Hậu Duệ Tướng Thuật Sư

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Hành gật đầu, không nhắc lại nữa.

Chỉ là vô thức xoay chiếc vòng tay trên cổ tay.

Từ đầu xuân đến nay, Thái Tử âm thầm nhúng tay vào việc bổ nhiệm quan viên ở kinh thành.

Dù là chức quan nhỏ như quan lại trong nha môn, cũng có dấu vết của hắn.

Hắn không chọn người thân tín, mà lại nhắm vào những kẻ vừa nhậm chức chưa đầy nửa tháng đã chết.

Chỉ trong thời gian ngắn, ngoài các cựu thần, những quan viên mới nhậm chức ở kinh thành, nếu trụ được ba tháng, đã được coi là kỳ cựu.

Hệ thống quan chức ở kinh thành biến động lớn chưa từng có.

Ban đầu, Hoàng Đế không nhận ra điều gì, mà chỉ đổ hết áp lực của chuyện này lên Lại Bộ.

 

Vấn đề trăm năm có một này khiến cả trăm người ở Lại Bộ không có ngày nghỉ suốt ba tháng rưỡi, đổi đến hai vị Thượng thư. Đến khi vị thứ ba tìm đến Đông Cung xin chỉ dẫn, vấn đề mới được giải quyết.

Thái Tử lặng lẽ tiếp quản Lại Bộ.

Theo lời Thôi Tống, người hầu cận của Thái Tử lúc này, dường như chính là Nhị tỷ ta.

Thêm một tháng nữa trôi qua, Thái Tử và Hiền Vương trở mặt với nhau.

Nguyên nhân bắt nguồn từ việc trong thời gian Đông Cung bị phong tỏa, Hoàng Đế khi giận dữ đã truyền khẩu dụ, giao Hổ phù của Ngự Lâm quân cho Hiền Vương.

Giờ đây, Thái Tử cương quyết ép Hiền Vương trả lại.

Hiền Vương thật lòng ủng hộ Thái Tử, nhưng lại cảm thấy hắn ngày càng cực đoan, có xu hướng độc đoán, nên nhất quyết không giao trả.

Thêm vào đó, Đại tỷ Minh Vọng Xuân đứng sau xúi giục, thuyết phục Hiền Vương nên giữ khoảng cách với Thái Tử...

Một bầu không khí chính trị mới xuất hiện, đầy mưu toan và căng thẳng.

Nhìn cây cối đ.â.m chồi non đầu xuân, ta bất chợt nghĩ đến một điều: phải chăng Hoàng Đế chẳng còn sống được bao lâu nữa?

Không trách được Triệu Triệt vội vã đòi lại Hổ phù của Ngự Lâm quân.

Khi thiên hạ sắp loạn, binh quyền là điều quan trọng nhất.

Tối đó, Thôi Tống đến gặp ta.

Hắn tự bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, cầm khung thêu của ta lên xem.

"Nửa tháng qua, thư từ từ nhà A Hành gửi đến còn nhiều hơn cả năm ngoái."

Theo lời Thôi Tống, Thịnh Quốc công tuổi đã gần bảy mươi, tuổi của ông ấy đã già, nhưng lòng dạ ông ấy vẫn chưa già. Ông ấy chỉ có mỗi A Hành là con gái, trước khi nàng định thân, ông còn lén mời cao nhân xem tướng, nói rằng nàng có mệnh Công Chúa.

 

Kể từ khi lấy A Hành, Thôi Tống luôn bị gia đình họ Dương ở Tây Nam lợi dụng để tạo ảnh hưởng.

Ta rút khung thêu khỏi tay hắn: “Nếu ngài còn nhiều điều muốn nói, thì về nói với nàng, đến đây nói với ta để làm gì?"

Thôi Tống nhìn tay mình trống không, ngẩng đầu nhìn ta, rồi đứng dậy: "Không cần nhiều lời làm gì, ta sẽ cắt đứt mọi liên hệ giữa nàng ấy và Thịnh Quốc công."

Ta không bày tỏ ý kiến, tiễn hắn ra ngoài.

Đến cửa, hắn quay lại nhìn ta: "Thời gian gần đây, ngươi có hay gặp Lý Huyền Ca không?"

Ta suy nghĩ một chút: “E rằng nhà hắn còn bận rộn hơn cả nhà họ Dương."

Thôi Tống đứng bên cạnh ta, cúi đầu cười khẽ.

Hôm sau, ta đến gặp A Hành.

Nàng bị cảm lạnh nên không gặp được ta.

Ngày bảy tháng ba là ngày mừng thọ của Hoàng Đế, người trong cung cũng gửi lời mời ta tham dự, dặn phải chuẩn bị lễ vật.

Ta và A Hành ngồi cùng một xe ngựa, còn Thôi Tống đi xe khác.

A Hành nhìn hắn đi xa, buông rèm xe xuống, giọng thoáng vẻ thất vọng: "Vì phụ thân ta, giờ chàng nhìn thấy ta là đã thấy phiền."

Ta không giỏi an ủi, chỉ thản nhiên nói: "Đây đâu phải lần đầu tiên ngươi có người phụ thân như vậy."

A Hành sững sờ nhìn ta, mắt đỏ hoe, rồi gục vào vai ta khóc. Không biết từ lúc nào, nàng khóc rồi ngủ thiếp đi.

Thọ yến của Hoàng Đế, dù chỉ mới qua nửa năm, sắc mặt ngài ấy trông ngày càng tệ hơn.

Ta gặp Đại tỷ và Hiền Vương.

Tháng trước, Vương phi trước của Hiền Vương qua đời vì bệnh. Đại tỷ và Hiền Vương tình cảm hòa hợp, nay nàng đã được phong làm Vương phi.

Thái Tử đến dự yến một mình. Nghe nói Nhị tỷ bị bệnh, không rõ thật giả, chỉ thấy Thái Tử trò chuyện với các phu nhân nhà võ tướng, còn lộ ý muốn nạp phi.

Giữa yến tiệc, ta ra phía sau điện thay y phục, tình cờ gặp Đại tỷ và Thái Tử lướt qua nhau trước giả sơn.

Ta nhắc Đại tỷ: "Tâm cơ Thái Tử rất sâu, tỷ nay đã là Hiền Vương phi, tính tình thuần thiện, tiếp xúc với hắn e rằng sẽ chịu thiệt."

"Đã mấy tháng ta không gặp Văn Hạ rồi. Dù có đến Đông Cung, cũng luôn bị người ngăn lại..."

Minh Vọng Xuân đáp lại: "Muội muốn ta chỉ lo cho bản thân mình thôi sao?"

Qua màn bình phong, ta nhìn nàng một lúc, lạnh nhạt nói: "Tỷ chẳng phải cũng chỉ lo cho bản thân mình thôi sao? Nếu không, năm đó sao không ngăn nàng chọn Thái Tử? Kẻ ác mà sống lâu mới thật sự đáng sợ."

Ta bỏ lại câu đó, nhanh chóng quay về bàn, không nghe nàng nói gì thêm.

Thôi Tống đang đứng đợi ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.