Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 20: Góc tường




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Thục Lan quả thực vô cùng xấu hổ, muốn khóc nhưng lại chẳng có nước mắt, chỉ đàng che mặt tỏ ra đáng thương cầu xin cha: “Cha đừng trêu con gái nữa được không? Lan Nhi biết sai rồi, cầu xin cha đừng nói với người khác.”

Đới Thời Phi thấy tiểu nữ nhân trong lòng mình quá mức kiều diễm, nghe thấy giọng nói của nàng giống như đang làm nũng, hắn chẳng còn giữ đường vẻ mặt hiền từ như trước nữa, bắt đầu dần lộ ra bản tính phong lưu phóng khoáng của mình.

Hắn ôm nàng tới góc tường rồi buông nàng xuống, quay người tới chính điện lấy hai chiếc bồ đoàn, rồi ngồi xuống đối diện với nàng. Lúc này mới mở miệng nói: “Lan Nhi chẳng qua là thích xem nhiều thứ mà thôi, cha sẽ không chê cười con đâu. Chỉ có điều…” Hắn sáp vào nàng, mặc cho nàng sợ hãi lùi ra sau: “Con nói cha nghe, vừa nãy con nhìn thấy cái gì vậy?”

Cánh tay nam nhân chống trên tường, tạo thành không gian nhỏ hẹp vây lấy nàng bên trong. Tề Thục Lan sau lưng đã dán chặt lên tường rồi, muốn lùi cũng chẳng thể lùi được nữa. Mà khuôn mặt nam nhân anh tuấn trước mặt đã chiếm tất cả tầm nhìn của nàng. Nàng nhắm chặt mắt không đáp lời, lại

cảm thấy quá vô lễ. Dù sao hành vi của mình cũng không thỏa đáng, vì thế liền cầu xin hắn: “Cha đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Nam nhân nở nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày phong tình vô hạn. Hắn dùng âm thanh nhỏ tới mức gần như không nghe được nói với nàng: “Lan Nhi nói chuyện nhỏ chút, chúng ta trốn ở đây, cha không muốn bị người ta phát hiện đâu.”

Tại sao không để cho người khác nhìn thấy, cũng không phải là làm chuyện gì hổ thẹn mà. Tề Thục Lan trong lòng thầm nghĩ, vậy tại sao phải kéo mình trốn ở đây chứ?

Nàng lập tức bị ý nghĩ này dọa ngây người, đúng rồi, cha kéo mình tới nơi yên tĩnh như thế này làm gì?

Ngước mắt lên nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn vẫn không thay đổi, nhưng dường như không còn giống với cảm giác trước kia của nàng nữa rồi? Là vì nhìn thấy mình trộm nhìn người khác, thế nên cha mới xem thường nàng sao?

Tề Thục Lan hối hận không thôi, khó chịu hỏi cha: “Cha có phải cảm thấy Lan Nhi rất hư không?”

Nam nhân kia thấy nàng bắt đầu chán nản, vội thay đổi lại sắc mặt bình thường giải thích: “Đương nhiên là không rồi! Chuyện như vậy ai cũng sẽ hiếu kỳ mà.” Hắn dừng lại chút: “Nói thật với con, cha cũng thích nhìn mà, thế nên con không cần xấu hổ, chuyện này rất bình thường đó.”

Bởi vì nói chuyện nhỏ tiếng, hai người không khỏi kéo gần khoảng cách, gần nhau vô cùng. Hơi thở nóng rực khi nam nhân ấy nói chuyện phả lên vành tai tinh tế của nàng, hơi hơi ngứa ngáy, khó mà nhẫn nại, toàn thân nàng cũng nóng lên. Mà hắn lại ngồi cùng với nàng trong không gian nhỏ hẹp này, giống như đang bàn luận vấn đề bí mật mờ ám, còn mang chút mập mờ, vì thế nên càng khiến cho nàng mặt đỏ tim đập dồn dập.

Nam nhân giơ tay, mân mê khuyên tai nhỏ trên tai nàng, tiếp tục trêu chọc nàng: “Vừa nãy con không muốn cho cha xem, vậy bây giờ nói cha nghe, bọn họ hành phòng như thế nào? Dùng tư thế gì? Huh?”

Đã xấu hổ thành như thế này rồi, Tề Thục Lan đương nhiên cắn chặt môi, không chịu nói một chữ nào. Bị truy đuổi quá mạnh mẽ, chỉ đành chuyển chủ đề: “Cha, rốt cuộc kéo Lan Nhi tới đây làm gì?”

Nam nhân hơi lùi lại, Tề Thục Lan vốn sắp không thở nổi nữa rồi, lúc này cuối cùng cũng có thể thở thoải mái. Nhưng chỉ một giây sau, nàng lại suýt nữa kêu lên thất thanh ----------

Mu bàn tay của nam nhân sượt qua nụ hoa trước ngực nàng, nhẹ nhàng ấn một cái.

Xúc cảm tê dại như điện giật lập tức truyền ra toàn thân, Tề Thục Lan không kịp phòng bị, một tiếng rên rỉ sắp bật ra thành tiếng rồi.

“A…” Âm thanh lại bị ép lại nơi cổ họng, nam nhân ấy dường như dự liệu được nàng sẽ rên lên, lập tức giơ tay bịt miệng nàng lại.

Đột nhiên bị đối xử mạnh mẽ như thế, Tề Thục Lan theo bản năng liền cảm thấy sợ hãi, cứ thế cắn vào lòng bàn tay hắn. Có điều một giây sau, nàng lại nhả ra. Nàng tin cha sẽ không làm hại nàng, cha làm như vậy nhất định có nguyên nhân.

Đới Thời Phi thấy nàng hoài nghi nhìn mình, trong mắt không hề có chút sợ hãi và chán ghét, trong lòng vô cùng vui vẻ: Đến cả mình tiếp xúc mạo phạm với nàng như vậy mà nàng cũng không phản cảm, xem ra ngày tháng được ăn nàng đã ở ngay trước mắt rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.