Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 42: Bức người




Edit: Ớt Hiểm

“Vậy sao không vào trong xe ngựa mà ngồi? Tay lạnh muốn sắp đóng băng luôn rồi này, lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?” Na Lạp thị xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của Lăng Nhã, giọng đầy trách móc.

Lăng Nhã cúi đầu không nói gì, còn Lý thị thì vỗ vỗ tay áo thêu hoa, mỉm cười: “Đó là xe ngựa Kim Đỉnh, trừ người và Bối lặc gia ra thì ai trong chúng ta cũng không dám tự ý leo lên đâu.”

Na Lạp thị thương tình nhìn Lăng Nhã, nói: “Chẳng phải lát nữa cũng cùng nhau vào cung hay sao, muội đó, cái gì cũng tốt nhưng lại quá câu nệ, chút xíu phép tắc cũng không dám vượt, tuy nói là phải tuân thủ lễ nghi, nhưng sức khỏe cũng quan trọng, để bệnh giống ta thì lúc đó có hối hận cũng không kịp.”

Lăng Nhã cười nhẹ: “Đích phúc tấn đừng nghe Mặc Ngọc nói bậy, thiếp thân đến sớm hơn người và Lý phúc tấn không bao lâu, chưa kể thân thể thiếp thân khỏe mạnh, đâu dễ bị cảm lạnh như vậy chứ.”

“Nhưng cũng đừng quá chủ quan.” Nói xong, Na Lạp thị quay lại nói với Phỉ Thúy luôn theo phía sau: “Mau lấy cho Lăng cách cách chén trà nóng để uống cho ấm người.” Vì sức khỏe Na Lạp thị không tốt, hay bị ho khan nên mỗi khi ra ngoài đều phải cầm theo ấm trà, được bọc trong mấy lớp bông, khi nào cần có thể dùng ngay mà không cần lo lắng rườm rà.

Phỉ Thúy ‘dạ’ rồi mở lớp bông màu xanh lấy ấm trà lên, sau đó lấy cái chén bạc để rót trà đưa cho Lăng Nhã: “Mời Lăng cách cách dùng trà.”

“Đa tạ.” Ấm trà được bọc tới hai lớp bông bên ngoài nên giữ nóng rất rốt, so với trà vừa mới pha xong cũng không khác gì nhau, Lăng Nhã cầm chén trà nóng trong tay, cái lạnh trong cơ thể từ từ tan đi.

Đợi thêm một lát thì thấy Niên thị khoan thai bước đến, khỏi cần đoán cũng biêt hôm nay Niên thị thân trang lỗng lẫy cỡ nào, dù trên mặt chỉ đánh một lớp phấn mỏng, nhưng chân mày lại vẽ kiểu Viễn sơn* rất đậm, phượng nhãn xếch lên, hàng mi rậm dài cong vút long lanh, hai thứ đó kết hợp tạo thành một đôi mắt sâu thẳm xa xăm, quyến rũ nhưng lại vô cùng tàn khốc, khiến cho người khác chẳng dám nhìn trực diện; trang sức trên người nàng ta thì khảm đầy châu báu, hai bên búi tóc cài một bộ trâm Khổng tước kim bộ dao đính đá rực rỡ, chuỗi ngọc dài rũ xuống bên tai dao động rung rinh, phía sau búi tóc là chuỗi Bát trân anh lạc, tức là dùng vàng, bạc, lưu li, xà cừ, mã não, trân châu, mân côi thất bảo chế thành, cực kỳ xa hoa; làm cho cả người nàng ta toát lên vẻ ung dung cao quý, đoạt cả hào quang của đích phúc tấn Na Lạp thị kia.

(*Là một kiểu vẽ chân mày thời xưa, nhìn như hai đỉnh núi.)

Thân trang của Niên thị tuy hơi lộng lẫy, nhưng so với thân phận của nàng ta thì cũng không có gì quá đáng.

Có điều… Y phục tơ tằm Vân Nam trên người nàng ta lại có màu đỏ hồng… Mắt Lăng Nhã giật nhẹ, đỏ hồng cũng gần như đỏ thẫm, cùng là màu đỏ, chỉ nhạt hơn một chút mà thôi, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phân biệt được, đúng là rất giống nhau. Người nào không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng ta mới chính là đích phúc tấn của phủ Tứ Bối lặc.

Trong các quy tắc để phân biệt đích thứ, đứng đầu là không được phép mặc y phục có màu đỏ thẫm, từ Hoàng tộc tới gia đình bình thường đều như thế, có rất nhiều thiếp thất cả cuộc trời trong tủ y phục cũng không có lấy một bộ nào màu đỏ, bởi vì các nàng mãi mãi thấp hơn chính thất nhất đẳng. Đây cũng là lí do mà tại sao các nàng thà làm chính thất bần hàn cũng không thèm làm thiếp thất phú quý. 

Niên thị biết rõ hôm nay sẽ vào cung chung với đích phúc tấn, vậy mà vẫn chọn y phục như vậy, chẳng khác gì đang khiêu khích đích phúc tấn, không xem vị trí chính thất của nàng ta ra gì.

Nữ nhân không chiếm được sủng ái của phu quân, dù là đích thê thì cũng thật tội nghiệp;  tương kính như tân, chẳng qua chỉ xem nhau như khách mà thôi…

“Muội muội đến trễ, mong tỷ tỷ thứ tội.” Sau khi Niên thị bước tới gần thì nhún người xuống nói, nhìn chằm chằm vào y phục trên người của Na Lạp thị, nhếch môi cười bí hiểm.

Na Lạp thị hít sâu một hơi, lướt qua thân trang chói mắt của Niên thị, đáp lời nàng ta một cách khéo léo: “Vẫn chưa trễ mà.” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta lên xe ngựa đi, đừng làm trễ giờ tiến cung.”

“Chúng ta không đợi Bối lặc gia đi chung sao?” Lý thị đảo mắt nhìn quanh, không thấy Dận Chân đâu.

“Bối lặc gia phái Chu Dung tới truyền lời, bảo là có việc nên vào cung trước, khi nào chúng ta vào thì cùng gặp nhau trong cung.” Na Lạp thị vừa nói vừa tiến về phía xe ngựa, Lý thị và Lăng Nhã theo sát phía sau, xa phu đã tỉnh lại từ lâu, thấy các nàng bước tới thì hành lễ không ngừng, lại còn quỳ xuống giúp các nàng leo lên xe ngựa.

“Khoan đã.” Vào đúng lúc Na Lạp thị chuẩn bị bước vào xe, Niên thị đột nhiên lên tiếng ngăn lại, giọng nói như châu ngọc, cực kỳ êm tai.

Phỉ Thúy cảm thấy cánh tay mình hơi nặng, Na Lạp thị chuẩn bị bước lên lưng xa phu, nghe tiếng gọi thì thu chân lại, xoay người hỏi: “Muội muội còn có chuyện gì?”

Ánh mắt Niên thị quét qua rồi dừng lại trên người Lăng Nhã, hàn ý xuất hiện đầy mắt: “Sao ở đây lại có người không liên quan?”

Sắc mặt Lăng Nhã tái đi, tuy nàng ta không nói thẳng, nhưng câu này rõ ràng là nói mình. Lăng Nhã đang định trả lời thì có một người kín đáo kéo tay nàng, quay đầu lại nhìn, là Lý thị đang nhìn mình lắc đầu rất nhẹ, ý bảo nàng đừng lên tiếng.

“Muội muội nói Lăng cách cách sao?” Na Lạp thị trả lời rất nhạt: “Lăng cách cách đi cùng chúng ta tiến cung mừng thọ Đức phi nương nương, sao lại nói là không liên quan, vả lại, chuyện này ta đã phái người nói cho muội muội biết, hay là muội muội cao quý bận bịu quá nên quên rồi?”

Niên thị nâng châu hoa ở bên mái tóc, cười lạnh: “Người quên là tỷ tỷ mới đúng. Xưa nay chỉ có đích phúc tấn và trắc phúc tấn mới được vào cung, nàng ta chỉ là một cách cách đê tiện hèn hạ, ngay cả tư cách xưng tiếng chủ tử còn không có, sao có thể ngồi chung xe với chúng ta tiến cung? Để người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ chê cười phủ chúng ta không có quy củ hay sao?”

Câu trách móc này bức người tới cùng đường, không chừa lối thoát, khiến cả người Lăng Nhã cứng đờ, độc hơn nữa là chẳng thèm nể nang mặt mũi của Na Lạp thị.

Na Lạp thị cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, cánh tay vịn Phỉ Thúy run lên, nàng đang nổi giận. Dù sao nàng cũng là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất phủ, Niên thị lại cứ đối chọi với nàng, hỏi sao không giận cho được.

Phỉ Thúy thấy Niên thị làm nhục chủ tử của mình, nhịn không được nên căm giận, nói: “Nếu Niên phúc tấn không muốn cho Lăng cách cách đi cùng thì lúc chủ tử cho người đến báo sao người không nói, một hai đợi đến lúc này mới phản đối?”

“Ta và chủ tử của ngươi đang nói chuyện, khi nào mới tới phiên nô tài như ngươi xen miệng vào, thứ không biết quy củ, cũng do đích phúc tấn quá dung túng cho ngươi, đổi lại nếu là người bên cạnh ta thì đã sớm bị lôi ra phạt trượng.” Mày đẹp của Niên thị nhướn lên, ánh mắt sắc lạnh xẹt qua mặt Phỉ Thúy, nhanh nhưng bén nhọn, làm cho Phỉ Thúy cúi đầu không dám nhìn nàng.

Na Lạp thị kéo Phỉ Thúy ra sau lưng mình, trầm giọng nói: “Chuyện Lăng cách cách vào cung là đích thân Bối lặc gia đồng ý, nếu muội muội cho rằng Lăng cách cách không có tư cách tiến cung, vậy thì đợi vào cung gặp Bối lặc gia rồi hẵng hỏi ngài ấy. Còn bây giờ thì cứ lên xe đã, tránh bị trễ giờ, không tốt.”

Dứt lời, Na Lạp thị cũng chẳng để ý tới thái độ của Niên thị, tiếp tục bước lên lưng xa phu leo lên xe ngựa. Niên thị thấy Na Lạp thị lấy Dận Chân ra để trấn áp mình thì mặt xụ xuống, ấn đường tối sầm lại, cười lạnh: “Được, vậy vào cung rồi nói tiếp, nhưng bây giờ nàng ta không được lên xe. Bối lặc gia chỉ cho phép nàng ta vào cung, chứ không có nói là cho phép nàng ta cùng ngồi trên xe ngựa này, đúng chứ?”

Điều này… Na Lạp thị đúng là chưa từng nghĩ tới điều này, nhất thời bị Niên thị chất vấn thì không đáp trả được, còn Lý thị thì cũng không biết làm sao, đúng là xe ngựa này được chế tạo dành riêng cho các vị A ca, với thân phận của Lăng Nhã thì không đủ tư cách leo lên.

Lăng Nhã hơi giật mình, gom tay áo lại, nhún người nói: “Niên phúc tấn nói rất đúng, thiếp thân hèn mọn, leo lên xe ngựa này đúng là không hợp lễ nghi, thỉnh đích phúc tấn cho phép thiếp thân được dùng một chiếc xe ngựa bình thường khác.”

Na Lạp thị suy nghĩ một hồi cũng không tìm được cách nào tốt hơn, bèn chấp nhận yêu cầu của Lăng Nhã, bảo xa phu đi tìm một chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái tới đưa Lăng Nhã vào cung. Đợi mọi người đã yên vị rồi hạ nhân mới sắp xếp lễ vật mừng thọ thật ổn thỏa, sau đó một đoàn năm chiếc xe ngựa hướng về Tử Cấm Thành mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.