(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta còn chưa nói hết, sắc mặt Triệu Minh Thừa đã nổi cơn giận, lớn tiếng cắt ngang: "Đủ rồi, ngươi đang mơ à? Dù không có Triệu Triệt, còn có các tông thất khác, đâu phải hoàng thất không còn ai. Còn cái gọi là nghĩa nữ của Thịnh Quốc công, chẳng qua chỉ là hư danh, ngươi về đi."
Quả nhiên, ta đã đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy.
Ta không giỏi thuyết phục trực diện.
"Hay là, ta nói thử xem, nếu ngài không chọn ta thì sẽ ra sao nhé? Ngài không chọn ta, tức là ép Triệu Triệt sớm xác định người kế vị để đổi lấy sự ủng hộ của ngài. Vì thế, ngài muốn đợi, đợi đến khi hắn không còn đường lui, hắn sẽ phải đến cầu xin ngài."
Sắc mặt Triệu Minh Thừa vẫn bình thản, không chút d.a.o động.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ thở dài, lắc đầu: "Vậy ngài không chờ được đâu. Chỉ cần ta bước ra khỏi đây, Triệu Triệt sẽ biết được việc điều quân từ Yến Lăng. Đất phong của ngài, binh mã của ngài, dưới cờ hiệu mang tên ngài, họ sẽ tiến đánh kinh thành. Ngài nói xem, nếu là Triệu Triệt, liệu hắn có tin đây chỉ là vì muốn một đạo thánh chỉ không?"
Triệu Minh Thừa cau chặt mày: "Binh mã Yến Lăng không có lệnh của ta, làm sao điều quân về kinh?"
Ta không trả lời, giọng nói chậm rãi mà chắc chắn: "Ngài bị giam trong ngục, không biết tình hình bên ngoài. Chỉ vài ngày nữa Thịnh Quốc công sẽ đến, Lý Huyền Ca trong vòng một tháng nữa cũng sẽ đến kinh thành. Nhưng quân Yến Lăng khởi hành muộn, đến kinh thành thì tân hoàng đã đăng cơ xong xuôi. Uổng công đi một chuyến, lại mất cả mạng."
Triệu Minh Thừa dường như bừng tỉnh: "Minh Vọng Xuân! Là nàng ta! Nàng ta hết lần này đến lần khác... Ngươi nói thế nào mà thuyết phục được nàng?"
"Ta nói, như vậy có thể cứu ngài." Ta mỉm cười nhìn hắn. "Ta không nói dối, hiện giờ, ta đúng là có thể cứu ngài."
Triệu Minh Thừa im lặng một lúc lâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Dù ta đồng ý nghe theo ngươi, nhưng ai sẽ chấp nhận điều đó? Ngươi không mang họ Triệu, lại là một nữ nhân, định lên làm Hoàng Đế sao?"
"Ngài nói ta không phải người họ Triệu?" Ta lấy ra chiếc khóa ngọc của Thôi Quý phi. "Ngài nhìn xem, ta trông có giống tiểu Công Chúa lưu lạc nhân gian không?"
Ánh mắt Triệu Minh Thừa nheo lại, đưa tay định lấy, nhưng ta né sang một bên.
"Ý tưởng này là của Thịnh Quốc công. Họ Triệu cần một dòng dõi chính thống, phải không?" Ta vừa nói, vừa vuốt ve chiếc khóa ngọc.”
"Tỷ phu, năm đó khi tiểu Công Chúa được thủy táng, những người có mặt là tiên đế, tiên Hoàng hậu, Thôi Quý phi, Thôi Tống... đều đã chết. Còn lại chỉ có ngài và Thịnh Quốc công."
Ta ngước mắt nhìn hắn. "Tỷ phu, hiện ta là một quả phụ, không chồng, không con. Ta chỉ cầu một đời làm Hoàng Đế. Còn ngài, chỉ cầu giữ vững địa vị cho tông thất. Vậy thì ngày sau ta làm Hoàng Đế, để lại một đạo thánh chỉ, giao cho ngài quyền chọn người thừa kế trong tông thất. Sau khi ta qua đời, trả lại ngôi vua cho họ Triệu."
Triệu Minh Thừa nhìn ta, ánh mắt d.a.o động, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Minh Vấn Thu, dù ta đồng ý, Thịnh Quốc công có để ngươi ngồi lên ngai vàng không? Triệu Triệt liệu có tin vào thân phận bịa đặt này không? Chỉ cần một người không chấp nhận, mọi chuyện ngươi nói hôm nay chỉ là trò cười!"
Ta cẩn thận cất chiếc khóa ngọc, khẽ mỉm cười với hắn: "Tỷ phu, những gì ta nên nói đã nói đủ rồi. Ngày Triệu Triệt đăng cơ, e rằng cũng chẳng yên ổn. Ngài chỉ cần đứng trên điện, công nhận ta là tiểu Công Chúa, ủng hộ ta làm Hoàng Đế. Những chuyện khác không cần ngài bận tâm. Dù ta không thành công, chỉ cần ngài làm như ta nói, ta sẽ khiến đại tỷ dừng việc điều quân từ Yến Lăng."
Ta rời khỏi ngục đi gặp Thái Tử, báo rằng Triệu Minh Thừa đã bị ta thuyết phục.
Triệu Triệt mừng rỡ, lập tức chuẩn bị lễ đăng cơ trước linh cữu, quyết phải hoàn thành trước khi Thịnh Quốc công đến kinh thành.
Khi ta bước ra khỏi đại điện, ta nhìn thấy tứ muội.
"Tam tỷ, lâu rồi không gặp."
Minh Tá Đông đứng dưới hành lang, khoác áo choàng thêu hạc màu tím sẫm, tay cầm quạt tròn, đầu cài chiếc trâm phượng dát vàng lộng lẫy, đuôi phượng nhẹ rung theo từng cử động.
Một năm qua nàng sống trong cung, được chăm sóc vô cùng chu đáo. Làn da nàng trắng như tuyết, dung nhan thanh lệ, thậm chí còn đầy đặn hơn trước.
Chỉ là giờ mới tháng mười, nàng lại mặc dày như vậy, xem ra càng ngày càng sợ lạnh.
Ánh mắt ta khẽ dịch lên, dừng lại trên chiếc trâm phượng của nàng.
"Đây là di vật của tiên hoàng hậu." Nàng hơi nâng cằm, hỏi: "Tỷ tỷ thấy đẹp không?"
"Rất hợp với muội."
Ta chăm chú nhìn thêm vài lần.
Trông rất thuận tay.
…
Ngày đăng cơ trước linh cữu, bầu trời u ám mờ mịt.
Hiền Vương cùng tông thất tiến vào đại điện, bá quan trong triều đứng bên ngoài. Triệu Triệt quỳ trước linh cữu, quỳ lạy ba lần, dập đầu chín lần. Theo nghi thức, kế đến là trọng thần tuyên đọc di chiếu.
Thế nhưng, lúc tiên đế băng hà, bên trong điện chỉ có Triệu Triệt và tứ muội bên cạnh, nên di chiếu này thật giả khó lường.
Lời tuyên đọc vừa đến đoạn nhắc tới Thái Tử Triệu Triệt, Triệu Minh Thừa khẽ nhíu mày, chần chừ bước lên.
Không ngờ, có người đã đi trước một bước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");