(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Thượng ngọc thể bất an, xử lý chính sự do thứ tử Vinh Vương đảm nhiệm. Trưởng công chúa mặc dù vẫn đang bệnh nặng nhưng dường như đã nhạy bén nhận ra được sự thay đổi hướng gió, vội vàng cầu xin cho thế tử một chức vụ tuyên phủ sứ trong quân đội bắc cảnh.
Thế tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa ở kinh thành, làm sao chịu tới bắc cảnh chứ? Trưởng công chúa khuyên can mãi, còn đảm bảo hắn chỉ tới đó hai tháng sẽ trở về, lúc này hắn mới chịu xuôi tay chuẩn bị hành trang.
Đới Thời Phi lạnh nhạt bàng quang, không nói một lời.
Quản gia lưu tới thăm dò ý kiến hắn: “Đồ vật thế tử muốn mang đi đã chất đầy hai xe lớn cũng không đủ, đặc biệt còn muốn dẫn theo hai ngoại thất kia….”
Đới Thời Phi lại đồng ý: “Cũng tới lúc này rồi, hà tất phải tính toán chuyện này, hắn muốn mang gì thì để hắn mang đi, còn có thể hưởng thụ thêm mấy ngày.”
Quản gia Lưu do dự: “Rốt cuộc là sẽ làm ảnh hưởng không nhỏ tới thanh danh của ngài trong quân doanh…”
Đới Thời Phi phủi tay, tỏ ý hắn không cần nhiều lời nữa.
Hoàng hậu không thể sinh con, mấy hoàng tử cũng đều do phi tử sinh ra. Vinh Vương còn chưa tới năm được lập vị, nói chuyện cùng hắn lại ẩn chứa tầng tầng gợn sóng: “Đới khanh, cô mẫu tính tình không tốt, những năm nay khiến khanh ủy khuất rồi. Nghĩ tới Vũ biểu đệ đã tới bắc cảnh, sau này khanh cuối cùng cũng có thể thoải mái rồi.”
Đới Thời Phi vô cùng bình tĩnh, chỉ đáp theo lệ: “Bắc cảnh vẫn là bắc cảnh của thiên tuế, cả gia đình thần nguyện vì nước tận trung.”
Vinh Vương vười nói: “Trong lòng bản vương có tính toán, bắc cảnh vẫn là nên do khanh nắm giữ. Chỉ là Vũ đệ….”
Hắn âm thầm sửa xưng hô với thế tử từ “biểu đệ” thành “đệ”, Đới Thời Phi làm sao mà không nghe ra được, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Thần bận rộn với công việc trong quân, từ lâu đã không còn hỏi tới chuyện trong nhà rồi. Điện hạ nếu như quan tâm nó, dạy nó làm sao tiến xa hơn, trưởng công chúa nhất định rất cảm kích.”
Vinh Vương gật đầu: “Trước mắt phụ vương và cô mẫu đều bệnh nặng, nếu như có thể để bọn họ vui vẻ trước mắt là điều quá tốt. Đới khanh quân sự bộn bề, bản vương sẽ lo liệu.”
Đới Thời Phi cung kính hành lễ.
Hắn thậm chí còn có chút thương cảm, dù sao thế tử cũng là con trai trên danh nghĩa của mình. Trước đây hắn nhìn đứa nhỏ mũm mĩm đáng yêu này, căn bản không thể nào hận nó được. Dù sao, thế tử cũng không hề cầu xin được hai người đó sinh ra, bị ép buộc phải làm con trai hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không ra tay tương trợ.
Hoàng thượng đột ngột mắc bệnh, vị trí hoàng đế vẫn chưa định. Ba hoàng tử đều đang âm thầm chém giết đỏ mắt, mặc dù thế tử mang họ Đới, cũng không thể tránh được trận phân tranh này. Đặc biệt là trưởng công chúa vẫn luôn qua lại thân mật với trưởng hoàng tử Ninh Vương.
Trong cung đều cho rằng, hắn là con trai được sinh ra do Hoàng Thượng năm đó loạn luân với em gái ruột của mình.
Cho dù bây giờ trưởng công chúa có đứng trước bàn dân thiên hạ nói ra chân tướng năm đó, cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng đâu.
Tân hoàng bây giờ sẽ không giữ lại huyết mạch loạn luân khiến người ta khinh thường này. Nếu như bây giờ chân tướng bại lộ, hoàng thượng bây giờ làm sao có thể nuốt được cục tức này? Vậy thì thế tử đến cả tân hoàng đăng cơ cũng không được nhìn thấy rồi.
Trưởng công chúa nếu như thông minh sẽ để thế tử trốn đi, hắn sẽ không ngăn cản.
Nói thế tử tuấn tiết ở bắc cảnh cũng được, trên đường mắc bệnh nên chết cũng được, cho dù thế nào, trên tộc phổ Đới Thị cuối cùng cũng sẽ không có tên của tôn tử chết sớm này.
Còn về quả phụ của thế tử, kể từ đây sẽ thoát khỏi hồng trần, thanh đăng cổ phật cùng nhau trải qua một đời.
Đây mới là câu chuyện về thế gia mà người đời kỳ vọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");