Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 79: Xảo quyệt




Edit: Ớt Hiểm

Khi Ôn Như Ngôn mặt bộ y phục màu hồng tím đính hạt châu lên người, ngay cả Lăng Nhã cũng giật mình, Ôn Như Ngôn vốn là một nữ nhân uyển chuyển, ẩn sau đó là vài phần tao nhã trang trọng, nhưng vì hàng ngày nàng thích đơn giản, không muốn tranh sủng đoạt tình, nên không hao phí tâm tư trau chuốt, bây giờ trang điểm tỉ mỉ một chút thì dĩ nhiên là xinh đẹp tuyệt vời, mê mẩn mắt người.

Lăng Nhã lấy sợi dây chuyền minh châu và đôi khuyên tai làm bằng lông Oanh vũ đính ngọc trai thay cho trang sức đơn giản trên người Ôn Như Ngôn, ngắm nghía thật kỹ rồi nàng mới cười nói: “Tốt quá, như vầy mới đúng chứ, chắc là Bối lặc gia vừa nhìn đã khó mà quên được.”

Có lẽ do tâm tư thay đổi, nên cả con người thoạt nhìn cũng không giống với trước kia. Ôn Như Ngôn chạm chạm vào đóa hoa Tường vi phía sau búi tóc, nhẹ nhàng nói: “Dựa vào nhan sắc thì bao lâu chứ, cuối cùng cũng phải có lòng mới được.” Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lăng Nhã, trong mắt có một tia mờ ảo: “Thật ra muội muội nói không sai, chẳng lẽ sống cô quạnh cả đời, chỉ mới có năm năm thôi mà ta đã bắt đầu cảm thấy một ngày dài như một năm rồi, rồi mười năm hai mươi năm tới ta làm cách nào để trải qua đây, cuối cùng cũng phải có chút hi vọng thì mới ổn, mà hài tử...” Nói tới đây, giọng của Ôn Như Ngôn nhạt nhẽo như đám mấy phía chân trời, hai má nàng ửng đỏ: “Đó chính là hạnh phúc duy nhất mà nữ nhân chúng ta có thể nắm trong tay, ta thật sự muốn có một hài tử thuộc về mình, như lời muội nói, nhìn nó lớn lên, nhìn nó thành gia lập nghiệp.”

“Nhất định tỷ tỷ sẽ được như ý nguyện.” Lăng Nhã nắm chặt tay Ôn Như Ngôn mà thổn thức.

“Ta hi vọng hài tử của muội sẽ cùng làm bạn với nó.” Ôn Như Ngôn đáp lại nàng bằng một nụ cười không thể nào tươi hơn được, nàng thật may mắn, ở trong một nơi ta gạt người người lừa ta này mà có được một tình cảm tỷ muội tin tưởng nhau hoàn toàn như vậy, trời cao đối với nàng cũng không tệ. Khi Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn cùng xuất hiện ở Hàm Nguyên cư, đúng như nàng đoán, Ôn Như Ngôn bỗng nhiên rực rỡ hẳn lên đã thu hút ánh mắt của biết bao người, bao gồm cả Dận Chân, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, còn mấy người Niên thị thì sắc mặt lại hơi khó coi.

Vừa nhìn thấy Dận Chân, trái tim Lăng Nhã liền run lên, xa nhau hai tháng, Dận Chân đã ốm đi rất nhiều, thần sắc cũng không được tốt cho lắm, chắc là do bôn ba mệt nhọc, không được nghỉ ngơi thoải mái.

Đợi hai người nàng hành lễ xong rồi Na Lạp thị mới gật đầu cười nói: “Ngồi xuống hết đi, không thể tưởng tượng được Ôn cách cách lại xinh đẹp đến mức này, vậy mà trước giờ ta không phát hiện ra.”

Ôn Như Ngôn vừa mới ngồi xuống, nghe vậy thì vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Thiếp thân xấu xí không xứng với lời ngợi khen của đích phúc tấn.”

“Ta chỉ có gì nói đó mà thôi, muội không cần khiêm tốn.” Na Lạp thị quay qua nói với Dận Chân: “Bối lặc gia thấy đúng không?”

Dận Chân nhìn kỹ hơn rồi mở giọng ôn hòa: “Đúng là có dung mạo hơn người, y phục này rất hợp với nàng, đừng mặc những y phục quá đơn giản như trước đây nữa, lát nữa ta sẽ bảo Cao Phúc đưa tới chỗ nàng thêm mấy cuộn vải đẹp.” Hắn vừa dứt lời thì Na Lạp thị đã quay qua nói với Phỉ Thúy: “Ngươi cũng đi lấy cuộn gấm Văn cẩm Phượng hoàng của ta tới đây, lát nữa gửi cho Ôn cách cách cầm về.”

Chân mày Dận Chân hơi nhướn lên: “Ta nhớ đó là cuộn vải lần trước Nghạch nương ban thưởng cho nàng mà, chỉ ban cho mỗi nàng và Tố Ngôn thôi, Tố Ngôn đã may thành y phục, còn nàng mãi vẫn không chịu dùng, còn nói hoa văn trên đó rất đẹp, cắt ra thì quá tiếc.”

Na Lạp thị xoay xoay chiếc vòng san hô trên cổ tay, nói: “Thiếp thân nào có luyến tiếc gì, tại thiếp thân thấy bản thân mình không hợp với màu sắc và hoa văn trên vải, nên không muốn uổng phí nó thôi. Ôn cách cách da trắng như tuyết, dung mạo xuất sắc, là người thích hợp nhất với cuộn Văn cẩm Phượng hoàng đó, sẽ không phí hoài một cuộn vải đẹp.”

“Tỷ tỷ thật là hào phóng, Tống cẩm này mỗi năm chỉ có mấy cuộn, vậy mà tỷ tỷ cũng dám tặng đi, thật khiến bọn muội hổ thẹn.” Niên thị cười như không cười, phủi váy nói.

“Đều là tỷ muội một nhà tính toán gì chứ, nếu muội muội thích bất cứ thứ gì trong Hàm Nguyên cư này của ta, chỉ cần mở miệng, tỷ tỷ ta nhất định sẽ tặng ngay cho muội, chỉ sợ không vừa mắt muội mà thôi, ai chẳng biết Bối lặc gia thương yêu muội muội nhất, có gì tốt đều đưa tới Hướng Vân các của muội trước tiên.” Na Lạp thị vui vẻ cười nói.

Hướng Vân các là nơi Dận Chân ban riêng cho Niên thị làm chỗ ở sau khi nàng nhập phủ, Hướng Vân các nghĩa là mây bay lên cao, mềm mại xinh đẹp. Tuy không hoa lệ tao nhã bằng Linh Lung các, nhưng cũng rất xa hoa lộng lẫy. Có điều Niên thị đối với việc này cứ luôn canh cánh trong lòng, nàng thấy Lý thị chẳng có đủ tài đức để có thể ở một chỗ tốt hơn mình, chẳng qua chỉ là nhập phủ trước vài năm, lại có vận khí tốt sinh được một nữ nhi, luận về gia thế cũng như dung mạo, sao có thể so sánh được với mình.

Niên thị chỉ cười mà không đáp, nét mặt thì dương dương tự đắc, trước giờ nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng chẳng cần phải thèm muốn đồ của ai, nếu có gì không vừa ý, chỉ cần nghĩ cách trừ bỏ là được.

Ôn Như Ngôn tạ ơn xong rồi mới ngồi xuống, nàng và Lăng Nhã nhìn nhau, có được tất có mất, hôm nay nàng xinh đẹp, tuy thu hút được sự chú ý của Dận Chân, nhưng cũng bị Niên thị đố kỵ, có điều, cho dù không có hôm nay, thì Niên thị cũng chẳng chịu bỏ qua cho các nàng.

“Bối lặc gia, chuyến đi Giang Tây lần này của ngài đến hơn hai tháng, ngay cả năm mới cũng không kịp về, thiếp thân nghe phòng công báo nói là tháng mười một ngài đã gom bạc xong rồi mà?” Người hỏi là Lý thị, tới giờ tính ra nàng đã có thai bảy tháng, bụng to lên, có điều ẩn dưới lớp y phục của nàng, hài tử cũng chỉ là một cái gối bông, nàng là người rõ nhất.

“Đúng vậy, từ Giang Tây về tới kinh thành chỉ tốn mất mười ngày, sao Bối lặc gia lại đi hơn cả tháng? Khiến cho mấy người thiếp thân lo lắng vô cùng.” Qua Nhĩ Giai thị cũng hỏi.

“Lẽ ra là đã về sớm, nhưng trên đường gặp vài việc nên phải nán lại.” Dận Chân bâng quơ trả lời, còn gặp việc gì thì dĩ nhiên hắn không nói thêm một chữ, như vậy lại khiến mọi người thêm tò mò, âm thầm đoán già đoán non, rốt cuộtc là chuyện gì mà lại kéo dài lâu đến vậy.

“Muội muội, muội có cảm thấy hôm nay dáng ngồi của Bối lặc gia có chút kỳ lạ hay không?” Ôn Như Ngôn chạm chạm vào khuỷu tay của Lăng Nhã, nhỏ giọng nói, từ lúc vừa tiến nào nàng đã phát hiện ra lưng của Dận Chân thẳng đơ, mà nãy giờ cũng chưa từng động đậy.

Theo ánh mắt của Ôn Như Ngôn, Lăng Nhã kín đáo liếc nhìn Dận Chân nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, nàng liền cười khẽ: “Có gì lạ đâu chứ, không lẽ do lâu quá tỷ tỷ chưa gặp Bối lặc gia nên xa lạ? Nhưng mà tỷ tỷ cứ yên tâm, sau này chắc chắn tỷ sẽ gặp Bối lặc gia thường xuyên, đến lúc đó sẽ rất là quen thuộc.”

Ôn Như Ngôn nghe vậy thì vừa giận vừa thẹn, lén đánh nhẹ Lăng Nhã một cái, nói: “Lá gan của nha đầu muội ngày càng lớn, ngay cả tỷ tỷ mà cũng dám trêu chọc.”

Sau khi Dận Chân hỏi thăm tình hình trong phủ vào thời gian mình vắng mặt xong, ánh mắt hắn chuyển qua Lăng Nhã, hỏi bằng một giọng đầy âu yếm: “Nàng có ổn không? Có xảy ra chuyện gì không?”

Lăng Nhã vội thu lại nụ cười trên môi, đứng dậy trả lời: “Phiền Bối lặc gia quan tâm, thiếp thân mọi thứ đều ổn.” Nàng biết Dận Chân vẫn luôn nhớ những chuyện của mình thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cảm động nói chẳng thành lời.

Trên đời này không có bức tường nào che được gió, Vương Bảo cũng đã chết rồi, chuyện Lăng Nhã từng bị người hạ Mê Hồn hương vào trong than nên mới gặp ma gặp quỷ trước đây, mọi người trong phủ đều đã biết, nay nghe Dận Chân nhắc lại, Niên thị nhấp một ngụm trà rồi thờ ơ nói: “Nói tới chuyện này, trong lòng thiếp thân vẫn luôn có một câu hỏi, không biếu có nên nói ra hay không?” 

Dận Chân ho nhẹ: “Nàng muốn nói gì thì cứ nói, từ khi nào lại trở nên ấp a ấp úng như vậy?”

“Bối lặc gia không sao chứ?” Na Lạp thị thấy hắn ho thì lo lắng hỏi, ánh mắt đầy quan tâm, Dận Chân xua tay cười: “Không sao, cổ họng hơi ngứa một chút thôi, uống miếng trà là ổn.”

Ánh mắt Niên thị chuyển động rồi dừng lại trên người Lăng Nhã: “Muội muội nói là Vương Bảo bị người khác sai khiến trộn Mê Hồn hương vào trong ngân thán của muội muội, khoan nhắc tới Mê Hồn hương là thứ gì, ai trong chúng ta cũng chưa từng nghe qua. Riêng việc Vương Bảo, hắn chỉ là một hạ nhân thì lấy đâu ra lá gan lớn tới vậy, dám hạ dược với chủ tử chứ, không lẽ hắn không nghĩ được khi sự việc bại lộ thì ngay cả mạng cũng không còn sao?”

Ánh mắt Lăng Nhã hơi sáng lên, xẹt qua mặt Qua Nhĩ Giai thị đang ngồi sát bên nàng, nàng ta vẫn cứ an tĩnh uống trà, giống như mình chẳng có chút can hệ gì tới chuyện này vậy, cái gọi là ‘hỉ nộ bất lộ’, chính là như vậy, điều này chứng tỏ Qua Nhĩ Giai thị quả thật đáng sợ, bởi vì người như nàng ta sẽ không bao giờ để lộ ra bất cứ sơ hở nào cho người khác nắm thóp, mà người có thể khống chế nàng ta, còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.

“Vương Bảo và Tiểu Tứ đều là dân cờ bạc, vì tiền mà bí quá hóa liều thì có gì lạ đâu, muội muội suy nghĩ nhiều rồi phải không?” Na Lạp thị không đồng tình, còn Dận Chân dù chưa nói gì, nhưng cũng có biểu hiện tán thành.

Niên thị dừng nụ cười nhạt lại, tháo chiếc khuyên vàng nạm Phỉ thúy trên tai xuống, nói: “Nói vậy cũng không sai, thế thì tại sao hắn lại tự vẫn chứ? Nghe nói là Lăng phúc tấn cũng đã tính tha mạng cho hắn, chỉ cần hắn chịu nói ra ai là người chủ mưu ở phía sau thôi. Đã thuyết phục được rồi, đối với một tên không biết chữ ‘trung thành’ viết ra sao như hắn, rõ ràng là thoát được một kiếp, vậy thì tại sao hắn thà chết cũng phải giữ bí mật cho kẻ chủ mưu?”

“Chuyện này...” Na Lạp thị không ngờ Niên thị suy nghĩ vấn đề thấu đáo đến thế, nên trong nhất thời không biết đối đáp ra sao, ngay cả Dận Chân cũng giật mình, đúng là lúc đó hắn không nghĩ tới việc này, rồi lại gặp ngay lúc Hoàng Hà lũ lụt phải vội vã vào cung, nên giờ nghe Niên thị nhắc tới, hắn mới phát hiện ra còn có điểm kỳ lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.