Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 60




Colum có mặt trước cổng nhà Scarlett vào khoảng cuối tháng tám, lúc vầng đông mới ửng hồng ở chân trời. Mười người đàn ông lực lưỡng lặng lẽ theo anh, trong ánh sáng chập choạng mờ sương.

- Đây là những người sẽ khai hoang đất đai của em, anh thông báo. Em hài lòng rồi chứ!

Nàng reo lên mừng rỡ.

- Đợi em lấy khăn san đã, em sẽ ra ngay! Anh cứ chỉ trước cho họ cánh đồng đầu tiên ở phía bên kia cổng đi!

Nàng vẫn chưa mặc xong quần áo, mái tóc rối bù, và đi chân đất. Nàng cố sửa soạn thật nhanh, nhưng nỗi phấn khởi lại khiến nàng vụng về. Nàng đã chờ đợi từ bao lâu rồi! Với lại, mỗi ngày nàng càng cảm thấy khó cúi xuống để buộc dây giầy hơn. Chúa ơi! Con đã đồ sộ như một toà nhà rồi sao. Lần nầy ít nhiều cũng sinh ba.

Thôi, mặc kệ! Scarlett vội vàng vuốt ngược mái tóc ra sau, chẳng thèm chải, búi thành một búi lổm chổm những kẹp tóc, chụp lấy khăn san và chạy chân không ra đến tận đầu đường.

Những người đàn ông, vẻ lầm lì, đứng quanh Colum trên lối đi cỏ mọc tràn lan, trước cánh cổng mở rộng.

- Đúng là chưa từng thấy bao giờ… chúng thành cây rồi chứ chẳng còn là cỏ nữa… chỉ rặt là tầm ma, theo tôi, một người phải lao động hết đời mới xong được một arpent…

- À, các người hay nhỉ, Scarlett nói to và rõ từng tiếng. Các người sợ bẩn tay à!

Đám đàn ông nhìn nàng với ánh mắt khinh thường. Cả bọn đều đã nghe kể về người đàn bà bé nhỏ độc đoán nầy chẳng có gì giống với phụ nữ cả.

- Chúng tôi đang bàn bạc tìm cách tốt nhất để bắt tay vào việc - Colum mở lời, giọng đấu dịu.

Scarlett chẳng có vẻ nguôi giận chút nào.

- Và rồi các người sẽ chẳng làm được gì hết nếu cứ bàn bạc mãi. Tôi, tôi sẽ chỉ cho các người biết phải làm thế nào…

Lấy tay trái đỡ cái bụng căng tròn, nàng cúi người, quơ tay phải, túm lấy một nắm cỏ lớn, rồi vừa giật mạnh, vừa kêu hự một tiếng lớn, nàng nhổ bật lên.

- Thế đấy, nàng nói. Các người cứ việc làm thế.

Nàng vứt mớ cỏ xuống chân lũ đàn ông. Bàn tay nàng rớm máu. Nàng nhổ nước bọt vào tay, chùi vào chiếc váy đen quả phụ rồi vác cái bụng nặng nề, bỏ đi trên đôi chân mảnh mai trắng trẻo.

Đám đàn ông đứng sững nhìn theo nàng. Một gã bỗng giở nón, một gã khác làm theo, rồi đến lượt cả bọn.

Đây chẳng phải là những người đầu tiên được dạy phải kính nể Scarlett O Hara. Đám thợ sơn cũng đã thấy nàng leo lên những chiếc thang cao nhất, nghiêng người vì cái bụng to bè, để chỉ cho bọn họ những chỗ còn bỏ sót hoặc quét không đều. Cánh thợ mộc đóng đồ thì bắt gặp nàng đang cầm búa đóng lại, khi họ trở vào làm việc. Nàng đóng sầm những cánh cửa mới mạnh đến nỗi "người chết cũng bật dậy" để kiểm tra độ bền chắc của bản lề, nàng chui cả vào bên trong lò sưởi với một ngọn đuốc đang cháy để xem có còn sót bồ hóng không và thông gió đã tốt chưa. Đám thợ lợp mái còn kể lại với vẻ hãi hùng rằng "chỉ có cánh tay mạnh mẽ của cha O Hara mới ngăn cản được bà ấy không bước trên mái nhà để đếm ngói thôi"! Nàng điều khiển những người làm việc cho nàng một cách cứng rắn, và với chính mình nàng còn cứng rắn hơn nhiều.

Rồi khi đêm xuống, những kẻ đã kiên trì ở lại làm việc kéo nhau đến quán rượu nốc cạn ba cốc bia miễn phí cho mỗi người: khi đã uống thoả thuê, đã khoác lác và phàn nàn với nhau xong, qua cửa sổ nhà bếp, họ vẫn còn thấy nàng, đang cặm cụi trên đống giấy tờ, dưới anh đèn le lói.

- Em đã rửa tay sạch rồi chứ! Colum hỏi khi bước vào bếp.

- Rồi, em bôi cả thuốc mỡ nữa! Trông cũng hơi khó coi đấy. Đôi khi em giận quá, chẳng còn nghĩ đến việc mình làm nữa! Em dọn bữa trưa đây. Anh có muốn ăn không?

- Món cháo yến mạch không bỏ muối ấy à! Thà anh ăn cháo có tầm ma còn hơn!

Scarlett mỉm cười.

- Vậy thì anh cứ hái đi! Lúc nầy, em phải kiêng muối để hai mắt cá khỏi sưng vù như dạo gần đây… Chuyện ấy thoạt đầu chắc cũng chưa thay đổi được là bao! Em chẳng còn nhìn thấy đôi giầy bốt khi buộc dây và chừng một, hai tuần tới, có khi em cũng chẳng còn cúi xuống được nữa! Em hiểu điều gì xảy ra, Colum ạ. Em đang chờ cả một bầy con, chứ chẳng phải chỉ một đứa đâu!

- Anh cũng biết điều gì xảy ra như em nói. Em cần một phụ nữ để giúp đỡ.

Anh chờ đợi lời phản đối, Scarlett vẫn luôn khăng khăng cãi lại những gợi ý bóng gió rằng nàng không thể một mình làm mọi chuyện. Nhưng kỳa, nàng đã đồng ý.

Colum mỉm cười. Anh nói, đã có ngay người phụ nữ mà nàng cần, một người có khả năng giúp nàng trong mọi lĩnh vực, kể cả công việc kế toán. Một phụ nữ đã đứng tuổi, nhưng không quá già để có thể hục hặc vì sự độc đoán của Scarlett, cũng không quá yếu đuối để không dám đối đầu với nàng, khi cần. Bà ta đã quá quen điều hành và tổ chức các công việc lao động, nhân sự và tiền bạc. Thật vậy, bà đã từng là quản gia Toà Nhà lớn của một dinh cơ gần Laracor, phía bên kia thành phố Trim. Bà cũng hiểu biết khá nhiều về chuyện đỡ đẻ, bởi vì tuy không phải là nữ hộ sinh, bà đã có đến sáu đứa con rồi. Bà có thể đến ngay lúc nầy, để chăm sóc Scarlett và ngôi nhà của nàng, trong lúc chờ Toà Nhà lớn tu sửa xong. Sau đó, bà sẽ đứng ra thuê những phụ nữ cần thiết và lo điều hành họ.

- Cô em họ thân mến ạ, cô sẽ thấy bên Mỹ chẳng có gì so sánh được với một Toà Nhà lớn ở Ireland đâu! Cần phải có đôi bàn tay thuần thục. Cô cũng cần một quản gia để chỉ huy đầu bếp, các gia nhân, và cứ như thế còn phải có ít nhất một người quản ngựa để giám sát những người giữ ngựa, và chừng một chục thợ làm vườn cùng một người quản vườn.

- Thôi đủ rồi! - Scarlett nguây nguẩy lắc đầu. - Em không hề có ý định thành lập một vương quốc đâu! Em chỉ cần một phụ nữ để giúp em, đồng ý, nhưng bước đầu, em chỉ dùng đến vài căn phòng trong khối đá khổng lồ nầy mà thôi. Vậy anh làm ơn hỏi giùm em liệu viên ngọc ấy có chịu từ bỏ cái địa vị cao cả của mình không! Bà ấy mà đồng ý thì em cũng lạ đấy!

- Anh sẽ hỏi bà ấy.

Colum biết chắc bà sẽ đồng ý, cho dù có phải cọ sàn đi nữa! Rosaleen Mary Fitzpatrick là chị của một người Fenian bị bọn Anh giết hại, là con gái và cháu gái của những người đã chết trên biển trong các chiếc tàu quan tài của Ballyhara. Bà ta người nhiệt tình và sôi nổi nhất trong nhóm chống đối thu hẹp của anh.

Scarlett vớt ba quả trứng khỏi ấm nước sôi, rồi rót nước vào ấm trà.

- Em có thể nhường cho anh một, hai quả trứng, nếu như anh quá sĩ diện không chịu ăn món cháo yến mạch của em, nàng gợi ý. Không bỏ muối, tất nhiên rồi!

Colum khước từ lời mời.

- Được em đang đói.

Nàng múc cháo vào đĩa, đập trứng và trộn chung.

Lòng đỏ trứng chảy ra. Colum quay mặt đi.

Scarlett ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng dừng lại để trao đổi vài câu ngàn. Nàng trình bày với anh kế hoạch cùng ý định dời cả dòng họ về Ballyhara để sống sung túc.

Colum đợi cho nàng ăn xong mới lên tiếng:

- Họ sẽ không đến đâu! Họ đã cày cấy trên mảnh đất ấy tử gần hai trăm năm nay rồi.

- Chắc chắn họ sẽ đến! Ai cũng muốn sống sung sướng, anh Colum ạ.

Anh chỉ lắc đầu đáp lại nàng.

- Em sẽ chứng tỏ với anh điều ngược lại, nàng nói. Em sẽ hỏi họ ngay bây giờ thôi! Mà không được, em phải theo đúng kế hoạch. Em muốn mọi việc phải sẵn sàng trước đã!

- Scarlett, anh đã dẫn thợ cày đến cho em ngay sáng nay.

- Lũ lười biếng ấy à?

- Em đâu có nói với anh các dự định của em! Anh đã thuê bọn đàn ông nầy. Vợ con họ đang chuẩn bị đến sống trong các căn nhà lá ở cuối đường. Họ đã lỡ báo với chủ cũ chuyện họ ra đi rồi.

Scarlett cắn môi.

- Vậy cũng được thôi, cuối cùng nàng nói. Dù sao em cũng đã sắp đặt cho dòng họ mình vào ở những ngôi nhà đàng hoàng, chứ không phải ở trong những căn nhà lá. Đám đàn ông ấy sẽ làm việc cho họ hàng chúng ta.

Colum mở miệng, rồi lại ngậm lại. Tranh cãi chỉ vô ích thôi. Anh biết rằng Daniel sẽ không đời nào chịu dọn đến đây ở.

Colum cất tiếng gọi Scarlett lúc nàng đang đu mình chót vót trên đỉnh một cái thang để xem xét lớp vữa mới, ngay giữa xế trưa.

- Anh muốn chỉ cho em thấy "bọn lười biếng" của em đã làm được gì, anh nói.

Scarlett vui mừng đến ứa nước mắt. Họ đã phát cỏ và dọn sạch một con đường đủ rộng cho cỗ xe độc mã của nàng đi qua. Nàng sẽ lại có thể đến thăm Kathleen, lấy sữa để pha trà và món cháo yến mạch của nàng. Từ tám hoặc mười ngày nay, nàng đã cảm thấy mình quá nặng nề để có thể cưỡi ngựa.

- Em sẽ đi ngay bây giờ, nàng kêu lên.

- Ít ra cũng để anh cột giầy giúp em đã chứ!

- Không, đôi giầy bốt đã chật quá! Em sẽ đi chân không, lúc nầy em đã có xe và con đường của em rồi mà! Nhưng anh có thể giúp em thắng ngựa vào xe.

Colum nhìn theo cỗ xe, nhẹ nhõm. Anh quay trở về ngôi nhà nhỏ và những quyển sách, cái ống điếu và món rượu Whisky của mình, với cảm giác mình xứng đáng được hưởng. Scarlett O Hara là một con người làm người khác mệt nhất trong tất cả những người mà anh từng gặp ở mọi lứa tuổi, mọi giới tính và mọi quốc tịch khác nhau.

Thế thì tại sao, anh ngạc nhiên, mình lại cứ luôn tự nhiên thêm vào câu "con cừu non đáng thương" mỗi lần nghĩ về nàng nhỉ!

Nàng quá có vẻ một con cừu non đáng thương khi đến tìm anh vào một chiều đẹp mùa hè. Gia đình đã từ chối một cách nhã nhặn nhưng kiên quyết - lời mời, rồi van xin của nàng để đến sống ở Ballyhara.

Colum từng nghĩ rằng Scarlett không còn có thể nhỏ dược một giọt nước mắt. Nàng đã không khóc khi nhận được giấy báo ly dị, thậm chí trước đòn chí tử là lời báo tin kết hôn của Rhett kia mà! Thế nhưng, trong buổi tối tháng tám ẩm ướt và nóng bức ấy, nàng đã khóc nức nở suốt hàng giờ lyền, trước khi thiếp đi trên chiếc ghế sofa của Colum, một vật xa xỉ xa lạ giữa khung cảnh khắc khổ của chính ngôi nhà. Anh đắp lên người nàng một tấm chăn len mỏng rồi về phòng mình. Anh sung sướng vì nàng đã có được những phút nghỉ ngơi trong nỗi ưu phiền của mình, nhưng anh vẫn cảm thấy ái ngại khi nàng chẳng nhìn nhận mọi việc cùng góc độ như anh. Bởi vậy, anh để nàng ở lại một mình; biết đâu nàng lại chẳng muốn tránh mặt anh vài ngày. Những con người có tính cách cương nghị chẳng thích người khác chứng kiến những phút giây yếu đuối của mình!

Anh đã lầm. Lại đã lầm nữa, anh nghĩ không lẽ anh mãi mãi không hiểu nổi người phụ nữ nầy ư? Sáng hôm sau, anh bắt gặp nàng đang ngồi bên chiếc bàn trong bếp và đang ăn những quả trứng, thứ duy nhất mà anh có.

- Anh nói đúng, Colum ạ! Bỏ muối vào ăn ngon hơn… và anh giúp em tìm người thuê nhà nhé! Nên tìm những người khá giả. Những ngôi nhà ấy đã được trang bị tốt nhất và em tính sẽ thu được khoản tiền thuê nhà khá nhất.

Scarlett đã bị tổn thương nặng nề, dù nàng không để lộ ra mặt và cũng chẳng bao giờ nhắc lại nữa. Nàng vẫn đến nhà Daniel nhiều lần trong tuần trên cỗ xe độc mã, và vẫn làm việc cật lực ở Ballyhara cho dù cái thai vẫn mỗi ngày một lớn, có làm nàng khó chịu đi nữa. Đến cuối tháng chín ngôi làng đã hoàn tất. Mỗi căn nhà đã sẵn sàng, với nước sơn ở bên ngoài cũng như bên trong, cửa chắc chắn, lò sưởi tốt và mái lợp kín đáo. Dân cư của nó cứ lũ lượt kéo đến như những đợt sóng lyên tục và tăng dần.

Hai quán rượu mới, đã xuất hiện, một thợ giầy để đóng giầy dép và yên cương, một tiệm tạp phẩm dời từ Bective về, một lynh mục già đến để trông nom ngôi nhà thờ công giáo bé nhỏ, hai giáo viên để chuẩn bị mở lớp ngay khi nào nhận được giấy phép từ Dublyn, và một luật sư trẻ nôn nóng cũng muốn đến kiếm khách hàng, cùng với cô vợ trẻ còn nôn nóng hơn, lúc nào cũng lấp ló sau tấm rèm đăng ten để nhìn trộm những khách qua đường. Các con của đám thợ cày chơi đùa ngoài sân, còn những bà vợ thì ngồi trên thềm các căn nhà nhỏ để tán chuyện. Người đánh xe trạm của Trim ngày nào cũng đến mang theo chuyến thư cho ông già đã mở hiệu sách, văn phòng phẩm trong một căn, kề sát với hiệu tạp phẩm. Một trạm bưu điện thực sự sẽ được mở cửa vào ngày đầu năm, điều đó đã được hứa trước, và một bác sĩ đã đến đặt thuê ngôi nhà lớn nhất, để chuẩn bị dời về đó, vào tuần lễ đầu của tháng mười một.

Tin ấy làm Scarlett đặc biệt vững dạ. Bệnh viện duy nhất ở quanh vùng là Dưỡng đường Dunshauglyn cách xa đến mười bốn dặm. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một dưỡng đường, nơi nương thân cuối cùng của những người nghèo khó, và chỉ mong sao đừng bao giờ nhìn thấy! Nàng tin chắc rằng lao động sẽ giúp họ thoát khỏi cảnh ăn xin, nhưng nàng lại mong không bao giờ phải nhìn thấy những người khốn khổ bị trôi giạt vào đó.

Chắc chắn, đó chẳng phải là cách tốt nhất cho một đứa bé khi lọt lòng mẹ để vào đời.

Một bác sĩ riêng cho nàng. Đó mới chính là điều phù hợp với phong cách của nàng. Nàng đã có ông ta kề cận bên mình để điều trị các chứng bạch hầu, thuỷ đậu, và tất cả các chứng bệnh mà trẻ em thường mắc phải. Lúc nầy, nàng chỉ cần đánh tiếng trong vùng rằng nàng đang cần một bà vú vào giữa tháng mười một. Và cần chuẩn bị nhà cửa nữa!

- Thế cái bà Fitzpatrick tuyệt vời ấy đâu rồi, Colum! Anh nói với em là bà ấy đã đồng ý từ tháng trước rồi mà?

- Đúng vậy! Bà ta sẽ đến đây vào ngày một tháng mười, tức là thứ năm tuần sau. Anh đã đề nghị bà ấy ở nhà anh.

- Ồ thật sao! Em tưởng bà ấy đến đây là để lo cho em chứ! Sao lại không ở lại nhà em?

- Cô em họ thân mến ạ, tại vì nhà cô là ngôi nhà duy nhất ở Ballyhara không được sửa chữa gì cả!

Scarlett kinh ngạc, lướt nhìn khắp căn bếp, kiếm phòng làm việc của nàng. Nàng chưa bao giờ để tâm đến nơi ở của mình - đó chỉ là chỗ tạm thời thuận tiện để theo dõi các công việc trong thành phố của nàng mà thôi.

- Trông gớm quá, phải không! Nàng nhìn nhận. Ta phải mau mau dọn dẹp cho xong ngôi nhà để em còn dọn đến.

Nàng cười gượng gạo.

- Thật tình, nàng nói tiếp, em đã quá mệt mỏi. Em sẽ rất vui mừng khi xong nốt những việc nầy để được nghỉ ngơi một chút.

Điều mà Scarlett đã cố giấu không nói ra, đó là vì công việc đối với nàng chỉ là công việc, kể từ khi những người bà con của nàng không muốn đến ở! Lời khước từ của họ đã chấm dứt niềm vui tái thiết cơ ngơi của dòng họ O Hara, bởi vì chính những người O Hara đã không muốn chia sẻ niềm vui ấy với nàng! Nàng đã cố tìm hiểu vì sao lại từ chối món quà tặng của nàng. Câu trả lời duy nhất nảy sinh trong tâm trí nàng, là họ không muốn quá gần gũi nàng, họ không thực sự yêu thương nàng, mặc dù họ vẫn tử tế với nàng. Lúc nầy đây, nàng cảm thấy mình thật cô đơn, ngay cả khi có họ, có Colum. Nàng đã xem anh như một người bạn, nhưng chính anh đã nói với nàng rằng những người khác sẽ không bao giờ đến! Anh hiểu họ, vì anh là một người trong số họ.

Lúc nầy, nàng luôn đau ê ẩm ở thắt lưng. Và đau cả ở bắp chân nữa. Bàn chân và mắt cá thì cứ phù lên đến nỗi mỗi bước đi như là một sự tra tấn đối với nàng.

Nàng bắt đầu hối tiếc đã mang thai đứa bé nầy. Nó làm nàng phát bệnh, và cũng do nó mà nàng mới có ý định mua lại Ballyhara. Và nàng còn phải chịu đựng đến những sáu tuần lễ - không, sáu tuần rưỡi - để sống dở, chết dở như thế nầy!

Phải chi mình có đủ sức lực, nàng tuyệt vọng nghĩ, thì mình sẽ gào thét lên rồi. Nhưng nàng cũng còn đủ sức để khẽ nhếch mép mỉm cười với Colum.

Anh ấy đang kiếm chuyện gì đó để nói với mình, nhưng chẳng biết nói gì. Mặc kệ, mình còn sức đâu mà giúp anh ấy! Mình chẳng còn thiết chuyện trò gì nữa.

Có tiếng gõ cửa.

- Để anh ra xem, Colum nói.

- Đấy chỉ chờ có thế là chuồn lẹ như thỏ!

Anh trở vào bếp với một gói hàng trên tay, và nụ cười bối rối trên môi.

- Đó là bà Flanagan ở hiệu tạp phẩm. Thuốc lá em đặt cho bà nội đã đến rồi đấy! Để anh thay mặt em mang lại cho bà.

- Không, Scarlett đáp và đứng dậy một cách nặng nhọc. Bà chỉ hỏi em có thứ nầy mà thôi. Anh có thế thắng ngựa và giúp em lên xe! Nhưng chính em sẽ mang thuốc lá lại cho bà.

- Anh sẽ đi cùng với em!

- Anh Colum, em ngồi một mình đã chật lắm rồi! Anh đem cỗ xe đến đây và giúp em leo lên thôi! Em van anh đấy!

Nhưng rồi mình làm sao bước xuống đây, có Chúa mới biết nổi.

"Cái ông anh Sean chẳng làm nên trò trống gì", như cách nàng vẫn gọi, đang ở nhà bà nội. Anh ta giúp nàng xuống xe và đưa tay cho nàng vịn.

- Khỏi cần, nàng vui vẻ đáp. Em tự xoay xở lấy được mà!

Sean bao giờ cũng làm nàng phát cáu. Mọi thất bại đều làm Scarlett nổi cáu, và Sean, con trai thứ ba của Patrick, là một người họ O Hara đã thất bại. Con trưởng chết, Jamie buôn bán ở Trim chứ không chịu làm nông, nên khi Patrick mất vào năm 1861, Sean trở thành người thừa kế trang trại. Hồi ấy, Sean chỉ mới ba mươi hai tuổi, và dưới con mắt anh, đó chính là điều bào chữa cho mọi thất bại của anh. Mó tay vào bất cứ việc gì, anh đều làm tồi đến mức giờ đây anh lại có thề bị mất quyền cho thuê đất.

Daniel, trên cương vị trưởng tộc, nắm toàn quyền định đoạt về các con mình và các con của Patrick.

Nhưng, dù hồi ấy đã sáu mươi bảy tuổi, ông vẫn thật thà tin tưởng ở bản thân còn hơn là tin ở Sean hoặc Seamus con ruột mình, anh ta cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi ông đã lao động suốt đời bên cạnh anh mình, bây giờ, khi Patrick đã chết, ông không thể cứ câm miệng mãi để mất hết thành quả lao động cả một đời người của hai anh em. Sean phải ra đi.

Sean ra đi thật! Nhưng chẳng xa xôi gì: anh ta về ở với bà nội. Đã từ mười hai năm nay, anh sống bám lấy bà. Anh không chịu làm bất cứ việc gì ở trang trại của Daniel. Scarlett không sao chịu nổi điều đó. Anh ta làm nàng phát điên lên được. Nàng tránh xa anh ta rất nhanh, khi nàng đã đặt được đôi chân trần và sưng phù của mình xuống đất.

- Con gái của Gerald đấy à. Bà nội nói. Gặp con, bà thấy dễ chịu quá! Katie Scarlett ạ.

Scarlett tin lời bà. Nàng bao giờ cũng tin bà nội.

- Con đem thuốc lá cho bà đây, bà Katie Scarlett, nàng vui vẻ đáp.

- Tuyệt quá! Con có muốn hút một tẩu với ta không?

- Không, cảm ơn bà. Về chuyện đó, con vẫn chưa được giống người Ireland đâu.

- Ồ, tiếc nhỉ. Còn bà, thì bà lại là người Ireland hơn ai hết! Con nhồi cho bà một tẩu vậy.

Im lặng ngự trị trong mái nhà lá nhỏ bé ngoài tiếng bập tẩu khe khẽ của bà nội. Scarlett đặt hai chân trên một chiếc ghế đẩu và nhắm mắt lại. Phút thanh thản nầy đối với nàng chẳng khác nào một niềm an ủi.

Nàng nổi giận thực sự khi nghe những tiếng la hét ở bên ngoài. Một nửa giờ đồng hồ yên tĩnh ta cũng không thể có được hay sao! Nàng chạy nhanh ra sân, sẵn sàng cho những kẻ gây huyên náo ấy một trận.

Điều đập vào mắt, khiến nàng sợ đến quên cả giận, cả cái lưng mỏi, cả đôi chân đau, quên tất cả - trừ nỗi sợ hãi. Trong sân nhà Daniel là những tên lính đi cùng bọn cảnh sát và một gã sĩ quan cưỡi ngựa, gương tuốt trần. Bọn lính đang dựng lên một cái giá ba chân bằng thân cây. Nàng khập khiễng chạy lại phía Kathleen đang khóc nức nở bên kẹt cửa.

- Lại thêm một con khác, một tên lính la lớn. Mày nhìn xem nó kỳa! Lũ Ireland khốn khổ nầy đẻ cứ như thỏ ấy! Tại sao lũ chúng nó mãi vẫn không học nổi cách đi giầy nhỉ!

- Trên giường cần quái gì giầy, một tên khác đáp lại. Cả trong bụi cây cũng chẳng cần.

Tên người Anh cất tiếng cười. Bọn cảnh sát cụp mắt xuống.

- Ông kia, Scarlett hét lớn. Ông ngồi trên ngựa kia! Ông làm cái trò gì trong trang trại nầy, với lũ người thô lỗ kia thế!

- Mày nói với tao đấy à, con đĩ kia!

Tên sĩ quan hếch chiếc mũi dài, khinh khỉnh nhìn nàng. Nàng vênh mặt, nhìn thẳng hắn - và lạnh lùng.

- Tôi không phải là con đĩ, và ông cũng chẳng phải là quí tộc dù ông có ra rả nói mình là sĩ quan đi nữa!

Hắn há hốc miệng. Lúc nầy đây, chẳng ai còn nhìn thấy cái mũi của hắn đâu nữa. Rõ ràng, chỉ có loài cá là không có mũi. Lúc nầy, trông hắn hệt như một con cá mắc cạn. Hơi nóng hừng hực của cuộc đối đầu đã trả lại cho Scarlett toàn bộ sức lực của nàng.

- Thế ra bà không phải là người Ireland, tên sĩ quan kinh ngạc. Có phải bà là cái bà người Mỹ đó không?

- Tôi là ai thì không lyên can gì tới ông! Điều tôi quan tâm là ông đang làm cái trò gì ở đây! Giải thích đi.

Tên sĩ quan chợt nhớ đến cương vị của mình. Miệng hắn ngậm lại, lưng duỗi thẳng, Scarlett để ý thấy bọn lính cũng đứng thẳng đơ như tượng gỗ, mắt theo dõi màn kịch.

- Tôi đang thi hành lệnh của chính phủ Hoàng gia Anh, nhằm trục xuất tất cả những người cư trú ở trang trại nầy, do không trả tiền thuê nhà.

Hắn huơ huơ một cuộn giấy.

Scarlett uất lên đến tận cổ. Nàng ngước mặt cao hơn.

Phía sau bọn lính, nàng nhìn thấy Daniel và các con trai bác đang chạy bổ về từ các cánh đồng, tay lăm lăm chĩa ba và gậy gộc để đánh nhau.

Rõ ràng đây là một sự lầm lẫn, Scarlett tuyên bố.

- Món tiền đó là bao nhiêu!

Nhanh lên, gấp lên giùm thằng đần mũi dài kia, nàng thầm nghĩ. Nếu một người họ O Hara lỡ tay đánh một tên lính thì người đó sẽ bị bỏ tù, hoặc tệ hại hơn nữa.

Toàn bộ màn kịch diễn biến chậm chạp. Tên sĩ quan chậm rãi mở tờ giấy. Daniel, Seamus, Thomas, Patrick và Timothy như đang đi dưới nước. Scarlett mở nút áo bìu. Các ngón tay nàng tê cóng còn những nút áo cứ trơn như mỡ lợn.

Ba mươi mốt bảng tám shillyng chín pence, tên sĩ quan đọc.

Scarlett có thể nói hắn đọc mỗi chữ phải mất cả tiếng đồng hồ! Nàng nghe tiếng la hét vọng đến từ cánh đồng và trông thấy những người đàn ông họ O Hara đang sắp tới gần, vừa chạy, vừa vung cao những nắm đấm và các thứ công cụ của họ. Nàng cuống cuồng bấu lấy sợi dây đeo ở cổ, tháo cái túi đầy tiền và hấp tấp mở ra.

Những ngón tay nàng mân mê những đồng xu và những tờ giấy bạc, và nàng lâm râm khấn nguyện.

Nàng có mang theo lương của đám thợ ở Ballyhara. Hơn năm mươi bảng. Lúc nầy, trông nàng lạnh lùng như băng giá.

Nàng gỡ sợi dây khỏi đầu rồi nhấc nhấc túi tiền trên tay.

- Trong nầy có cả tiền dư để trả công cho các người đấy quân vô lại!

Nàng vung tay ném mạnh túi tiền, đập thẳng vào miệng tên sĩ quan. Những đồng sillyng và pence văng tung toé trên áo choàng của hắn và rơi xuống đất.

- Hãy dọn sạch cái trò bừa bãi mà các người bày ra, Scarlett nói tiếp. Rồi xéo đi ngay với những thứ rác rưởi các người tha đến đây! - Nàng quay lưng lại phía bọn lính.

- Vì Chúa. Kathleen ạ, nàng thì thào. Chị chạy ra chặn cánh đàn ông ngay kẻo lại sinh chuyện bây giờ!

Mãi sau, Scarlett mới giáp mặt bác Daniel. Mặt nàng tái mét. Nếu như nàng không mang thuốc lá đến thì sao nhỉ! Nếu hôm nay, nàng không đến đây! Nàng quắc mắt nhìn ông bác rồi nổi giận.

- Sao bác không cho cháu biết bác cần tiền! Gửi tiền cho bác, cháu sẽ sung sướng biết mấy!

- Dòng họ O Hara không quen nhận bố thí. Daniel đáp.

- Bố thí ư? Giữa những người trong gia đình với nhau không thể gọi là bố thí!

Daniel nhìn nàng với vẻ mệt mỏi của người già.

- Tiền mà người ta không kiếm được bằng chính đôi tay của mình, thì đó là sự bố thí, ông nói. Bác đã nghe kể chuyện của cháu, Scarlett O Hara ạ. Khi chú em Gerald của bác bị mất trí, sao cháu không cầu cứu các anh em của chú ấy ở Savannah! Họ đều là người trong gia đình của cháu cả mà!

Scarlett thấy đôi môi mình đang run lên. Bác ấy nói đúng. Nàng đã không xin và cũng chẳng chịu nhận tiền. Nàng đã muốn một mình mang lấy gánh nặng. Niềm kiêu hãnh đã không cho phép nàng nhượng bộ bất cứ điều gì và tỏ ra yếu đuối.

- Còn hồi nạn đói thì sao! Nàng phản công, lẽ ra cha cháu đã có thể gửi đến cho bác tất cả thứ gì cha cháu có. Cả cho bác James và bác Andrew nữa! Hồi ấy các bác đã lầm. Các bác tưởng rằng nó chóng kết thúc. Khi hiểu ra tình thế thì đã quá muộn.

Nàng ngắm đôi vai thô cứng và mái đầu kiêu hãnh của ông. Và nàng chợt hiểu. Nàng cũng sẽ làm giống như thế thôi. Nàng cũng hiểu vì sao nàng đã sai lầm khi đem biếu Ballyhara thay cho mảnh đất ông đã cày cấy suốt cả cuộc đời. Điều đó sẽ tước bỏ toàn bộ ý nghĩa lao động của ông, của các con trai ông, của anh em ông, của cha ông, của cụ nội ông.

- Robert đã tăng giá thuê nhà phải không! Vì những lời nói đùa của cháu về đôi găng tay của lão chứ gì! Lão muốn qua bác, trả thù cháu đấy!

- Robert là một gã hám lợi. Không ai biết được hai việc đó có lyên quan gì với nhau không?

- Bác cho phép cháu giúp đỡ bác chứ! Đó sẽ là một vinh dự.

Scarlett đọc thấy sự đồng ý trong mắt Daniel. Rồi một ánh mắt hóm hỉnh.

- Thằng Michael, con của Patrick. Nó làm việc ở chuồng ngựa của toà nhà lớn, và cũng có nhiều ý kiến tốt về chuyện nuôi ngựa. Nó có thể đến học nghề ở Curragh, nếu có tiền để ghi tên vào học.

- Cháu cảm ơn bác đã cho cháu biết, Scarlett long trọng đáp.

- Có ai muốn ăn tối không nào, hay tôi mang đổ hết cho bầy lợn bây giờ! Kathleen la to, làm bộ giận dữ.

- Em đói muốn phát khóc lên đây! Scarlett thú nhận.

- Chị thử nghĩ xem em chị nấu ăn tồi đến mức nào!

Mình hạnh phúc biết bao, nàng thầm nghĩ. Dù có đau ê ẩm cả ngày, mình vẫn thấy hạnh phúc! Nếu như đứa bé nầy không tự hào là một người của dòng họ O Hara thì mình sẽ vặn cổ nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.