Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 207: Đồng tình




Trở lại Vĩnh Thọ cung, Trần Mạn Nhu cho người đem đồ ăn sáng bưng lên, thuận tiện phái người đi gọi Tiểu ngũ rời giường. Lúc Thái hậu sinh bệnh, liền hủy bỏ hoạt động nhóm công chúa hoàng tử thỉnh an, đối tượng Tiểu ngũ cần thỉnh an chỉ còn lại có mẹ ruột. Vì thế, Trần Mạn Nhu đau lòng khuê nữ, buổi sáng không muốn kêu khuê nữ rời giường, đợi cho đến thời điểm dùng đồ ăn sáng, mới phái người đi gọi nàng.

Thời điểm Tiểu ngũ tới, đã thanh tỉnh, nhìn lên thấy Trần Mạn Nhu liền nhào tới: "Mẫu hậu ~ "

"Bảo bối ngoan, tối qua ngủ có ngon không?" Trần Mạn Nhu ôm Tiểu ngũ hôn một cái, sau đó đem nàng đặt trên ghế, Tiểu ngũ liên tục gật đầu: "Ngủ ngon, mẫu hậu, phụ hoàng nói mang lễ vật cho ta, ta có thể trước xem lễ vật trước sao?"

Trần Mạn Nhu dừng một chút, ai đáp ứng?

Nhìn đôi mắt nhỏ đầy trông mong của khuê nữ, Trần Mạn Nhu cười một cái trước: "Lễ vật không cần nóng nảy, ăn cơm trước, chờ giữa trưa ca ca ngươi trở về, cùng nhau xem lễ vật được không?"

Tiểu ngũ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Tốt lắm, chờ ca ca trở về, cùng ca ca cùng nhau xem. Mẫu hậu, ngày hôm qua ca ca mang ta đi miêu cẩu phòng, ta muốn nuôi một con chó nhỏ, có một con chó sinh bốn tiểu bảo bảo, ta muốn nuôi cục cưng con chó nhỏ."

"Tạm thời không thể nuôi." Trần Mạn Nhu đem bát canh để trước mặt Tiểu ngũ, đưa tay chỉ chỉ Tiểu bát đang nằm trên tháp kêu a a a: "Đệ đệ ngươi còn nhỏ, vạn nhất không chú ý một cái, con chó nhỏ cào mặt đệ đệ ngươi thì làm sao bây giờ? Chờ đệ đệ ngươi hai tuổi, ngươi mới có thể nuôi chó cục cưng."

Tiểu ngũ đô đô miệng, nhìn Trần Mạn Nhu một cái, lại nhìn nhìn đệ đệ Tiểu bát, vẫn là tâm tư yêu thương đệ đệ chiếm thượng phong, chỉ có thể gật gật đầu đáp: "Tốt lắm, chờ đệ đệ hai tuổi, ta lại nuôi con chó nhỏ, vậy mẫu hậu cho người miêu cẩu phòng xem chừng con chó nhỏ kia cho ta."

"Uh, tốt, đợi lát nữa mẫu hậu phân phó một tiếng, cho người miêu cẩu phòng đem con chó nhỏ kia lưu lại cho ngươi, ai cũng không thể mang đi, nếu ngươi muốn nhìn cẩu cục cưng, phải đi miêu cẩu phòng nhìn, còn có thể mang nó đến Ngự Hoa viên đi hai vòng, nhưng không thể đưa đến Vĩnh Thọ cung, biết không?" Trần Mạn Nhu nhét một khối bánh bột mì vào miệng nàng: "Hiện tại là thời gian ăn sáng, ăn cơm trước, chờ cơm nước xong lại nói đến cẩu cục cưng của ngươi sau."

Tuy rằng không thể tự mình nuôi con chó nhỏ, nhưng là mẫu hậu đã đáp ứng mình có thể thường xuyên đi xem cẩu cục cưng, cho nên Tiểu ngũ vẫn thật cao hứng, gật gật đầu đem bánh bột mì trong miệng ăn ăn nuốt xuống, trầm mặc không lên tiếng bắt đầu dùng đồ ăn sáng.

Thừa dịp Tiểu ngũ không chú ý, Trần Mạn Nhu vội vàng đánh ánh mắt sang Lập Xuân, Lập Xuân khẽ gật đầu, lặng lẽ ra khỏi cửa làm việc.

Chờ giữa trưa Tiểu tứ tan học trở về, Tiểu ngũ lập tức chạy qua ôm thắt lưng Tiểu tứ: "Ca ca, ngươi tại sao giờ mới trở về? Vừa rồi mẫu hậu nói, phải đợi ngươi trở về mới cho ta xem lễ vật, ca ca, ngươi nói phụ hoàng cùng mẫu hậu sẽ mang lễ vật gì cho chúng ta a?"

Lúc này Tiểu tứ đã có chút bộ dáng tiểu đại nhân, đưa tay nhu nhu đầu Tiểu ngũ: "Chờ nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao? Kiên nhẫn một chút, đi, vào phòng trước, để cho ca ca thỉnh an mẫu hậu."

Tiểu ngũ bĩu môi gật đầu, đi theo Tiểu tứ vào nhà. Trần Mạn Nhu không đợi Tiểu tứ hành lễ xong, liền đưa tay đem người kéo lên, hỏi buổi sáng đã ăn no chưa trước, lúc này có đói bụng không, lại hỏi ở Sùng Văn quán có hảo hảo học tập hay không, hỏi xong một đống lớn, Tiểu ngũ đã sớm không kiên nhẫn, túm Lập Hạ đi chơi đùa giỡn.

Lúc này Trần Mạn Nhu mới thực nghiêm túc hỏi: "Tiểu tứ, gần đây trên triều đình đã xảy ra chuyện gì?"

Ngẫu nhiên Hoàng thượng cũng sẽ nói cùng Tiểu tứ một ít chuyện trên triều đình, Tiểu tứ cũng chậm chậm chuyển lực chú ý của mình từ hận cung sang triều đình, cho nên, đừng thấy Tiểu tứ còn nhỏ tuổi, nói không chừng biết nhiều chuyện so với Trần Mạn Nhu biết nhiều hơn.

Thấy Trần Mạn Nhu thực nghiêm túc, Tiểu tứ rất kinh ngạc, sờ sờ đầu, suy nghĩ trong chốc lát mới lắc đầu nói: "Không có a, gần đây trên triều đình rất bình tĩnh, chuyện gì cũng không có, a, đúng rồi, có một việc, chính là chuyện khai cấm biển, lúc trước Oa khấu cũng bị đánh ngã, có hơn nửa năm không dám xâm phạm thành trấn ven bờ, cho nên phụ hoàng đã nói vài câu chuyện trọng khai cấm biển."

Nguyên bản cấm biển là mở ra, sau lại Hoàng thượng kế vị, ngoại ưu nội hoạn, Oa khấu Khiết Đan như ong vỡ tổ, Từ Ninh vẫn không ngừng, cho nên Hoàng thượng không có biện pháp, liền cấm hải quan. Hiện tại ven bờ bình định xuống, chuyện hải quan tự nhiên liền lại được đề suất.

"Phải không? Vậy cùng Trần gia có quan hệ gì?" Trần Mạn Nhu có chút khó hiểu, Tiểu tứ lại càng không thể giải thích: "Mẫu hậu, cùng Trần gia không có quan hệ a, ngươi nghĩ như thế nào đến trong nhà ngoại tổ mẫu? Là có người nói huyên thuyên sao?"

"Không phải, là thái độ phụ hoàng ngươi rất kỳ quái a." Trần Mạn Nhu nhíu mày, đem biểu hiện không giống dĩ vãng của Hoàng thượng trong hai tháng nay nói một lần: "Nếu phụ hoàng ngươi lập lá chắn cho ai đi, cũng không thấy hắn đặc biệt sủng ái ai. Nếu không phải chuyện hậu cung, vậy chỉ có thể là chuyện trên triều đình, nguyên bản ta không rõ, nhưng là hôm qua phụ hoàng ngươi mang ta đến Trần gia, vô duyên vô cớ, hắn đi Trần gia làm cái gì?"

Khóe miệng Tiểu tứ co rút, tuy rằng hắn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ cũng là nghe phong vân trong hậu cung mà lớn lên, tự nhiên hiểu được của sủng ái Hoàng thượng đối với nữ nhân hậu cung là cái gì, mẫu hậu hắn cũng từng tự mình giảng qua, sủng ái của đế vương, là không thể dựa vào nhất.

Nhưng là, tốt xấu gì hắn cũng là đứa nhỏ thông minh, lại cùng Hoàng thượng là phụ tử ruột thịt, mấy năm nay dưới sự dẫn đường của mẫu hậu, hắn đối phụ hoàng coi như là thực chú ý, có chút hiểu biết tính tình phụ hoàng. Căn cứ quan sát của hắn, phụ hoàng như vậy là rõ ràng lấy lòng mẫu hậu thôi.

Thật giống như năm đó ở ngoại tổ gia từng thấy, thời điểm tằng ngoại tổ mẫu (bà cố ngoại) sinh khí tằng ngoại tổ phụ (ông cố ngoại), tằng ngoại tổ phụ sẽ đem mọi đều tốt, lấy lòng tằng ngoại tổ mẫu. Tuy rằng mình không biết phụ hoàng làm sai cái gì, nhưng mình có thể nhìn ra mục đích của phụ hoàng a.

Thật đáng thương, cư nhiên còn bị mẫu hậu hoài nghi.

Bất quá, mình cũng sẽ không vì phụ hoàng mà nói tốt. Tuy rằng mình thực hy vọng phụ hoàng sủng ái mẫu hậu nhất, nhưng là, chuyện người lớn tiểu hài tử không cần nhúng tay a. Hơn nữa, mẫu hậu cũng nói, trên đời này, không đáng tin nhất chính là sủng ái của đế vương, hắn không hy vọng tương lai mẫu hậu sẽ thương tâm.

"Mẫu hậu đa tâm, theo cái nhìn nhi tử, ước chừng là thời điểm mẫu hậu sinh bát đệ bị đại nạn, ngày đó phụ hoàng luôn luôn ở ngoài cửa chờ, chắc là biết mẫu hậu sinh sản thống khổ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, còn có chút thương hại mẫu hậu."

Tiểu tứ phân tích ra khuông ra dạng: "Mẫu hậu ngươi ngẫm lại, có phải từ sau khi Bát đệ sinh ra, phụ hoàng mới thay đổi thái độ?"

Trần Mạn Nhu tĩnh tâm cẩn thận nghĩ, quả thế, nếu tìm được nguyên nhân rồi, Trần Mạn Nhu cũng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay nhu đầu Tiểu tứ: "Mẫu hậu hiểu được, vẫn là Tiểu tứ hiểu rõ."

Vốn Hoàng thượng sẽ không tra, hắn là nam nhân cổ đại có được đặc điểm của nam nhân tốt, cho nên nghe được thê tử kêu thảm thiết, sinh ra thương hại chi tâm, đây mới là bình thường. Mình thật sự là suy nghĩ nhiều quá, ở trong cung sinh hoạt nhiều năm như vậy, thật sự là chuyện bé xé ra to.

"Nương nương, đã đem đồ vật đến đây." Bên này Trần Mạn Nhu vừa buông lòng, bên kia Lập Xuân tới đây hồi bẩm, Trần Mạn Nhu lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cho người ta đem Tiểu ngũ kêu lại đây: "Tiểu ngũ, lễ vật ngươi muốn, phụ hoàng ngươi đã phái người đưa tới, ngươi tới nhìn một cái thích hay không."

Tiểu ngũ đang ở bên ngoài chơi vui vẻ, nghe thấy Trần Mạn Nhu, hoan hô một tiếng liền vọt tiến vào. Lập Xuân cười khanh khách đi ra ngoài, không bao lâu liền mang theo Tiểu Hỉ Tử cùng Tiểu Nhạc Tử vào, trong tay hai người phía sau còn nâng một cái thùng khá lớn.

Lập Xuân đem thùng mở ra, Tiểu ngũ liền khẩn cấp đi qua lật xem. Bên trong có cửu liên hoàn, hoa dung ngôn, khóa lỗ ban, khóa khổng minh, trò chơi xếp hình, tiểu đồng nhân, gấu bông cùng các món đồ chơi linh tinh, trang tràn đầy một thùng, đến sơ sơ cũng có ba bốn mươi cái.

"Mẫu hậu, ta thích cái này." Tiểu ngũ vừa xem vừa kinh hô: "Di, đây là cái gì a, ca ca, chúng ta cùng nhau chơi cái này đi, Tiểu bát thích ngoạn cái gì a? Có thể cho Tiểu bát chơi đồ chơi sao?"

Trần Mạn Nhu thấy nàng còn có thể chú ý đến ca ca đệ đệ, trong lòng lại vừa lòng, đưa tay xoa xoa đầu nàng cười nói: "Các món đồ chơi đó là mẫu hậu cùng phụ hoàng mua đến tặng cho ngươi, tự ngươi lấy ra mấy thứ đưa cho ca ca đệ đệ."

Nghĩ nghĩ lại dặn dò: "Còn có bọn Nhị hoàng tỷ Nhị hoàng huynh ngươi, đều không thể quên."

Nghe được còn phải tặng cho đám người Nhị hoàng huynh, Tiểu ngũ có chút mất hứng, Tiểu tứ vội vàng trấn an nàng: "Ngươi đưa bọn họ, bọn họ phải đáp lễ cho ngươi, ngươi không lỗ vốn. Hơn nữa, trước kia mẫu hậu đã nói qua, thời điểm nên hào phóng phải hào phóng, Nhị hoàng huynh bọn họ cũng là huynh đệ tỷ muội của chúng ta, ngươi tự nhiên là phải đưa chút lễ vật cho bọn hắn. Ngươi xem thời điểm ngày lễ ngày tết, bọn họ cũng cho ngươi lễ vật sao?"

"Vậy được rồi, ngô, cái này đưa cho Nhị hoàng huynh..." Tiểu ngũ cúi đầu ở bên trong chọn lựa lấy, Trần Mạn Nhu nhìn thoáng qua, nhịn không được buồn cười, khuê nữ đúng là từ trong bụng nàng đi ra, nàng so với ai khác đều hiểu khuê nữ nhà mình, mấy thứ lấy ra, tuyệt đối là thứ nàng không thích.

Bất quá, chút chuyện nhỏ ấy không cần làm rõ, cũng không ai quy định tặng lễ vật chỉ có thể đưa thứ mình thích. Nói không chừng, Nhị hoàng tử cùng Nhị công chúa các nàng lại rất thích đâu?

Đúng rồi, đợi lát nữa còn phải giáo dục nữ nhi hạng mục công việc cần chú ý tặng lễ, chờ nàng trưởng thành, cũng không thể dựa vào tâm tính bản thân đi tặng lễ vật, đưa đến trong lòng người khác mới được.

"Tiểu ngũ đây là đang làm cái gì?" Trần Mạn Nhu đang suy xét con đường giáo dục khuê nữ nhà mình, chợt nghe thấy thanh âm Hoàng thượng ở cửa vang lên, nhịn không được khóe miệng co rút, gần đây Hoàng thượng đến tương đối có chút rất thường xuyên.

"Phụ hoàng, lễ vật ngươi mua Tiểu ngũ thực thích." Không đợi Trần Mạn Nhu trả lời, Tiểu ngũ nhào qua trước nhất, Trần Mạn Nhu nhanh chóng nháy mắt với Hoàng thượng, nhưng đừng lộ tẩy mới tốt. May mắn Hoàng thượng càng thông minh, chỉ với câu nói của Tiểu ngũ, khiến cho Hoàng thượng hiểu được tình huống trước mắt.

"Tiểu ngũ thích là tốt rồi, phụ hoàng còn mua cho Tiểu ngũ vài thứ nữa, đợi lát nữa cũng cho người đưa đến đây cho Tiểu ngũ." Hoàng thượng cười sờ sờ đầu Tiểu ngũ, nửa điểm quẫn bách vì ngày hôm qua ra đi du ngoạn đem điều kiện đã đáp ứng nữ nhi quên đi cũng không có.

"Hoàng thượng đã dùng ngọ thiện chưa?" Trần Mạn Nhu chờ hắn cùng Tiểu ngũ nói xong nói, mới tiến lên hỏi, thanh âm ôn hòa, trên mặt mang theo cười, trong giọng nói mang theo vài phần quan tâm thản nhiên, giống như trước đây, săn sóc khả ái, thập phần đươc người thích.

Chính là, xem vào mắt Hoàng thượng, lại đối chiếu ngày với hôm qua Trần Mạn Nhu lộ ra vài phần thật tình, có chút không quá cao hứng, đây là lại lui trở về?

Chẳng lẽ là mình làm sai chỗ nào? Hoặc là nói, là tiểu thê tử của mình hiểu lầm cái gì? Nghĩ, Hoàng thượng liền nhịn không được nhíu mày, Trần Mạn Nhu đứng ở một bên còn tưởng rằng Hoàng thượng tức giận, cười đều trên mặt mang theo vài phần cẩn thận: "Hoàng thượng?"

Hoàng thượng nhướng mi, khóe miệng loan loan: "Còn chưa có, vừa lúc ở Nhu nhi nơi này dùng bữa, Nhu nhi sẽ không ghét bỏ ta đi?" Mặc kệ là nguyên nhân gì gì, lúc này không thể dọa đến tiểu thê tử của mình mới được.

"Hoàng thượng có thể ở trong này dùng bữa, thiếp cao hứng còn không kịp đâu." Trần Mạn Nhu vội vàng cười nói, xoay người đi phân phó người chuẩn bị ngọ thiện.

Hoàng thượng cúi đầu chống lại ánh mắt Tiểu tứ, ngô, đồng tình?

Ngẩn người, Hoàng thượng nheo mắt, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười, nữ nhân này, quả nhiên là giống như con thỏ nhỏ, ngày thường ôn dịu ngoan thuận, nhìn thập phần nhu thuận giống như con thỏ nhỏ, nhưng là một khi gặp chuyện, liền lập tức lui lại, cho dù là đối phương đưa đến một cây cà rốt, nàng cũng hiểu được cà rốt kia không phải dùng để ăn, mà là dùng để đánh nàng.

Quên đi quên đi, gặp gỡ một nương tử nhát gan như vậy, mình nhiều lắm là nửa đời sau vất vả chút. Mặc kệ thế nào, nàng đã là nương tử của mình. Cuộc sống trước kia cũng rất tốt, chính là nương tử thiếu chút cảm xúc chân thật, về sau mình không chỉ phải che chở nàng không cho nàng chịu ủy khuất, còn phải chọc chọc làm nàng lộ ra chút cảm xúc mới được.

Không nghĩ tới con thỏ nhỏ không tin mình, ai, lão phu lão thê, nàng không tin mình còn có thể ép buộc nàng sao? Chỉ cần trong mắt trong lòng nàng chỉ nhìn thấy một mình mình là được. Lâu ngày thấy nhân tâm, vẫn là thực có đạo lý.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàng thượng tỏ vẻ, nóng vội đi lầm đường, về sau vẫn là đi trở về đường xưa đi... Đừng ép buộc, nhân sinh ép buộc không dậy nổi a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.