Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Chương 1: Xuất giá




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đúng vào ngày đông lạnh giá, nước đều đã đóng băng hết, hai bên đường lớn trước cửa Tề phủ lại có rất nhiều người chen lấn đứng xem náo nhiệt.

Đội đón dâu đều mặc trang phục chúc mừng mới tinh bước đi chậm rãi rất thẳng hàng, chẳng thể nhìn thấy đầu đuôi. Cả con đường tràn ngập màu đỏ, khí thế bức người, khua chiêng gõ trống, thổi kèn chúc mừng, tiếng người cười nói ồn ào.

Thanh thế như thế, lại làm nền cho tân lang chẳng mấy trưởng thành trên con ngựa bờm đỏ kia. Tướng mạo của hắn mặc dù cũng coi là thanh tú nhưng chỉ có thể coi là nổi bật hơn đám người thôi. Lại thêm phong thái kiêu ngạo thô thiển trong đôi mắt kia lại khiến cho tướng mạo vốn có kia càng thêm tầm thường.

Hôm nay là ngày tiểu thư Tề phủ Tề Thục Lan và thế tử Trấn Bắc Hầu thành hôn.

Chỉ thấy thế tử mặc hỉ phục đỏ xuống ngựa, lại có vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng mấy tập trung.

Mọi người vây xem có người không rõ nội tình, không khỏi thấy kì lạ nói: “Thế tử Trấn Bắc Hầu này quần áo lụa là, theo lý Tề phủ này cũng coi là bách niên thế gia có thể đếm được trên đầu ngón tay trong kinh thành, hoàn toàn có thể kết thân với người tốt hơn, tại sao phải gả đích nữ trưởng cho nam nhân như thế này chứ? Chuyện hôn sự này thật là kì lạ.”

Có người biết được nội tình, không nhịn được nói ra chân tướng: “Tề gia mặc dù là cao môn thế gia, nhưng chức quan trong triều của tôn tử đời này không bằng đời trước. Đặc biệt là từ sau khi lão thái gia qua đời, hai huynh đệ Tề gia nắm quyền trong triều không tới được tứ phẩm, đã coi như xuống dốc rồi. Ai biết được vài ngày trước, anh trai con vợ lẽ đánh nhau trong lầu xanh với người khác, chuốc họa vào thân, vẫn luôn bị nhốt trong nhà lao chưa ra được. Tề gia vì giải quyết cấp bách trước mắt, nhìn trúng quyền thế của Trấn Bắc Hầu, thế nên mới định hôn sự này.”

“Nói ra cũng kì lạ, Trấn Bắc Hầu tuổi nhỏ thành danh trên chiến trường, lấy trưởng công chúa làm vợ, kết quả chỉ có được một người con trai, còn là loại mặt hàng như thế này!”

“Nghe nói Trấn Bắc Hầu tướng mạo anh tuấn, phong lưu tiêu sái, nhưng con trai ruột này lại hoàn toàn không có được phong thái của phụ thân mình! Có thể thấy trưởng công chúa đó sinh con không tốt mà, đúng là ngáng chân sau! hahaha………”

Người đứng xem náo nhiệt buôn chuyện cũng rất nhiệt tình, bách tính tầm thường nói tới chuyện bí mật của các nhà giàu có là hưng phấn nhất: “Trấn Bắc Hầu đó anh tuấn uy vũ, tại sao nửa đời anh tuấn lại chỉ có được đứa con trai như thế này? Nhất định là trưởng công chúa quản quá nghiêm, không cho ngài ấy nạp thiếp! Có thể thấy, lấy được con gái hoàng đế cũng không hẳn là chuyện tốt!”

…………………….

Trong Tề phủ, người hầu đi tới đi lui bận rộn, trên mặt chẳng nhìn thấy chút vui vẻ nào.

Trước sảnh, hai vị lão gia thứ và Tề gia trưởng đang ngồi trước bàn, cố gắng giấu đi chút chán trường trong ánh mắt. Ở hậu viện, trong phòng tân nương,các chị em dâu đều có vẻ mặt u sầu buồn bã, lần lượt lấy khăn lau nước mắt.

Tề Thục Lan thì đã trang điểm xong, nở nụ cười an ủi mẫu thân và các tỷ muội: “Mẫu thân và mọi người đừng quá buồn, Lan nhi gả tới đó nhất định sẽ sống tốt, làm một người vợ hiền, sẽ không khiến mọi người mất mặt đâu.”

Tề đại phu nhân nhìn con gái, lòng đau như cắt: “Thế tử Trấn Bắc Hầu đó phẩm hạnh cực kì tệ, ngang ngược phóng túng thì không nói, còn nuôi hai nữ nhân bên ngoài. Mẹ chồng đó của con, Bình An trưởng công chúa lại càng khó chung sống. Con gái của ta, nếu như không phải vì cứu đệ đệ con, trong nhà thực sự không còn cách nào khác, cha mẹ làm sao nỡ đẩy con vào hố lửa như vậy chứ… Huhuhu…”

Nữ quyến trong phòng đều rơi lệ, chỉ có mà mai miễn cưỡng nói mấy câu tốt lành an ủi.

Tề Thục Lan thân là trưởng nữ đích tôn, trước nay vẫn đoan trang nhã nhặn, là tiểu thư khuê các nổi tiếng trong kinh thành, càng là viên ngọc minh châu trong tay phụ mẫu. Vốn nghĩ nhất định sẽ gả chi vị hôn phu tuổi trẻ tài cao, ai biết được lại rơi vào kết cục như thế này. May mà nàng lương thiện hiếu thuận, hiểu cho nỗi khó xử của gia đình, sau khi tự biết chuyện hôn sự của mình, một câu oán trách kể khổ cũng không có, như thế lại càng khiến cho người thân đau lòng.

Nghe thấy tiếng bà mai đón dâu mà Trấn Bắc Hầu phủ phái tới nói: “Giờ lành đã tới, mời tiểu thư xuất giá!” Tề Thục Lan cũng chỉ có thể nuốt xuống tất cả khổ sở bi ai trong lòng, nức nở nói: “Mẫu thân, nhi nữ đi đây!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.