Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng

Chương 7




[Edited by Andie Trần]

Cố Duẫn Tu ngơ ngẩn mà nhìn theo bóng dáng Giang Lam Tuyết, hôm nay biểu hiện của Giang Lam Tuyết đối với việc hai người bọn hắn trọng sinh làm hắn kinh hỉ. Cố Duẫn Tu cảm thấy Giang Lam Tuyết chẳng những trọng sinh, chỉ sợ ngay cả tính tình cũng thay đổi, hoặc là chính là bị đoạt mất thân xác, bằng không nàng làm sao dám như vậy cùng hắn nói chuyện? Hắn phải tìm cơ hội cùng nàng hảo hảo nói chuyện.

Giang Lam Tuyết mặc kệ Cố Duẫn Tu nghĩ cái gì, nàng đi vào đình ở giữa hồ, gặp được Lục Trường Thanh. Chỉ thấy hắn một thân y phục sẫm màu, làn da tái nhợt, tay thon dài cầm một cái chén trà tráng men sứ đen. Trên bàn trà trước mặt là một bộ trà cụ, một góc bàn để một lư hương hình hoa sen bằng sứ trắng, từ trong lư hương truyền đến mùi hương mà Giang Lam Tuyết vô cùng quen thuộc.

Lục Trường Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết, rũ xuống mắt nói: "Ngươi đi đi, ta không thu nữ đệ tử".

Dễ dàng như vậy liền nhìn ra nàng là nữ nhân sao, Giang Lam Tuyết cười cười: "Nếu không thu nữ đệ tử, vì cái gì lại cho phép nữ tử tham gia thi?"

"Quy củ không phải ta định, Quách gia sợ đắc tội người ở Ngân Châu thành, nhưng ta thì không sợ, ngươi đi đi". Lục Trường Thanh chậm rãi nói.

"Lục tiên sinh, ngài không cần thiết phải cứng nhắc như vậy, ngươi vẫn xem thử trà nghệ của ta, nếu vẫn thấy trà nghệ của ta không tốt thì không thu ta cũng được a". Giang Lam Tuyết cười nói.

"Ta chỉ là không muốn chậm trễ thời gian lẫn nhau thôi. Ngươi đi đi". Lục Trường Thanh nhấp một ngụm trà, thở dài.

"Tiên sinh đốt hương này chính là Tích Khi hương đi?" Giang Lam Tuyết nhìn lư hương hỏi.

Lục Trường Thanh ngẩng đầu nhìn Giang Lam Tuyết, cho dù nàng đã cải trang, Lục Trường Thanh vẫn là có thể nhìn được đây là tiểu cô nương còn nhỏ tuổi. Mặt bị vẽ đến vàng vàng, cái mũi rất thanh tú, đôi mắt chớp động linh quang.

"Ngươi như thế nào biết loại hương này, đây cũng không phải loại hương thường thấy".

"Ta không chỉ có biết qua, ta còn biết như thế nào chế". Giang Lam Tuyết cười nói. [Edited by Andie Trần]

Lục Trường Thanh nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, trong lòng căng thẳng: "Là ai dạy ngươi?"

"Chính là người trong lòng tiên sinh". Giang Lam Tuyết cười nói.

Chỉ thấy Lục Trường Thanh nhíu nhíu mày, sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Giang Lam Tuyết ánh mắt cũng mang theo cảnh giác: "Rốt cuộc là ai dạy ngươi?"

Giang Lam Tuyết thấy sắc mặt Lục Trường Thanh thay đổi, nghiêm mặt nói: "Tiên sinh đi khắp nơi thu đồ đệ chính là vì tìm người đi, tìm một nữ tử?"

Lục Trường Thanh cười khổ: "Này cũng không phải cái gì bí mật, ngươi đã biết cũng không phải chuyện hiếm lạ".

"Nhưng ta biết người ngươi muốn tìm là ai, ta cũng biết nàng ở nơi nào". Giang Lam Tuyết nhìn Lục Trường Thanh, bắt giữ mỗi một cái biểu tình trên mặt Lục Trường Thanh.

"Ngươi chỉ là một cái tiểu nữ tử đừng có học cách lừa người". Lục Trường Thanh chỉ sửng sốt một chút, liền cười khẩy nói.

"Nan xá lão tửu, thương tích khi hương. Nguyên tịch dạ, chung ly thương. Tiên sinh còn nhớ rõ Mai gia cửu nương ở Sùng Châu". Giang Lam Tuyết nói xong một câu này, Lục Trường Thanh bật đứng lên, hoảng loạn mà đánh đổ chén trà trong tay.

"Ngươi nghe chuyện này từ nơi nào". Lục Trường Thanh cả kinh nói.

"Ta nói, ta biết người tiên sinh muốn tìm là ai, hiện tại tiên sinh có thể tin ta chưa?" Giang Lam Tuyết mỉm cười nói.

Lục Trường Thanh lướt qua bàn trà đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi...... Ngươi có quan hệ gì với nàng? Cửu nương nàng hiện tại đang ở nơi nào?"

Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, kiếp trước ta chính là đồ đệ nàng, còn đời này mặt cũng chưa gặp qua.

"Tiên sinh tin ta rồi chứ?" Giang Lam Tuyết hỏi. [Edited by Andie Trần]

"Ta tin, ngươi nói cho ta nàng hiện tại ở nơi nào, ta thu ngươi làm đồ đệ. Không, kể cả khi ngươi muốn ta bái ngươi làm vi sư cũng được!" Lục Trường Thanh vội vàng nói.

Giang Lam Tuyết cười: "Chính là nàng không muốn gặp ngươi, ngươi hẳn là biết rất rõ đi?"

Lục Trường Thanh kích động nói: "Ta biết, ta biết rất rõ, chính là ta hiện tại biết sai rồi......"

"Tiên sinh những lời này vẫn là giữ lại về sau nói cùng nàng đi, trước mắt là nàng sẽ không gặp ngươi, nàng còn không có nguôi giận". Giang Lam Tuyết cười nói, "Tiên sinh có thể chờ sao?"

Lục Trường Thanh vô lực gật gật đầu: "Ta có thể".

Thành giao. Giang Lam Tuyết trong lòng mừng thầm, lại nói: "Nàng nói tiên sinh chờ nàng 5 năm, tiên sinh có thể sao?"

"Có thể!" Lục Trường Thanh không chút do dự nói, "Bất quá, ngươi có thể hay không hiện tại liền nói cho ta biết nàng ở đâu, ta tuyệt đối không đi tìm nàng".

Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Ta không phải không tin tiên sinh, chỉ là nàng không cho ta nói, tiên sinh, ngươi liền nghe theo nàng đi, đừng quên lúc trước nàng rời đi là vì cái gì".

Lục Trường Thanh nghe xong đành phải nói: "Hảo! Ta chờ".

"Kia, tiên sinh sẽ thu ta làm đồ đệ chứ?......" Giang Lam Tuyết giảo hoạt mà cười nói.

"Thu thu thu!" Lục Trường Thanh vội vàng đồng ý.

Lục Trường Thanh mang theo Giang Lam từ đình giữa hồ đi ra, người đang vây xem bên hồ thấy được hai người, đều hướng hai người nhìn lại.

Giang Lam Tuyết chậm hơn Lục Trường Thanh nửa bước, theo sát ở Lục Trường Thanh phía sau. Người đứng bên hồ đều triều hướng về phía này. Hai người đi ra, Lục Trường Thanh trước mặt mọi người tuyên bố thu Giang Lam làm đệ tử.

Đám người ồn ào một trận, không ít người tham gia đều bàn tán lần này thi đấu không công bằng. Lục Trường Thanh không nhanh không chậm nói: "Công bằng hay không công bằng ta không biết, dù sao trừ bỏ nàng, người khác ta là không thu".

Lục Trường Thanh nói xong mang theo Giang Lam Tuyết rời đi, Giang Lam Tuyết cũng chưa kịp tới cùng cha nàng nói lời nào, chỉ xa xa mà nhìn thấy Giang Kế Viễn đang kích động trong đám người, hướng hắn chớp chớp mắt. [Edited by Andie Trần]

Cố Duẫn Tu thấy Lục Trường Thanh cư nhiên thu Giang Lam Tuyết cảm thấy thực không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Giang Lam Tuyết là nữ? Không phải vậy đi? Người khác đuổi theo Lục Trường Thanh bị người Quách gia chặn lại, nhưng Thế tử gia đuổi theo ai dám ra ngăn đón.

Cố Duẫn Tu đuổi theo Lục Trường Thanh cùng Giang Lam Tuyết ra tới cửa.

"Lục tiên sinh dừng bước". Cố Duẫn Tu kêu một câu.

Giang Lam Tuyết vừa nghe thanh âm của Cố Duẫn Tu, tâm sinh chút không vui, người này sẽ không phải là tới quấy rối đi? Lục Trường Thanh cũng không thể không cho Cố Duẫn Tu chút mặt mũi, liền ngừng lại, quay đầu lại chờ Cố Duẫn Tu, Giang Lam Tuyết đi theo sau cũng đành phải ngừng lại.

Cố Duẫn Tu thấy hai người dừng lại, ba bước thành hai bước đuổi tới.

Cố Duẫn Tu liếc mắt nhìn Giang Lam Tuyết một cái nói: "Tại hạ chính là muốn làm quen cùng cao đồ của Lục tiên sinh, thỉnh tiên sinh không trách móc".

Lục Trường Thanh cười cười: "Không phiền, về sau tiểu đồ còn muốn làm phiền Thế tử gia chăm sóc nhiều hơn".

"Không dám không dám". Cố Duẫn Tu nhìn nhìn Giang Lam Tuyết, "Tiên sinh lúc này muốn trở về sao? Tại hạ đưa tiên sinh trở về đi, xe của hầu phủ sẽ không ai dám ngăn đón".

"Cũng tốt". Lục Trường Thanh gật gật đầu, "Làm phiền Thế tử rồi".

Cố Duẫn Tu phân phó gã sai vặt đi theo hắn: "Đi đem xe tới đây".

Gã sai vặt được lệnh vội chạy đi.

"Tiên sinh, không bằng chúng ta qua bên kia đình ngồi chờ?" Cố Duẫn Tu chỉ vào đình tứ giác cách đó không xa.

Giang Lam Tuyết cảm thấy Cố Duẫn Tu nhất định là muốn trêu nàng, hướng Cố Duẫn Tu nhìn nhìn. Cố Duẫn Tu cũng đang nghiêm chỉnh nhìn nàng, Giang Lam Tuyết tức giận mà trắng mắt liếc Cố Duẫn Tu một cái.

Lục Trường Thanh gật gật đầu, ba người liền hướng đình đi tới. [Edited by Andie Trần]

"Thế tử gia, ngươi biết Giang Lam sao?" Lục Trường Thanh đem biểu hiện hai người đặt ở trong mắt, trực tiếp hỏi.

"Giang Lam sao, ta không quen biết, nếu nói Giang Lam Tuyết thì ta có quen biết qua". Cố Duẫn Tu nói lại nhìn nhìn Giang Lam Tuyết, quả nhiên nàng lại đang trừng mình, nhìn dáng vẻ này của nàng, nàng là thật sự chán ghét hắn.

"Nguyên lai tên ngươi là Giang Lam Tuyết". Lục Trường Thanh nhìn mắt Giang Lam Tuyết nói.

"Dạ, sư phó. Bất quá, Giang Lam cũng tốt, Giang Lam Tuyết cũng tốt, chỉ là một cái tên mà thôi". Giang Lam Tuyết nói, tên hỗn đản Cố Duẫn Tu này, nhất định là vì tưởng Lục Trường Thanh không nhận ra nàng là nữ tử, mới đến quấy rối. Tiểu nhân! Giang Lam Tuyết nói xong liền khiêu khích mà nhìn Cố Duẫn Tu.

Ba người đi tới đình, Lục Trường Thanh cùng Cố Duẫn Tu ngồi ở trên ghế đá. Giang Lam Tuyết hiện giờ là đồ đệ người ta, tự nhiên sẽ không thể cùng sư phụ cùng ngồi cùng ăn, liền đứng ở một bên.

Gia nhân Quách gia thấy Thế tử cùng Lục tiên sinh muốn nghỉ chân tại đây, vội mang nước trà cùng điểm tâm đến. Có người phía xa muốn lại gần, cũng đều bị ngăn cản. Trong đình chỉ còn có ba người bọn họ.

Cố Duẫn Tu cũng không hiểu sao, thường xuyên hướng Giang Lam Tuyết nhìn một cái, hắn chính là nhịn không được...... Giang Lam Tuyết dùng sức đưa mắt liếc ra hiệu với hắn, kêu hắn không cần cứ nhìn nàng, nhưng đôi mắt hắn giống như mất khống chế, luôn muốn hướng trên người nàng dòm ngó.

Lục Trường Thanh đến hôm nay mới thu được một ái đồ, tự nhiên sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ một phen, tiếng tăm ăn chơi trác táng của Thế tử gia vốn vang xa, hắn từ nãy vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình đồ đệ, tựa hồ không có ý tốt.

"Thế tử gia vì sao vẫn luôn nhìn tiểu đồ đệ của ta?" Lục Trường Thanh là một người thẳng tính, không thích quanh co lòng vòng.

Cố Duẫn Tu vẫn đang nhìn Giang Lam Tuyết, bị Lục Trường Thanh nói như vậy, có chút xấu hổ, vội thu hồi ánh mắt: "Là tại hạ đường đột. Tiên sinh kế tiếp có tính toán gì không?" Cố Duẫn Tu vội nói sang chuyện khác, người cũng hướng một bên sườn xe, bảo đảm chính mình sẽ không trong lúc vô tình lại nhìn Giang Lam Tuyết.

"Tạm thời sẽ lưu tại Ngân Châu một thòi gian". Lục Trường Thanh nói.

Cố Duẫn Tu gật gật đầu nói: "Nếu tiên sinh có việc gì cần đến tại hạ cứ việc phân phó".

"Không dám, Thế tử khách khí". Lục Trường Thanh nhàn nhạt mà nói.

Cố Duẫn Tu lại cùng Lục Trường Thanh nói qua lại vài câu, gã sai vặt lúc nãy hắn phái đi đã chạy trở về nói: "Thế tử gia, xe ngựa an bài xong".

Cố Duẫn Tu mang theo Lục Trường Thanh cùng Giang Lam Tuyết đi vào trên xe ngựa, hắn mời hai người lên xe ngựa trước, ngay khi hắn tính lên xe, thì nghe Lục Trường Thanh nói: "Hôm nay liền cảm tạ Thế tử gia, liền từ biệt ở đây".

Không chờ Cố Duẫn Tu đáp lời, Lục Trường Thanh lại nói: "Xa phu, đi thôi". Nói xong thế nhưng đóng cửa xe lại, đem Cố Duẫn Tu ngăn ở ngoài cửa. [Edited by Andie Trần]

Xa phu nhìn nhìn Cố Duẫn Tu, Cố Duẫn Tu đành phải cắn răng nói: "Ngươi phải đưa Lục tiên sinh cùng Giang công tử quay về an toàn!"

Xa phu vung roi ngựa, lưu Cố Duẫn Tu đứng tại chỗ tức giận đến dậm chân. Đồ đệ mới thu ngày đầu tiên, liền như vậy bao che cho! Hay cho Giang Lam Tuyết!

Giang Lam Tuyết âm thầm vì Lục Trường Thanh khen tốt tốt, nếu Cố Duẫn Tu cũng đi cùng, khó tránh được lại muốn lãng phí miệng lưỡi cùng hắn. Người sư phụ này nàng chọn thật không sai!

"Ngươi cùng Cố thế tử có quan hệ? Ta thấy ánh mắt hắn không có ý tốt".

"Ngẫu nhiên có chút liên quan thôi, tiên sinh tới Ngân Châu cũng đã được một thời gian, nói vậy thanh danh người này tiên sinh cũng đã nghe qua".

Lục Trường Thanh gật gật đầu: "Ngươi yên tâm, có vi sư ở đây, hắn không dám lỗ mãng. Vi sư ở trước mặt hầu gia cũng có vài phần mặt mũi đi".

Giang Lam Tuyết cảm kích mà nhìn Lục Trường Thanh: "Cảm ơn sư phụ".

Lục Trường Thanh cười cười: "Ngươi cũng không cần cảm tạ ta, chỉ cần đem vài chuyện của nàng kể cho ta nghe thì tốt rồi".

Giang Lam Tuyết gật gật đầu, trong lòng nhớ tới một đoạn chuyện cũ kiếp trước.

Kiếp trước nàng từng ở Cố gia từ đường ở một đoạn thời gian, ở ngôi miếu cách đó không xa có một tòa Mai Hoa Am. Giang Lam Tuyết chính là ở nơi đó gặp được Mai Cửu Nương, từ trong miệng Mai Cửu Nương biết được nàng cùng Lục Trường Thanh có một đoạn chuyện cũ. Là một chuyện xưa thương tâm, khi Giang Lam Tuyết gặp được Mai Cửu Nương, Mai Cửu Nương đã xuất gia làm ni, mà Lục Trường Thanh khi đó đã chết, hai người đến chết đều không có nhìn thấy mặt. Giang Lam Tuyết đã nợ ân giúp đỡ của Mai Cửu Nương, một đời này, nàng nếu có thể muốn giúp hai người nối lại tình xưa, cũng coi như là tích một ít công đức. [Edited by Andie Trần]

Xe ngựa ngừng lại, Giang Lam Tuyết bước xuống xe, cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, suy nghĩ một lát mới nhớ tới, đây hẳn là một trạch viện của Cố gia.

Lục Trường Thanh dẫn Giang Lam Tuyết vào viện, vừa đi vừa nói: "Nơi này cách nhà ngươi khá xa? Tuy nói là thầy trò, ta cũng không cần ngươi mỗi ngày hầu hạ, nếu không có bất tiện, ngươi mỗi ngày rỗi rãnh liền lại đây, ta dạy ngươi tài nghệ".

Như thế rất tốt! Giang Lam Tuyết nói: "Nghe sư phụ an bài".

Lục Trường Thanh dẫn Giang Lam Tuyết vào một gian viện, bên trong trống không, chỉ có một chiếc chiếu, một bàn trà, hai bên bàn trà trải đệm hương bồ, bên góc để một cái bàn thờ. Rất giống một gian thiện phòng.

Ở đây hạ nhân cũng không nhiều lắm, Lục Trường Thanh thích thanh tĩnh.

"Nơi này không có người ngoài, ngươi ngồi xuống, nói chuyện với ta".

Giang Lam Tuyết cũng không có chối từ, liền ở đệm hương bồ ngồi xuống.

Lục Trường Thanh cười nói: "Đồ đệ là thu, lại còn chưa có thử trà ngươi pha, tới thử một chút đi".

Giang Lam Tuyết cười nói dạ.

Lục Trường Thanh phân phó người đem đồ vật đều chuẩn bị tốt, trong phòng đốt một ít Tích Khi hương. Giang Lam Tuyết ở trước mặt Lục Trường Thanh có chút khẩn trương, lúc phân trà thiếu chút nữa phân sai thứ tự, lần này nàng phân một cái mai tự, đây là Mai Cửu Nương tự mình tay cầm tay dạy nàng. Mà Mai Cửu Nương là Lục Trường Thanh tay cầm tay dạy ra.

Lục Trường Thanh vừa thấy mai tự kia, cả người lập tức ngây dại. Nếu lúc trước hắn còn tồn tại một tia nghi hoặc, lúc này là một chút nghi hoặc đều biến mất, hắn tin tưởng người trước mắt chẳng những nhận thức Cửu Nương, Cửu Nương còn dạy nàng phân trà.

"Sư phụ......" Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Lục Trường Thanh cười nói: "Là Cửu Nương dạy ngươi?"

Giang Lam Tuyết gật gật đầu: "Sư phụ, ngài có thể hay không đáp ứng ta một việc, tương lai nếu như ngài cùng Cửu Nương nếu gặp mặt, ngàn vạn không cần nhắc tới ta, một chữ cũng không được đề cập tới".

"Đây là vì sao?" Lục Trường Thanh khó hiểu.

"Ngài hãy đáp ứng ta, ta tuyệt đối là vì muốn tốt cho sư phụ và Cửu Nương".

"Hảo, ta đáp ứng ngươi". Lục Trường Thanh gật gật đầu.

Lục Trường Thanh yên lặng nhìn chén trà nhỏ kia, Giang Lam Tuyết nói: "Sư phụ, hôm nay ta đi về trước. Phụ thân bọn họ nhất định sốt ruột chờ".

"Hảo, ngươi trở về nghỉ ngơi đi". Lục Trường Thanh mắt không rời chén trà nhỏ.

Giang Lam Tuyết không muốn làm phiền hắn, liền lui ra ngoài.

Trở lại trong viện, Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới một ít việc, kiếp trước sau khi nàng cùng Cố Duẫn Tu thành hôn không lâu, có một lần Cố Duẫn Tu nhiều ngày chưa về, nơi hắn ở chính là tại viện này.

Giang Lam Tuyết ra cửa viện, xe ngựa Hầu phủ thế nhưng còn chờ ở đây, chỉ nghe có gọi: "Giang Lam, ta đưa ngươi trở về".

Là Cố Duẫn Tu ở bên trong vén ra mành xe đối Giang Lam Tuyết cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.