Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 53: Đòi nợ 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hông của nam nhân tràn đầy sức lực mạnh mẽ luận động với tốc độ không thể tin được, nhanh chóng đỉnh về phía trước không ngừng, cơ thể nhỏ nhắn của nữ tử bị sự luận động này của hắn mà dựa lên tường nhấp nhô lên xuống.

Mà xuyên qua lỗ thủng nơi tiết khố của nàng, cự bổng mạnh mẽ cứng rắn bừa bãi đâm vào hoa huy*t giữa hai chân nàng, lúc này dường như không còn rút ra bên ngoài nữa mà một mực cắm vào tận trong cùng, cắm sâu, sâu nữa trong hoa huy*t nàng.

Tề Thục Lan chỉ còn sót lại một chút ý thức đều dùng để khống chế bản thân không kêu lên thành tiếng. Ngoài ý niệm này ra, nàng chẳng còn cách nào suy nghĩ những chuyện khác nữa.

May mà lúc này bên ngoài gió thổi mạnh, thổi vù vù qua rừng cây khiến lá cây xào xạc không ngừng. Như vậy lại có thể thầm lấp đi tiếng nước và tiếng ma sát luận động dâm đãng đang phát ra từ nơi hai người giao hợp kia. Rèm cửa dài được kéo lên, miễn cưỡng có thể ngăn cản tiếng thở dốc của đôi uyên ương khoái lạc này với gian ngoài, không ai có thể nghe thấy được.

Nam nhân thở dốc, đôi mắt thâm sâu không nhìn thấy đáy nhìn chằm chằm vào nàng, không phát ra tiếng nói mà kịch liệt hỏi nàng: “Lan Nhi, cha thao con như vậy, con sảng khoái không?”

Ở trước mặt hắn không cần rụt rè, Tề Thục Lan cắn cánh môi, chỉ biết liều mạng gật đầu.

Tề Thục Lan nàng khi trước khi vẫn chưa xuất giá thì đoan trang cao quý, cho dù có một chút tâm tình thiếu nữ hoài xuân cũng chẳng qua chỉ có thể nghĩ tới chuyện sau này sẽ gả cho lang quân anh tuấn nào, giúp chồng dạy con, vợ chồng hòa hợp ra sao mà thôi.

Nhưng bây giờ, nàng lại cam tâm tình nguyện để cha chồng đè mình lên tường, thao mình đến chết đi sống lại ngay bên cạnh giường của mẹ chồng mình, thậm chí chỉ cách có một tấm rèm mỏng thôi…

Nam nhân tuấn mỹ này thở dốc đang liều mạng thao nàng, dẫn dụ nàng quên hết đi lễ nghĩa, liêm sỉ, không quan tâm nhân thường đạo lý, đến cả nằm mơ cũng muốn cùng hắn giao hoan.

Nhưng mà, nàng thật sự là… sảng khoái, không gì có thể so sánh được với sự sảng khoái này!

Sảng khoái khiến nàng cảm thấy cho dù bị hắn cắm vào như vậy, cứ như thế thao chết nàng, cả đời này nàng tới trần gian làm nữ nhân cũng không uổng

phí.

“PA!” một tiếng vang lên, Tề Thục Lan lập tức bị dọa sợ cả người căng cứng.

Hóa ra là thuận theo động tác luận động kịch liệt của nam nhân, vốn dĩ hai chân nàng đang quấn lấy hông hắn bỗng nhiên buông lỏng. Nam nhân liền giữ lấy hai chân nàng, sau đó ôm chặt eo nàng tiếp tục luận động. Cứ như vậy chân nhỏ tinh tế của nàng không còn được cố định nữa, thuận theo mỗi động tác thúc eo của hắn mà như cành liễu trong gió, vung vẩy lay động trong không trung.

Nam nhân luận động vô cùng hăng hái, Tề Thục Lan thoải mái không khỏi co quắp ngón chân trong giày thêu hoa lại.

Ai biết được khi giao hợp sung sướng đến quên hết mọi thứ, đôi giày thêu màu xanh nhạt của nàng lại thuận theo động tác mạnh bạo của nam nhân ấy, bỗng nhiên bị tuột khỏi chân, rơi xuống nền đất.

Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ.

Trưởng công chúa ngủ rất sâu, vẫn chưa bị kinh động tới, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân nhỏ của tỳ nữ đang đi vào trong này.

Có người tới rồi!

Chỉ cần vén tấm rèm này lên thì có thể nhìn thấy mình và Hầu gia trong tư thế ôm nhau như thế này, ai cũng có thể hiểu được là chuyện gì.

Nhưng mà Tề Thục Lan nàng sẽ phải thân bại danh liệt, liên lụy tới cả gia tộc cũng mất hết thể diện theo nàng.

Nhưng mà, như vậy mọi người đều sẽ biết, nàng cùng với Hầu gia hoan ái phong tình dâm đãng như thế này, khiến nam nhân từ xưa tới nay tác phong chính phái tình nguyện vì mình mà gánh lên cái danh hoang dâm loạn luân như vậy.

Cho dù nàng tự sát vì chuyện này, nữ nhân trong kinh thành cũng vẫn sẽ âm thầm ngưỡng mộ nàng. Đến cả trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược kia cũng sẽ đố kị vì nàng có được sự sủng ái của Hầu gia.

Tề Thục Lan bị suy nghĩ này dọa sợ, bỗng nhiên lại nổi lên suy nghĩ này khiến nàng hưng phấn không thôi. Thông đạo nóng rực lập tức tràn ra d*m thủy, nội bích trơn trượt co rút chặt chẽ gắt gao trước nay chưa từng có.

Nam nhân chỉ cảm thấy dương v*t cương cứng to lớn đang đứng thẳng kia của mình bỗng nhiên bị hút lấy gắt gao khít chặt, nơi lỗ nhỏ trên đỉnh dương v*t bị sự mềm mại mẫn cảm tận sâu trong thông đạo gắt gao quấn lấy, hút vào trong đó, có chút cảm giác như bị ngược đãi vậy, giống như

mang theo khoái cảm kịch liệt đau đớn, lập tức khiến hắn đạt được khoái cảm mất hồn cực lạc…

Nam nhân đột nhiên hôn chặn miệng nàng lại, nuốt xuống tiếng rên rỉ mà nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa xuống cổ họng.

Nô tỳ ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng động đứng cách lớp rèm cửa nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân thế tử, trưởng công chúa điện hạ tỉnh rồi sao?”

Tề Thục Lan lụi xơ trong lòng nam nhân, mở miệng thở dốc, lúc này làm sao có thể trả lời được chứ.

Nam nhân ôn tồn ôm lấy nàng, yêu thương nhẹ nhàng xoa tấm lưng mỏng manh bị ma sát trên vách tường hơi đau đớn của nàng, trên mặt lại nở nụ cười trêu chọc, nói khẩu hình dục nàng: “Lan Nhi, con phải tỉnh táo lại nhanh, nha hoàn sắp tiến vào rồi…”

Tề Thục Lan xấu hổ và giận giữ vô cùng, nàng dùng cánh tay bủn rủn ra sức đẩy hắn: “Đều tại cha, cha, mau thả con xuống!”

Nam nhân tuân mệnh gật đầu, cúi đầu thấp xuống, nhưng lại tà ác ra lệnh bên tai nàng: “Giữ lại hết tinh d*ch của cha bên trong, không được phép làm chảy ra một giọt nào! Nếu không, tối nay cha sẽ tới phòng con, thao con khiến cho cả phủ đều tỉnh dậy mới thôi!”

Không đợi Tề Thục Lan đỏ mặt kháng nghị, hắn đã thấp giọng cười: “Chú ý đó, kẹp chặt tiểu huy*t của con lại, cha rút ra đây…”

Nam nhân chậm rãi rút dương v*t vừa mới bắn tinh xong đã hơi mềm đi ra khỏi hoa huy*t nóng bỏng của nàng, hắn giữ chặt lấy eo nàng, thả hai chân nàng xuống, đỡ nàng đứng dựa vào tường.

Khoảnh khắc hắn rút ra khỏi cơ thể mình, Tề Thục Lan bỗng nhiên cảm thấy không nỡ. Bởi vì cự bổng thao lộng đâm cắm khiến cơ thể căng trướng, lúc này thông đạo còn chưa kịp trở lại nguyên trạng ban đầu, thế nên cũng lưu luyến trải nghiệm sự trống trải mà hắn lưu lại đó.

Tề Thục Lan đột nhiên có chút oán trách nha hoàn nhiều chuyện kia, tại sao cứ phải phá vỡ chuyện tốt của mình chứ. Rõ ràng là đã dặn dò bọn họ ở bên ngoài chợp mắt đi rồi!

Nha hoàn kia đợt một lúc, không nghe thấy tiếng Tề Thục Lan trả lời, cho rằng nàng đã ngủ rồi, liền nhẹ nhàng đi vào trong phòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.