Hậu Tây Du

Chương 70: 70: Đặt Cược




Thần Vũ nhìn người phía sau hỏi: “Sao, ngươi cũng muốn chiến sao Bất Thiên?”Người phía sau mang gương mặt giống hệt Thiên, cả thần thái cùng nụ cười cũng giống y hệt nhưng hắn không phải Thiên mà chỉ là kẻ giả mạo, nhưng dù giả mạo thì cũng chẳng ai nhận ra.

Hắn tự xưng mình là Ngụy Bất Thiên rồi cùng Thần Vũ về Kinh Đô tìm chó nhưng không thành bởi chó đã mất tích, cả hai lần theo manh mối và tới được nơi này, không phải thông qua cánh cổng ở sa mạc mà ở một cách cổng ngay tại Hoàng Cung với sự trợ giúp của Nữ Hoàng.Kẻ giả mạo thường dùng danh Bất Thiên…Sau khi nghe Thần Vũ hỏi, Bất Thiên lắc đầu: “Ta cũng muốn chiến, nhưng chúng ta cần tìm Tiểu Bạch hơn mà.”Thần Vũ gật gù: “Ừ, vậy chúng ta tiếp tục đi tìm.”Thế là hai người nhanh chóng rời đi, Vô Tận Sa Mạc này không phải hoàn toàn là sa mạc cằn cỗi, tại một ốc đảo xinh đẹp bên cạnh một tảng đá lớn nhọn hoắt bị gió bào mòn có vài thiếu nữ đang tắm rửa, cả ba giống nhau như đúc và cực kỳ xinh đẹp nhưng nhìn dáng người của họ thì có lẽ công an sẽ gõ cửa nhà bạn nếu bạn có ý đồ đen tối bởi cả ba thiếu nữ này đều có dáng người nhỏ bé loli đáng yêu.Cả ba đang cười đùa vui vẻ tắm cho nhau mà không hề hay biết có một người đang tiến đến, Thiên đang tiến đến với cái danh Vân Trường của mình, hắn đang khát khô cổ thì gặp ngay mùi cây cỏ xộc vào mũi.

Nhưng càng tiến lại gần ốc đảo thì hắn lại nghe thấy những tiếng nô đùa của thiếu nữ.

Máu dâm nổi lên hắn liền lén lút áp sát ốc đảo để rình mò, hắn chui vào một bụi cây rồi con mắt sau lớp mũ giáp nhìn thấy 3 tiểu loli đang nô đùa với nước mát, cả 3 giống nhau y hệt và có làn da trắng sáng đôi mắt đen to long lanh cùng mái tóc ướt xõa ra ôm lấy bộ ngực phẳng lì nhưng cực kỳ đáng yêu.Thiên lại xịt máu mũi, cứ lần đầu tiên thấy mỹ nhân là hắn xì máu mũi, nhưng nếu mỹ nhân nào đã gặp qua 2 lần thì sẽ không có tình trạng này, hắn cũng chẳng biết vì sao lại vậy nhưng đó cũng gần như là thước đo độ xinh đẹp của các mỹ nhân hắn gặp, ai xinh hơn thì máu sẽ xịt ra nhiều hơn còn nếu hắn không xịt máu chứng tỏ người đó chưa đủ xinh đẹp.Đang mải liếm mép nghĩ xem có lên cùng lúc chi sâm 3 em hay không thì chợt có tiếng động phát ra phía sau lưng, Thiên hốt hoảng vì hắn không cảm nhận được gì cho đến khi bị người phía sau đánh một cú trời giáng vào đầu rồi bất tỉnh lăn quay ra đất.Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang bị trói cứng trên một thanh gỗ và quay vòng vòng trên bếp lửa như heo quay, nhưng do bếp lửa vẫn chưa nhóm lên hắn vẫn còn sống.

Thiên giãy giụa điên cuồng: “Má, thả ta ra.”Người bắt hắn chính là một trong ba tiểu loli kia, các nàng đã mặc lại quần áo, 3 bộ váy giống nhau y hệt nhưng khác màu, đến cả cách buộc tóc cũng giống nhau nhưng khác màu bím tóc.

Thấy Thiên tỉnh lại, cả ba xúm lại chăm chú quan sát hắn rồi đồng thanh nói: “Ngươi… cởi mũ ra cho bọn ta kiểm tra mặt.”Mũ sắt này không thể mở từ bên ngoài nên ngoài Thiên ra không ai mở được trừ khi bị chém đầu, Thiên thở phào nhẹ nhõm vì biết người bắt mình là mấy tiểu loli xinh xắn nhưng hắn lại teo dái khi tưởng tượng cảnh mình bị mấy tiểu loli xinh đẹp này ăn thịt.“A… trên người em có bệnh truyền nhiễm mấy tỷ tỷ tha mạng.” Thiên vừa van xin vừa cố thoát ra nhưng càng vùng vẫy thì dây trói càng chặt, hắn không thể dùng sức mạnh để phá dây bởi dây được cường hóa bởi sức mạnh lớn hơn.Loli có bím tóc màu đỏ là người nóng tính nhất, thấy Thiên gọi là tỷ tỷ liền nhướng mày quát: “Hứ tên đáng chết, dám gọi là tỷ tỷ sao để ta đem ngươi đi nướng.”Thấy thế loli bím tóc màu vàng vội ngăn lại nói: “Đừng, giữ hắn lại nói chuyện một chút đã.”Loli bím tóc màu xanh da trời thì ngược lại, trong khi hai chị gái của nàng đang ngăn cản nhau thì nàng tiến đến sát Thiên nhất rồi đặt tay lên ngực hắn như để cảm nhận nhịp tim dồn dập của hắn sau đó hỏi, giọng nàng cũng giống hệt giọng hai người còn lại, trong veo thánh thót như tiểu cô nương: “Ngươi có sợ không?”Sắc đẹp của nàng khiến Thiên muốn ấu dâm ngay lập tức, nhưng trong tình cảnh hiện tại hắn nghĩ mình khó thoát nên liền dùng miệng lưỡi của mình để cứu vớt: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp, ta rất sợ, nhưng bị nhan sắc của nàng cướp đi nỗi sợ rồi.”Nghe vậy hai má nàng ửng đỏ, Thiên ăn chắc là nàng sẽ siêu lòng mà tha cho hắn nhưng ai hay chữ ngờ, nàng đứng dậy lấy củi chất đống bên dưới hắn rồi gọi hai người còn lại: “Các tỷ mau mau nấu hắn lên, muội đói rồi.”“Cái đậu xanh rau má nó!” Thiên cay đắng trong sợ hãi chửi thầm, hắn cố sức vùng vẫy trong bất lực, rồi ngọn lửa được nhóm lên đem Thiên nướng thành heo quay… à nhầm, ngọn lửa được nhóm lên nhưng không hề chạm hay có ý thiêu đốt Thiên mà như kiêng kị hắn và tự động dạt ra như tránh phải thiêu dốt hắn.Hiện tượng này cả ba tiểu loli đều trợn mắt ngạc nhiên, Thiên còn ngạc nhiên hơn bởi từ khi nào hắn có khả năng kỳ lại này? Bản thân hắn cũng không biết.

Hắn thầm nhớ lại cả quá trình tu luyện của mình cũng không thể nghĩ ra hắn từng làm gì để có được khả năng này, tuy nhiên dù tốt hay xấu thì nó cũng đang cứu mạng hắn.Thiên thấy mấy người kia kinh ngạc thì liền lươn lẹo chỉnh giọng khàn khàn: “E Hèm! Các ngươi bắt nhầm người rồi khà khà.”Nhưng có vẻ hắn chẳng thể ngăn ý định ăn thịt của ba tiểu loli này, loli có bím tóc đỏ váy đỏ tên Hồng Trúc cũng là chị cả trong ba người đi lấy một con dao sắt bén đến nói: “Tên này kháng lửa hả, để ta lóc thịt hắn làm khô!”Ách!Loli bím tóc vàng váy vàng tên Minh Trúc và là chị hai vội ra ngăn Hồng Trúc lại nói: “Tỷ chỉ nghĩ tới ăn thôi à, phải nói chuyện một lát chứ.”Người cuối cùng cũng là em út, loli bím tóc và váy màu xanh da trời tên Thanh Trúc chỉ đứng lặng nhìn Thiên như nhìn thứ gì đó khác thường.

Sau cùng thì nàng lên tiếng ngăn hai chị gái của mình lại rồi nói: “Các tỷ khoan đã, thả hắn ra đi.”“Sao lại thả?” Hồng Trúc và Minh Trúc hỏi, Thiên thì vô cùng ngạc nhiên.Thanh Trúc nói: “Thì ta nói thả thì thả đi.”Hồng Trúc không đồng ý nói: “Không thể để miếng mồi béo bở như vậy cứ thế mà đi được, muội bệnh à?”Thiên tiếp lời: “Phải rồi, tiểu cô nương áo xanh nói chí phải.” Rồi hắn im bặt khi Hồng Trúc dí dao vào cổ.Minh Trúc lên tiếng: ” Để ta nói chuyện với hắn đã, hai người lui ra.” Sau đó nàng tiến tới, dò xét trên người Thiên rồi hỏi: ” Ngươi tên gì?”Thiên đáp, hắn không nói tên thật: “Vân Trường.”Minh Trúc không quá bận tâm đến câu trả lời này, nàng hỏi tiếp: “Vậy ngươi vào đây bằng cách nào? Đây là Vô Tận Sa Mạc không đầu không cuối, đừng nói với ta ngươi tự đi được đến đây nhé, nói thì ta cũng không tin.”Thiên liền đáp ngay, vì lời đáp này có thể giải nguy cho hắn: “Ta… ta tới từ bên ngoài, ta biết cách ra khỏi đây.”“Ngươi biết?” Cả Hồng Trúc, Thanh Trúc và Minh Trúc đều tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn Thiên như vầng thái dương en lỏi giữa đêm dài đen tối.

Tuy nhiên Minh trúc vẫn chưa tin lắm nên hỏi câu nữa: ” Ngươi có muốn cược không?”“Cược gì?”“Nếu ngươi đưa được 3 bọn ta ra khỏi đây thì cả ba bọn ta nguyện ý theo ngươi cả đời, còn nếu ngươi không đưa được thì cả ba bọn ta sẽ ăn thịt ngươi.” Minh Trúc nói, má nàng có hơi đỏ lên vì xấu hổ đang tự đem bản thân và chị em ra đặt cược, và chắc gì kẻ kia nhận cược.Thiên cũng nghĩ vậy, nghe thì phê nhưng nếu hắn đưa cả ba nàng ra ngoài chắc gì ba nàng không trở mặt thành thù rồi quay lại cắn chết hắn, nhưng nếu không đưa ba nàng ra ngoài thì hắn chắc chắn sẽ chết ngay bây giờ.

Suy đi tính lại thì vẫn là nhận lời đặt cược sau đó tìm cơ hội bỏ trốn là an toàn nhất, Thiên gật đầu đồng ý: “Ta có thể miễn cưỡng đồng ý, tuy nhiên ta nói trước là ta có thể đưa ba người ra khỏi đây chứ không nói là chắc chắn, vì ngay chính bản thân ta còn chưa chắc ra được.”Thanh Trúc, Hồng Trúc, Minh Trúc đồng loạt gật đầu: “Chỉ cần ngươi có thể là được, còn lại cứ giao cho bọn ta.”Thỏa thuận xong Thiên được cởi trói đưa xuống, hắn như chó khát gặp nước thiêng vội lao xuống hồ nước trong veo uống ừng ực.

Trên bờ Hồng Trúc hỏi Minh Trúc: “Muội có nghĩ hắn giúp chúng ta ra được khỏi đây không?”Minh Trúc không tự tin đáp: “Muội cũng không chắc, tuy nhiên dù chỉ là một tia hy vọng chúng ta cũng phải thử, đã mấy trăm năm rồi còn đâu.”Thanh Trúc bên ngoài cuộc hội thoại chỉ nghe và thở dài, một lát sau mới lên tiếng: “Các tỷ chỉ lo thế thôi sao? Nếu hắn đưa được chúng ta ra ngoài thì sao, chúng ta phải gọi hắn hai tiếng phu quân à?”Minh Trúc cười đáp: “Hihi nếu hắn thực sự có thể đưa ta ra ngoài, ta sẽ trực tiếp giết hắn để lật kèo, đến khi đó thì chị em ta thảnh thơi rồi.”Hồng Trúc tán thành: “Ta đồng ý mới muội, chứ hơi đâu mà rước của nợ kia vào người rồi phải sinh con đẻ cái cho hắn, thứ đàn ông thối tha.”Thiên uống cho đã khát rồi cởi áo ra để tắm rửa sạch mùi hôi hám trên người, hắn đi tới chỗ nước sâu hơn rồi cởi cả quần ra rồi thỏa thích bơi trong khi mũ vẫn đội trên đầu.

Tắm rửa xong hắn mặc lại quần áo rồi đi lên bờ hong khô người, bản thân là Luyện Dược Sư nên khả năng làm nóng người tốt nên chỉ một lát là quần áo đã khô ráo.

Hắn e dè bước đến rồi ngồi vào một vị trí cách xa ba chị em kia nhất có thể vì sợ đánh úp như lần trước nhưng không có chuyện đó xảy ra, rồi hắn đàm phán với Minh Trúc về lý do hắn tới đây và thu xếp cuộc hành trình của họ.Sau một đêm nghỉ ngơi, Thiên dẫn ba chị em rời khỏi ốc đảo, cả ba nàng đúng chuẩn loli khi chỉ cao chưa tới vai Thiên, dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh nếu mà được đưa cả ba lên giường thì cuộc đời còn gì đẹp đẽ hơn.Với đại đa số những người tiến vào Vô Tận Sa Mạc thì chỉ nghĩ rằng nơi này toàn sa mạc, tuy nhiên họ đâu biết được rằng cứ cách một tuần thì nơi này sẽ có một cơn mưa nặng hạt, và khi cơn mưa nặng hạt đó xuất hiện thì nguy hiểm mới thực sự hiện diện, điều này là Minh Trúc tiết lộ cho Thiên và bảo hắn dẫn đến một chỗ nào đó không tiếp xúc trực tiếp với mặt cát nóng bỏng.Thiên dựa theo Thông Thiên Địa Đồ và tìm thấy một dãy núi đá khá cao để tránh nạn khi mà cơn mưa kia cũng chỉ còn một ngày nữa sẽ kéo đến..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.