Với sự cam đoan của nàng, trong tay Du Thiển Thiển thật sự vẫn có rất nhiều việc phải làm, vì vậy nói với nàng: "Vậy bây giờ muội liền đi tìm phu quân của muội tới, nếu không được, ta sẽ sai người đi mời một tú tài tới."
Thịt kho đã bỏ vào nồi rồi, bây giờ chỉ cần canh lửa nữa là được, Phàn Trường Ngọc không có để ý gì nữa, lập tức đáp ứng, đi tìm Tạ Chinh trong ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu.
-
Đêm qua Tạ Chinh vì mãi suy nghĩ nên không thể ngủ được, lúc trời sắp sáng mới ngủ được chập chờn.
Nhưng hắn đã sớm bị đánh thức bởi bà tử quản sự đến gọi tiểu nhị kia.
Lúc bà tử quản sự kia gọi tiểu nhị kia dậy, liền lẩm bẩm nói: "Tên này lúc trước cũng không phải kẻ lười nhác, như thế nào hôm nay ngủ tới giờ này còn chưa tỉnh."
Tiểu nhị bị bà ta đánh thức mở mắt ra mê mang, thấy trời đã sáng hẳn, vội vàng đứng dậy mặc xiêm y, mới động đậy một chút đã kêu lên một tiếng "Ôi", xoa gáy nói: "Ta dường như bị sái cổ, cổ rất đau."
Bà tử quản sự mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi là lười biếng ngủ nhiều!"
Tiểu nhị dậy muộn, bị dạy dỗ một chút cũng có chút áy náy, sau khi mặt nhăn nhó mặc xiêm y vào, vội vàng rửa mặt rồi đi đến tửu lâu phía trước làm việc.
Lúc này, cả bên trong viện đều là âm thanh của nhóm tiểu nhị Dật Hương lâu, Tạ Chinh không có ý định tiếp tục ngủ.
Trải qua một đêm mất ngủ, râu xanh trên cằm nhô ra, vừa mới rửa mặt xong, Phàn Trường Ngọc đi tới, nhìn thấy dưới mắt hắn xanh đen, nghi ngờ hỏi: "Cả đêm qua huynh không ngủ đúng không?"
Bà tử quản sự vừa lúc đi ngang qua viện, nghe thấy lời nói của Phàn Trường Ngọc, lại nhìn bộ dáng ủ rũ ngủ không ngon của Tạ Chinh, nói: "Tối hôm qua ta nói tiếng ngáy của tiểu nhị kia có chút ồn ào, tiểu huynh đệ khẳng định là bị làm cho không ngủ được à?"
Tạ Chinh không biết phải trả lời Phàn Trường Ngọc như thế nào, nhưng bà tử quản sự đã nói như vậy, hán liền do dự gật đầu.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn lập tức lộ vẻ đồng cảm.
Sau khi bà tử quản sự rời đi, nàng nói: "Tối nay về đến nhà, huynh ngủ bù một giấc thật tốt đi, hiện tại có một việc muốn nhờ huynh giúp một chút."
Có lẽ là do ngủ không ngon, Tạ Chinh nhìn đôi môi đỏ mọng mở đóng của nàng, nhất thời không nghe rõ nàng nói cái gì, ngược lại nhớ tới giấc mơ hắn thấy khi chìm vào giấc ngủ trong giây lát.
Trong giấc mơ, bọn họ đã hòa ly như hẹn ước, nàng quay đầu lại gả cho người khác, vẫn xuyên qua ngày thành thân của bọn họ hôm đó nàng mặc hỉ phục, thấy không rõ được hình dáng của nam tử, bất quá bộ dáng tươi cười trên mặt nàng thật sự rất tươi đẹp thoải mái đến chướng mắt, tựa hồ nàng đã gả cho lang quân tâm đầu ý hợp.
Không thể nói trong lòng có cảm giác gì, tóm lại là không dễ chịu lắm.
Lúc này nhìn Phàn Trường Ngọc, khóe môi hắn bất giác nhếch lên một chút.
Phàn Trường Ngọc nói xong cũng không thấy Tạ Chinh trả lời, mà là vẻ mặt âm trầm nhìn mình, không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Huynh có nghe ta nói gì không?"
Tạ Chinh lấy lại tinh thần, rất nhanh khắc chế tâm tư: "Nàng nói đi."
Phàn Trường Ngọc hồ nghi nhìn mắt của hắn: "Vừa rồi huynh đang suy nghĩ gì thế?"
Tạ Chinh nói: "Không có việc gì, ta vừa mới tỉnh lại, tinh thần có chút không ổn."
Bản thân Phàn Trường Ngọc cũng có lúc mơ hồ ngủ không ngon, không cảm thấy hắn đang nói dối, liền lặp lại chuyện vừa rồi: "Huynh giúp ta viết mấy chữ nhé."
Tạ Chinh hỏi: "Viết cái gì?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Dư chưỡng quỹ nói việc làm ăn hôm nay là muốn so sánh với Túy Tiên lâu, không thể rơi xuống hạ phong, thịt kho nhà chúng ta phải giống như thịt kho Vương ký, cho chiêu bài của riêng mình. Du chưởng quỹ đã giữ cho chúng ta một vị trí bên ngoài đại sảnh dưới lầu để bày thịt kho của chúng ta, nếu đặt biển hiệu riêng sợ không kịp, trước viết một tấm vải thích hợp treo lên là được."
Tạ Chinh gật đầu và hỏi: "Bút mực và vải đã chuẩn bị chưa?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Du chưởng quỹ đã giúp chuẩn bị."
Tạ Chinh nói: "Vậy đi thôi."
Tiểu nhị của Dật Hương lâu sống trong con ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu, đi lại rất thuận tiện, ngày thường họ cũng đi con đường này để mua thức ăn và vận chuyển cặn lợn, dù sao thì cửa sau của Dật Hương lâu cũng mở ở đây.
Khi Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh ra ngoài, tình cờ gặp phải một người đến kéo cặn lợn.
Hai ngày giao thừa và mùng một tết, hai ngày đó người kéo cặn lợn ở nhà ăn tết, cặn lợn ở Dật Hương lâu không được xử lý, cho nên lúc này mới sáng sớm đã đến chở đi.
Cũng may là ngày đông giá rét, cặn lợn để hai ngày cũng không có mùi khác thường.
Bất quá ngõ nhỏ hẹp, xe chở cặn lợn đi ngang qua phải tận lực đứng tránh sang bên cạnh, nếu không trên người rất để bị thùng cặn lợn làm bẩn.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh tránh sang một bên, thấy xe chở cặn lợn sắp đi ngang qua, không ngờ bánh xe lại ép qua một viên đá, toàn bộ xe cặn lợn đều nghiêng một chút, nắp thùng đựng cặn lợn cũng nhảy lên, cặn lợn bên trong cũng tràn ra ngoài.
Tạ Chinh cau mày, nhanh tay lẹ mắt kéo Phàn Trường Ngọc về phía mình.
Phàn Trường Ngọc bị kéo và đập đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nước cặn từ trong thùng trào ra bắn tung tóe vào nơi nàng vừa đứng.
Lão bá kéo cặn heo quay đầu lại liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi ép phải viên đá, không có văng trúng trên người các ngươi chứ?"
Tạ Chinh liếc nhìn thoáng qua váy của Phàn Trường Ngọc, nói: "Không có văng trúng, lão bá người đi đi."
Lúc này lão bá mới vội vàng kéo đi.
Tạ Chinh thấy Phàn Trường Ngọc vẫn một mực không lên tiếng, mà hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay nàng, tim đập thình thịch, nháy mắt buông ra, để mu bàn tay vừa nắm chặt tay nàng ra sau lưng, lòng bàn tay như muốn bốc cháy: "Nàng.."
Chỉ nói một từ, hắn liền im lặng.
Phàn Trường Ngọc cúi đầu, hai giọt máu mũi rơi xuống phiến đá xanh phủ đầy băng mỏng, trên mặt lộ ra vẻ không có cảm tình.
Đập vào ngực hắn mạnh đến nỗi chảy máu mũi.
Tạ Chinh trầm mặc hai hơi, nói: "Thật có lỗi."
Phàn Trường Ngọc thấp giọng trả lời "Không sao", nhưng bởi vì sống mũi quá đau, trong mắt có nước mắt sinh lý chảy ra, nhìn thế nào cũng có chút đáng thương.
Nàng lấy khăn tay ra lau lung tung, nhưng vừa lau xong lại có máu mũi chảy ra, nàng ngẩng đầu muốn cầm máu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, một bàn tay to lớn đã ấn sau đầu nàng ép trở về.
Tạ Chinh nói: "Chảy máu mũi đừng ngửa đầu lên."
Phàn Trường Ngọc chỉ có thể lấy khăn tay bịt lỗ mũi, đáng thương nói: "Sáng sớm đã thấy máu, xem ra hôm nay không gặp may."
Tạ Chinh lại nói câu thật có lỗi, Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ nói đùa thôi, làm sao ta có thể không gặp may được, ta phải là phúc tinh cao chiếu, một ngày thu một đấu vàng!"
Máu mũi dường như đã ngừng chảy, nhưng chóp mũi vẫn vô cùng khó chịu, sau khi tháo khăn che mặt ra, nàng sụt sịt nói: "Cũng coi là vừa phúc vừa hoạt, tránh được kiếp số bị cặn lợn văng trúng, quay đầu liền bị đập vào người huynh chảy máu mũi, chảy máu mũi so với bị văng trúng cặn lợn còn tốt hơn, vẫn là ta may mắn!"
Sợ Tạ Chinh sẽ tự trách bản thân, nàng dùng giật giật cái mũi để, "Huynh xem, hiện tại máu đã ngừng chảy.."
Từ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng.
Tạ Chinh cầm lấy khăn tay trong tay, nhẹ nhàng lau bên mũi nàng hai lần, "Nơi này còn có vết máu chưa lau sạch, máu vừa mới ngừng chảy, nàng đừng thở mạnh."
Cách một chiếc khắn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực đạo của đầu ngón tay hắn.
Người trước mắt này khi sinh ra có lẽ rất được ông trời ưu ái, mày kiếm mắt tinh, ngũ quan tinh xảo nhưng không hề nữ tính chút nào, sau lưng có gió nhẹ thổi qua, cũng lay động tóc nơi thái dương của hắn, cành khô trên đầu tường lung lay rơi xuống một chiếc lá khô màu nâu.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình giống như một con tôm hùm đang phô trương sức mạnh với chiếc càng to của mình, đột nhiên chỉ ngây ngốc không biết làm sao vung vẩy chiếc càng.
Tạ Chinh rút tay về, thấy nàng ngẩn ra, hỏi: "Còn đau không?"
Phàn Trường Ngọc lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như tính tình của hắn vẫn luôn tốt như vậy, sau này không cần lo lắng có cô nương thích."
Ánh mắt Tạ Chinh nhất thời trở nên lạnh lùng, con ngươi đen kịt liếc nhìn nàng, ngón trỏ cùng ngón cái còn đang vặn xoắn khăn tay của nàng, cười nửa miệng đáp: "Vậy ta liền mượn lời chúc của nàng."
Phàn Trường Ngọc vẻ mặt khó hiểu, nàng khen hắn, sao hắn nói chuyện đột nhiên lại mọc gai nữa rồi?
Hai người vào Dật Hương lâu bằng cửa sau, khi Tạ Chinh đang viết chữ lên trên tấm vải hình tam giác mà Du Thiển Thiển đã chuẩn bị, Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn vẫn chưa ăn sáng, cho nên đi vào sau bếp lấy bánh bao cùng với cháo của bọn tiểu nhị ra cho hắn ăn.
Khi nàng đi ra, trước bàn Tạ Chinh đang viết lên trên tấm vải có rất nhiều tiểu nhị vây quanh, thậm chí của tiên sinh phòng thu chi đều đến khen chữ viết của hắn.
Khi vết mực trên vải khô, liền có tiểu nhị bên trong tửu lâu giúp treo nó lên.
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn, rõ ràng chỉ là bốn chữ "thịt kho Phàn ký" bình thường không có gì lạ, nhưng khi được hắn viết ra, nó thật sự vô cùng đẹp mắt, chữ viết hữu lực, ngòi bút phiêu dật, bốn mảnh vải hình tam giác treo lên, so với bảng hiệu sơn mài bằng vàng còn đẹp hơn một chút.
Tâm tình của Phàn Trường Ngọc vô cùng tốt tốt, đem cháo cùng bánh bao đưa cho Tạ Chinh: "Huynh ăn cái gì lót dạ trước đi."
Du Thiển Thiển đi ngang qua đại sảnh, nhìn thấy chữ viết trên tấm vải lụa do nàng ta bảo hạ nhân tạm thời cắt may ra, không khỏi "Chậc chậc" tán thưởng hai câu, trực tiếp khen Phàn Trường Ngọc đã tìm được một phu quân tốt.
Lại còn mách cho Phàn Trường Ngọc một mẹo: "Trường Ngọc muội muội, sau này muồi tìm người đặt làm một lô túi giấy, trên giấy niêm phong cũng bảo phu quân của muội viết mấy chữ này, khi có người tới mua thịt liền dùng túi giấy này để đựng, danh tiếng không sợ sẽ thua Vương ký."
Thức ăn chín bán ngoài chợ được bọc trong giấy dầu, món thịt kho trong cửa hàng của Phàn Trường Ngọc cũng được bọc trong giấy dầu.
Giấy dầu không bị ngấm dầu và nước, một mặt bóng loáng ẩn vào trong, mặt thô ráp hướng ra ngoài.
Phàn Trường Ngọc cũng để ý thấy những chiếc món ăn bán ở Dật Hương lâu được đóng trong các hộp giấy, bên trên hộp giấy còn in hình hoa và chim, dùng những sợi dây gai mỏng với nút thắt đẹp mắt mà trước đây nàng chưa từng thấy qua.
Du Thiển Thiển đặc biệt yêu cầu nàng nấu thêm một nồi thịt kho, nói để lại bên trong quầy hàng này bán.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Phàn Trường Ngọc, trong khi Tạ Chinh đang ăn cháo thì nàng đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã mua một xấp giấy dầu và một cuộn dây gai.
Nàng cắt nửa cân đầu heo, định thử dùng giấy dầu gói lại, lấy thêm dây gai mảnh cố định bên ngoài, trông cũng tươm tất, nhưng trên giấy dầu không có chữ Phàn ký.
Tạ Chinh vừa ăn xong bánh bao cháo trắng với dưa muối, liền thấy Phàn Trường Ngọc đang nhìn hắn ánh mắt sáng như đuốc: "Ngôn Chính, nếu không huynh viết giúp ta thêm vài chữ?"
Tạ Chinh: "..."
Chương 40:(1)
Tuyết bay bay rơi xuống dưới mái hiên, trên mỗi bậc thang đều tích tụ một lớp mỏng.
Tạ Chinh khoanh tay đứng dựa vào cột, mí mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ gì đó, ngọn đèn lồng trên đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, từ hàng mi mảnh mai vừa vặn của hắn vẽ ra một bóng đen dưới mi mắt.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, cũng đã từng ở bữa tiệc chiêu đãi tân khách của Ngụy Nghiêm thấy qua vũ cơ Tây Vực chân trần nhảy múa.
Đôi chân của vũ cơ kia hắn đã không nhớ rõ hình dáng, duy nhất khiến hắn có ấn tượng đó là vòng chân lục lạc vàng trên mắt cá chân, nó theo động tác múa của nàng ta mà kêu leng keng, giống như một lời mời gọi thầm lặng.
Khi nhìn thấy đôi chân trần của Phàn Trường Ngọc, không hiểu là vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến vòng chân lục lạc trên chân vũ cơ.
Lập tức liền cảm thấy hoang đường.
Đồng thời, trong lòng dâng lên một sự ghét bỏ bản thân vì cỗ mạo phạm đến nàng.
Tạ Chinh cau mày bực bội vuốt mi tâm, từ nhỏ hắn đã đi ăn nhờ ở đậu, vì tuân theo di chí của phụ thân, một mực khổ đọc binh pháp, chuyên cần luyện võ công, công thêm sự quản giáo nghiêm khắc của Ngụy Nghiêm đối với hắn và Ngụy Tuyên, không để bọn họ sa vào chuyện nam nữ, những người hầu bên cạnh đều là gã sai vặt mà không phải nha hoàn.
Sau khi hắn ra chiến trường, một lòng giết địch, càng không nghĩ tới những thứ này.
Ngụy Tuyên không biết là do chứng kiến hắn tuân thủ quy củ Ngụy Nghiêm mà làm phản, hay vẫn là do tâm tư thuần túy đã ngỗ nghịch, thường xuyên ra vào kỹ viện, nuôi dưỡng ngoại thất, cho nên không ít lần bị Ngụy Nghiêm trách phạt.
Khi đó Ngụy Tuyên đã trào phúng hắn có thể học làm một con chó ngoan ngoãn, hỏi hắn có biết ôn nhu hương là như thế nào không, nhưng trong lòng Tạ Chinh cũng có suy nghĩ giống Ngụy Nghiêm, cảm thấy kẻ này khó rèn thành đại khí.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật năm xưa hắn đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm cho rằng kẻ nắm quyền nhất định phải học cách khống chế dục vọng của mình, dục vọng của nam nữ chính là tư tưởng thô tục nhất.
Sau khi hắn từ trong quân ngũ trở về, thỉnh thoảng không tránh khỏi một số yến tiệc bởi vì thể diện, khi vào yến tiệc nhìn những vũ cơ yếu đuối như không xương được tất cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng, trong lòng hắn chỉ cảm thấy khinh thường.
Giống như Ngụy Nghiêm, hắn coi thường bộ dáng của những người gia đình quyền quý ở trong kinh, thậm chí còn cảm thấy rằng những sự xa hoa vàng son này chỉ khiến người ta trở nên yếu đuối.
Sau này khi hắn lấy thê tử, cũng chỉ cưới nữ nhân có thể gánh nổi sự nghiệp trong nhà, mà không phải yếu ớt như mẫu thân của hắn.
Trên sa trường đao kiếm không có mắt, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng sẽ chết trên chiến trường giống như phụ thân của mình, hắn không cần bất luận ai tuẫn tình theo hắn, chỉ cần một người ở phía sau thay hắn chống đỡ gia tộc Tạ gia.
Toàn bộ con cháu thế gia kinh thành khi lấy thê tử, đều dựa theo tiêu chuẩn này mà tuyển chọn.
Nhưng những ngày này.. chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Dáng vẻ của Phàn Trường Ngọc trong vô thức lại xuất hiện trước mặt hắn, bộ dáng bộ lợn, giết người, cắn răng chịu đựng..
Nàng rất tốt, thậm chí còn cứng rắn hơn nhiều so với những nữ tử thế gia khác, chỉ là nàng lớn lên trong hoàn cảnh quá đơn giản, không thể ứng phó được với các đường ngưu quỷ xà thần.. Cuối cùng vẫn không thể làm được chủ mẫu Tạ gia.
Khi hắn nhận ra mình đang nghĩ gì, Tạ Chinh sững người một lúc.
Khi bà tử quản sự mang theo đèn lồng tuần trang trong viện, nhìn thấy hắn đứng ở hiên nhà, liền hỏi: "Tiểu huynh đệ, sao không trở vào phòng nghỉ ngơi?"
Tạ Chinh cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, nói: "Ta đang định tìm ngươi, xem có thể ngủ cùng với tiểu nhị Dật Hương lâu một đêm không?"
Bà tử quản sự nghi ngờ hỏi: "Ngươi là phu quân của Phàn nương tử, sao không ngủ chung phòng với nàng?"
Tạ Chinh tìm một cái cớ: "Nàng mang theo muội muội, không tiện lắm."
Bà tử quản sự tự nhủ Trường Ninh chỉ là một đứa trẻ bao lớn, nhưng cân nhắc Trường Ninh cũng là tiểu nữ nhi gia, gật đầu nói: "Là lão phụ lo lắng không chu toàn, tiểu nhị bên trong tửu lâu đều là hai người chung một phòng, vốn cũng không có nhiều phòng, bất quá có một tiểu nhị do ngáy quá lớn, tiểu nhị ngủ cùng phòng với hắn đều không thể ngủ được, nếu ngươi không để ý, vậy thì đi vào phòng hắn nghỉ ngơi một đêm đi.
Tạ Chinh chỉ nói rằng hắn không ngại, bà tử quản sự đã đưa hắn đến gian phòng của tiểu nhị kia.
Vẫn còn ở ngoài cửa đã nghe được tiếng ngáy to như sấm, Tạ Chinh trầm mặc một lát.
Bà tử quản sự đẩy cửa vào, tiếng bản lề cửa" két "một chút cũng không làm tiểu nhị kia tỉnh giấc, bà tử dẫn Tạ Chinh vào phòng, thắp ngọn đèn dầu, chỉ vào chiếc giường đơn trống bên cạnh:" Tối nay ngươi có thể ngủ ở đây. "
Tạ Chinh nói lời cảm tạ, bà tử quản sự liền cầm đèn rời đi.
Hắn cởi áo khoác ngoài, nằm dài trên giường, đầu gối lên cánh tay, vốn hắn không thấy buồn ngủ cho lắm, tiểu nhị ở giường đối diện lại ngáy to như sấm, càng khiến cho hắn không có tâm tư chợp mắt.
Sau khi chịu đựng được một khắc, Tạ Chinh đứng dậy đi đến bên giường của tiểu nhị kia, một tay như đao đánh vào gáy của tiểu nhị, tiểu nhị bị đánh đánh bất tỉnh, tiếng ngáy cũng ngừng ngay lập tức.
Hắn lại nằm xuống giường, nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc về sau sẽ ở cùng Phàn Trường Ngọc, nhưng tối nay đột nhiên nghĩ đến việc cưới thê tử, nhưng trong lòng lại phiền não không thể giải thích được.
Hắn biết rằng Phàn Trường Ngọc không thích hợp làm chủ mẫu Tạ gia, nhưng nghĩ tới sau khi hồi kinh cưới một nữ tử thế gia tri thư đạt lễ biết tiến biết lùi, có thể giúp hắn quản lý sự vụ lớn nhỏ của Tạ gia, hắn lại vô thức có chút bài xích.
Hắn dường như đã tìm thấy một loại cỏ dại có sức sống mạnh mẽ trong vùng hoang dã, hắn lại có chút thích, nhưng khi hắn đào loại cỏ dại này về nhà, so sánh với kỳ hoa dị thảo khác, người bên ngoài chỉ sẽ cười nhạo loài cỏ dại đó.
Cỏ dại chỉ ngoan cường trong chính vùng quê hoang dã của chúng, đem đặt vào trong chậu sứ quý giá tỉ mỉ quản lý, liền không còn là cỏ dại nữa.
Hắn nâng một tay lên đặt trước mắt, mu bàn tay đặt lên xương mày, đôi môi mím chặt trong màn đêm.
-
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Phàn Trường Ngọc đã tỉnh dậy, Trường Ninh còn đang ngủ say, sau khi mặc xiêm y vào, nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, nhờ bà tử quản sự giúp trông chừng Trường Ninh rồi đi đến Dật Hương lâu.
Cách bố trí của Dật Hương lâu trong huyện thành này tương tự như ở trấn Lâm An, nhưng nó được xây dựng hoành tráng khí phái hơn.
Những tiểu nhị chạy việc vặt ở bên trong sảnh vẫn chưa đến, nhưng ngược lại những người ở bếp sau đã đến đủ.
Đầu lợn cần kho cũng đã có người xử lý xong, lửa cũng không cần Phàn Trường Ngọc nhóm, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu tẩm ướp là được.
Du Thiển Thiển đã đích thân thảo luận với một số đầu bếp nên phục vụ khai tiệc món nào trước, món nào phục vụ sau, phần cuối cùng là gì.
Phàn Trường Ngọc mặc dù là người ngoài nghề, nhưng cũng có thể nghe ra được chuyện này cực kỳ quan trọng, dù sao có một số món ăn để lâu sẽ mất đi hương vị. Mà nếu như liên tiếp phục vụ món ăn chính, nhà bếp sẽ chuẩn bị món ăn không kịp, món ăn không được đưa lên kịp thời coi như là mất thể diện.
Người bình thường đến dự tiệc món ăn khai tiệc muộn cũng không sao, nhưng những người đặt bao này chính là quan to hiển quý, nếu món ăn lên chậm sẽ khiến chủ nhà mất thể diện, chủ nhà tìm Dật Hương lâu nói lý thì cũng không sao, nhưng nếu truyền đi thì coi như phá hỏng bảng hiệu của Dật Hương lâu.
Sau khi Du Thiển Thiển giáo phó quy trình chi tiết với nhóm đầu bếp, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc ngồi sau bếp lò, không có chút kiêu ngạo mà chen tới ngồi cùng nàng sưởi ấm:" Lúc này mới là mồng hai tết, liền bảo muội đến trong tửu lâu giúp ta, thật sự vất vả. "
Phàn Trường Ngọc nói:" Du chưởng quỹ phải bận rộn với nhiều việc như vậy, trông mới vất vả. "
Du Thiển Thiển cười và nói:" Kiếm tiền không dễ, nếu làm tốt việc làm ăn này, danh tiếng của Dật Hương lâu trong huyện thành xem như hoàn toàn được truyền ra. "
Trước đó khi Dật Hương lâu khai trương trong huyện thành, Vương ký đã bị đâm sau lưng, việc kinh doanh lúc nóng lúc lạnh, những nhà hiển quý trong huyện thành mỗi khi nhắc đến Dật Hương lâu, thậm chí còn lấy việc ngày khai trương không có điềm lành làm trò cười.
Để nâng cao đẳng cấp của Dật Hương lâu trong huyện thành, Du Thiển Thiển đã đưa không ít lễ vật mới lạ đắt tiền cho những quý phụ nhân kia, mới nhận lại được bữa tiệc bao ngày hôm nay.
Nàng ta dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi Phàn Trường Ngọc:" Đúng rồi, thịt kho của muội có huy hiệu thiết kế không? "
Phàn Trường Ngọc vẻ mặt mê mang:" Đó là cái gì? "
Du Thiển Thiển giáng một cái tát vào mặt mình:" Trách ta mấy ngày nay quá bận rộn, quên nói trước với muội, giống như món thịt kho Vương ký, tự đặt một chiêu bài riêng. "
Phàn Trường Ngọc lắc đầu.
Du Thiển Thiển nói:" Thịt kho của muội ở trong tửu lâu của ta đối đầu với thịt kho Vương ký trong Túy Tiên lâu, nếu không có huy hiệu, cũng phải nhờ người viết vài chữ để ra dáng. "
Phàn Trường Ngọc khó hiểu:" Thịt kho không phải đều cắt gọn rồi bưng lên bàn sao, có huy hiệu hay không cũng không quan trọng. "
Du Thiển Thiển nói:" Lúc muội vào cửa hẳn cũng đã nhìn thấy, dưới lầu của ta có mấy cửa hàng đều cho bên ngoài thuê, lá trà Phương gia, rượu của Lý gia đều có bán ở đó. Thịt kho nhà muội ta cũng giữ lại một vị trí cho muội, muội nấu thịt kho nhiều một chút ngồi bày ra đó bán, bán được bao nhiêu thì tính là của muội, tóm lại phải để danh tiếng được truyền ra, nếu thịt kho trong tửu lâu của ta không có tên tuổi gì, chẳng phải để người ta soi mói là bị Túy tiên lâu đè đầu sao. "
Vừa nói, nàng vừa định đứng dậy:" Ta phái người đi tìm một tú tài viết chữ thật tốt, tạm thời viết cho muội một tấm vải treo lên. "
Phàn Trường Ngọc nghĩ đến Tạ Chinh, vội vàng nói:" Phu quân của muội biết viết chữ, đợi lát nữa muội đi tìm phu quân viết là được. "
Du Thiển Thiển có chút do dự:" Phu quân của muội viết thế nào? "
Phàn Trường Ngọc nói:" Chữ viết của huynh ấy rất đẹp!"