Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 133: Du thuyết




Trước công chúng, Trần Mạn Nhu cũng không tiện cự tuyệt, đành phải cười gật gật đầu: "Vậy bản cung là có nhãn phúc, đồ của Thục phi còn cần xem xét sao? Bất quá, một chuyến này cũng không phải uổng công, quay về Thục phi nên để cho bản cung mượn bức hoạ kia hai ba ngày."

Sắc mặt Thục phi cứng ngắc một chút, lập tức cười gật đầu: "Đó là tự nhiên, Quý phi nương nương luôn luôn thích những thứ này, nếu là chính phẩm, để trong tay người thô bỉ như thiếp, chỉ sợ cũng mai một, còn không bằng để cho Quý phi nương nương quan sát vài ngày đâu."

Về phần rốt cuộc là quan sát mấy ngày, cái này không nói chính xác. Đừng nhìn chỉ là một bức họa, nhưng là thời Đông Tấn, xuất ra đi mười vạn lượng bạc cũng không nhất định có thể mua được, Trần Mạn Nhu hai ba câu nói, đã đem bức họa kia cầm đi, trong lòng Thục phi có bao nhiêu hận.

Trần Mạn Nhu cư cao lâm hạ nhìn Thục phi rũ mi mắt che khuất tức giận trong mắt, tươi cười trên môi càng thêm dịu dàng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thục phi: "Vậy nên đa tạ hảo ý của Thục phi, như thế, chúng ta lúc này liền đi qua đi."

Thục phi cười làm lành hành lễ, đưa Trần quý phi lên giá liễn trước, quay đầu mới lên cỗ kiệu của mình bên cạnh, hai người một trước một sau hướng Dực Khôn cung đi đến.

Nhị hoàng tử đã bắt đầu đến Sùng Văn quán, lúc này Dực Khôn cung thật ra không có người khác. Đến nội thất, hai người dựa theo phân vị cao thấp ngồi xuống, Thục phi sai người dâng nước trà điểm tâm tiến vào: "Quý phi tỷ tỷ cũng nếm thử trà của thiếp, lá trà này là bích loa xuân mấy ngày trước Hoàng thượng ban thưởng, thiếp nghe nói Quý phi nương nương luôn luôn thích bích loa xuân, cố ý để lại một ít, Quý phi nương nương nếu cảm thấy tốt, thời điểm trở về thiếp cho người mang theo cho ngài."

"Cái này không cần, tuy rằng ta thích bích loa xuân, ngày thường cũng không phải không nó thì không thể." Trần Mạn Nhu cười nói, bưng ly trà nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Thục phi: "Nhị hoàng tử vài ngày trước đến Sùng Văn quán, bản cung còn không có hảo hảo chúc mừng Thục phi đâu, Nhị hoàng tử ngày thường kính cẩn hữu lễ, ôn hòa trầm ổn, lại cố gắng đọc sách, là mầm non tốt, Thục phi ngày sau thật có phúc."

Trên mặt Thục phi lộ ra vài phần tươi cười, cũng mang theo vài phần chân ý, lắc đầu nói: "Thiếp thật ra không cầu tương lai hắn có thể có nhiều tiền đồ, chỉ ngày sau bình an thuận lợi cả đời là được. Lại nói, Tứ hoàng tử cũng sắp đến tuổi, Quý phi nương nương đã thay Tứ hoàng tử tuyển thư đồng? Nếu thiếp không có nhớ lầm, cháu nhà mẹ đẻ Quý phi nương nương, năm nay tuổi vừa tuổi đi?"

"Còn không có tuyển, cháu nhà mẹ đẻ ta tuy rằng tuổi tương đương, nhưng đã bắt đầu đọc sách, ta thật không muốn làm chậm trễ hắn. Việc này xem Hoàng thượng quyết định như thế nào, bản cung cũng không nhúng tay vào được." Trần Mạn Nhu cũng lắc đầu, Thục phi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là thiếp nông cạn, Quý phi nương nương đừng để ý."

"Vô phương." Trần Mạn Nhu cười nói, nhìn bên trong chung quanh một vòng, thấy Thục phi không nói lời nào, đang định nhắc tới bức họa kia, Thục phi như là cùng nàng tâm hữu linh tê, cười nói: "Xem thiếp kìa, thấy Quý phi nương nương, trong lòng cao hứng, liền quên chính sự, thỉnh Quý phi nương nương chờ, thiếp đi lấy bức họa kia đến đây."

Trần Mạn Nhu hơi nhíu mi: "Bức họa kia còn trong khố phòng?"

"Cũng không phải, chính là bức họa kia có chút trân quý, tuy rằng là để trong thư phòng, người bên ngoài cũng không thể tùy ý chạm vào, vẫn là thiếp tự mình đi qua lấy mới yên tâm." Thục phi vội vàng cười nói, nàng cũng nghe ra ý tứ Trần Mạn Nhu, nói tiếp: "Bất quá, là thiếp suy nghĩ không chu toàn, không tẫn trách, nếu thiếp đem nương nương mời đi theo, cũng không thể để nương nương một mình ở trong này, không bằng thiếp cho Mạnh tiểu nghi đến đây cùng Quý phi nương nương trước?"

Mạnh tiểu nghi, phân vị tòng thất phẩm tiểu nghi, là đại cung nữ Vân Mạn bên người Thục phi năm đó thị tẩm, sau đó tăng lên. Mạnh tiểu nghi là thời điểm Thục phi tiến cung Mạnh phủ đưa vào, là người trong Mạnh phủ sinh ra. Bởi vì hầu hạ Thục phi cũng coi như có công, cho nên được ban thưởng họ chủ, Mạnh tiểu nghi cũng đi theo họ Mạnh.

Trần Mạn Nhu hơi gật gật đầu: "Cũng nên như thế, cho nàng đến đây trước đi."

Thục phi lập tức gọi người, cho người tuyên Mạnh tiểu nghi đến đây. Mạnh tiểu nghi bây giờ thay đổi một thân cung trang, cùng bộ dáng cung nhân lúc có khác biệt rất lớn, ngày thường phân vị nàng thấp, không có tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu, cho nên, số lần Trần Mạn Nhu nhìn thấy Mạnh tiểu nghi, thật đúng là một bàn tay cũng đếm hết.

"Mạnh tiểu nghi không cần đa lễ, ngồi đi." Chờ Mạnh tiểu nghi hành lễ, Trần Mạn Nhu mới lên tiếng nói, Mạnh tiểu nghi quay đầu nhìn nhìn Thục phi, thấy Thục phi không phản đối, khôn ngoan cúi đầu tạ ơn: "Tạ Quý phi nương nương ân điển."

Thục phi lúc này mới xoay người đi thư phòng, Trần Mạn Nhu cùng Mạnh tiểu nghi cũng cũng không có cái gì có thể nói, một người cúi đầu không nói lời nào, một người đơn giản nhìn bồn cảnh bên cạnh án. Bồn cảnh kia là từ một khối thuý ngọc khắc hình mà thành, nùng lam đạm thúy, biến hóa kiều diễm, thập phần xinh đẹp.

Trần Mạn Nhu đang xem đến nhập thần, chợt nghe Mạnh tiểu nghi nói: "Nương nương, nước trà của ngài đã lạnh, có muốn thiếp giúp ngài đổi một ly?"

"Không cần, bản cung ở Vĩnh Thọ cung đã uống không ít nước trà, lúc này cũng không khát." Trần Mạn Nhu lắc đầu, thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn vòng tay trên cổ tay Mạnh tiểu nghi, cười nói: "Xem ra Thục phi đối đãi ngươi cũng không bạc, vòng tay này, là Thục phi ban thưởng đi?"

"Hồi nương nương, đúng vậy." Mạnh tiểu nghi đưa tay sờ sờ vòng tay kia, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lướt qua Trần Mạn Nhu: "Một đoạn thời gian không gặp, nương nương càng xinh đẹp hiền lành. Thiếp nghe nói, Tứ hoàng tử cũng thông minh hoạt bát, nương nương thật đúng là có phúc khí."

"Tiểu tứ là hài tử rất nghịch ngợm." Trần Mạn Nhu chỉ tiếp một câu như vậy, Mạnh tiểu nghi hình như là có chút sốt ruột, nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, cẩn thận nghe trong chốc lát, xác định không ai đến đây, Mạnh tiểu nghi mới nhanh chóng nói một câu: "Nương nương, phía trước Tứ hoàng tử, còn có một Tam hoàng tử đâu."

Trần Mạn Nhu cảm thấy chấn động, lúc này mới thật sự đánh giá Mạnh tiểu nghi một phen, Mạnh tiểu nghi cũng không thèm nhắc lại, chỉ cúi đầu nhìn hoa thêu trên váy mình.

Không bao lâu, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Trần Mạn Nhu bưng ly trà, cũng không uống, cầm nắp chén đảo lá trà. Thục phi tiến vào, đầu tiên là khoát tay ý bảo Mạnh tiểu nghi đi ra ngoài, Mạnh tiểu nghi hành lễ, trộm nhìn qua Trần Mạn Nhu, mới xoay người ra cửa phòng.

Thục phi tự mình mở hòm ôm trong tay ra, thật cẩn thận từ bên trong lấy ra một bức họa: "Quý phi nương nương, chúng ta đến bàn bên kia xem?"

Trần Mạn Nhu đứng dậy, đi theo Thục phi đến một bên, Thục phi đem bức họa mở ra đặt trên bàn, là một bộ hùng ưng giương cánh đồ, phía dưới là núi cao nguy nga, mặt trên là một hùng ưng bay cao tận trời, chỉnh thể bức họa sắc bén, thập phần đại khí.

"Quý phi nương nương, thỉnh nhìn xem." Thục phi ở một bên làm động, Trần Mạn Nhu cúi đầu thật sự xem bức họa kia, bố cục, cách đặt bút, cùng với con dấu, đều là thật. Trần Mạn Nhu kinh ngạc cảm thán nói: "Bức họa này là thật, Cố Khải Chi luôn luôn lấy ảnh tả người, vẽ phật tượng, cầm thú, sơn thủy linh tinh trứ danh, hơn nữa giỏi về lấy hình viết thần, bức họa này, chỉ khí thế bề ngoài, còn có □ là thực."

"Thiếp cũng biết bức họa này là thật, bất quá, thiếp không phải xem giấy viết cái gì, thiếp là nhìn chỗ này." Thục phi đưa tay chỉ chỉ, Trần Mạn Nhu theo ngón tay nàng nhìn xuống, chỉ thấy ngọn núi, có một tổ chim ưng, phía dưới còn có một điểm đen, nếu là liên tưởng rộng ra, giống như là một con ưng non đang từ bên trong ngã ra.

"Nương nương, thiếp nghe nói, loại phi cầm như chim ưng, có một đặc điểm, một lần chỉ sinh một ưng con. Nếu là không cẩn thận sinh nhiều hơn, cũng chỉ lưu lại một con. Chim ưng sẽ từ trong tổ, đem ưng non hất văng ra, mệnh tốt, tư chất tốt, có thể nhất phi trùng thiên, sau đó sống sót. Tư chất không tốt, vận khí kém, cũng chỉ có thể rơi xuống, ngã chết ở trong sơn cốc."

Thục phi chậm rãi nói, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu nhìn Thục phi, chỉ thấy Thục phi điểm điểm trên bức hoạ: "Nương nương, loại phương pháp này nghe qua rất tàn nhẫn, nhưng cũng là phương pháp chim ưng kéo dài huyết mạch cường đại tốt nhất, ngài nói đúng không?"

"Giữa động vật, vốn là cường giả sinh tồn, ngươi nói nhất phi trùng thiên, khả năng lúc đó sống sót bay đến trời cao. Nhưng là, cũng có thể là gặp các loại chim khác, thời điểm này, có thể không phải chuyện chim ưng có thể giãi quyết."

Trần Mạn Nhu lại quay đầu nhìn bức họa: "Vốn bản cung còn nghĩ, bức họa này nếu là bút tích thực, bản cung liền mượn xem hai ngày, hiện tại xem ra, ngược lại bản cung không có phúc khí này. Bức họa này tuy rằng là thật, ý cảnh ở trên, bản cung cũng có thể lĩnh hội. Huống chi, Tiểu tứ của bản cung còn nhỏ tuổi, đột nhiên nhìn thấy bức hoạ khí thế cường đại như thế, nói không chừng còn có thể bị dọa đâu."

"Nương nương thật đúng là đủ cẩn thận." Thục phi chậm rãi đem bức họa kia cuộn lại: "Ưng non nếu không rèn luyện, chỉ sợ ngày sau cánh sẽ thành vật trang trí. Ưng non bay lên, mặc dù có khả năng sẽ gặp loài chim khác, nhưng là, so với chưa từng bay lên thì mạnh hơn."

Thấy thần sắc Trần Mạn Nhu bình thản, hoàn toàn không có hoảng sợ bối rối tâm động, Thục phi hơi có chút thất bại: "Quý phi chẳng lẽ vốn không có vì Tiểu tứ nghĩ tới ngày sau?"

Trần Mạn Nhu thổi phù một tiếng bật cười: "Bản cung còn có cái gì có thể nghĩ? Hiện tại Tiểu tứ có phụ hoàng hắn chiếu khán, ngày sau có Đại hoàng tử chiếu khán, ta một phụ nhân trong thâm cung, có thể vì Tiểu tứ lao tâm làm cái gì?"

Đây là ám không được thì đến minh? Thục phi tại sao còn có tự tin nhưng lời hôm nay, mình sẽ không truyền cho Hoàng hậu nghe? Trong cung ai chẳng biết, Trần Mạn Nhu nàng là trung tâm với Hoàng hậu nương nương nhất?

Hoặc là, nàng là chắc chắc mình khẳng định sẽ không nói?

Đúng rồi, mặc kệ là ai sinh hoàng tử, đều có khả năng sẽ nghĩ đến vị trí kia. Thục phi ước chừng nghĩ rằng, cho dù mình hôm nay không đáp ứng thỉnh cầu liên minh của nàng, cũng sẽ có chút động tâm, sau đó ngày sau sẽ vì Tiểu tứ bố trí mưu đồ, những lời này, tự nhiên sẽ không nói cho Hoàng hậu.

Không, không đúng, nếu mình vì Tiểu tứ mưu đồ, Nhị hoàng tử ở phía trước là một đại uy hiếp, đến lúc đó mình nói cho Hoàng hậu suy tính củ Thục phi, vậy Hoàng hậu tất nhiên là sẽ trừ bỏ nhị hoàng tử trước.

Cứ như vậy, Tiểu tứ của mình được lợi. Cho nên, mình cũng không phải giữ bí mật này, nói với Hoàng hậu, mới có lợi nhất.

Trần Mạn Nhu dựa theo Thục phi ý nghĩ, từng chút từng chút phân tích, nàng kỳ thật là chắc chắc mình khẳng định sẽ nói với Hoàng hậu, sau đó đến trả đũa?

Suy nghĩ của Thục phi luôn luôn quỷ dị, Trần Mạn Nhu rất muốn bổ đầu Thục phi ra nhìn xem, nàng rốt cuộc là muốn mình nói với Hoàng hậu hay là không muốn mình nói với Hoàng hậu?

"Quý phi nương nương làm sao chắc chắc về sau Đại hoàng tử có thể chiếu khán Tứ hoàng tử đâu?" Thục phi cười nói, thỉnh Trần Mạn Nhu tiếp tục ngồi xuống, mới chậm rãi tiếp tục nói: "Từ Ninh thái hậu mấy năm gần đây, vẫn ru rú trong nhà, ngày thường cũng luôn ở tiểu phật đường. Quý phi sẽ không cho rằng, Từ Ninh thái hậu thật sự một chút sự tình cũng không làm đi? Cửu vương gia là cùng tuổi với Đại hoàng tử đâu."

Được rồi, hiện tại Trần Mạn Nhu lại cảm thấy, ước chừng Thục phi chắc chắc mình sẽ không nói cho Hoàng hậu nghe. Đầu tiên phân tích cho mình, Từ Ninh cùng Hoàng hậu là không chết không ngừng, sau đó Đại hoàng tử sẽ không có đất diễn, chỉ còn lại Nhị hoàng tử của nàng, kế tiếp, khẳng định là lợi dụ.

Quả nhiên, Trần Mạn Nhu vừa khẳng định xong, chợt nghe Thục phi tiếp tục nói: "Nếu Đại hoàng tử vạn nhất bất hạnh, Hoàng thượng nhưng là muốn bên trong những hoàng tử chọn lựa, có ai có ưu thế so với trưởng tử? Nếu một ngày kia, Nhị hoàng tử có thể cùng giống như hùng ưng, thiếp nhất định sẽ cùng Quý phi nương nương tỷ muội tương xứng, giống như vị ở Từ An cung cùng vị ở Từ Ninh cung."

Trần Mạn Nhu cười lắc đầu: "Thục phi cũng thật hay nói giỡn, vốn bản cung còn cảm thấy, cho dù Thục phi cùng bản cung không quá thân thiện, cũng tuyệt đối không bất hòa. Không nghĩ tới, Thục phi ngược lại cảm thấy quan hệ của chúng ta giống như Từ An thái hậu cùng Từ Ninh thái hậu. Thật sự là, trong lòng bản cung rất khổ sở."

Thấy Thục phi ngẩn người, tươi cười trên mặt Trần Mạn Nhu càng sâu: "Chính là, bản cung tuy rằng khổ sở, có câu vẫn muốn nói cho Thục phi nghe, ngày sau, mặc kệ Thục phi lấy ai làm đề, đều phải cân nhắc một chút, cũng không phải tất cả mọi người có thể để cho Thục phi tự so sánh. Thời gian cũng không sớm, bản cung lo lắng Tiểu tứ một mình ở lại Chung Túy cung, tạm thời cáo từ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.