Hậu Tây Du

Chương 41: 41: Hoa Nở




Người kia lao ra làm hai người béo và gầy ngạc nhiên rồi bùng phát sát khí lao lên quát: “Có kẻ đột nhập sao, chết đi.”Quái vật đang nhai thức ăn chợt thấy có người lạ liền gầm lên.Thiên nôn xong thì đã thấy hai người béo và gầy chết nằm trên đất còn người áo đen kia thì vác thanh đao máu đạp đất lao lên bổ thẳng vào đầu của quái vật.“Chết đi!” Người kia nghiến răng.Thiên vội quát lên: “Đừng!”Thanh đao bổ xuống rồi bị đánh bật ra bởi một thanh kiếm, người áo đen bị đánh lui về phía sau đứng hai chân dưới đất nhìn về phía người vừa ra tay cản mình.Dược Hoàng sau khi đánh lui người áo đen thì vội lao đến chắn giữa quái vật rồi nhìn chằm chằm vào người áo đen và Thiên đang đứng phía sau quát: “To gan! Dám lẻn vào mật thất của Đấu Dược Hội, ta xem các ngươi toàn mạng rời đi bằng cách nào.”Người áo đen cười nhạt: “Hóa ra đây là Đấu Dược Hội, dùng đan nuôi người biến thành dị hợm rồi làm thức ăn cho quái vật.”Dược Hoàng nghiến răng nhìn sang quái vật rồi nhìn sang người áo đen: “Câm miệng!”Dứt câu một thanh kiếm bay lơ lửng xung quanh hắn rồi phóng về phía người áo đen.“Lãnh Huyết! Ngươi không đỡ được chiêu này đâu mau lấy sức mạnh của ta.” Giọng nói nữ nhân vang lên trong đầu, người áo đen tên Lãnh Huyết trong nháy mắt cả người bốc lên một làn khói tím, đôi mắt hắn cũng chuyển sang màu tím rồi vung đeo chém gãy đôi thanh kiếm đang bay đến.Thanh kiếm bị chém gãy đôi rơi xuống đất, nơi bị chém vào có một chút khói tím lưu lại rồi tan biến.Dược Hoàng với kinh nghiệm bao nhiêu năm chiến đấu, hắn chỉ nhìn làn khói kia rồi kinh hô: “Tử Thuật? Pháp thuật thất truyền.”“Tử Thuật?” Thiên cũng ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.Lãnh Huyết với đôi mắt tím ma mị, hắn vung đao lên nói: “Biết rồi thì sao? Mau tránh ra để ta giết con quái vật này.”Dược Hoàng mặt đỏ bừng bừng tức giận, hắn vung tay lên rồi phóng về phía Lãnh Huyết vừa đấm vừa quát: “Câm mồm cho tao.”Binh Binh Binh…Dùng đao chặn những cú đấm như vũ bão của Dược Hoàng, Lãnh Huyết khá chật vật dù đã mượn sức mạnh từ sư phụ của hắn.Binh Binh Binh!Tại một góc khác, quái vật lặng lẽ rời khỏi bình chứa khổng lồ nhưng vừa ra khỏi đã bị chặn lại bởi Thiên.

Hắn cầm dao nhọn trên tay đe dọa: “Ở nguyên tại đây, đi là ta chém.”Mục đích Thiên tới đây là tìm hiểu về quái vật cùng lý do đan dược bị đưa xuống đây rất nhiều.

Giờ hắn đã biết mọi chuyện, đan dược dùng làm thức ăn để biến những người vô tội kia thành dị hợm sau đó thành thức ăn cho quái vật, và qua câu chuyện của hai tên béo và gầy kia thì quái vật được gọi là “Tiểu thư”, từ mọi việc trên Thiên nghi ngờ rằng Dược Hoàng có liên quan trực tiếp đến việc con gái hắn biến thành quái vật.Tuy sở hữu hình thù gớm ghiếc cùng cơ thể to lớn, nhưng bản chất yếu đuối nên quái vật run rẩy trước lời đe dọa của Thiên mà kêu gào chói tai thay cho tiếng khóc…Tiếng hét chói tai làm Thiên không chịu nổi phải bịt tai lại, và cũng gây sự chú ý của Lãnh Huyết cùng Dược Hoàng.

Lúc này hai người đang đánh nhau quyết liệt thì Dược Hoàng tung chưởng đánh bay Lãnh Huyết rồi lao tới như muốn xé xác Thiên ra vì tội đe dọa con gái hắn nhưng Lãnh Huyết cũng rất nhanh lao tới cản đường hắn.Còn Thiên thì sởn cả tóc gáy, thực lực của hắn đem so với Dược Hoàng hay Lãnh Huyết chẳng khác nào trứng trọi đá vậy nên hai người này lướt đến hắn không thể nhìn thấy mà chỉ cảm nhận được nguy hiểm vội tránh đi.Rầm!Dược Hoàng tung chưởng trúng người Thiên đánh hắn văng vào tận sâu bên trong góc hầm nơi có hàng ngàn đống xương trắng, là thức ăn thừa của quái vật để lại.

Lãnh Huyết thì vung đao chém được một đường vào thân quái vật trước khi bị Dược Hoàng đánh bay nốt, thấy quái vật ré lên đau đớn khi bị chém chảy máu, hắn điên cuồng nhìn Lãnh Huyết rồi nghiến răng lao tới nắm cổ rồi bóp mạnh: “Dám đả thương con gái tao? Mày chết đi.”Những ngón tay mạnh mẽ mang sức mạnh Địa Nguyên Viên Mãn bấu mạnh vào cổ Lãnh Huyết tưởng chừng như sẽ bóp gãy cổ hắn, nhưng đúng lúc này một làn khói tím mạnh mẽ lại bốc lên và Lãnh Huyết lại trở lại trạng thái tốt nhất với đôi mắt tím ma mị đầy sát ý, hắn nắm cổ tay Dược Hoàng rồi bóp mạnh.Trong lúc đó, Thiên bị đánh bay vào giữa vô vàn xương trắng với lồng ngực nát bét.

Hắn cố gượng dậy lấy trong Giới Chỉ ra mấy viên thuốc trị thương bỏ vào miệng nhai nuốt để cầm máu.

Một chưởng hời hợt của Địa Nguyên cảnh đúng là bá đạo, nếu lúc đó không phải DƯợc Hoàng chú tâm tới con gái hắn và đề phòng Lãnh Huyết thì có lẽ Thiên đã bị đánh thành một đống thịt.Hắn ngồi trong đống xương trắng vừa ọc máu vừa ngồi vận công trị thương được lúc nào hay lúc đó, bất ngờ cánh tay phải của hắn lại hiện lên hoa văn hình rồng rồi bắt đầu mất kiểm soát.

Lúc trước Ái Vân có nói rằng một phần sức mạnh của nàng trong cánh tay này và nó giúp kích hoạt được huyết mạch của Thiên, huyết mạch của Long Hoàng.

Nghe thì có vẻ sẽ rất bá nhưng suốt thời gian qua ngoài việc đau nhức và mất kiểm soát ra thì hắn chưa khám phá thêm được gì.Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó thì tất cả xương xung quanh hắn hột nhiên rung lên rồi tự động tan thành bột phấn và bay tới kết tinh lại vào trong lòng bàn tay phải của Thiên khiến hắn vô cùng kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”Hàng ngàn bộ xương nay chỉ vỏn vẹn thành một khúc xương nhỏ to hơn ngón út nhưng lại lấp lánh lạ thường, Thiên thắc mắc nhưng biết đây sẽ là vật có giá trị nên liền cất vào Giới Chỉ.

Đống xương trắng biến mất thì để lộ một cánh cửa nằm trên sàn nhà, Thiên liền chú ý tới rồi mở cửa chui xuống vừa tránh được đánh nhau mà vừa có thể có không gian hồi phục vết thương.Hắn rơi xuống một bề mặt mềm mại như lông thú, xung quanh tuy không có ánh sáng nhưng vẫn nhìn được mờ mờ, có một vật như hình một bông hoa sen đang bay lơ lửng cách mặt đất nửa mét.

Thiên tò mò tiến lại gần, càng lại gần thì bông hoa sen càng to, không phải kích thước bông hoa thay đổi mà là hắn đứng quá xa và khi tiến lại thì mới thực sự nhận ra kích thước của nó.

Bông hoa sen lớn có thể chứa mấy người bên trong, Thiên tự động đưa tay chạm vào cánh hoa vì nó có chút gì đó thân quen vì hắn liên tưởng tới bộ váy nhỏ xinh mà Tiểu Hồng mặc cũng có họa tiết chủ đạo là hoa sen.

Khi Thiên chạm vào thì đóa hoa từ từ hé mở, bên trong là một đài hoa màu vàng tuyệt đẹp.

Như có ma xui quỷ khiến mà Thiên lại leo lên đó mà ngồi và vận công tu luyện, khi đó cánh hoa lại tự động khép lại bao bọc lấy hắn ở bên trong.Ngồi trong bông hoa tu luyện, Thiên cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn ra tăng rất nhiều gấp 3 đến 5 lần khi ngồi ở bên ngoài.

Thiên địa linh khí hấp thụ bao năm ẩn dấu trong bông hoa giờ được Thiên trực tiếp hấp thu qua việc vận công, hắn cảm giác như mình sẽ tiến một bước dài trong tu luyện.Tại một nơi vô định, một bóng hình nhỏ xíu với bộ váy họa tiết hoa sen màu hồng nhạt đang bay lơ lửng, hai búi tóc trên đầu đã tháo xuống để thả mái tóc dài óng ả xuống ngang lưng.

Đôi mắt màu đỏ cực kỳ đẹp và mê hồn, nàng là Tiểu Hồng lắm lời và cũng là sư phụ của Thiên.

Nàng đang nhìn về một nơi vô định rồi mỉm cười, phía sau lưng nàng có hai bóng người xinh đẹp tuyệt diễm với mỗi người đều mặc một bộ y phục họa tiết cánh hoa khác nhau, hai người này là tỷ tỷ của Tiểu Hồng.“Tam Muội! Nhìn gì mà cười hạnh phúc thế?”Nghe tỷ tỷ hỏi, Tiểu Hồng vội chỉnh lại mình rồi vội vã lắc đầu che đi nụ cười trên môi nói: “Không có gì, ta đang ngắm cảnh thôi.”Tỷ tỷ của Tiểu Hồng cũng bước tới rồi nhìn về nơi vô định trước đó rồi bật cười: “Một trong những bông hoa, chúng nở rồi.”Vị tỷ tỷ còn lại ngạc nhiên: “Vậy sao? Kẻ nào đã làm việc đó.” Trong giọng nói của nàng không hề có nét gì đó tức giận mà trái lại cực kỳ ngạc nhiên cùng phấn khích.Những việc Tiểu Hồng làm hai nàng không biết, việc Tiểu Hồng trao Hạo Thiên Kính cho Thiên hai nàng cũng không biết, ngay cả việc Tiểu Hồng đào tạo một thiếu niên hai nàng cũng không biết.

Hai ngày chỉ biết rằng những bông hoa kia không ai có thể làm chúng nở, và kẻ có thể làm chúng nở từ trước tới nay duy nhất chỉ một người chính là sư phụ của cả 3 nàng – Thánh Mẫu Tối Cao của Cửu Trùng Thiên – Hoa Thần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.