xuống xe.

Giờ phút này ánh mặt trời chói chang, người đi đường về cơ bản đều cầm ô che nắng, thậm chí có người còn cầm trên tay chiếc quạt điện nhỏ để giải nhiệt.

Các tiệm trà sữa, nước giải khát ven đường kinh doanh rất tốt, cũng có người bước ra từ siêu thị, trong tay cầm một ly nước đá hoặc là kem.

Bây giờ rõ ràng là mùa xuân, nhưng ở Tây Thành dường như đang là mùa hè, mọi người cũng đều là áo ngắn tay quần đùi váy ngắn, đều mặc trang phục mát mẻ.

Nhưng mà quá nóng, hơi nóng cứ chạy dọc chạy lên theo lòng bàn chân, vây quanh bao phủ người, căn bản đã tránh thoát.

Khâu Dạng nhìn tất cả những điều này, nhịn không được cảm khái một câu: "Em thật sự không thích mùa hè."

Thẩm Nịnh Nhược cầm ô, một đường luôn chú ý đến những người đi qua, sợ bọn họ đụng phải Khâu Dạng, nghe thấy Khâu Dạng nói như vậy, cô cười cười: "Chị cũng thật sự không thích."

Nàng một đường đi một đường nói: "Chờ Vân Thành tới mùa hè, cuối tuần chúng ta sẽ ở trong nhà, mỗi người lấy nửa cái dưa hấu ướp lạnh, dùng thìa xúc ăn."

"Sau đó cả hai đều bị tiêu chảy?" Khâu Dạng tiếp tục nửa câu sau, quanh mình ồn ào đều đi vào tai nàng, bây giờ trong mắt nàng chỉ có Thẩm Nịnh Nhược.

Mặc sức tưởng tượng tương lai là một chuyện rất tốt đẹp, Khâu Dạng đã có cảm giác về những hình ảnh trong mắt mình.

"Em đó." Thẩm Nịnh Nhược cầm lòng không được mà nâng tay lên nhẹ nhàng nhéo vành tai Khâu Dạng, giọng như là phụ huynh giáo huấn con cái, "Dễ phá hư bầu không khí."

"Nào có đâu."

"Thực tế là rất nhiều a."

Hai người một đường trò chuyện, liền đứng xếp hàng.

Nơi các nàng đến là  viện bảo tàng Tây Thành, bên trong không nóng, còn gần đó nữa, hơn nữa viện bảo tàng này rất nổi tiếng, nên hôm nay liền trở thành điểm đến du lịch của các nàng.

Lưu lượng khách trong những ngày lễ thực sự quá lớn, hai hàng nhân viên bảo vệ được cử ra ngoài cổng viện bảo tàng, bây giờ trên cơ bản đều là mua vé trực tuyến, lại dùng chứng minh thư để vào, cứ như vậy liền dễ dàng có hoàng ngưu (bọn đầu cơ), ở kỳ nghỉ đem vé bán giá cao, kiếm được đầy bồn đầy chén.

Nhưng các nàng không có mua ở chỗ hoàng ngưu (bọn đầu cơ), chính là mua vé ở trên phần mềm, bởi vì mua tương đối sớm, cho nên cũng sẽ không gặp được tình huống hoàng ngưu (bọn đầu cơ) lên giá ào ào.

Hiện tại trước sau đều là người, hàng đợi vào viện bảo tàng dài hơn bất kỳ hàng nào khác từng thấy trong hai ngày qua, chậm rãi vượt qua vòng kiểm tra an ninh trước khi vào bảo tàng.

Quanh thân tức khắc mát mẻ, điều hòa trong viện bảo tàng được bật hết công suất, chỉ đi vài bước sẽ khiến người ta có cảm giác bên ngoài như là Hỏa Diệm Sơn, còn nơi đây là tầng làm lạnh của tủ lạnh.

Rất thoải mái rất dễ chịu.

"Nếu ít người chút thì tốt rồi." Khâu Dạng nhìn đám đông chen chúc trước mặt, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Nịnh Nhược quay đầu nhìn nàng: "Sau này còn có cơ hội, chúng ta hãy đến vào cuối tuần, đến lúc đó hẳn là sẽ không khoa trương giống như bây giờ như vậy."

Khâu Dạng gật gật đầu: "Được."

Viện bảo tàng Tây Thành cũng là nơi được nhiều người check-in, tổng cộng có ba tầng, kiến trúc bên ngoài viện bảo tàng rất nguy nga tráng lệ, bên trong tinh xảo hào hùng.

Hướng dẫn viên của đoàn du lịch đang nhỏ giọng thuyết minh về những nhân vật và sự kiện lịch sử xuất hiện ở đây, những du khách khác chỉ đi qua nghe vài câu đã cảm thấy nhàm chán lại lôi kéo bạn tiếp tục chen chúc đi về phía trước.

Khâu Dạng nắm tay Thẩm Nịnh Nhược suốt quãng đường, các nàng đi không nhânh, xem xét các di tích văn hóa được trưng bày rất cẩn thận, ngẫu nhiên thấy kiến thức mình biết, còn sẽ nghiêm túc phổ cập khoa học cho đối phương.

Tới viện bảo tàng đối với các nàng mà nói, kỳ thật chính là hẹn hò, hẹn hò như vậy tất nhiên là muốn thoải mái thế nào thì cứ như thế ấy, nếu mà cứ theo đuổi tốc độ chờ đến địa điểm tiếp theo, liền đi ngược lại trái tim của mình, cứ xem như vậy, bất tri bất giác liền đến lầu 3.

Lúc này thời gian rõ ràng là bình thường trôi qua, lại làm người cảm thấy chậm rất nhiều, chờ đến lúc xem xong cái cuối cùng ở khu vực văn vật, lúc nhìn thấy hai chữ "Lối ra", Khâu Dạng mới phản ứng lại các nàng đã dạo xong viện bảo tàng rồi.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Nịnh Nhược, không thể tưởng tượng nói: "Đây là kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược nói.

Khâu Dạng lại nhìn đồng hồ, càng ngạc nhiên hơn khi thời gian chậm rì rì trôi qua đã đến năm giờ.

Viện bảo tàng 5 giờ rưỡi sẽ không tiếp nhận người nữa.

"Nhanh thật a." Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược sóng vai thượng đi xuống thang cuốn.

Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Phải, rất nhanh."

"Những ngày thoải mái luôn trôi qua rất nhanh."

Khâu Dạng thâm chấp nhận, lại đi theo dòng người ra khỏi viện bảo tàng, bầu trời bên ngoài đã trở lại như chiều hôm qua, chân trời ánh nắng chiều xinh đẹp đến mức khiến không ít người vừa ra liền chụp ảnh cùng quay video.

Thẩm Nịnh Nhược cũng cầm lấy di động theo, chỉ là mở camera trước, đem màn ảnh nhắm ngay bản thân cùng Khâu Dạng.

Khâu Dạng nghiêng đầu dựa vào vai Thẩm Nịnh Nhược, trên mặt các nàng bị ánh lên một tầng màu cam, ở màn hình phía dưới cũng rất rõ ràng, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng trong ảnh, nói: "Có Bình Tử là ảnh gia đình, không có Bình Tử chính là ảnh tình nhân."

"Đúng vậy." Khâu Dạng mới vừa lên tiếng, còn chưa kịp ngậm miệng, Thẩm Nịnh Nhược liền ấn chụp ảnh, sau đó nhìn tấm ảnh vừa mới chụp.

Thẩm Nịnh Nhược nở nụ cười: "Tiểu Dương, ngươi thoạt nhìn giống như đang giả cười a."

"Đó còn không phải là chị cố ý?" Khâu Dạng giành lấy di động, "Chị không chuyên nghiệp, để em chụp."

Thẩm Nịnh Nhược: "Được được được."

Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí sủng nịch: "Nhiếp ảnh gia Khâu của chúng ta là chuyên nghiệp nhất."

Khâu Dạng tìm ánh sáng tốt cùng góc độ còn có bối cảnh, lại đưa điện thoại di động điều chỉnh vị trí một chút, quả nhiên chụp ra một tấm selfie rất không tồi.

Thẩm Nịnh Nhược không nói hai lời, đem tấm thích nhất kia làm hình nền di động, cô vuốt điện thoại, vô cùng vừa lòng.

Khâu Dạng thấy hành động của cô, "chậc" một tiếng, không nói thêm gì, nhưng là ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Nịnh Nhược giương mắt nhìn nhìn bộ dạng ngạo kiều của nàng, đôi mắt không khỏi cong lên: "Khiếp ảnh gia Khâu thật là càng vất vả công lao càng lớn, chụp thật là đẹp mắt."

"Chị nói đúng." Khâu Dạng vừa lòng mà gật đầu.

Các nàng cũng không tính toán lại đi dạo chung quanh, bởi vì ra tới một chuyến vẫn là rất hao phí thể lực, vì thế chuẩn bị ở ven đường chặn một chiếc taxi.

Chỉ là hiện tại khu vực này tắc nghẽn rất nhiều, so ngày hôm qua còn khó bắt xe hơn, tựa hồ chuyện ngày hôm qua lại lặp lại một lần nữa, nhưng lần này lại quá hơn một chút.

Khâu Dạng cầm chiếc điện thoại trong tay, lo lắng lại bị trộm lần nữa, nhìn chiếc xe trước mắt đi qua một chiếc lại một chiếc, nàng lộ ra một tia thở dài.

Đợi ít nhất mười lăm phút, vẫn là không bắt được xe, nàng có chút từ bỏ, quay đầu đưa ra kiến nghị: "Nhược Nhược, chúng ta đi đến trước một đoạn đi."

"Được."

"Nơi này không thích hợp bắt xe."

Thẩm Nịnh Nhược đã mua nước từ siêu thị bên đường, hiện tại trong tay các nàng đều cầm một chai nước, chỉ là không sai biệt lắm đều còn dư lại phân nửa.

Đi dạo lâu như vậy thật sự rất khát.

Cây cối trên đường bị gió thổi bay, lá cây trong khi lay động trên mặt đất  như muốn sống bộ dạng mình trở thành, các nàng một đường dẫm lên quang ảnh đó, bất tri bất giác mà đi xong một đoạn đường.

Khu vực này quả thực không quá đông đúc, hơn nữa còn rất tiện bắt xe.

Có một chiếc taxi đi tới từ phía bên trái, Khâu Dạng vẫy vẫy tay, nhưng là rất đáng tiếc chính là, xe taxi đi ngang qua các nàng, không chút lưu tình nào.

Khâu Dạng: "......"

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

"Tức chết mình rồi, chiếc xe taxi vừa rồi, biểu hiện chính là "xe trống", kết quả bên trong người ngồi đầy?" Lúc này phía trước cách đó hai mét có cô gái lôi kéo bạn mình phàn nàn cô ấy chưa từ bỏ ý định mà lại đến phía trước vẫy tay, kết quả lại đi ngang qua một chiếc biểu hiện "Xe trống" kết quả ngồi đầy trong xe.

Thẩm Nịnh Nhược nghe thanh âm này, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn trang phục của cô gái, rồi lại nhận không ra.

Đầu cô gái búi tóc, mặc một chiếc áo thun ngắn bó sát khoe vòng eo thon thả, phía dưới còn lại là phối với một cái váy ngắn, dưới chân còn mang một đôi giày cao gót, gót chân đều có chút đỏ, nhìn có chút chói mắt.

Khâu Dạng cũng nghe thấy thanh âm này, nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn nhau, nhưng không dám so sánh người này với người trong trí nhớ.

Mãi cho đến khi cô gái nghiêng đầu sau khi phàn nàn với bạn mình một lần nữa, các nàng liền thấy sườn mặt của cô gái đó.

Giây tiếp theo, cô gái lơ đãng quay sang vừa thấy, liền muốn nhìn một chút có bao nhiêu người đang chờ đón xe mà thôi, không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng.

Kha Diệp Tử: "......"

Con mẹ nó, đụng vào quỷ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.