(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Triệt nghe vậy bỗng sững người: "Nàng còn sống ư? Mẫu hậu ta nói, nàng hẳn đã c.h.ế.t đuối rồi. Dù cho có sống sót, cũng tuyệt đối không thể là Minh Vấn Thu!"
Ta nghe mà ngẩn ngơ. Triệu Minh Thừa hoàn hồn, chậm rãi nói: "Nghĩ lại, Thôi Quý phi hẳn đã nhận ra Vấn Thu, mới đem khóa ngọc dành cho tiểu Công Chúa trao lại cho nàng trước khi lâm chung."
Triệu Triệt nắm chặt kiếm, dùng nó khống chế ta, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Hiền Vương và Thịnh Quốc công: "Các ngươi… các ngươi đều…"
Ta lùi lại hai bước, nghiêng đầu khẽ ghé sát tai hắn, thì thầm từng chữ như rót mật:
"Điện hạ, ngài và tứ muội cấu kết hãm hại tiên hoàng, nay nàng lại trở mặt cắn ngược ngài không chút nương tay. Hiện giờ, ngài đã không còn đường lui. Nếu ngài g.i.ế.c ta, chẳng khác nào tự tay chôn mình, mà nàng sẽ trở thành kẻ hưởng lợi lớn nhất. Hiện tại, ba vạn đại quân của Thịnh Quốc công đã hạ trại ngay ngoài thành. Điện hạ, thử nghĩ kỹ xem, nếu ngài thuận theo ta..."
Ta khẽ hạ mi mắt, lạnh nhạt nhìn hắn: "Ít nhất, ta có thể bảo toàn mạng sống cho ngài."
Tứ muội bước đến trước mặt Thịnh Quốc công và Hiền Vương, ánh mắt đăm đăm nhìn ta và Triệu Triệt, nở nụ cười đắc ý: "Triệu Triệt, ngươi hạ độc tiên hoàng, lại muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu, tất phải xử tử ngay lập tức. Dù ngươi có khống chế tỷ tỷ của ta, nhưng ta thừa hưởng ân đức của tiên đế, quyết không tiếc thân để diệt trừ ngươi!"
Triệu Triệt giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Hắn đẩy mạnh ta ra trước, hạ kiếm ném xuống đất. Bước đến trước mặt mọi người, tay không tấc sắt.
"Ta chưa từng mưu hại phụ hoàng, ta cũng nguyện chịu điều tra rõ ràng, nhưng quyết không để nàng ta đạt được mục đích!" Hắn giơ tay chỉ về phía tứ muội, "Nàng ta không danh không phận, ai biết được đứa trẻ trong bụng nàng ta là của kẻ nào?"
Như chợt nghĩ đến điều gì, hắn cất tiếng cười lạnh, nhìn mọi người mà nói: "Đừng quên rằng Minh phu nhân từng có phu quân, biết đâu được đó lại là con của Lý Huyền Ca!"
Ánh mắt Minh Tá Đông kinh hoảng, lao đến túm lấy cổ áo hắn, n.g.ự.c phập phồng vì giận dữ. "Ngươi! Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ!" Nàng cắn chặt môi, dùng hết sức đẩy hắn, "Sao ngươi không c.h.ế.t quách đi?"
Triệu Triệt chỉnh lại y phục, ngước mắt nhìn nàng, cười lạnh khinh miệt.
Từ đây, Triệu Triệt và Minh Tá Đông đã hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Kẻ thì bị nghi ngờ mưu hại tiên hoàng, kẻ thì huyết mạch hoàng tộc bất minh, cả hai đều không có khả năng kế vị.
Vậy thì? Cuối cùng chỉ còn lại ta.
Hiền Vương và Thịnh Quốc công không cần tốn binh đao, đã đẩy ta lên ngôi vị Hoàng Đế.
Ngay tại đại điện, ta lập tức hạ khẩu dụ, ra lệnh giam cầm cựu Thái Tử Triệu Triệt tại Đông cung, ngày nào chưa tra rõ chân tướng cái c.h.ế.t của tiên hoàng, ngày đó vẫn chưa thể xử tử hắn. Còn về Minh Tá Đông, để nàng ở lại trong cung an dưỡng, chờ sau khi sinh hạ hài nhi sẽ quyết định xử lý.
Tiên đế được đưa đến hoàng lăng để hạ táng. Đợi đến khi mọi người rời đi hết, ta ngồi xuống long ỷ, chăm chú nhìn chiếc khóa ngọc trong lòng bàn tay, lòng không khỏi dâng lên một nỗi bâng khuâng.
Lý Mục cắt ngang dòng suy tư của ta: "Chủ tử, tướng quân lại gửi thư đến."
Hắn thoáng ngập ngừng, "Ngài lần lượt lệnh ta truyền tin giả, trì hoãn việc hành quân của tướng quân, nay ngài ấy đã nghe tin chủ tử đã kế vị..."
Lý Huyền Ca gửi đến một phong thư đoạn tuyệt.
Trong từng câu chữ đều tràn đầy phẫn nộ: [Nay nghe nói nàng đã kế vị, mưu kế quỷ quyệt, xoay chuyển các bên, khinh thường ta như chó. Đắc ý đến vậy, hẳn đã quên ta từ lâu. Ngày sau gặp lại, tất là binh đao, ta không còn tin nàng nữa.]
Ý tứ đại khái chính là, chúc mừng ta đã khéo léo xoay vần mà làm Hoàng Đế, còn lừa hắn đến mức chẳng biết đâu là thật, đâu là giả. Từ nay về sau, nếu gặp lại, chỉ có thể là đối đầu trên chiến trường.
Ta đọc đi đọc lại, cuối cùng động bút hồi thư:
[Phu quân.]
Lý Mục thấy hai chữ đầu, bỗng ho khan mấy tiếng. Ta lạnh lùng liếc hắn, hắn thức thời lui xuống.
Ta tiếp tục viết:
[Phu quân, sao có thể nghe lời đồn thổi mà vu oan cho thiếp chứ? Từ khi ly biệt, sớm tối nhớ nhung, ăn ngủ không yên, thân thể tiều tụy. Huống chi, thiếp bị Thôi Tống bức hiếp, thiếp cũng là bất đắc dĩ. Nay tại kinh thành, thiếp đã quét sạch chướng ngại vì phu quân, mong chàng sớm ngày trở về.]
Ta cắt một lọn tóc, dùng chỉ đỏ buộc lại, đặt vào phong thư.
Lý Mục cầm lấy thư, hỏi:"Liệu có tác dụng không?"
"Thử xem sao." Ta đáp.
Ba ngày sau, Lý Huyền Ca hồi thư.
Ta mở phong thư, lại không thấy giấy, chỉ thấy một lọn tóc phu thê kết lại vào nhau, chầm chậm rơi xuống lòng bàn tay ta.
Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi. (vợ chồng kết tóc, không nghi kỵ lẫn nhau).
Lý Mục cười khẽ: "Eo ơi, có tác dụng thật."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");