Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 33: Dạy học 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng đang đặt lên nam căn cực đại màu tím đen của hắn, chỉ nhìn thôi cũng khiến nam nhân ấy kích động không thôi, càng huống hồ bàn tay nhỏ mịn màng mềm mại của nàng giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua khiến hắn ngứa ngáy, càng khiến dương v*t của hắn sưng trướng khó nhịn.

Nàng rụt rè muốn nắm lấy vật đó của hắn, nhưng một tay nàng lại khó mà nắm được hết, nên nàng liền dùng cả hai tay cùng nắm lấy nó. Dưới sự dẫn dắt vô thanh của hắn mà bao trọn lấy dương v*t vĩ đại, nhẹ nhàng ma sát.

Nam nhân tựa lên gối mềm, khó khăn khống chế hơi thở gấp gáp: “Cha sưng trướng thật khó chịu, Lan Nhi ngoan, dùng lưỡi liếm nơi đó của cha đi, được không?”

Thấy nam nhân bị dục vọng tra tấn, Tề Thục Lan lập tức đau lòng không thôi. Mặc dù nàng hơi sợ hãi dương v*t cực đại này, nhưng nàng không còn ngại ngùng nữa, quỳ xuống bên cạnh hắn, cúi đầu xuống rồi vươn lưỡi nhỏ ra liếm láp nơi sưng to đó.

Nam nhân tựa bên gối thoải mái thấp giọng hừ nhẹ: “A… Đúng, liếm từ dưới lên… Lan Nhi ngoan, nhanh ngậm lấy nơi đó của cha, không phải là con muốn cha dạy con chứ?”

Nữ nhân ngoan ngoãn mở to miệng, muốn ngậm dương v*t đó vào trong miệng, nhưng bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng ngậm lấy phần đỉnh của hắn thôi, miệng nhỏ của nàng đã căng chặt rồi, không thể dung nạp thêm được nữa.

Đới Thời Phi chỉ cảm thấy nơi đỉnh dương v*t được bao bọc trong một nơi ấm áp mềm mại, cả người căng cứng, thoải mái thấp giọng than “Umm!”một tiếng.

Nữ nhân mình ngày đêm thương nhớ đang quỳ bên chân mình, cơ thể trần trụi nổi bật, nỗ lực muốn ngậm hết dương v*t của mình vào trong miệng!

Mong muốn khi mình gặp nàng lần đầu tiên, thời khắc này cuối cùng cũng thành sự thật rồi!

Đới Thời Phi trong lòng nở hoa, giơ tay ra hướng dẫn nàng: “Lan Nhi, miệng nhỏ hạ thấp xuống, đổi góc độ khác, chậm thôi… Đúng, dùng lưỡi nhỏ bên trong liếm cha, liếm lỗ nhỏ bên trên đỉnh dương căn đó.”

Rất nhanh, gần nửa dương v*t đã tiến vào trong miệng nhỏ anh đào của nàng, bị bao bọc trong một nơi chật khít ấm áp, hưởng thụ sự đãi ngộ mà

lưỡi nhỏ trơn mềm kia mang lại.

Đới Thời Phi bị khoái cảm đã lâu không được hưởng thụ kích thích gần như sắp phát điên rồi, không nhịn được giữ lấy mặt nàng, còn hắn chậm rãi đỉnh hông, từ từ đỉnh cắm dương v*t vào trong miệng nàng.

Khoang miệng nàng nóng rực, lưỡi hương trơn mềm, thỉnh thoảng không cẩn thận đụng trúng răng nàng, đều mang lại cho cự vật của hắn sự hưởng thụ cực hạn.

Có điều Đới Thời Phi không hề mất khống chế, hắn sợ nàng vất vả, sau khi cắm vào mấy cái thì rút ra khỏi miệng nàng, để nàng nghỉ ngơi điều chỉnh lại hơi thở. Còn mình thì lấy tách trà trên bàn nhỏ cạnh giường rót cho nàng một chén: “Lan Nhi mệt không? Có phải cha làm con rất vất vả không?”

Tề Thục Lan uống trà hắn đưa, thật ra miệng nàng bị dương v*t cực đại làm căng cứng rất đau nhức, nhưng thấy ánh mắt ân cần săn sóc kia của nam nhân, nàng lại đáp: “Lan Nhi không mệt, chỉ là của cha thật sự quá lớn…”

Nam nhân đắc ý lại nằm xuống: “Lan Nhi đang khen cha sao? Thế nào, học được chưa?”

Tề Thục Lan nhìn dương căn tím đen dính nước bọt của mình, thật sự là vừa thích vừa sầu. Thích là vì nam nhân mình thích lại có dương v*t to lớn như vậy. Sầu là vì trước mắt phải làm sao mới có thể giống với nữ tử trong tranh kia, ngậm lấy toàn bộ dương căn vào trong miệng để cha thấy thoải mái đây.

Nếu như mình học được chuyện khiến cha yêu thích, sau này cha sẽ nhớ tới mình, giống như hôm nay, cùng nhau lăn giường vậy?

Nàng thật sự thích được cha ôm lấy rồi hôn say đắm, thích nhìn cơ thể trần trụi rắn chắc này của cha, thích cùng cha da thịt liền kề…

Nghĩ tới đây, nàng lại xốc lại tinh thần, rồi lại ngậm lấy cự bổng kia.

Lần này trong miệng nàng có sự trơn ướt của nước trà nên càng thêm trơn mềm, mà nàng cũng nắm được kỹ xảo rồi, rất nhanh ngậm được hơn nửa dương v*t vào trong miệng.

Nhưng mà vật đó thật sự quá lớn, đâm tới cổ họng nàng rồi….

Đới Thời Phi thấy vẻ mặt nàng lộ ra chút đau khổ, vội vàng thu người, thu được hơn nửa lại bị miệng nhỏ của nàng ngậm chặt lấy, không cho hắn đi. Nàng nhiệt tình như thế, hắn chỉ đành dừng lại.

Thuận theo nàng ra sức mút vào, hắn cũng không khống chế được khoái cảm nữa, hắn lật người dậy, giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ của nữ nhân đang quỳ bên cạnh mình, từng chút từng chút đâm vào trong miệng nàng.

Mặc dù nàng chỉ có thể ngậm được hơn nửa dương căn, nhưng hắn đã đủ kích động rồi. Nam nhân đã rất lâu rồi không được tiết ra, dưới sự kích thích mà nữ nhân này mang lại cho cực đại của hắn mà mất đi sự chịu đựng khi xưa.

Một lúc sau, cuối cùng thì vào lúc nàng không cẩn thận để răng chạm vào lỗ nhỏ trên đỉnh dương căn ấy, hắn hơi rùng mình rồi tận tình phóng thích tinh d*ch.

Nam nhân lập tức rút dương v*t của mình ra, nhưng tinh d*ch nồng đậm đặc sệt phun ra vẫn bắn một chút trong miệng nàng, trên mặt nàng, phần còn lại bắn lên hai bầu ngực của nàng, trên vai và trên cái bụng nhỏ nữa.

Đới Thời Phi thở gấp cúi đầu, nhìn tinh d*ch của mình bắn đầy lên cơ thể trắng mịn tinh tế của nữ nhân, chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, vô cùng mãn nguyện. Hắn ngồi xuống, kéo nữ nhân ấy vào trong ngực mình ma sát loạn xạ, khiến tinh d*ch trên cơ thể nàng dính lên trên cơ thể hai người.

Thấy nữ nhân nhổ tinh d*ch trong miệng ra, lúc này hắn mới xin lỗi: “Xin lỗi, Lan Nhi, cha vốn không muốn bắn tinh trong miệng con…”

Nhưng thấy nữ nhân thở gấp, vươn đầu lưỡi liếm tinh d*ch dính trên khóe miệng vào, cơ thể mềm nhũn dựa lên người hắn, giọng nói ngọt ngào quyến rũ: “Lan Nhi thích hương vị của cha… Cha, vừa nãy cha thoải mái không? Lan Nhi học thế nào?”

Thấy nữ nhân ngẩng đầu, giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi chờ đợi sự khen thưởng của hắn, Đới Thời Phi cười cười vuốt cái mũi nhỏ của nàng: “Lan Nhi làm cha thoải mái sắp chết, nếu không cha làm sao lại nhanh chóng bắn tinh như vậy chứ?”

Dã thú dưới hông lại nhanh chóng ngẩng đầu dựng thẳng, lần này Đới Thời Phi chuẩn bị làm thật rồi. Hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng, nhanh nhẹn lật người đè nàng dưới thân, cười nói: “Lan Nhi đã học được cái này rồi, tiếp theo cha sẽ dạy con những cái khác, được không?”

Nàng vẫn còn xấu hổ, quay mặt sang một bên: “Đừng mà, Lan Nhi không muốn học cái khác.”

Đới Thời Phi lúc này làm gì có chuyện nghe lời nàng chứ, hắn chậm rãi phủ người đè lên người nàng, dùng giọng nói xao động trái tim nữ nhân dụ dỗ nàng: “Lan Nhi ngoan, cha sẽ dạy con thật tốt, yêu thương con thật tốt, huh?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.