Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 30




Editor: Ngọc Thương

Quốc công phủ hôm nay là Tô lão phu nhân một lần nữa đứng ra chủ trì việc bếp núc. Chuyện tình trong Quốc công phủ cứ theo lệ cũ mà làm, quản sự phía dưới đều là người có năng lực, nhưng dù sao Tô lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, những năm vừa rồi lại trải qua cuộc sống phong quân thư giãn, thích ý, hiện thời vừa bắt tay vào việc quản lý, cũng có chút lực bất tòng tâm, mấy ngày bắt đầu, Tô lão phu nhân liền cảm thấy ngày nào cũng đều đau lưng, mệt mỏi khó chịu, qua vài ngày mới quen.

Đứa con dâu duy nhất bị giam giữ, Tiêu thị kiên quyết không nhúng tay vào việc bếp núc của Quốc công phủ, cùng Tô Phỉ đóng kín cửa ở trong Cảnh Tụy viên qua tiểu nhật tử của mình, Tôn Ngọc Tuyết lại không có lý do để xuất binh.

Các quý phu nhân nhà huân quý, mỗi người đều là nhân tinh, phu thê Tô Phỉ vừa về đến, Hoàng Thượng liền lập tức đoạt cáo mệnh của Tôn thị, sau đó Tôn thị thân thể ôm bệnh nhẹ muốn tĩnh dưỡng, chủ trì việc bếp núc hiện tại không phải là thế tử phu nhân, mà là người nhiều năm không hỏi chuyện, Tô lão phu nhân, các phu nhân thế gia lui tới trong lòng liền sáng như gương.

Tô lão phu nhân cho dù nội tâm vô cùng muốn Tôn Ngọc Tuyết hỗ trợ, nhưng lúc này không thể để Tôn Ngọc Tuyết sờ chạm. Mà Tô Dao là cô nương, mặc dù có thể hỗ trợ quản lý, nhưng nàng muốn tham gia thì phải qua dạy bảo nhiều mới có thể tham gia được. Hơn nữa, hai chị dâu không đếm xỉa đến, nàng là em chồng mà lại ra trận? Bên ngoài đã đồn đãi Tô Dao không thể hoài thai, lúc này lại cho nàng nắm việc bếp núc Quốc công phủ? Đương nhiên sẽ bị truyền ra ngoài thành nàng ương ngạnh tranh giành qua mặt các chị dâu, sẽ khiến nàng sau này càng khó có thể lập gia đình! Về phần hai vị biểu cô nương thì càng không có lý do để tiếp nhận, vì vậy, Tô lão phu nhân tâm tình hiện thời rất không tốt, miễn các vãn bối thỉnh an, nhắm mắt làm ngơ.

Tô lão phu nhân dù đã nói không cần bọn họ đi thỉnh an, nhưng Tôn Ngọc Tuyết mỗi ngày đều đến thỉnh an Tô lão phu nhân, còn Hà Như Liên và Hà Như Mạt, mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Tô lão phu nhân. Mà Tô Dao, lại vì nguyên nhân mẫu thân, thương tâm mất vài ngày, đi cầu Tô lão phu nhân cùng Tô Hoa Kiểm một hồi, nhưng cũng đều vô ích. Tô Dao biết mình khẩn cầu là vô dụng, liền không đi cầu nữa, đi từ đường thăm Tôn thị mấy lần, Tô lão phu nhân cảm thấy như vậy cũng tốt, Tô Dao tính tình thiếu kiên nhẫn, vì vậy Tô lão phu nhân hi vọng, nơi thanh tịnh như từ đường có thể khiến Tô Dao tĩnh tâm chút ít.

Không biết là do Tôn thị dốc lòng khuyên bảo, hay là do từ đường kia hương khói tốt, mà sau mấy lần đi thăm, Tô Dao ngược lại đã trầm mặc hơn. Tô lão phu nhân lại bận rộn chuyện trong phủ, không rảnh bận tâm đến nàng, nhìn thấy nàng như thế cũng không có nghĩ nhiều, cảm thấy tính tình nàng trầm ổn hơn thì trong lòng cao hứng không ít.

Tuân thủ một cách nghiêm chỉnh lời của Tô lão phu nhân, cũng chỉ có Thanh Ninh.

Không có việc gì, Thanh Ninh tuyệt đối kính cẩn nhớ kỹ lời của lão phu nhân, chỉ khi có chuyện mới đi xin chỉ thị của bà.

Tô Phỉ và Thanh Ninh đi thôn trang thượng, dự định nghỉ lại ở đó một đêm, cho nên, phải đi trước ngày nghỉ một ngày. Dù không cần thỉnh an, nhưng xuất môn cũng phải nói một tiếng, huống chi còn ở lại thôn trang một đêm.

Chuẩn bị xuất môn, Cảnh Tụy viên do chính bọn họ tự quản lý, không cần Tô lão phu nhân quan tâm, cho nên, Tô lão phu nhân tự nhiên sẽ không quản bọn họ đi đâu, làm gì.

Vì vậy, từ nha môn trở lại, Tô Phỉ liền cùng Thanh Ninh lên đường đi thôn trang.

Thời điểm hoàng hôn, Tôn Ngọc Tuyết đi thỉnh an Tô lão phu nhân, từ Tô lão phu nhân biết được chuyện này, thoáng chốc trong lòng Tôn Ngọc Tuyết liền cảm thấy vô cùng khó chịu, cùng Hà Như Liên và Hà Như Mạt nói chuyện với Tô lão phu nhân một hồi, sau đó ba người cùng nhau cáo từ.

Ra khỏi Cúc uyển, ba người cùng đi một đoạn đường, sau đó đến đường rẽ, Tôn Ngọc Tuyết thu liễm vẻ mặt ôn nhu tươi cười, sắc mặt tuy vẫn đoan trang gần gũi, nhưng đôi mắt đẹp lại bốc lên đoàn đoàn lửa ghen.

Chính là trên đường, nha đầu bà tử lui tới cũng khiến Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy phá lệ chướng mắt, nhìn không vừa mắt.

Đi một lúc, thời điểm tới hành lang cửu khúc, liền chạm mặt Tô Dao. Lúc này ánh chiều tà chiếu nghiêng, Tô Dao liên tục bước nhẹ nhàng, trời chiều sắc da cam, cành hồng thúy phía ngoài hành lang, làm nổi bật một Tô Dao vô cùng hòa nhã, trầm tĩnh.

Tôn Ngọc Tuyết lập tức nở nụ cười: "Tam muội muội, đi thỉnh an tổ mẫu sao?".

"Nhị tẩu", Tô Dao dừng lại trước mặt Tôn Ngọc Tuyết, quỳ gối hành lễ, nụ cười trên mặt mang vài phần thân mật. Tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Kỳ trước kia thường đến Quốc công phủ chơi, Tô Dao lại không có tỷ muội nào, cho nên, Tô Dao cùng các nàng tình cảm rất thâm hậu.

Hôm nay Tôn Ngọc Tuyết lại là chị dâu ruột thịt của mình, vì vậy, quan hệ càng thêm gần gũi.

"Sắc trời đã tối, muội không đi thỉnh an tổ mẫu nữa, Nhị tẩu vừa ở chỗ tổ mẫu ra?", Tô Dao cười hỏi.

"Hôm nay tổ mẫu đã bận rộn cả một ngày, ta thấy sắc mặt người có chút mệt mỏi, liền cùng hai vị biểu muội cáo từ ly khai". Tôn Ngọc Tuyết than một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Dao, tiến lên một bước kéo tay Tô Dao, nói: "Tam muội muội, đến chỗ ta ngồi chơi một lát đi".

Tô Dao gật đầu đáp ứng.

Hai người cùng nhau trở về viện tử của Tôn Ngọc Tuyết. Tô Khiêm lúc này còn chưa về nội viện, nhưng có phái người trở lại, nói sẽ về ăn cơm tối.

Trời chiều tươi đẹp, ánh hoàng hôn huyến lệ đến cực điểm. Tôn Ngọc Tuyết liền phân phó nha đầu ngâm trà, cầm điểm tâm mang đến, cùng Tô Dao ngồi dưới mái hiên vừa thưởng thức cảnh sắc phía ngoài, vừa uống trà nói chuyện.

"Muội muội ngồi chơi, đợi lát nữa Nhị ca muội trở lại, ở đây dùng cơm rồi về", Tôn Ngọc Tuyết bưng trà, cười vui vẻ.

"Vậy đành quấy rầy Nhị tẩu", Tô Dao tự sẽ không khách khí, gật đầu cười sảng khoái.

"Bích Nguyệt, ngươi đến phòng bếp, bảo nữ đầu bếp làm thêm vài món tiểu thư thích ăn", Tôn Ngọc Tuyết phân phó Bích Nguyệt, sau đó lại nói với Tô Dao: "Người một nhà nói quấy rầy cái gì, Nhị ca muội mỗi ngày đều vội vàng đi nha môn, ta ở một mình cũng nhàn rỗi vô cùng, còn ước gì có người mỗi ngày đến nói chuyện cho đỡ buồn đây này".

"Vậy về sau muội sẽ thường xuyên qua đây chơi với Nhị tẩu", Tô Dao cười đáp: "Đến lúc đó Nhị tẩu không được chê muội nháo".

"Làm sao có thể?", Tôn Ngọc Tuyết cười lắc đầu, sau đó uống một ngụm trà, lo lắng nhìn về phía Tô Dao, hỏi: "Tam muội muội, hôm nay có đi thăm mẫu thân không? Mấy ngày rồi ta chưa đi thỉnh an mẫu thân, không biết mẫu thân dạo này thân thể có tốt không?".

Nghĩ tới thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt như giấy của Tôn thị, nụ cười trên mặt Tô Dao lập tức có chút phai nhạt, khẽ gật đầu: "Mẫu thân tốt lắm, Nhị tẩu không cần lo lắng".

Tôn Ngọc Tuyết thở dài một cái thật lâu, vừa bất đắc dĩ, vừa hi vọng nói: "Không biết tới khi nào mẫu thân mới có thể trở lại, từ đường mặc dù ở trong Quốc công phủ, chi phí ăn mặc hiển nhiên tốt, nhưng đó cũng là nơi lạnh lẽo, mặc dù hiện tại là đầu mùa hè, khí trời đã nóng lên, nhưng ở lâu cũng sẽ ảnh hưởng tới thân thể".

Tôn Ngọc Tuyết nhìn Tô Dao, vẻ mặt lo lắng: "Tổ mẫu bên kia cũng không thể thiếu mẫu thân, mẫu thân sớm ngày trở lại mới tốt, như vậy tổ mẫu mới không cần quan tâm mọi việc trong phủ nữa. Muội xem, mới có mấy ngày mà tổ mẫu đã gầy đi một vòng, tổ mẫu cũng đã lớn tuổi, nên an dưỡng tuổi già, bất đắc dĩ ta cũng không thể hỗ trợ, chỉ có thể nhìn mà không giúp được gì".

Tất cả việc này là do ai? Đều là do Tiêu Thanh Ninh, nhưng ngược lại nàng ta thật tiêu dao, sung sướng ở Cảnh Tụy Viên sống an nhàn! Thoáng chốc, trong mắt Tô Dao như bay ra ánh đao sắc lẹm, lát sau mới khép mí mắt xuống, đem tia ngoan độc che lại, thấp giọng khổ sở nói: "Muội cũng mong mẫu thân có thể sớm trở lại, qua ít ngày nữa, sự tình phai nhạt xuống, phụ thân cùng tổ mẫu sẽ đón mẫu thân về". Trong lòng Tô Dao có chút oán hận, phụ thân và tổ mẫu quá mức nhẫn tâm, hơn nữa còn quyết tâm không thay đổi, đã qua lâu như vậy rồi còn không đem mẫu thân đón trở lại.

Mỗi lần nàng đi thăm mẫu thân, thấy sắc mặt tuyết trắng của bà, còn có mái tóc bắt đầu hoa râm, trong lòng thắt lại, khóc cũng đã khóc, cầu xin cũng đã cầu xin, quỳ cũng đã quỳ, nhưng vẫn như cũ, không thể rung chuyển được tâm của phụ thân và tổ mẫu.

Tôn Ngọc Tuyết nhìn thần sắc Tô Dao, cười một tiếng, gật đầu: "Tam muội muội, muội cũng đừng lo lắng, phụ thân và tổ mẫu rất nhanh sẽ đón mẫu thân trở về".

"Vâng, hi vọng phụ thân và tổ mẫu có thể sớm ngày đón mẫu thân trở lại", Tô Dao đáp.

"Nhị thiếu gia". Truyền đến tiểu âm thanh của nha đầu.

Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao liền dừng lại lời nói, nhìn ra cửa viện tử. Tô Khiêm mặt như ngọc quan, sải bước vào.

Vừa thấy Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao ngồi trên hành lang, gương mặt lập tức mang theo nụ cười hướng hai người đi đến: "Dao nhi tới rồi".

"Nhị ca". Tô Dao đứng dậy hướng hắn hành lễ.

"Đã về rồi? Vậy ta cho nha đầu bày cơm nhé? Hôm nay Tam muội muội ăn cơm cùng chúng ta". Tôn Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói.

"Ừ, hai người chờ lâu rồi phải không? Đói bụng chưa?", Tô Khiêm cười hỏi.

Tôn Ngọc Tuyết phân phó nha đầu bày cơm, sau đó mới nhìn về phía Tô Khiêm và Tô Dao, gương mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười hiền lành: "Chỉ sợ là Tam muội muội đói bụng rồi".

"Vừa mới cùng Nhị tẩu nói đôi lời, Nhị ca đã trở lại", Tô Dao cười lắc đầu, bày tỏ nàng không đói bụng.

Ba người chuyện trò vui vẻ vào phòng, rửa tay ăn cơm.

Ăn cơm xong, trời đã tối hẳn, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, nha đầu lên trà cho ba người.

Nói đùa một hồi, Tôn Ngọc Tuyết đem chén trà trong tay để lên bàn, ân cần nhìn Tô Dao, sau đó nói với Tô Khiêm: "Ngày mai vừa vặn là ngày nghỉ của chàng, nếu không có việc gì, chúng ta mang Dao nhi ra ngoài một chút được không? Chàng xem, Dao nhi dạo này gầy đi không ít".

"Ngày mai sao..., được". Tô Khiêm nhìn Tô Dao, trong lòng có chút do dự, qua lâu như vậy, lời đồn phía ngoài vẫn chưa tiêu đi, nghe những lời đồn kia, còn có ánh mắt người ngoài nhìn vào, hắn lo lắng Tô Dao sẽ khó chịu, chịu không nổi.

Tô Dao cũng nghĩ tới điểm này, trong lòng không có bao nhiêu hứng thú, vừa muốn cự tuyệt, Tôn Ngọc Tuyết lại mở miệng nói: "Khí trời vừa đẹp, cũng không quá nóng, nếu để vào giữa mùa hè, sợ là không thể ra cửa". Tôn Ngọc Tuyết cười dài: "Ban nãy ta đi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu có nói với ta, Đại ca hôm nay đã dẫn Đại tẩu xuất môn đi chơi, tối mai mới trở về. Aiz, chính là ta không nghĩ tới điểm này, biết đã quá muộn, nếu ngày mai ra khỏi thành thì thời gian quá gấp, ngoài thành ít người, nhưng nếu là đi thôn trang thượng, đều là người của mình, vậy cũng tốt".

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô Dao chợt lạnh lẽo, nháy mắt sau thu liễm sạch sẽ, nhưng trong lòng như có đoàn lửa đốt.

Đem chuyện trong phủ huyên náo gà bay chó sủa, bây giờ mẫu thân vẫn còn ở từ đường chịu khổ, bọn họ còn có tâm tư đi tiêu dao?

Chẳng lẽ bọn họ không biết mẫu thân ở trong từ đường chịu bao nhiêu khổ hay sao? Bọn họ không nhìn thấy tổ mẫu mỗi ngày đều vô cùng vất vả hay sao?

Lãnh huyết ác độc!

Bất kính trưởng bối, không vì trưởng bối phân ưu, nên quẳng đi từ đường là bọn họ mới đúng!

Trong lòng Tô Dao lửa giận dâng lên cuồn cuộn, nhìn Tôn Ngọc Tuyết hỏi xác nhận: "Sao muội chưa nghe nói qua? Tổ mẫu đồng ý?".

"Tổ mẫu yêu thương bọn vãn bối chúng ta, đương nhiên sẽ đồng ý". Thấy được lửa giận không áp chế nổi trong mắt Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết cười vô cùng ngọt ngào: "Đại tẩu mấy ngày này đóng cửa trong Cảnh Tụy viên không ra ngoài, chúng ta khó gặp được mặt nàng, chúng ta không biết cũng là bình thường, nếu không phải tổ mẫu nói, ta cũng không biết".

Mỗi tháng, ngoại trừ lúc đến lấy tiền bạc phân cho các viện, bình thường Cảnh Tụy viên luôn an phận ở một góc, như nhà riêng biệt lập.

Ba người đang ngồi đây lòng dạ đều biết rõ.

"Bọn họ ngược lại thật thích ý", Tô Dao lạnh mặt, giễu cợt một câu.

Tô Khiêm nhíu mày, mắt nhìn Tôn Ngọc Tuyết, thấy nụ cười trên mặt nàng như hoa xuân, đôi con mắt xinh đẹp ân cần nhìn Tô Dao, không có dị sắc, vì vậy cười nói với Tô Dao: "Chắc là Đại ca qua đó có việc, thuận tiện mang Đại tẩu đi theo giải sầu".

Muội muội nhà mình, hắn còn không rõ sao? Tô Phỉ là người thế nào, hắn còn không hiểu? Tô Khiêm đương nhiên rất không mong Tô Dao chống lại Tô Phỉ, vì vậy phải nói thế, sau đó hỏi Tô Dao: "Dao nhi, nếu muội muốn đi chơi, vậy ngày mai chúng ta đi, quay đầu lại ta xin phép sau cũng được, cùng các ngươi đến thôn trang vui chơi một chút".

"Không đi", âm thanh của Tô Dao mang vài phần bén nhọn: "Trong phủ có hành lang đài các, cảnh đẹp nhiều vô cùng, tội gì phải xuất đầu lộ diện chạy ra ngoài chơi?".

Tôn Ngọc Tuyết đề nghị: "Nếu muội không thích, ta với Nhị ca muội, cùng muội đi chơi sông được không?".

Tô Dao lắc đầu, đối với hảo ý của Tôn Ngọc Tuyết âm thanh liền mang vài phần hòa hoãn, cự tuyệt: "Chơi sông? Vậy ở trong phủ chơi hồ thì tốt rồi".

Dù sao, nàng cũng không muốn ra cửa.

"Ừ, ý này hay". Tô Khiêm gật đầu đồng ý đề nghị của Tô Dao. Đương nhiên ở trong phủ tốt hơn, ra cửa ít nhiều sẽ đụng mặt bằng hữu, lại phải nghe lời đàm luận của người ngoài.

Đã quyết như vậy, Tôn Ngọc Tuyết tự cũng gật đầu, không tiếp tục thuyết phục nữa.

Trong lòng đè nặng một hơi, một ly trà còn chưa uống xong, Tô Dao liền đứng dậy cáo từ.

Tôn Ngọc Tuyết phân phó người làm lấy đèn lồng đi đường ra, tự mình đưa Tô Dao ra cửa viện tử, dặn dò bà tử chiếu đường cho nàng trở về, sau đó đứng tại chỗ nhìn Tô Dao rời đi. Đèn lồng trong sân sáng ngời, nổi bật lên nhan sắc khuynh thành vô song của Tôn Ngọc Tuyết.

Thấy Tô Dao đi xa, lúc này Tôn Ngọc Tuyết mới xoay người đi vào trong, vừa vào nhà, liền thấy Tô Khiêm ngồi trên ghế, sắc mặt ngưng trọng.

Nghe được tiếng bước chân của Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm ngẩng đầu nhìn nha đầu bà tử, phân phó: "Các ngươi đều lui xuống đi".

Nha đầu bà tử gấp rút quỳ gối lui ra ngoài.

Chờ nha đầu lui xuống, Tô Khiêm mới nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết, nghiêm túc nói: "Về sau, chuyện của Đại ca và Đại tẩu, ít nói với Dao nhi thì hơn".

Tôn Ngọc Tuyết nghe vậy, nụ cười trên mặt liền tiêu tan, sau đó trong mắt mang theo hơi nước trong suốt: "Khiêm biểu ca, lời này của huynh là có ý gì? Là trách ta vừa rồi không nên nói những lời kia? Là trách ta có ý muốn châm ngòi ly tán sao?".

Tô Khiêm thấy thế vội vàng nói: "Ta không có ý này".

"Huynh chính là có ý này", nước mắt trên mặt Tôn Ngọc Tuyết như hạt châu không ngừng rơi xuống: "Ta chẳng qua là quan tâm Dao nhi mà thôi, mẫu thân lại không có ở đây, tổ mẫu lớn tuổi thì quản lý việc trong phủ, bận đến tối mày tối mặt. Ta thấy thời gian này Dao nhi luôn rầu rĩ không vui, có lời gì cũng không nói, ta chỉ là lo lắng nàng bị buồn bực mà sinh bệnh. Đại ca cùng Đại tẩu xuất môn, ta không nói thì Dao nhi sẽ không biết sao? Đây là chuyện trong phủ rất nhiều người cũng biết".

Thấy Tôn Ngọc Tuyết nhất thời khóc lên, Tô Khiêm hoảng sợ không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ nhắc nhở nàng một câu, làm sao lại suy nghĩ nhiều như vậy?

"Là ta sai rồi, là ta nói sai, Ngọc Tuyết, nàng chớ khóc...."

Vừa xin lỗi vừa làm dịu, khuyên bảo một hồi Tôn Ngọc Tuyết mới ngưng được nước mắt.

Tô Khiêm lập tức thở phào nhẹ nhõm.

...

Trở về phòng, Tô Dao tức giận đem bình sứ hoa mai màu trắng đập nát bấy.

Hai nha đầu Đông Tuyết và Thu Cúc đi theo phía sau lưng nàng, cùng liếc nhau một cái, vội cúi đầu, Tô Dao đang nổi nóng, hai người các nàng không dám tiến lên khuyên bảo.

******

Editor: Ngọc Thương

Bất đồng với không khí trong Quốc công phủ, Tô Phỉ và Thanh Ninh thời điểm chạng vạng hoàng hôn đã đến thôn trang thượng, đồ ăn tại thôn trang đã chuẩn bị xong, sương phòng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.

Ăn cơm xong, hai người tắm rửa một phen, sau đó nằm trên giường nói chuyện.

Vùng ngoại ô ban đêm yên tĩnh dị thường, có thể nghe được tiếng chim hót cùng âm thanh kêu vang của côn trùng, tựa hồ còn có cả tiếng nước chảy róc rách.

Đệm chăn mang theo hương thơm ánh nắng.

Tô Phỉ và Thanh Ninh nhỏ giọng nói chuyện.

Tô Phỉ nghiêng người nhìn Thanh Ninh, bàn tay đặt trên ngang hông nàng v.uốt ve, đôi con mắt lung linh sáng ngời liền mang theo dục vọ.ng.

Thanh Ninh cười, ở lồng ng.ực hắn nhẹ cắn một cái, thân thể Tô Phỉ lập tức kéo căng, cảm thấy máu trên người đều vọt xuống dưới, kề lỗ tai nói nhỏ một câu: "Tiểu yêu tinh...".

Sau đó lập tức xoay người đè lên.

...

Hôm sau, sáng sớm hai người đã thức dậy, ăn điểm tâm xong liền đứng lên đi Bạch Vân am.

Ánh mặt trời tỏa sáng, mây trắng, trời xanh lam, dãy núi nguy nga, trên núi mây mù quanh quẩn, cây cối xanh xanh, như thể bức tranh thủy mặc được vẽ lên bởi danh gia thủ hạ.

Tới Bạch Vân am, Trần sư thái* đã dẫn theo tiểu ni cô đến đại môn nghênh đón.

(Trần sư thái*: các chương trước mình làm theo bản convert đầu tiên thì edit là Bụi sư thái, nhưng tìm hiểu chính xác thì đúng ra phải là Trần sư thái, nên từ chương này, mình sẽ chuyển từ Bụi sư thái thành Trần sư thái, mọi người thông cảm nhé!)

"Đây chắc là thế tử phu nhân". Trần sư thái nhìn về phía Thanh Ninh, cười nói, mặt mũi hiền lành toát ra vài phần thân mật cùng vui mừng, càng nhiều hơn là tôn kính. Vẻ mặt này mang vài phần tình cảm trần thế, không giống như người xuất gia không màng thế tục.

Thanh Ninh chắp tay trước ngực hành lễ: "Gặp qua sư thái".

"A Di Đà Phật". Trần sư thái phẩy phất trần, chắp tay trước ngực, cung kính hướng Thanh Ninh trả thi lễ.

Trần sư thái đón hai người đi vào trong: "Thế tử, thế tử phu nhân, bên trong mời".

HẾT CHƯƠNG 30


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.